[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1852 : Hẹn đấu (2)




Tử Đạo nói xong, đột nhiên hai mắt sáng lên, y vỗ trán nói:

- Ta vẫn cảm thấy mình quên mất một việc rất quan trọng, Chung gia… tổ tiên Chung gia có một đấng tối cao tồn tại…

Tử Đạo nói tới đây liền im miệng không nói, dù là trên sân thí luyện, đề cập quá nhiều về đề tài có liên quan tới các đấng tối cao cũng có thểkhiến họ cảnh giác. Nhưng nói đến đây thôi là cũng đủ rồi. 

Trong mắt Sở Mặc cũng lóe ra hai luồng sáng lạnh như băng. 

Chung gia. 

Chung Thành. 

Chúng Thánh. 

Các ngươi muốn cha con song sát chứ gì? Ta sẽ dùng sự thật nói cho các ngươi biết, một mình ta, liền có thể song sát hai cha con ngươi! Mấy hôm sau, đá truyền âm của Sở Mặc xuất hiện dao động thần niệm của Khương Thái Nguyệt. Sau khi Sở Mặc kích hoạt đá truyền âm, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Khương Thái Nguyệt liền vọng tới:

- Ta thay ngươi đáp ứng với Chung Thánh rồi, nửa tháng sau, ngoại thành của đất tổ Khương gia ở La Thiên Tiên Vực sẽ dựng lên một thế giới thu nhỏ làm lôi đài. Đến lúc đó, lão tổ Khương gia sẽ đích thân trấn thủ. Cam đoan không có ai dám nhân cơ hội này quấy nhiễu. Đến lúc đó, hoàng tộc La Thiên cũng sẽ phái người tới xem cuộc chiến. Cha mẹ ngươi hẳn cũng sẽ trình diện. Thậm chí…cả đế vương cũng có thể thân chinh tới theo dõi. Ngươi đánh với Chung Thánh một trận xong… sẽ đến lượt cha ngươi đánh với Đại Thánh Chung Thành trên lôi đài đó. Khi ấy, ai báo thù được ai liền phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi. Sở Mặc, trận chiến này liên quan tới tôn nghiêm và vinh dự của hoàng tộc La Thiên, tuy chưa chắc ngươi đã muốn đồng ý và tán thành, nhưng sự thực chính là như vậy. Cho nên, trong khoảng thời gian này, sẽ có người của hoàng tộc La Thiên liên lạc với ngươi thông qua đá truyền âm này của ta. 

Im lặng chốc lát, Khương Thái Nguyệt mới nói tiếp:

- Nói vậy chắc ngươi cũng có nghe nói tới quan hệ giữa Khương gia và hoàng tộc La Thiên. Cho nên, dù trên phương diện nào, ta cũng sẽ đều đứng về phía của hoàng tộc La Thiên. Tuy vậy mấy năm nay, Khương gia vẫn duy trì thái độ trung lập, cho nên, không có khả năngquá thiên vị bên nào đâu. 

- Khương Thái Nguyệt, cảm ơn ngươi. Nhưng, không cần liên lạc với hoàng tộc La Thiên, ta muốn dùng nửa tháng thời gian còn lại, bình ổn tinh thần, tu luyện một chút. 

Sở Mặc nói. 

Khương Thái Nguyệt ở bên kia nói:

- Nửa tháng thì tu luyện được cái gì? Ta khuyên ngươi chớ nên từ chối sự trợ giúp của hoàng tộc La Thiên. Bọn họ không chỉ giúp ngươi, mà cũng giúp chính mình. 

- Vậy cũng không cần. 

Sở Mặc từ chối nói. Tuy rằng hắn đã rõ ràng rất nhiều chuyện, bao gồm việc mạng của hắn là do đế vương tự mình dùng sự thương nặng của bản thân làm cái giá để đổi về. Nhưng hắn vẫn kiên trì tự nhiên như cũ. Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy hoàng tộc La Thiên có thể trợ giúp mình bao nhiêu. Trên người hắn có Hỗn Độn Hồng Lô, Thương Khung Thần Giám, còn có Thí Thiên. Chẳng lẽ hoàng tộc bên kia còn có thể giao ấn đế vương cho hắn hay sao? 

- Được rồi, ta sẽ chuyển ý của ngươi qua bên đó. Cứ như vậy đi. Chúc ngươi may mắn. 

Khương Thái Nguyệt tắt đá truyền âm đi. Đợi sau một lúc Sở Mặc đem chuyện này nói cho Tử Đạo và Lưu Vân Phong, Tử Đạo cũng nói:

- Ta cảm thấy ngươi không nên từ chối thái quá ý tốt của hoàng tộc La Thiên. 

Lưu Vân Phong cũng gật đầu nói:

- Bất kể thế nào, quan hệ giữa ngươi và hoàng tộc đều không thể dứt bỏ được. 

Sở Mặc cười cười:

- Ta sẽ không từ chối ý tốt của bọn họ, nhưng, chuyện này ta muốn tự mình đối mặt. Tử Đạo và Lưu Vân Phong đều nhìn Sở Mặc có chút không hiểu, nhưng làm huynh đệ, đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của hắn, nên không nói thêm gì nữa. 

Trong lòng Sở Mặc có suy tính của chính mình. Không chỉ vì hắn cho rằng sự trợ giúp mà hoàng tộc La Thiên có thể cho hắn là hữu hạn, càng bởi vì hiện nay cha mẹ hắn đã được sự tán thành của đế vương, gia nhập hoàng tộc. Nhưng được sự tán thành của đế vương không có nghĩa là được toàn bộ hoàng tộc thừa nhận. Dù mẹ đã bước vào cảnh giới Đại Thánh nhưng bản thân nàng đã là công chúa hoàng tộc, gốc gác trong hoàng tộc không phải người thường có thể lay chuyển được. Cha thì khác. Xuất thân từ đại vực Viêm Hoàng, khiến cả hoàng tộc chưa chắcđã có nhiều người chấp nhận ông. Cho nên, trận chiến với Chung Thành ông nhất định phải đồng ý. Hơn nữa, phải thắng mới được! 

Cho nên nói, đến lúc đó Sở Mặc còn muốn giúp cha mình nữa ấy chứ, nhưng hắn cũng tin tưởng, tuy cha khí phách vô song, nhưng cũng không phải loại người hữu dũng vô mưu. Có thể ẩn nhẫn ở đại vực Viêm Hoàng nhiều năm như vậy, dùng bộ mặt con ma men lừa gạt bao nhiêu người. Sao có thể là một kẻ lỗ mãng được? 

Cho nên, cha con họ đánh trận đấu này với Chung gia vẫn tràn đầy tin tưởng. Mấy ngày sau đó, Sở Mặc bắt đầu yên tĩnh tu luyện, cho dù trong mắt Tử Đạo và Lưu Vân Phong thì chẳng thể nâng cao bao nhiêu chỉ trong vài bữa. Nhưng bọn họ cũng không muốn Sở Mặc nhụt chí. 

Kỳ thực sao Sở Mặc không rõ đạo lý này, nhưng hắn vẫn muốn nếm thử một chút, lợi dụng thời gian ngắn ngủi còn lại, tấn công cảnh giới Chuẩn Thánh. 

Mười ngày sau, bọn họ cần khởi hành, bởi vì chù chừ nữa sẽ bị muộn. 

Mấy hôm nay, hai tai Sở Mặc không đi quan tâm chuyện thiên hạ, không hề để ý tới những đồn đãi hỗn loạn này. Trên thực tế, trận chiến giữa hai cha con hoàng tộc La Thiên với cha con Chung gia đã sớm bị bên ngoài truyền bá điên cuồng rồi. 

Đại quân chinh phạt của hoàng tộc La Thiên đã bắt đầu chiến đấu oanh liệt, lấy tư thế đè bẹp kẻ khác mà thoải mái dẹp bỏ rất nhiều mục tiêu định sẵn từ trước. Đại quân cũng chưa đi động chạm đến gia tộc của những đấng tối cao kia. Những thế lực mà bọn họ tiêu diệt đều là những kẻ gần đây bằng mặt mà không bằng lòng với hoàng tộc. Trong đó, cũng có một vài thế hệ có mối liên quan rất sâu với mấy đấng tối cao kia. Với tình thế trước mắt, hẳn đại quân hoàng tộc tạm thời sẽ còn chưa chống lại chính diện với thế lực trung tâm của gia tộc các đấng tối cao, cho nên, gần như toàn bộ sự chú ý của La Thiên Tiên Vực, và bảy đại vực đều hướng về trận chiến giữa hoàng tộc và Chung gia. 

Tuy người xuất chiến của hoàng tộc bên này cũng không mang họ Cơ, là cha con Sở Thiên Cơ và Sở Mặc, nhưng trong mắt mọi người, bọn họ chính là đại diện cho hoàng tộc La Thiên. 

Các đánh giá bên ngoài đều không quá đề cao phía hoàng tộc La Thiên. Tuy tình thế còn chưa nghiêng hẳn về một bên, những cũng chẳng khác là bao. Phần lớn người thân cận với phe hoàng tộc đều giữ im lặng. Bởi vì chính bọn họ cũng không đánh giá quá cao cha con Sở Thiên Cơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.