Lúc này, thiếu phụ trong lòng người cao gầy dần tỉnh lại. Nàng ấy mở mắt ra nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, bỗng nở nụ cười ấm áp:
- Chúng ta đang gặp nhau ở địa phủ sao? Quả nhiên là có luân hồi, đúng không? Thật tốt, chúng ta còn đang ở cùng nhau. . . kiếp sau, chúng ta còn được làm vợ chồng!
Nước mắt của người cao gầy lập tức khống chế không được mà chảy xuống, nhìn nàng, dịu dàng nói:
- Chúng ta đều còn sống, đều còn sống.
- Hì hì, chàng không cần phải an ủi thiếp, thiếp không sợ.
Thiếu phụ cười tủm tỉm nhìn chồng của mình, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt của người cao gầy:
- Thật vậy sao? Kiếp sau chết tiệt này ở đây cũng không khác gì nhỉ? Thiếp còn tưởng đã thành quỷ nên ở trong trạng thái linh hồn nữa chứ. . . ừm, ngẫm lại cũng đúng, bình thường chúng ta Nguyên Thần xuất khiếu, nhưng chưa nhìn thấy ở địa phủ sẽ thế nào. . . Địa phủ này. .
Bên kia, Nguyệt Khuynh Thành thật sự khôngnhịn được nữa, cười khúc khích vui vẻ, nói:
- Tỷ tỷ à, tỷ hồ đồ rồi đấy à? Vẫn còn nhân cơ hội trêu đùa tỷ phu nữa sao? Nhiều năm như vậy, giữa bọn họ sớm đã vô cùng hiểu nhau, có thể tùy tiện nói đùa với nhau.
- Yaaaaaa. . . !
Thiếu phụ hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó sắc mặt ửng đỏ, nhảy khỏi ngực của người cao gầy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn mọi người, nháy mắt cũng hiểu đã có chuyện gì, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn chồng của mình:
- Đồ quỷ, thế nào mà chàng không nói sớm hả?
Người cao gầy vẻ mặt ủy khuất:
- Ta nói rồi mà!
- Chàng chưa nói, chàng không nói dứt khoát!
Thiếu phụ lập tức làm nũng, thật sự nàng hơi xấu hổ. Mới rồi đột nhiên tỉnh lại, trong lòng nàng hoàn toàn mờ mịt, thật sự cho là mình đã chết rồi.
Tiếp đó, thiếu phụ nhìn thấy lão già ngậm tẩu thuốc, nhìn thấy Nguyệt Khuynh Thành, nhìn thấy Kỳ Tiêu Vũ và Sở Mặc, còn có Thanh Long, cùng với con mèo trắng nhỏ đang bị móng vuốt của Thanh Long ném tới ném lui. . . không đúng, là một con hổ!
- Lại có con hổ đáng yêu thế sao?
Thiếu phụ vẻ mặt giật mình:
- Thật bé nhỏ!
- Bé cái em gái nhà ngươi.
Miệng con hổ trắng nói tiếng người, trong trẻo êm tai lại vô cùng phẫn nộ.
- Ai ôi, lại còn có thể nói nữa, chơi thật thích, Tiểu Long Long, cho ta mượn chơi một lát.
Thiếu phụ tính tình hâm hâm tùy tiện, chưa bao giờ ra bài theo lý thường. Thanh Long bảo vệ con hổ trắng trong móng vuốt:
- Không được, đây là đồ chơi của ta, là Đại lão già nhà các người tặng cho ta.
Con hổ màu trắng rít gào trong móng vuốt của Thanh Long, vô cùng phẫn nộ nhưng không còn cách nào khác.
Thiếu phụ cười hì hì:
- Chúng ta chỉ có một đại thiếu gia, không có đại. . .
Khi nói chuyện, thiếu phụ đột nhiên sửng sốt, bởi vì nàng đến bây giờ mới phát hiện tổn thương đạo vô cùng nghiêm trọng trong cơ thể của mình không ngờ đã hoàn toàn khỏi rồi! Nàng là một người thô lỗ nhưngnàng không phải người ngu. Nàng quay đầu, nhìn lão già ngậm tẩu thuốc và chồng của mình, cũng đột nhiên phát hiện tất cả họ đều đã khôi phục. Vẻ mặt thiếu phụ không dám tin nhìn hai người:
- Đây. . . đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao lại. . . có chuyện gì vậy?
- Đích thực là Đại lão gia đã đến đây, chữa cho chúng ta.
Lão già ngậm điếu thuốc nhìn thoáng qua thiếu phụ:
- Được rồi nha đầu, có chuyện gì chốc nữa rồi nói sau, chúng ta trở về đã.
Thiếu phụ vô cùng tôn kính lão già ngậm tẩu thuốc, nghe vậy thì dịungoan gật đầu nhưng đôi mắt vẫn chuyển liên tục, tỏ ra dáng vẻ rất kỳ quái. Nhưng bỗng nghĩ đến cái gì, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua dải ngân hà yên tĩnh, hạ giọng nói:
- Chúng ta còn có thể về nhà, thật tốt, bọn họ. . .
Còn chưa nói xong, hốc mắt của thiếu phụ đã đỏ lên, người cao gầy nhẹ ôm lấy nàng:
- Được rồi, đừng nói nữa.
Nói vợ không nói nữa nhưng khóe mắt của gã lại đã ướt rồi.
Tất cả mọi người bắt đầu trầm mặc. Lão già ngậm tẩu thuốc nói:
- Người đã qua đời thì qua rồi, còn sống thì sống cho tốt. Đi, về nhà!
Sở Mặc yên lặng gật đầu, gọi chiến thuyền ra, mọi người đi lên chiến thuyền.
Chiến thuyền phát ra tia sáng rực rỡ, trong nháy mắt đã biến mất trong vũ trụ cô tịch.
Hai tháng sau.
Trên Tổ địa của Sở thị nhất mạch. Sở Mặc dẫn theo Kỳ Tiêu Vũ nghiêm túc tế bái mấy nấm mộ. Đó đều là mộ chôn quần áo và di vật con cháu của Sở thị nhất mạch bị chết trận.
Thanh niên tinh tráng, trung niên hiền lành, còn có rất nhiều người vĩnh viễn ở lại sâu trong vũ trụ cô tịch kia. Tên của họ thậm chí tràn đầy hơi thở của quê cha đất tổ, người không biết nhất định sẽ nghĩ đó là những người bình thường không chút tiếng tăm gì.
Trên thực tế, mấy người họ cũng thật sự không có tiếng tăm gì, nhưng bọn họ cũng không phải người bình thường. Bọn họ đều là anh hùng, là anh hùng của Sở thị nhất mạch, là anh hùng của giới tu hành, làanh hùng của cả Viêm Hoàng Đại Vực!
Lúc tế bái, Nhị lão gia Sở Thiên Hùng cũng xuất hiện. Khuôn mặt ông ấy bi thương nện từng bước nặng nề, đi cùng với Sở Thanh, nghiêm túc tế bái với mấy phần mộ đó. Ông ấy đã nghe nói chuyện của đại ca, cũng biết bên La Thiên Tiên Vực đã biết chuyện Sở Mặc còn sống.
Nhưng giống như Sở Thiên Cơ nói vậy, biết thì biết nhưng bọn họ vẫn phải kiêng dè, không thể quá mức rêu rao, nếu không sẽ bị coi là khiêu khích.
Điều này tuy rằng khiến lòng người rất áp lực, vô cùng không thoảimái nhưng chẳng còn cách nào khác, nhân sinh không thể hoàn toàn như ý mình, cuối cùng cũng phải đi đối mặt, không thể trốn tránh được.
Cho nên, Sở Thiên Hùng thấy Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ, cũng chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, không tỏ cảm xúc gì nhưng vẫn không nhịn được nói một câu:
- Cháu giỏi lắm, nha đầu cũng rất được, các cháu đều rất giỏi.
Sở Mặc nghiêm túc cúi đầu với Nhị thúc.
Sở Thanh không quan tâm nhiều như vậy. Nàng tò mò đánh giá Kỳ Tiêu Vũ. Nàng cũng nghe nói tất cả mọi chuyện phát sinh bên Huyết Matinh hà, vui vẻ cho đệ đệ của mình có thể có được thê tử không quản sống chết, chỉ cần làm bạn bên cạnh mình. Đồng thời nàng cũng cảm thấy có chút tiếc nuối cho khuê mật (bạn gái thân thiết) Thủy Y Y của mình.
Có một số việc đã định trước rồi! Trong lòng cũng cảm thán: Thứ tự xuất trận của mỗi người cũng là một chuyện rất quan trọng.
- Đây là Nhị thúc, đây là tỷ tỷ.
Sở Mặc giới thiệu cho Kỳ Tiêu Vũ.
Kỳ Tiêu Vũ cũng nghiêm túc thi lễ. Sở Thiên Hùng gật gật đầu, sợ tâm tình của mình quá mức kích động, khoát tay với mọi người, hơi cô đơn rời đi.
Sở Thanh nhìn bóng lưng của cha mình, trong lòng vô cùng khổ sở. Nàng nhìn mấy ngôi mộ kia, sâu kín nói:
- Thật hy vọng đây là một giấc mộng. Bây giờ ta có thể cảm giác nhắm mắt lại, bọn họ dường như ở trước mặt ta vậy.