[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1124 : Thánh thuật




Nên có thế nào, Sở Mặc cũng không thể phụ các nàng, tự xuất gia, trở thành người của Phật môn. 

- Nhìn ngươi bị dọa kìa…

Lão hòa thượng cười rộ lên. 

- Đại sư, ngài đùa như thế, ta không sợ mới là lạ đó. 

Khóe miệng Sở Mặc co giật, nhìn xung quanh. Trong lòng hắn hiểu rõ, lão hòa thượng chỉ cần một ý niệm là có thể nháy mắt kêu gọi các tượng Phật lớn xuất hiện. Nếu bọn họ cùng lúc tụng kinh, chỉ sợ số phận của hắn sẽ ở luôn chốn này thôi. 

- Ha ha, ngươi lo gì chứ. Phật môn chú trọng hữu duyên, đâu có nhiều ràng buộc như ngươi nghĩ. Chuyện này không cần vội. Nếu một ngày nào đó, ngươi gặp được người nguyện ý xuất gia, trở thành người Phật môn, lại có khả năng tu luyện Lục tự chân ngôn, thì ngươi có thể truyền lại cho người đó. Nếu không gặp được ai, thì cũng đồng nghĩa với việc thần thông cao siêu đến đâu cũng có lúc sẽ bị mai một. 

- …

Sở Mặc thấy lão hòa thượng này rất vô trách nhiệm. Phật môn cườngđại như vậy lại giao vào tay một lão hòa thượng chẳng đang tin gì hết. Gì mà duyên với không duyên chứ. Cứ nói toạc ra là nhờ ta chờ người có phải hơn không. Nếu không chờ được người có duyên thì… Ôi trời ơi là trời…

Sở Mặc lập tức thấy có áp lực lớn. 

Lão hòa thượng bỏ qua vấn đề này, nói tiếp:

- Nếu chăm chỉ tu luyện Lục tự chân ngôn, càng ở cảnh giới cao, càng có thể cảm nhận được sự cường đại của nó. Tất cả sinh linh và vạn vật trên thế giới sẽ tiếp thêm sức mạnh cho ngươi. Sở Mặc gật gù. Tuy hắn chưa hiểu gì về Lục tự chân ngôn, nhưng qua trận chiến hôm nay, hắn đã bị chấn động. 

Hắn biết thần thông này còn vượt qua cả Chí Tôn thuật. 

- Lão tăng đã ngăn chặn tinh trận ở đây nhưng thật ra, Tiên giới vẫn còn một tông môn lánh đời từ xưa. Chỗ đó vẫn còn một tòa tinh trận khác. 

Tin tức lão hòa thượng ném ra suýt thì khiến Sở Mặc hôn mê luôn. 

- Ngài nói vậy là sao ạ? 

Sở Mặc giật mình hỏi lão hòa thượng. 

- Tiên giới vẫn còn có tông môn có tinh trận này nữa sao? Vì sao chứ? 

Sở Mặc bối rối đến nỗi nói lặp luôn. Dù là ai trong trường hợp này cũng thế. 

Chỗ này là Tiên giới chứ không phải Thiên giới. Nếu lão hòa thượng nói Thiên giới có tông môn như vậy Sở Mặc sẽ không khiếp sợ như thế. Nhưng vì sao nó lại ở Tiên giới cơ chứ? 

Lão hòa thượng nói:

- Năm đó còn có một tông môn cổ xưa bị trục xuất cùng với Phậtmôn. Tông môn kia gần như tồn tại từ khi khai thiên lập địa. 

- …

Sở Mặc đờ ra. 

- Hỗn Độn Hồng Lô trên người ngươi ban đầu là của tông môn đó đó. 

Lão hòa thượng lại nói. 

- …

Sở Mặc tiếp tục hóa đá. 

- Tông môn đó chính là Đạo môn. 

Lão hòa thượng liếc Sở Mặc một cái. 

- Mà nói tới đây mới nhớ, ngươi có nhiều quan hệ sâu xa với Đạo môn hơn cả Phật môn đấy. 

- Đạo môn ư…

Sở Mặc cười khổ. 

- Ta còn chưa nghe thấy bao giờ mà. 

- Môn phái này giờ cũng tàn tạ lắm, thậm chí còn suy bại hơn cả Phật môn rồi. Đại đa số môn phái, gia tộc ở tam thế Thiên, Tiên, Linh đều kế thừa chút gì đó của Đạo môn. Ngươi không thấy các tu sĩ hayxưng hô đạo hữu sao? Không mấy người biết cội nguồn địa điểm cụ thể thật sự của nó, cũng không ai biết nó đã suy thoái. 

Lão hòa thượng thở dài. 

- Hơn 3500 năm về trước, Chân nguyên lão đạo biến mất, Đạo môn chân chính xuống dốc. Nói không chừng, ngươi đến đó, còn bị bọn tiểu nhân gây khó dễ đấy. 

- Nhưng ta vẫn phải đi đúng không ạ? 

Sở Mặc nhìn lão hòa thượng hỏi. 

Lão hòa thượng gật đầu:

- Đúng thế. Phong ấn hết cả hai tòa tinh trận mới có thể bảo đảman toàn cho ngươi. Nếu không, chúng có thể từ tinh trận của Đạo môn để tới đây, chẳng quan tâm thế giới này có sụp đổ hay không. Lúc đó, đó sẽ trở thành uy hiếp trí mạng của ngươi. 

- Dù ta tới Đạo môn, thì làm thế nào ta có thể phong ấn tinh trận được chứ? Không lẽ phải dùng Phong Thủy thần thông để tiêu diệt nó ư? 

Sở Mặc vẫn hơi nắm chắc có thể hủy được tòa tinh trận này. Nhưng làm như vậy sẽ khiến nhân thần căm phẫn. Hắn không rõ phải dùng bao nhiêu tài liệu mới tạo được tinh trận kia, nhưng ít nhất, hắn biết nó rất đáng giá. Một tòa tinh trận hao tài tốn của như vậy mà bị hủy thì tiếc quá đi. Nếu có thể, Sở Mặc muốn phong ấn nó thôi. 

- Đương nhiên không phải hủy diệt thì mới ngăn người bên kia đến. Thật ra, trước khi Chân nguyên lão đạo rời đi đã từng bói một quẻ. Sau đó, ngài để lại cho ta một khối lệnh bài và một miếng ngọc nữa. 

Lão hòa thượng như hóa phép, từ đâu lấy ra một khối lệnh bài cổ hình chữ nhật và một miếng ngọc oánh nhuận. 

Sở Mặc câm nín, không nhịn được hỏi:

- Sao ta có cảm giác mình bị bẫy nhỉ? 

Lão hòa thượng nhìn Sở Mặc, nói:

- Nói linh ta linh tinh, chuyện tốt như vậy, người khác cầu còn chẳng được đó. 

- Thật ư? 

Sở Mặc nghi hoặc. 

- Đương nhiên là thật rồi. 

Lão hòa thượng ra vẻ rất nghiêm túc. 

- Nhưng sao ta cứ thấy nếu nhận khối lệnh bài với miếng ngọc này thì đồng nghĩa với việc phải gánh vác cả tương lai của Đạo môn thế nhỉ? 

Khóe miệng Sở Mặc giật mấy cai, lại nhìn lão hòa thượng nói:

- Trước là Phật môn, giờ lại Đạo môn. Lão hòa thượng, lão tiền bối… có phải ngài nên giải thích chút gì cho ta không? Lão hòa thượng thở dài, cười khổ:

- Không ai có thể làm được chuyện này trừ ngươi. Ngươi có quyền cự tuyệt, kể cả chuyện Phật môn cũng thế. Đúng là lão tăng đã yêu cầu quá nhiều, đã phạm giới rồi. Ngươi có thể trở về chốn cũ. 

Sở Mặc trầm mặc một lúc, lắc đầu nói:

- Bất luật thế nào, chỉ cần ta không chết, sẽ có ngày ta phải đối mặt chống lại đám người kia. Phật môn cũng tốt mà Đạo môn cũng thế, như một dạng khuyến mại tặng kèm đúng không? 

Lão hòa thượng hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu:

- Hiểu thế cũng đúng. 

- Trong quá trình ta trưởng thành sẽ có thêm trợ lực không nhỏ…

Lão hòa thượng ngắt lời:

- Chưa chắc đều đã là trợ lực, có khi sẽ cản chân ngươi. 

- Không sao. 

Sở Mặc khoát tay. 

- Ít nhất, ta có thêm hai thần thông cao cấp nhất, tội gì mà không đáp ứng chứ? 

- Đồng ý là tốt rồi. 

Lão hòa thượng thì thào. 

- Mặt khác, hai cái này không phải thần thông mà là thánh thuật. 

Sở Mặc thấy Lão hòa thượng ngồi đó viên tịch, thân thể khô héo nháy mắt phong hoá, tiêu tan trong gió. Sau đó, một pho tượng màu vàng giống hệt Lão hòa thượng từ từ dâng lên. Khắp Phật môn Niết bàn không ngừng vang vọng tiếng chuông. 

Đi theo không có tiếng khóc mà là tiếng tụng kinh. Thanh âm như nước lũ, nhưng nghe vào lại làm lòng người an tĩnh, tường hòa. 

Sở Mặc nhìn thoáng qua hạt châu cung phụng phong ấn. Trong đại điện có thêm một nữ tử tóc dài phóng khoáng. Nhìn thấy nàng, Sở Mặc như hiểu ra điều gì đó. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.