- Nếu hắn không muốn, như vậy ta sẽ thiết lập một pháp trận, pháp trận đó chính là một sát trận.
Mí mắt Đồ Dũng nhảy lên, cố nhịn không nói xen vào.
- Thật ra ngài hẳn đã biết rõ, muốn vây khốn một Chuẩn Chí Tôn, rất khó.
Sở Mặc nói:
- Ta nắm chắc có thể đánh chết tu sĩ mới bước vào Chuẩn Chí Tôn nhưng không nắm chắc đánh chết được một người đã bước vào Chuẩn Chí Tôn nhiều năm. Lại nói, cho dù ta có năng lực đánh chết, ngài cũng không đồng ý đứng nhìn đúng không?
Khóe miệng Đồ Dũng giật giật, trong lòng tự nhủ ngài thật là không khách khí! Ngay trước mặt một Chuẩn Chí Tôn như ta lại nói nắm chắc có năng lực đánh chết một đại năng. . . nhưng ông ta vẫn biết, thanh niên trước mặt này không phải đang khoác lác. Hắn thật sự có năng lực như thế!
Sở Mặc nói tiếp:
- Cứ như vậy muốn vây khốn hắn, chế phục hắn, phong ấn hắn thì khó khăn quá lớn. Một sát trận của ta có thể làm thân thể tan rã, chỉ để lại Nguyên Thần, như vậy có thể lưu cho hắn một mạng, sau đó phong ấn Nguyên Thần của hắn lại.
Đồ Dũng trầm ngâm, trên mặt rõ ràng hiện ra vẻ đau lòng. Cảm giác của Sở Mặc chính là nếu có thể thay thế, Đồ Dũng tuyệt đối sẽ không chút do dự mà lựa chọn thay thế đồ đệ của mình, chịu lần đau khổ đó.
Bắt Phong Hành Giả đền tội, chịu thống khổ lần này thậm chí so với việc chính ông ta đối mặt còn làm ông ta cảm thấy đau đớn hơn. Sư đồ tình thâm mà!
Sở Mặc thở dài một tiếng, cũng không thúc giục mà cúi đầu yên lặng uống rượu chờ Đồ Dũng trả lời.
Thật lâu sau, Đồ Dũng mới thở dài một tiếng:
- Bày trận đi.
Nói xong cũng không cáo từ với Sở Mặc, đứng lên đi luôn, bóng dáng tràn đầy sự tiêu điều, vô cùng đau đớn.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, Sở Mặctỉnh lại từ trong tu luyện cũng cảm giác được không khí toàn bộ Cổ Kiếm Phái có chút không hợp lý.
Dường như tràn đầy không khí vui vẻ.
Sở Mặc dùng thần thức thoáng quét qua cũng biết đã có chuyện gì.
- Sư thúc sắp về rồi!
- Sư thúc đưa tin về nói người sắp về rồi.
- Sư thúc tổ sắp trở về rồi sao? Thật tốt quá!
- Sư huynh rốt cục cũng đồng ý về nhà, thật vui!
Phong Hành Giả này, lực ảnh hưởng trong toàn bộ Cổ Kiếm Phái có thể nhìn ra được là vô cùng lớn.
Sở Mặc cười gượng lắc đầu, lại lần nữa tiến vào trạng thái nhập định bắt đầu tu luyện. Cho dù là khi nào, hắn chưa từng có một ngày buông thả việc tu luyện. Chỉ cần có thời gian, chuyện đầu tiên hắn làm nhất định là tu luyện.
Tới giờ trưa, không khí trong toàn bộ Cổ Kiếm Phái trở nên càng thêm sôi nổi. Bên ngoài có rất nhiều người đang hoan hô nhảy nhót. Dường như Phong Hành Giả đã trở lại.
Sở Mặc không đi ra ngoài. Hắn không muốn rút dây động rừng, hơn nữa hắn có thể cảm giác được Phong Hành Giả rất cảnh giác. Chuyện gã trở về vốn chỉ có mình Đồ Dũng biết nhưng gã vẫn chủ động đưa tin tức gã sắp trở về với những người khác trong môn phái.
Cũng không biết những người này có tiết lộ tin tức gì ra không. Điều đó. . . cũng chỉ có thể dựa vào lực khống chế của Đồ Dũng với môn phái này thôi.
Trước mắt thì dường như không ai truyền cho Phong Hành Giả tintức này. Có lẽ những người đó cơ bản cũng không tin, người bọn họ tôn kính nhất trong lòng, cũng là một đại năng xuất sắc nhất của cả Cổ Kiếm Phái. . . lại có quan hệ với Ma tộc.
Sắc mặt của Đồ Dũng khó coi, trong môn phái mặc dù không ai nói chuyện hôm qua cho Phong Hành Giả nhưng ông ta không rõ: vì sao Phong Hành Giả lại phải gióng trống khua chiêng trở về như thế?
Mấy năm nay, Phong Hành Giả thật ra đã trở lại rất nhiều lần nhưng gần như mỗi lần đều lặng lẽ trở về, chưa từng có lần nào như lần này: trước tiên thông báo, sau đó làm đa số người trong môn phái, nhất là những người trẻ tuổi đều kích động hoan nghênh gã trở về. Gã muốn làm gì?
Phía chân trời đằng xa có một thân ảnh giống như một cơn gió, nhanh chóng thổi tới.
Rất nhiều người chỉ cảm thấy bên tai có tiếng gió thổi qua, sau đó đã nhìn thấy một thanh niên dáng người cao to, tướng mạo anh tuấn quỳ gối trước mặt Đồ Dũng, dập đầu nói:
- Sư tôn, đồ nhi bất hiếu đã trở lại.
- Đứng lên, đi theo ta.
Vẻ mặt Đồ Dũng nghiêm túc nói. Mấy người của Cổ Kiếm Phái ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ không biết vì sao Đại trưởng lão lại nghiêm túc như thế? Chẳng lẽ ông ta thật sự tin tưởng chuyện hoang đường kia của Sở Mặc hay sao? Chẳng nhẽ ông ta thật sự cảm thấy Phong Hành Giả là Ma tộc?
Phong Hành Giả cũng nao nao, nhìn thoáng qua vẻ mặt của những người khác sau đó lại nhìn sư phụ mình một chút, hạ giọng nói:
- Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?
- Không có chuyện gì cả, con đi theo ta.
Ngữ khí của Đồ Dũng trở nên nghiêm nghị:
- Chẳng nhẽ ngay cả sư phụ cũng không nói được con rồi sao? Phong Hành Giả chậm rãi đứng lên, nụ cười trên mặt dần dần tắt, sau đó, gã hơi híp mắt lại cảm nhận bốn phía, lui về phía sau hai bước trầm giọng nói:
- Sư phụ, người việc gì phải khổ như thế chứ?
- Con có ý gì?
Thanh âm của Đồ Dũng trở nên hơi tức giận.
Những tu sĩ khác của Cổ Kiếm Phái cũng đều thôi tươi cười, vẻ mặt căng thẳng nhìn cảnh tượng này.
- Sư phụ người có nhớ năm đó đồ nhi nói gì với người không? Phong Hành Giả hạ giọng nói:
- Con nói một ngày nào đó con sẽ làm sư phụ thấy con ưu tú. Mà bây giờ, ngày này. . . đã càng ngày càng gần rồi! Con muốn chứng minh bản thân ưu tú, cách thức duy nhất chính là thành đạo! Trở thành Chí Tôn!
Lúc này, những đệ tử khác của Cổ Kiếm Phái đều vẻ mặt ngớ ra nhìn Phong Hành Giả, trong ánh mắt đã không phải là sùng bái nữa mà là bị chấn động đến mức hoàn toàn không biết nói gì cho phải.
Phong Hành Giả muốn thành đạo? Muốn trở thành Chí Tôn? Ở thời đại này? Điều này có thể sao? Ngực Đồ Dũng phập phồng kịch liệt, lạnh lùng quát:
- Trở thành Chí Tôn Ma tộc sao? Ngươi còn si mê nữa hả? Còn không mau tỉnh lại cho ta!
Cơn giận của Chuẩn Chí Tôn, âm thanh giống như sấm sét, quả thực là long trời lở đất!
Khắp trời cao đều quanh quẩn tiếng rít gào giận dữ của Đồ Dũng.
Một tiếng rít này cũng làm tất cả đệ tử của Cổ Kiếm Phái đều ngây người, dại ra như phỗng! Cảm xúc của Phong Hành Giả cũng trở lên kích động. Gã nói ra một câu hết sức chấn động:
- Trở thành Chí Tôn Ma tộc thì sao? Không thể sao?
Mọi người, lập tức, tất cả đều hoàn toàn si ngốc.
Bao gồm cả Đồ Dũng. Gã ở trước mắt như con ruột của đại trưởng lão Cổ Kiếm Phái. Ông ta lập tức như già đi mấy chục tuổi, vốn sống lưng thẳng tắp trong nháy mắt đã còng xuống.