Tuy rằng Sở Mặc là mục tiêu hắn muốn truy sát, nhưng hắn không thừa nhận cũng không được, Sở Mặc là một tu sĩ tính cách kiên nghị, hơn nữa tương đối chấp nhất.
Cho dù rất nhiều đại nhân trẻ tuổi, về phần phương diện tâm tính, chỉ sợ đều kém hơn Sở Mặc rất nhiều.
Cho nên sau khi hắn tiến vào Thiên Lộ, cũng chưa đi xa, hắn nghĩ phải chờ tới khắc cuối cùng cửa Thiên Lộ đóng lại, mới là hết hy vọng.
Quả nhiên, không để cho hắn thất vọng, Sở Mặc gần như là đạp thời gian mà đến. Hắn không ở thời gian đầu tiên mà ra tay, cho dù hắn có tự tin, có thể trực tiếp trấn áp ba người kia, nhưng hắn vẫn không lỗ mãng như vậy.
Bởi vì lúc lão tổ huấn luyện hắn, từng nói với hắn một câu:
- Giết người tốt nhất là hành động khi người ta không đề phòng! Người mạnh như thế nào, cũng sẽ có lúc lơi lỏng, lúc đó chính là thời cơ động thủ tốt nhất!
Hắn cũng đã từng hỏi qua, nếu thực lực của ta đủ để nghiền ép đối phương, cứng rắn giáp mặt đánh hắn chẳng phải là thoải mái hơn sao? Lão tổ tông của hắn trả lời hắn như vậy.
- Ngươi cảm thấy thực lực của ngươi có thể nghiền ép được đối phương, đây chẳng qua là ngươi cảm thấy, sự thật chưa chắc là như vậy. Ngươi nắm chắc bài, người ta cũng có quân bài chưa lật! Ngươi làm sao biết ngươi nhất định có thể nghiền ép đối phương? Khiến hắn ngay cả trả đòn cũng không có cơ hội? Huống chi, cho dù thực lực đối phương không bằng ngươi, nhưng ngươi có biết đối phương có bao nhiêu bản lĩnh trốn chạy không?
Vì thế, hắn cũng từng trả cái giá nhất định.
Lúc đó, hắn chỉ là một tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên, mục tiêu hắn ám sát, là một Đại La Kim Tiên cảnh giới sơ kì. Hoàn cảnh lúc đó, phạm vi mấy nghìn vạn dặm đều không có bóng người, hắn sinh ra lòng trêu tức, muốn giống như mèo vờn chuột vậy, trêu đùa đối phương một phen.
Vì thế, sau khi đánh lén cho đối phương trọng thương, hiện thân ra, muốn từ đối phương lấy ra được một chút lợi ích.
Kết quả, không ngờ tới là, tên Đại La Kim Tiên tu sĩ hấp hối kia, trực tiếp tế ra một Đế Chủ pháp khí, đánh một cái trở tay không kịp, thiếu chút nữa là hắn mém chết rồi.
Cho dù cuối cùng người kia không chạy trốn được, bị hắn đánh chết, món Đế Chủ pháp khí đó cũng rơi vào trong tay của hắn.
Nhưng chuyện này, đã cho hắn một bài học sâu sắc, hắn đã thề từ nay về sau, chỉ cần không phải bị buộc đến mức cùng đường, tuyệt đối sẽ không chính diện giao tranh với người đó.
Giáo huấn lần đó, khiến cho hắn thật sự trưởng thành, sau đó ám sát thành công hai vị Đại năng cảnh giới Đế Chủ … càng khiến hắn nếm theo nhiều lợi ích.
Lời hắn nói. . . Chính là ám sát!
- Đã rất nhiều năm chưa từng bị thua rồi. . . Người này quả nhiên không tầm thường.
Máu tươi ở ngực người trẻ tuổi dần dần ngừng chảy, hắn giớ tay lên, nhìn bàn tay đẫm máu, gương mặt trắng bệch, lộ ra nụ cười lạnh như băng:
- Lần sau, ta sẽ không để cho ngươi chạy thoát nữa đâu, trên người không ngờ có ba món pháp khí hùng mạnh … ta sẽ chú ý chúng nó.
Người trẻ tuổi nói xong, thân hình dần dần biến mất trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Hỗn Độn Hồng Lô mang theo Sở Mặc hóa thành một đạo hào quang, trực tiếp biến mất giữa hư không, thế cho nên Hổ Liệt và phản ứng của Nguyệt Khuynh Thành tuy rằng nhanh vô cùng, nhưng vẫn không bắt được Sở Mặc. Sắc mặt hai người, đều hết sức khó coi, lại còn đầy lo lắng và tự trách.
- Có lẽ ta phải nghĩ ra … đều tại ta.
Nguyệt Khuynh Thành đôi mắt ửng đỏ, nàng đang tự trách.
- Trách ta, ta là người cảnh giới cao nhất trong ba người chúng ta, Hồng Nguyệt đại nhân lại nhắc nhở qua chúng ta.
Hổ Liệt trong lòng cũng đầy vẻ tự trách, hắn không biết Sở Mặc đi nơi nào, cũng không biết hắn hiện tại thế nào.
- Chia cho ta hai viên đan dược.
Nguyệt Khuynh Thành do dự một chút, vẫn là nói:
- Ta phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn!
Hổ Liệt không có chút gì do dự, đem bốn viên đan dược ra.
- Ta chỉ cần hai viên.
Nguyệt Khuynh Thành lấy trong tay Hổ Liệt hai viên, một viên sáng ngời, một viên hơi chút ảm đảm.
Trong con người Hổ Liệt, cũng lộ ra vẻ phẫn nộ mạnh liệt:
- Đừng cho ta tìm thấy người kia, nếu không ta nhất định bầm thây hắn ra làm vạn đoạn!
Hai người quyết định, trước tìm nơi bế quan tu luyện, để thực lực tăng lên, sau đó nghĩ các tìm Sở Mặc.
Lúc này Sở Mặc đã hoàn toàn ngất đi, nửa người bị thương thảm hại, cả nội tạng cũng lộ ra ngoài. Đại tu sĩ đỉnh cao Chân Tiên đánh lén một kích toàn lực, đổi lại Thiên Tiên tu sĩ bình thường, ngay cả có vài món thần khí hộ thể, cũng sớm đã bị đánh cho nát bét.
Là tổ cảnh thân thể, cứu Sở Mặc một mạng.
Nhưng thương thế của hắn cũng quá nặng, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra bên ngoài, toàn bộ bên trong Hỗn Độn Hồng Lô đều là máu tươi.
Thương Khung Thần Giám bên trong ngực Sở Mặc, truyền đến âm thanh của một thiếu nữ:
- Hỗn độn, cái này ngươi đã hài lòng?
- Cái gì gọi là cái này ta đã hài lòng? Ngươi cảm thấy chuyện này trách ta?
Âm thanh Hỗn độn huyết nguyệt xuất hiện.
- Nếu không phải lúc trước chủ ý của ngươi, vừa mới nãy rõ ràng đã cảm giác được, tại sao không thể cảnh báo trước.
Âm thanh của thiếu nữ lại vang lên.
Hỗn độn huyết nguyệt trầm mặc một hồi, nói:
- Ta cảm thấy trường kiếp nạn này, với hắn mà nói là chuyện tốt, như ý. . . Ta thừa nhận trước đây ta không đồng ý hắn là chủ, nhưng biểu hiện của hắn đã nhận được sự đồng tình của ta, ta không hại hắn đâu.
- Nhưng hắn bây giờ …
Thanh âm của thiếu nữ trở nên có chút đau thương, nàng cũng biết lời của hỗn độn huyết nguyệt có đạo lý, nhưng nàng vẫn không đành lòng thấy Sở Mặc bị thương thành ra như vậy.
- Như Ý, ngươi cũng không cần buồn bã như vậy, hắn không xảy ra chuyện gì đâu. Thân thể tổ cảnh cũng cần không ngừng rèn luyện, mới có thể càng trở nên hùng mạnh hơn.
Một giọng nói khác vang lên, là tị họa huyết nguyệt trên Thương Khung Thần Giám, hắn trầm giọng nói:
- Tự thân chủ nhân, cũng cần loại ma luyện này, mới có thể trưởng thành thật sự được. Bằng không hắn ỷ lại chúng ta lâu rồi, cuối cùng cũng không phải là chuyện tốt.
Âm thanh của huyết nguyệt nhập địa bên kia cũng truyền tới, là một lão già:
- Tị họa nói đúng, kỳ thật chủ nhân đang trong những ngày không cần chúng ta chỉ đường, đã từ từ quen rồi. Chuyện hôm nay, chỉ có thể là chuyện ngoài ý muốn, người này rất mạnh, vô cùng giỏi che dấu hơi thở bản thân. Còn chúng ta mười tháng không đủ … mỗi người không thể phát huy toàn bộ uy lực, chỉ có thể phát huy một phần vạn … nói cách khác, là một Chân tiên, một ý niệm là trấn áp được rồi.