[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1652 : Đại đương gia (2)




Lưu Vân dẫn theo Kỳ Tiêu Vũ rời khỏi đó. Hư Độ nhìn thi thể của Phùng Xuân, không nhịn được thở dài, yên lặng niệm kinh, siêu độ cho vong hồn của ông ấy. Về việc sau đó Phùng Xuân có thể có vong hồn hay không, đại bí mật có liên quan đến luân hồi này sẽ không có ai có thể biết được. 

Người trên thế giới này chỉ nghe nói tới thế giới bên kia, miền cực lạc nhưng đã có ai từng nhìn thấy chứ? 

Lúc này, viên Ma chủng trong cơ thể Phùng Xuân Đế Chủ rốt cục không nhịn được phá thể mà ra. 

Sở Mặc vung tay lên chộp một cái, vô cùng mạnh mẽ cứng rắn trấnáp. 

Cho nên, viên Ma chủng này chưa kịp hóa thành hình dạng của Phùng Xuân đã bị một kích của Sở Mặc đánh cho choáng váng. 

Tám vị đương gia của Linh Đơn Đường vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt cảm kích nhìn Sở Mặc. Nếu Ma chủng hóa thành dáng vẻ của Lão Cửu, bọn họ thật sự không biết nên ra tay như thế nào. 

Ma chủng ở trong tay Sở Mặc chấn động kịch liệt, tả xung hữu đột điên cuồng muốn phá ra ngoài. Nhưng Sở Mặc có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh sao? Hắn vận lực trấn áp viên Ma chủng lại, cuối cùngthì ném vào trong Hỗn Độn Hồng Lô để luyện hóa. 

Luyện hóa hoàn toàn là được! 

Coi như là hoàn thành di nguyện của Phùng Xuân. 

Lúc này, khối xác thịt mà Phùng Xuân để lại cũng bắt đầu phong hoá. 

Sau khi một trận gió nhẹ thổi tới, nhục thể của ông ta hoàn toàn tiêu tan hóa thành cát bụi, vĩnh viễn ở lại Linh Đan Thành. 

- Lão Cửu đi rồi vẫn muốn trông coi linh đan thành. 

Thất đương gia một bên rơi lệ, một bên hạ giọng nói. 

- Aiz. . 

Mấy đương gia khác thở dài thật mạnh sau đó thi lễ với nơi mà Phùng Xuân biến mất. Cuối cùng tất cả đều bay lên trời. 

Đại đương gia Lưu Truyền Sơn nói:

- Nếu nơi này là nơi Lão Cửu hóa đạo, như vậy để nơi này thành phần mộ của ông ấy đi. Tin là ông ấy cũng không muốn rời khỏi Linh Đơn Đường. Ông ấy từng hoài nghi Phùng Xuân có suy tính khác, thậm chí nghĩ tới một khi Phùng Xuân có hành động khác thường sẽ ra tay chấn áp ông ta. Nhưng kết quả lại nhìn thấy một kết quả như vậy, trong lòng không ngừng đau thương. Năm tháng bọn họ từng quen biết rất dài. Lúc đó, mấy đương gia bọn họ đều còn rất trẻ, đều tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân của một thời thiếu niên. 

Chín người, một cái dập đầu trên đất, một đời là huynh đệ. Bây giờ đã thiếu đi một người. Sự đau buồn đó rất khó để biểu đạt bằng ngôn ngữ. 

Tất cả mọi người gật gật đầu, bay lên trời. Lưu Truyền Sơn nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó nói:

- Chuyện này, nếu là Sở công tử đang làm vậy thì mời Sở công tử đưa Lão Cửu đi đoạn đường cuối cùng đi. 

Sở Mặc gật gật đầu, ra tay làm tan rã nhà cửa ở khu này, ra ngoài trăm vạn dặm dời một tòa núi Thần Tú nhỏ tới đây, đè lên khu nhà. 

Trong Linh Đan Thành đột nhiên nhiều thêm một ngọn núi nhỏ. Ngày sau thật ra sẽ trở thành một nơi du ngoạn của rất nhiều con cháu Linh Đơn Đường. Đó không phải là bất kính với Phùng Xuân mà ngược lại, điều đó mới là kết quả mà ông ấy thực sự muốn. Nếu không, ông ấy nhất định sẽ không chọn chấm dứt tính mạng của mình trong Linh ĐanThành. 

Cuối cùng, những vị trưởng lão khác thi lễ với Sở Mặc rồi cáo lui. Nơi này chỉ còn lại vài người, Lưu Truyền Sơn và Sở Mặc. 

Lưu Truyền Sơn nhìn thoáng qua Hư Độ, đột nhiên nói:

- Tiểu hòa thượng, cậu không cần phải thử làm gì, cậu không độ được ta đâu. 

- A Di Đà Phật. 

Hư Độ cúi đầu, niệm một câu Phật hiệu. Lưu Truyền Sơn nói:

- Bởi vì ta không phải người nhập ma. 

Nói xong, ông ấy nhìn thoáng qua Sở Mặc:

- Sở công tử, chúng ta nói chuyện? 

Sở Mặc nhìn Lưu Truyền Sơn:

- Tiền bối gọi ta Sở Mặc là được. 

Lưu Truyền Sơn chẳng biết tại sao mà sắc mặt thay đổi mấy lần, đến cuối cùng, không nhịn được thở dài một tiếng:

- Đi thôi. 

Nói xong hai chữ này, cả người ông ta giống như đã già hơn rấtnhiều tuổi. 

Hư Độ và Nguyệt Khuynh Thành cùng với Thanh Long, Bạch Hổ đều ở lại trong thành Linh Đan không đi theo. Bên kia đoán chừng đã có đương gia sắp xếp, rất nhanh đã có các nhân vật cấp cao của thành Linh Đan tới đấy tiếp đãi bọn họ. Thái độ vô cùng kính cẩn. 

Sở Mặc đi theo Lưu Truyền Sơn bay về phía Linh Sơn. 

Sau khi đến nơi này, Lưu Truyện Sơn không nói hai lời xoay người hung hăng bổ một chưởng tới phía Sở Mặc. Chưởng phong như đao, rất linh hoạt, sắc bén. 

Sở Mặc không hề nhúc nhích đứng ở đó nhìn Lưu Truyền Sơn. 

Bàn tay của Lưu Truyền Sơn lơ lửng phía trên cách đầu Sở Mặc một thước, lạnh giọng nói:

- Đồ khốn khiếp, không phải là cảm thấy ta không dám giết cậu đấy chứ? 

- Đường đường là hậu duệ của Đại Ma vương, có cái gì không dám làm chứ? 

Sở Mặc thản nhiên nói. Trong giây lát, Lưu Truyền Sơn ngơ ngẩn nhìn Sở Mặc:

- Cậu, cậu cũng biết sao? 

- Không, ta cái gì cũng không biết, ta chỉ biết là, hiện giờ Linh Đơn Đường là nơi buôn bán đan dược lớn nhất cả Thiên giới thậm chí là toàn bộ giới tu hành. Ta chỉ biết là hiện tại, Lưu gia trên đời này không hề làm việc gì ác cả. Ta còn biết cao thấp của Lưu Gia hiện giờ đều là người nổi bật trong những tu sĩ Nhân tộc. 

Thần sắc của Sở Mặc bình tĩnh nói:

- Còn lại, ta không biết gì cả. 

Lưu Truyền Sơn trầm mặc lúc lâu mới thu hồi lại tay đang rachưởng, lạnh lùng hừ một tiếng:

- Đừng tưởng rằng cậu nói dễ nghe chút là ta sẽ cho con gái ta làm thiếp của cậu! Tiểu tử, cậu nghĩ cũng đừng có nghĩ! 

Rốt cục Sở Mặc nở một nụ cười gượng nói:

- Đại đương gia quả nhiên là đại năng của Nhân Tộc. . . Ma tộc có thiếp sao? 

- Phì! 

Lưu Truyền Sơn lạnh lùng trừng mắt Sở Mặc:

- Liên quan cái rắm gì đến cậu? Khóe miệng Sở Mặc giật giật, thầm nghĩ: Như thế nào đám đại lão này cả đám nhìn thì uy nghiêm trang trọng nhưng khi mới mở miệng nói chuyện lại đều cùng một đức hạnh thế này? Tu dưỡng của các người để đâu hết rồi? Bởi vì cha hắn Sở Thiên Cơ cũng là giọng điệu này. 

- Ta hỏi cậu, người con gái của cậu gọi con gái của ta đi là có mục đích gì? Thị uy à? Con gái của ta có huyết mạch thuần khiết, là Công chúa Ma tộc chính tông! 

Lưu Truyền Sơn từng có chết cũng không muốn gả con gái cho Sở Mặc, chẳng biết tại sao chợt hơi thay đổi suy nghĩ. 

Sở Mặc hơi bất đắc dĩ nói:

- Tiểu Vũ không có ác ý gì đâu. 

- Ta mặc kệ! con gái của ta phải làm vợ cả của cậu! 

Lưu Truyền Sơn nổi giận đùng đùng nhìn Sở Mặc:

- Nếu không không bàn gì nữa! Hừ! Dựa vào cái gì chứ? Công chúa của Tinh Linh tộc thì sao? Con gái của ta cũng là một Công chúa chính tông của Ma tộc đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.