[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1760 : Hoa mai rợp trời (1)




Rốt cuộc một Chuẩn Chí Tôn có thể có chiến lực mạnh đến thế nào, những người này đều muốn biết. 

Lưu Vân Phong hơi nhíu mày, y thực sự rất muốn kết giao bằng hữuvới Sở Mặc. Không biết tại sao, dường như từ trên người Sở Mặc, y có thể tìm thấy một chút khí chất đồng cảm với hắn. Loại khí chất này hoàn toàn không thể tìm thấy trên người những tu sĩ khác. Cho nên, hắn thật sự không muốn nhìn thấy Sở Mặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. 

Có điều, đây là sân thí luyện! 

Nếu Sở Mặc thật sự phải đánh với người khác, hắn cũng không có cách nào ngăn cản. 

- Không cần ngươi nhường, loại Chí Tôn như ngươi cũng chẳng có gì ghê gớm. Đạo hạnh cao, bản lĩnh cao cường, cảnh giới thâm sâu, không có nghĩa là chiến lực của ngươi mạnh. Phải đánh thì đánh, ngươi nhanh lên một chút, ta còn có việc. 

Sở Mặc nhìn gã Chí Tôn trẻ tuổi kia, bình tĩnh nói. 

Đám người xung quanh lập tức xôn xao, hoảng hốt nhìn Sở Mặc, lúc trước bọn họ cho rằng người này đã ngốc lại còn điên nữa, dám đánh nhau với Lưu Vân Phong. Sau đó Sở Mặc thắng rồi. Tuy rằng không hẳn là thắng lợi, nhưng cũng thực sự khiến cho đám người này bị chấn động. Bọn họ không còn cho rằng người này vừa ngốc vừa điên nữa, nhưng hiện tại, ý nghĩ đó…đã lại quay lại trong đầu bọn họ. 

Người này, vẫn là kẻ vừa ngốc vừa điên! 

Đây không phải là tiếp người ta một chiêu, đây thực sự là cuộc chiến sinh tử đó! Đây là sân thí luyện, không phải lôi đài để so tài, nếu thua rất có thể sẽ phải chết! 

Nhưng sắc mặt của Sở Mặc lại vô cùng bình tĩnh, thật sự rất khó để người khác đoán được hắn đang nghĩ gì. 

Trân Trân cau mày đứng trong đám người, lúc trước nàng không hề để ý đến việc tên Lâm Hắc này đã tiếp được một chiêu của Lưu Vân Phong bằng cách nào. Nhưng một vài thói quen của Lâm Hắc, khiến nàng có cảm giác hơi quen thuộc. Giống như là đã gặp người này ở đâu đó rồi. Nhưng nàng nghĩ mãi cũng không nhớ ra được. 

Chí Tôn trẻ tuổi kia bị Sở Mặc khiêu chiến ngay tại chỗ, vẻ mặt cười lạnh, không kìm được vỗ tay. 

- Bạch bạch bạch! 

Y vỗ tay vài cái, sau đó mím môi, ra sức gật đầu:

- Được, được, được lắm! Vậy thì tới đi! Đừng phí lời! Đánh chết ngươi xong ta còn muốn khiêu chiến với hai ngàn cái tên trên Nhân bảng nữa! Lúc y nói ra lời này, trên mặt tràn đầy vẻ thách thức. 

Đám người xung quanh cũng lộ ra vài phần kính nể. 

Sở Mặc không nói gì, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm một câu: Hai ngàn người trên Nhân bảng… rất lợi hại sao? 

Cũng may Sở Mặc không ngu đến mức nói ra những lời này, nếu không nhất định sẽ đắc tội những nhân vật trên Nhân bảng kia. Sẽ bị một đám Chí Tôn trẻ tuổi dùng nước miếng dìm cho chết đuối! 

Cha mẹ ơi, ngươi có hiểu khái niệm Nhân bảng là cái gì hay không? Cho dù là ở La Thiên Tiên Vực, tu sĩ có thể bước lên sân thí luyện của Nhân bảng, sẽ có được sự coi trọng rất lớn, cũng như có được sự đãi ngộ tương đối cao! 

Thậm chí trong ánh mắt Sở Mặc không hề lộ ra vẻ khinh bỉ, hắn đoán ý qua lời nói và sắc mặt, có thể thấy được sự ngưỡng mộ hướng về Nhân bảng của đám người kia. Chẳng trách bọn họ không dám khiêu chiến Lưu Vân Phong, hoá ra là một đám đại đa số còn chưa có tên trên Nhân bảng, kẻ có tên rồi cũng là dưới hai ngàn cái tên khác. 

Sở Mặc trưng ra bộ mặt rất gợi đòn, sau đó chớp chớp mắt, nói:

- Tới đi, chiến thôi! Lại nói, sau khi vừa đánh một trận ngắn ngủi với Lưu Vân Phong kia, chiến ý trong cơ thể hắn cũng bị bộc phát ra ngoài. Mấy năm nay, kỳ thực hắn đã trải qua rất nhiều trận chiến lớn nhỏ. Chính là trưởng thành trong chiến đấu. Một thời gian ngắn không chiến đấu, bản thân hắn cũng cảm thấy cả người không thoải mái. 

Cho nên, đúng lúc có một đối thủ thích hợp, vậy thì đánh thử xem sao, xem xem những Chí Tôn trẻ tuổi đến từ các đại vực trong sân thí luyện này, rốt cuộc là ưu tú thế nào. 

Chí Tôn trẻ tuổi kia bay lên trời, sau đó từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nhìn Sở Mặc:

- Tới đi! 

Sở Mặc cũng bay lên theo, ngẫm nghĩ một lát, hắn tuỳ tiện lấy ra một thanh trường kiếm cấp Đế Chủ từ trong nhẫn trữ vật. 

Lúc này, đám người phía dưới cũng bay lên trời, nhìn thấy Sở Mặc lấy ra một thanh kiếm, tất cả đều ngây ngẩn cả người. Kể cả đối thủ của Sở Mặc cũng vậy. 

Chí Tôn trẻ tuổi kia vẻ mặt vô cảm nhìn Sở Mặc:

- Không phải ngươi dùng đao sao?

- Ta thích dùng kiếm, không được sao? 

Sở Mặc thản nhiên nói. 

Biểu cảm trên gương mặt kia, ngay cả bản thân Sở Mặc cũng cảm thấy rất gợi đòn. Không phải Sở Mặc muốn như vậy, mà là vì ma nữ Trân Trân đang đứng xem ở kia. Nếu hắn dùng đao, cho dù che giấu thế nào, thì chung quy đao đạo của hắn ở nơi này, muốn lừa gạt một Chí Tôn, cũng không hề dễ dàng. 

Nhưng dùng kiếm thì không giống như vậy! 

Tu vi kiếm đạo của Sở Mặc cũng không kém, hơn nữa hắn lại cực kỳtinh thông hoa mai kiếm của một vị Chí Tôn truyền lại. Thân là một Chí Tôn cấp cao, năm đó hoa mai Chí Tôn dựa vào hoa mai kiếm, tung hoành nhiều năm ở Viêm Hoàng đại vực. Không phải là người đám Chí Tôn trẻ tuổi này có thể so sánh. 

Gã Chí Tôn trẻ tuổi đứng đối diện cười lạnh vài tiếng, sau đó nói:

- Nếu như dùng đao, có lẽ ngươi còn có chút cơ hội, đáng tiếc ngươi lại tự cho là mình thông minh mà dùng kiếm… ta sẽ khiến ngươi hiểu ra rằng, cái gì được gọi là kiếm thực sự…

- Ngươi nói xong chưa? Mau mau lên, ta còn có việc! 

Sở Mặc trừng mắt nhìn gã Chí Tôn trẻ tuổi kia, khiến y nghẹn họngnuốt xuống tất cả những lời muốn nói còn lại. 

Một vài người xung quanh cố nén cười, trong lòng tự nhủ tên tiểu tử cảnh giới Chuẩn Chí Tôn này thực sự rất có cá tính! Đối mặt với một cao thủ cấp Chí Tôn, chẳng những không hề sợ hãi, mà còn trừng mắt lên như vậy, dường như căn bản không thèm để đối phương vào trong mắt. 

Lưu Vân Phong cũng đứng trong hư không, bên cạnh y rất trống trải, không có một ai. Trong lòng y không kìm được thầm gật đầu: Không cần nói gì khác, chỉ cần chút tâm tính này cũng đủ để khiến bản thân hết lòng muốn trở thành bằng hữu với hắn! Keng! 

Gã Chí Tôn trẻ tuổi lập tức rút kiếm. 

Sau đó, cũng không nhiều lời, một kiếm đâm về phía ấn đường của Sở Mặc. 

Một kiếm này giống như điện xẹt, tốc độ nhanh đến mức khó tin! Không hề có phép thần thông nào khác pha trộn ở bên trong, chỉ đơn thuần là nhanh! 

Cái nhanh này chính là đạo của gã tu sĩ trẻ tuổi kia!

- Y là khoái kiếm Trương Thuận, là cao thủ đứng thứ hai ngàn lẻ một trên Nhân bảng, khó trách y nói muốn đấu với hai ngàn cái tên phía trên. 

Có tu sĩ nhận ra thân phận của Chí Tôn trẻ tuổi đứng đối diện Sở Mặc, vẻ mặt hâm mộ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.