Sát sinh sẽ luôn luôn là sát sinh, dù cho có dưới bất kỳ động cơ hay hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Vì lẽ đó nên những kẻ sát nhân hay những kẻ âm mưu sát nhân đều là tội phạm, bất kể cho chúng có là ai đi chăng nữa: vua chúa, hoàng tử, nguyên soái hay quan tòa. Không có bất kỳ kẻ gây ra bạo lực nào được quyền coi mình là hơn những tên tội phạm thấp hèn. Bởi vì bản chất của bạo lực là luôn luôn dẫn đến tội lỗi.
- Nicodemus de Boot, Chiêm nghiệm về cuộc đời, hạnh phúc và thịnh vượng.
_____________
Hãy đừng để chúng ta phạm sai lầm ở đây,” Vizimir, vua của Redania nói, lướt ngón tay đeo nhẫn qua những lọn tóc trên thái dương. “Chúng ta không được phép phạm sai lầm vào lúc này.”
Những người ngồi đó không nói gì. Demavend, vua của Aedirn, nằm ườn ra trên chiếc ghế bành, chăm chú nhìn vào cốc bia để trên bụng. Foltest, vua của Temeria, Pontar, Mahakam và Sodden, và gần đây là Người bảo hộ của Brugge, trưng ra gương mặt quý phái của mình bằng cách quay về hướng cửa sổ. Ở phía bên kia chiếc bàn là Henselt, vua của Kaedwen, quét đôi mắt nhỏ bé, sắc cạnh ánh lên từ khuôn mặt rậm rạp râu ria như ăn mày qua khắp những người ngồi trong hội đồng. Meve, nữ hoàng của Lyria, trầm tư ngồi nghịch viên ruby to tướng đeo trên cổ, thỉnh thoảng lại vặn vẹo đôi môi xinh đẹp thành một cái nhăn mặt.
“Hãy đừng để chúng ta phạm sai lầm,” Vizimir nhắc lại, “bởi vì một sai lầm sẽ khiến chúng ta mất rất nhiều thứ. Hãy nhìn gương những người đi trước. Khi tổ tiên chúng ta đặt chân lên những bờ biển này 500 năm về trước, lũ elves cũng cắm đầu vào trong cát. Chúng ta đã giành giật mảnh đất này từ tay chúng, từng tấc từng tấc một, và chúng rút lui, cứ nghĩ rằng lần này sẽ là biên giới cuối cùng, rằng chúng ta sẽ không tiến xa thêm nữa. Hãy khôn ngoan hơn một chút! Bởi vì bây giờ lại đến lượt chúng ta. Chúng ta chính là lũ elves. Nilfgaard đang đứng ngay bên bờ sông Yaruga mà ta lại nghe có người nói: “Thì sao, cứ để chúng đứng đó.” Nghe có kẻ chắc nịch: “Chúng sẽ không tiến xa thêm nữa đâu.” Nhưng chúng sẽ tiến thêm, rồi các người sẽ thấy. Vậy nên ta nhắc lại, đừng phạm sai lầm giống như người elves trước kia!”
Những hạt mưa rơi lộp độp trên khung cửa và gió rú lên kỳ quái. Nữ hoàng Meve ngẩng đầu lên. Bà tưởng mình nghe thấy tiếng quạ kêu hay ếch ộp, nhưng đó chỉ là gió. Gió và cơn mưa.
“Đừng so sánh chúng ta với lũ elves,” Henselt của Kaedwen nói. “Ông xúc phạm chúng ta khi nói như vậy. Elves không biết chiến đấu – chúng rút lui trước tổ tiên ta và trốn vào trong những khu rừng và ngọn núi. Elves đã không cho tổ tiên chúng ta một trận Sodden. Nhưng chúng ta đã cho Nilfgaard thấy cái giá phải trả khi dám gây hấn với mình. Đừng có đe dọa bọn ta bằng Nilfgaard, Vizimir, đừng bắt đầu chơi trò tuyên truyền. Ông nói Nilfgaard đang đứng ngay bên bờ sông Yaruga ư? Ta nói rằng Nilfgaard chỉ dám ngồi yên như những con chuột nhắt trong nhà thờ. Bởi vì chúng ta đã bẻ gãy xương sống chúng ở Sodden. Chúng ta đánh bại chúng về quân sự, và trên cả chúng ta đánh bại chúng về tinh thần. Ta không biết được rằng có phải thật sự Emhyr var Emreis vào lúc đó, vì muốn tránh rủi ro, mà cuộc tấn công vào Cintra chỉ là do những phe phái đối nghịch với hắn ta gây nên. Ta cho rằng nếu chúng thực sự đã đánh bại ta, hắn sẽ ngay lập tức tung hô và ban phát ân huệ và phần thưởng. Nhưng sau Sodden hóa ra hắn lại phản đối việc đó, và mọi thứ xảy ra đều là do các nguyên soái của hắn đã kháng lệnh. Và đầu đã rơi. Nơi hành quyết tràn ngập máu. Đây là những thông tin có thật, không phải đồn đại. 8 vụ hành quyết công khai, và rất nhiều vụ khác nhỏ hơn. Vài cái chết có vẻ tự nhiên nhưng lại rất bí hiểm, một số đông các thành phần cộm cán đột nhiên nghỉ hưu. Ta nói cho ông nghe, Emhyr đã rất tức giận và gần như xử hết toàn bộ các chỉ huy của mình. Vậy thì ai sẽ tiếp quản đội quân của hắn đây? Các trung sĩ chắc?”
“Không, không phải các trung sĩ,” Demavend của Aedirn lạnh lùng nói. “Mà sẽ là các sĩ quan trẻ, tài năng. Những người đã chờ đợi thời cơ như thế này từ rất lâu rồi và cũng đã được Emhyr huấn luyện trong khoảng thời gian dài tương tự. Những kẻ mà các nguyên soái già nua tước quyền chỉ huy, ngăn chặn bước thăng tiến của chúng. Các chỉ huy trẻ tuổi, tài năng mà danh tiếng đã đến tai chúng ta. Những kẻ đã đập tan cuộc nổi loạn ở Metinna và Nazair, những kẻ đã nhanh chóng tiêu diệt các lực lượng kháng chiến ở Ebbing. Các chỉ huy mà coi trọng tính chiến thuật của thọc sườn, của kỵ binh tầm xa, của chiến lược hành quân thần tốc hay đổ bộ bờ biển. Chúng đánh vào những nơi cần đánh, chúng dùng những công nghệ vây thành tối tân nhất thay vì dựa vào ma thuật. Không được phép đánh giá thấp chúng. Giờ đây chúng đang ngứa ngáy được vượt qua Yaruga, ham hở chứng tỏ rằng mình đã học được từ sai lầm của các nguyên soái già nua.”
“Nếu thật sự chúng có học được gì đó,” Henselt nhún vai, “thì chúng sẽ không vượt qua Yaruga. Cửa sông nằm trên biên giới giữa Cintra và Verden vẫn đang dưới sự kiểm soát của Ervyll và ba thành trì của ông ta: Nastrog, Rozorg và Bodrog. Chúng không thể bị chiếm một cách dễ dàng được – chẳng có công nghệ mới nào có thể làm được điều đó. Sườn của chúng ta được bảo vệ bởi hạm đội của Ethain xứ Cidaris, và nhờ vào nó chúng ta kiểm soát được bờ biển. Và cũng nhờ các hải tặc của Skellige. Chúa đảo Crach an Craite, nếu các ngài còn nhớ, đã không ký hiệp ước với Nilfgaard và thường xuyên tấn công các cơ sở của chúng nằm trên các Tỉnh. Người Nilfgaard đã gọi ông ta là Tirth ys Muire, Bò Biển. Chúng dùng tên ông ta để dọa trẻ con.”
“Đe dọa trẻ con Nilfgaard,” Vizimir mỉm cười, “cũng không đảm bảo được sự an toàn của chúng ta.”
“Không,” Henselt đồng ý. “Nhưng thứ khác sẽ làm được. Không kiểm soát được cửa sông hay bờ biển cùng với việc sườn bên bị sơ hở, Emhyr var Emreis sẽ không thể đảm bảo được các đoàn xe tiếp tế có thể với đến bất kỳ đơn vị nào mà hắn cử qua Yaruga. Hành quân thần tốc cái gì, kỵ binh tầm xa cái gì? Lố bịch. Cả đội quân sẽ đứng im chỉ sau ba ngày vượt sông. Một nửa sẽ dùng để bao vây các thành trì và nửa còn lại sẽ phải phát tán đi khắp nơi để tìm kiếm lương thực. Và khi các kỵ binh lừng danh của chúng đã ăn thịt gần hết số ngựa của mình, chúng ta sẽ lại cho chúng một trận Sodden nữa. Mẹ kiếp, ta cũng muốn chúng vượt sông lắm! Nhưng chúng sẽ không làm vậy đâu.”
“Hãy cứ cho rằng,” Meve xứ Lyria bất chợt lên tiếng, “chúng sẽ không vượt qua Yaruga. Hãy cứ cho rằng Nilfgaard sẽ chỉ đứng đợi. Giờ thì hãy cân nhắc: như thế sẽ có lợi cho ai, ta hay chúng? Kẻ nào có thể đợi và chẳng cần làm gì, và kẻ nào thì không?”
“Chính xác!” Vizimir tán thành. “Như mọi khi, Meve không nói nhiều, nhưng bà ấy luôn nói đúng trọng tâm. Emhyr có thừa thời gian, các quý ngài, nhưng ta thì không. Các ông không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra sao? Ba năm trước, Nilfgaard lăn một hòn đá từ trên đỉnh núi xuống và giờ đây, chúng đang bình tĩnh chờ đợi cơn tuyết lở. Chúng cứ việc chờ khi những tảng đá khác cứ lăn. Bởi vì, đối với vài kẻ, hòn đá đầu tiên đó trông như một chướng ngại vật khổng lồ không thể dịch chuyển. Nhưng một khi hóa ra chỉ cần một cái chạm nhẹ là quá đủ, những kẻ mà đối với chúng một trận tuyết lở là thời cơ tuyệt vời sẽ bắt đầu lộ diện. Từ Núi Xám cho đến Bremervoord, các biệt đội elves hoành hành trong rừng – đây không còn là một nhóm du kích nhỏ nữa, đây là chiến tranh. Cứ đợi xem và chúng ta sẽ thấy các elves tự do của Dol Blathanna vùng lên chiến đấu. Ở Mahakam người lùn đã bắt đầu nổi dậy, các dryad rừng Brokilon thì ngày càng trở nên táo bạo hơn. Đây là chiến tranh, chiến tranh trên diện rộng. Nội chiến. Trong khi Nilfgaard đang đứng chờ....Các ông nghĩ thời gian đang ở phe ai? Scoia’tael có các elves 30, 40 tuổi chiến đấu cho chúng. Và chúng sống đến tận 300 năm! Chúng có thời gian, còn ta thì không!”
“Bọn Scoia’tael,” Henselt thừa nhận, “đã trở thành một cái gai thực sự trong mắt ta. Chúng đang làm tê liệt các tuyến đường buôn bán và vận chuyển, khủng bố các nông dân......Chúng ta phải chấm dứt chuyện này.”
“Nếu lũ không-phải-người muốn chiến tranh, ta sẽ cho chúng chiến tranh,” Foltest của Temeria thêm vào. “Ta vẫn luôn là người theo chủ nghĩa hòa hợp và cùng chung sống, nhưng nếu chúng muốn thử sức thì ta sẽ cho chúng thấy ai mạnh hơn. Ta sẵn sàng rồi. Ta sẽ quét sạch lũ Sóc ra khỏi Temeria và Sodden trong vòng 6 tháng. Máu của elves đã từng đổ trên những vùng đất đó dưới tay tổ tiên ta. Ta coi việc đổ máu là một bi kịch nhưng ta không thấy còn cách nào khác, bi kịch sẽ bị lặp lại. Người elves phải bị bình định.”
“Đội quân của ông sẽ chống lại người elves nếu ông ra lệnh,” Demavend gật gù. “Nhưng nó có chống lại con người không? Chống lại lũ nông dân mà ông dùng để sung quân? Chống lại hội thương nhân? Chống lại các thành phố tự trị? Khi nói về Scoia’tael, Vizimir mới chỉ nói đến một viên đá trong trận tuyết lở thôi. Phải, phải, các quý ngài, đừng có há hốc mồm ra như thế! Lời đồn đã lan đến những ngôi làng và thị trấn rằng trên các vùng đất bị Nilfgaard chiếm đóng, nông dân, thợ thủ công đang có cuộc sống dễ chịu hơn, tự do hơn và giàu có hơn, và hội thương nhân có nhiều quyền lợi hơn.....Chúng ta đang ngập chìm trong hàng hóa đến từ các công xưởng của Nilfgaard. Ở Brugge và Verden vàng của chúng đang đẩy các đơn vị tiền tệ của ta đi. Nếu cứ ngồi không và chẳng làm gì chúng ta sẽ tiêu đời, tranh chấp với láng giềng, bị lôi kéo vào xung đột, phải cố gắng dập tắt bạo loạn, và từ từ chịu thua trước sức mạnh kinh tế của Nilfgaard. Chúng ta sẽ ngộp thở trong cái ngôi làng bé tẹo này bởi vì Nilfgaard đã chặn đường xuống phía Nam và chúng ta sẽ phải phát triển, mở rộng lãnh thổ, nếu không sẽ không đủ chỗ cho con cháu ta đời sau!”
Những người ngồi đó không nói gì. Vizimir của Redania thở dài, với lấy một cái chén trên bàn và uống một hơi dài. Mưa hắt lên cửa sổ trong suốt sự im lặng, và gió thét gào, đập vào những cánh cửa.
“Tất cả những mối lo mà ta đang nói về,” cuối cùng Henselt lên tiếng, “đều là do Nilfgaard gây nên. Chính những sứ thần của Emhyr đã kích động những kẻ không-phải-người, tuyên truyền và reo rắc hỗn loạn. Chính chúng là những kẻ ném vàng ra xung quanh, hứa hẹn quyền lợi cho các lái buôn và doanh nghiệp, đảm bảo với các nam tước và hầu tước rằng họ sẽ được giữ những vị trí quan trọng trên những thuộc địa mà chúng định tạo nên từ đất của ta. Ta không biết ở vương quốc của các ông như thế nào, nhưng ở Kaedwen đang tràn ngập các tu sĩ, giáo sĩ, bà đồng và đủ mọi loại bí ẩn nhảm nhỉ khác bỗng dưng xuất hiện từ thinh không, giảng giải về ngày tận thế...”
“Ở vương quốc của ta cũng vậy,” Foltest tán thành. “Mẹ kiếp, đã yên bình trong bao nhiêu năm nay rồi. Kể từ khi ông của ta đã cho bọn tu sĩ biết điều và đặt chúng trở lại đúng vị trí, những kẻ còn lại đều tỏ ra hữu dụng. Họ nghiên cứu sách vở và truyền lại tri thức cho trẻ con, cứu giúp người bệnh, chăm sóc kẻ nghèo khó, tàn tật và vô gia cư. Họ không dính vào chính trị. Và đột nhiên giờ đây tất cả đều như được thức tỉnh và la hét những thứ vô nghĩa với đám đông – và đám đông thì chăm chú lắng nghe và nghĩ rằng cuối cùng mình đã hiểu ra tại sao cuộc sống lại khó khăn đến vậy. Ta chịu đựng chuyện đó bởi vì ta không hung hăng như ông của ta, và cũng không quá nhạy cảm về quyền lực và nhân phẩm như ông ấy. Quyền lực hay nhân phẩm gì chứ nếu chúng bị hạ thấp chỉ vì lời nói nhăng cuội của những kẻ cuồng đạo tâm thần. Nhưng sự kiên nhẫn của ta sắp cạn rồi. Gần đây chủ đề chính của những bài thuyết giảng là về một vị cứu tinh nào đó sẽ đến từ phía nam. Từ phía nam! Từ phía bên kia sông Yaruga!”
“Ngọn Lửa Trắng,” Demavend lẩm bẩm. “Cái Lạnh Trắng sẽ đến, và sau đó là Ánh Sáng Trắng. Và thế giới sẽ được tái sinh bởi Ngọn Lửa Trắng và Nữ Hoàng Trắng.....Ta cũng đã nghe qua rồi. Đó là một bản nhái lời tiên tri của Ithlinne aep Aevenien, nữ tiên tri người elves. Ta đã ra lệnh bắt một tên giáo sĩ đang thuyết giáo giữa khu chợ của Vengerberg, và người tra tấn đã hỏi hắn rất lịch sự và từ từ rằng hắn đã nhận được bao nhiêu vàng của Emhyr để làm trò này....Nhưng tên giáo sĩ đó vẫn chỉ lải nhải về Ngọn Lửa Trắng và Nữ Hoàng Trắng....cho đến cuối cùng.”
“Cẩn thận đấy Demavend,” Vizimir nhăn mặt. “Đừng tạo ra những kẻ tử vì đạo. Đó chính xác là thứ mà Emhyr đang muốn có. Cứ việc bắt hết những tên gián điệp Nilfgaard, nhưng đừng có động vào đám giáo sĩ, hậu quả là rất khó lường. Chúng vẫn được coi trọng và có sức ảnh hưởng lớn lên người dân. Chúng ta đã có quá nhiều rắc rối với tụi Sóc rồi, không cần thêm bạo loạn trong chính thành phố của mình nữa đâu.”
“Chết tiệt!” Foltest khịt mũi, “đừng làm cái này, đừng làm cái kia.....Chúng ta tập trung ở đây để nói về những thứ không được phép làm hay sao? Đó có phải là lý do ông kéo tất cả bọn ta đến Hagge không hả Demavend, để than vãn và rên rỉ? Hãy cùng làm một cái gì đó đi! Phải làm một cái gì đó! Những gì đang xảy ra phải bị ngăn chặn lại!”
“Ta đã nói như thế từ đầu rồi.” Vizimir đứng dậy khỏi ghế. “Ta đề nghị hành động.”
“Hành động kiểu gì đây?”
“Chúng ta có thể làm gì đây?”
Sự im lặng lại bao trùm. Gió thổi từng cơn, những cánh cửa sổ đập vào bức tường của tòa lâu đài.
“Tại sao,” Meve bất chợt nói, “tất cả các ông lại nhìn ta như vậy?”
“Chúng ta đang ngưỡng mộ vẻ đẹp của bà,” Henselt lầm bầm từ dưới đáy cốc.
“Cả cái đó nữa,” Vizimir đồng tình. “Meve, chúng ta đều biết bà có thể tìm ra giải pháp cho bất cứ vấn đề gì. Bà có trực giác của một người phụ nữ, và bà là một người phụ nữ khôn ngoan....”
“Đừng có làm ta xấu hổ chứ.” Nữ hoàng Meve đặt hai tay lên đùi và nhìn vào bức thảm trang trí u ám miêu tả một cảnh đi săn. Những con chó săn đang nhảy xổ vào một con kỳ lân trắng đang chạy trốn. Ta chưa bao giờ được nhìn thấy một con kỳ lân, Meve nghĩ thầm. Chưa bao giờ. Và có lẽ là sẽ không bao giờ.
“Tình huống của chúng ta,” bà nói sau một lúc, rời mắt khỏi tấm thảm thêu, “gợi cho ta nhớ đến một buổi tối mùa đông ở Lâu đài Rivian. Luôn có thứ gì đó lơ lửng trong bầu không khí. Chồng của ta sẽ lại suy ngẫm làm sao để được sờ vào một cô hầu gái khác nữa. Người nguyên soái thì sẽ lại tìm cách bắt đầu một cuộc chiến mà sẽ làm cho ông ta nổi tiếng. Tay pháp sư thì sẽ lại tưởng tượng ra nếu mình là vua. Những tên hầu chẳng muốn hầu, gã hề thì buồn bã, u ám và tẻ nhạt một cách đau đớn, chó thì sủa liên hồi còn mèo thì nằm ngủ, không hề bận tâm đến những con chuột đang chạy quanh cái bàn. Tất cả đều chờ đợi một điều gì đó. Tất cả đều cau có với ta. Và ta....và rồi ta....ta đã cho họ thấy. Ta đã cho họ thấy ta có thể làm được gì, theo cách mà làm rung chuyển những bức tường và khiến lũ gấu ngủ đông cũng phải thức dậy trong hang ổ. Và tất cả những suy nghĩ ngốc nghếch biến mất khỏi đầu họ trong nháy mắt. Đột nhiên, tất cả đều biết ai là người trị vì.”
Không ai nói một lời nào. Những cơn gió gào to hơn nữa. Lính gác đứng ngoài cửa chào nhau như bình thường. Nhịp điệu của mưa gõ lên khung cửa sổ nhanh hơn một chút.
“Nilfgaard đang đứng đợi và theo dõi,” Meve chậm rãi tiếp tục, nghịch nghịch sợi dây chuyền của mình. “Nilfgaard đang quan sát chúng ta. Có thứ gì đó đang lơ lửng trong bầu không khí, những suy nghĩ ngốc nghếch đang nảy sinh trong nhiều cái đầu. Vậy hãy cho chúng thấy ta có thể làm gì. Hãy cho chúng thấy ai mới là vua ở đây. Hãy làm rung chuyển những bức tường của tòa lâu đài vĩ đại chìm trong băng giá này!”
“Trừ khử bọn Sóc,” Henselt nói nhanh. “Bắt đầu một chiến dịch hợp tác quân sự khổng lồ. Tàn sát những kẻ không-phải-người. Hãy để cho dòng Pontar, Gwenllech và Bruina chảy đầy máu của elves từ thượng nguồn cho đến cửa sông!”
“Cử một lực lượng viễn chinh đi đàn áp các elves tự do của Dol Blathanna,” Demavend thêm vào, nhăn mặt. “Hành quân đến Mahakam. Hãy để cho Ervyll của Verden ít nhất một cơ hội đối đầu với các dryad ở Brokilon. Phải, một cuộc tắm máu! Và tất cả những kẻ nào sống sót sẽ bị dồn vào trại tập trung!”
“Để cho Crach an Craite công kích các bờ biển của Nilfgaard,” Vizimir tiếp tục. “Hỗ trợ ông ta với các hạm đội của Ethain xứ Cidaris, hãy để cho họ cướp bóc và tàn phá suốt từ Yaruga cho đến Ebbing! Một cuộc phô diễn sức mạnh...”
“Chưa đủ.” Foltest lắc đầu. “Tất cả những thứ đó là chưa đủ. Chúng ta cần.....Ta biết chúng ta cần gì rồi.”
“Vậy nói đi!”
“Cintra!”
“Cái gì?”
“Giành lại Cintra từ tay Nilfgaard. Hãy vượt qua sông Yaruga, đánh phủ đầu. Trong khi chúng còn chưa kịp nghi ngờ. Hãy đẩy lui chúng về phía sau Marnadal.”
“Bằng cách nào? Chúng ta vừa mới nói là một đội quân không thể vượt qua Yaruga.”
“Không thể đối với Nilfgaard. Nhưng chúng ta kiểm soát con sông. Chúng ta trấn giữ cửa biển và các đường tiếp tế, và sườn của ta được bảo vệ bởi Skellige, Cidaris và các thành trì ở Verden. Đối với Nilfgaard, đưa 40 hay 50 ngàn lính qua sông là một nỗ lực đáng kể. Nhưng chúng ta còn có thể đưa nhiều hơn thế qua. Đừng há mồm ra như vậy, Vizimir. Ông muốn thứ gì đó để chấm dứt sự chờ đợi này? Thứ gì đó ngoạn mục? Thứ gì đó sẽ khẳng định chúng ta là vua? Ta nói với ông rằng thứ đó chính là Cintra. Cintra sẽ liên kết quyền cai trị của chúng ta lại với nhau bởi vì Cintra là một biểu tượng. Hãy nhớ Sodden! Nếu không phải vì vụ thảm sát thành phố đó và cái chết của Calanthe, sẽ không thể có chiến thắng nào cả. Lực lượng hai bên cân bằng – không ai nghĩ rằng chúng ta lại có thể nghiền nát chúng như vậy. Nhưng quân đội của ta đã lao vào chúng như bầy sói, như những con chó dại, để trả thù cho Sư Tử Cái của Cintra. Và cơn giận của một vài người vẫn còn chưa thỏa mãn bởi máu đổ trên chiến trường Sodden. Hãy nhớ Crach an Craite, Bò Biển hung tợn!”
“Quả thật là như vậy,” Demavend gật gù. “Crach đã thề sẽ trả nợ máu với Nilfgaard. Vì Eist Tuirseach, đã bỏ mạng tại Marnadal. Và vì Calanthe. Nếu chúng ta tấn công bờ trái, Crach sẽ hỗ trợ ta bằng tất cả sức mạnh của Skellige. Các thần linh ơi, việc này có cơ may thành công đó! Ta tán thành với Foltest! Đừng đợi nữa, hãy tấn công trước, hãy giải phóng Cintra và đuổi lũ chó đẻ đó qua khe núi Amell!”
“Bình tĩnh đã,” Henselt gầm gừ. “Đừng có rung bờm sư tử vội, bởi vì con sư tử này chưa chết đâu. Đó là cái thứ nhất. Thứ hai, nếu chúng ta tấn công trước, chúng ta sẽ thành những kẻ đi xâm lược. Chúng ta sẽ vi phạm hiệp ước mà ta đã đóng dấu đàng hoàng. Chúng ta sẽ không có sự hỗ trợ của Niedamir và các chư hầu của ông ta hay Esterad Thyssen. Ta không biết Ethain của Cidaris sẽ phản ứng ra sao. Một cuộc chiến xâm lược sẽ vấp phải sự phản đối của hội thương nhân, các lái buôn và quý tộc....Và trên hết cả, là các pháp sư. Đừng quên các pháp sư!”
“Các pháp sư sẽ không ủng hộ một cuộc tấn công vào bờ trái,” Vizimir xác nhận. “Hiệp ước được ký kết là do công sức của Vilgefortz vùng Roggeveen. Ai cũng biết là anh ta mong muốn thỏa thuận đình chiến sẽ dần trở thành hòa bình đích thực. Vilgefortz sẽ không ủng hộ một cuộc chiến tranh đâu. Và Giáo Phái, tin ta đi, sẽ làm bất cứ điều gì mà Vilgefortz muốn. Từ sau Sodden anh ta đã trở thành nhân vật quan trọng nhất trong Giáo Phái – cứ để các pháp sư khác muốn nói gì thì nói, nhưng Vilgefortz là kẻ được ưu tiên ở đây.”
“Vilgefortz, Vilgefortz,” Foltest hậm hực. “Tay pháp sư đó đã trở nên quá quyền lực rồi. Tính thêm vào cả ý định của Vilgefortz và Giáo Phái – những ý định mà ta không được biết đến, và cũng không hiểu – bắt đầu làm ta thấy khó chịu rồi đấy. Nhưng cũng có cách để xử lý được chuyện đó, các quý ngài. Sẽ ra sao nếu như Nilfgaard mới là kẻ xâm lược? Ở Dol Angra chẳng hạn? Chống lại Aedirn và Lyria? Chúng ta có thể sắp xếp được việc đó....có thể dàn dựng một vụ khiêu khích nho nhỏ....Một xung đột biên giới do chúng gây ra? Một cuộc tấn công vào một thành trì nào đó? Đương nhiên là chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng – chúng ta sẽ hành động quyết đoán và bằng vũ lực, với sự ủng hộ của tất cả mọi người, bao gồm cả Vilgefortz và toàn bộ Giáo Phái Pháp Sư. Và khi Emhyr var Emreis rời mắt khỏi Sodden và Transriver, những người dân Cintra sẽ đòi lại vương quốc của họ - tất cả những kẻ nhập cư và tị nạn đang tụ tập ở Brugge dưới sự lãnh đạo của Vissegerd. Gần 8 ngàn người có vũ trang. Còn có mũi giáo nào tốt hơn nữa đây? Họ sống trong hy vọng một ngày nào đó được giành lại quê hương mà mình đã bị ép ra khỏi đó. Họ đang sôi sục. Họ đã sẵn sàng tấn công bờ trái rồi. Họ chỉ còn chờ lời kêu gọi chiến đấu nữa thôi!”
“Lời kêu gọi chiến đấu,” Meve tỏ ra chán chường, “kèm theo lời hứa là chúng ta sẽ hỗ trợ họ. Bởi vì Emhyr có thể rút ra 8 ngàn quân chỉ từ các tiền đồn canh phòng của hắn ta, với lực lượng như vậy hắn còn chẳng cần phải cử quân tiếp viện. Vissegerd biết rất rõ điều này và sẽ không di chuyển trừ khi có sự đảm bảo rằng quân đội của ông, Foltest, được tăng cường bởi các quân đoàn của Redania, sẽ tiến ra bờ trái cùng với ông ta. Nhưng trên cả, Vissegerd đang đợi Sư Tử Con của Cintra. Có vẻ như cháu gái của nữ hoàng đã sống sót qua trận thảm sát. Có nhân chứng đã trông thấy con bé đi cùng đoàn tị nạn, nhưng sau đó biến mất một cách bí ẩn. Những người nhập cư khăng khăng muốn đi tìm con bé.....bởi vì họ cần ai đó mang dòng máu hoàng gia ngồi trên ngai của họ. Ai đó mang dòng máu của Calanthe.”
“Nhảm nhí,” Foltest lạnh lùng nói. “Đã hơn hai năm rồi. Nếu đến giờ này mà con bé vẫn chưa được tìm thấy, nghĩa là nó đã chết. Chúng ta có thể quên truyền thuyết đó đi được rồi. Calanthe đã không còn nữa và chẳng có Sư Tử Con nào hết, chẳng có ai mang dòng máu hoàng gia để ngồi lên ngai vàng. Cintra.....sẽ không bao giờ trở lại được như thời của Sư Tử Cái. Dĩ nhiên, chúng ta không thể nói thế với Vissegerd.”
“Vậy là ông sẽ cử các chiến binh du kích Cintra vào chỗ chết?” Meve nheo mắt lại. “Thẳng vào hàng ngũ quân địch? Mà không nói với họ rằng Cintra chỉ có thể hồi sinh thành một vương quốc chư hầu dưới sự bảo hộ của ông? Ông đang đề nghị với tất cả chúng ta tấn công Cintra vì mục đích của chính mình? Ông đã thần phục được Sodden và Brugge, đang nhe nanh trước Verden và giờ ông muốn thêm cả Cintra nữa phỏng?”
“Thú nhận đi, Foltest,” Henselt gầm gừ. “Meve nói đúng rồi phải không? Có phải đó là lý do vì sao ông kích động bọn ta tấn công không?”
“Thôi nào,” người trị vì Temeria nhăn trán giận dữ. “Đừng có biến ta thành một kẻ chinh phạt mơ tưởng về một đế chế như vậy chứ. Các ông nói về thứ gì vậy? Sodden và Brugge ư? Ekkehard của Sodden là anh cùng cha khác mẹ của mẹ ta. Các ông ngạc nhiên vì sau cái chết của ông ấy các bang tự trị đã đem vương miện đến cho ta, họ hàng của ông ấy ư? Máu mủ, chứ không phải nước lã! Và đúng, Venzlav của Brugge coi ta với tư cách người bảo hộ, nhưng đâu phải vì ép buộc! Ông ta làm vậy để bảo vệ vương quốc của mình, bởi vì vào một ngày đẹp trời, ông ta có thể trông thấy các mũi lao của Nilfgaard lóe lên từ bờ trái của Yaruga!”
“Và chúng ta đang nói về bờ trái,” Nữ hoàng của Lyria dài giọng. “Bờ mà chúng ta đang sửa soạn tấn công. Và bờ trái chính là Cintra. Hoang tàn, cháy rụi, bị tiêu hủy và chiếm đóng....nhưng vẫn là Cintra. Người Cintra sẽ không mang vương miện của họ đến cho ông đâu, Foltest, hay bất cứ cống nạp nào khác. Cintra sẽ không bao giờ đồng ý trở thành một nước chư hầu. Máu mủ, chứ không phải nước lã!”
“Cintra, nếu ta....nếu ta giải phóng cho nó, nên ở dưới sự bảo hộ của tất cả chúng ta.” Demavend của Aedirn nói. “Cintra đứng ngay cửa ngõ của Yaruga, một vị trí chiến lược quá quan trọng để mất.”
“Nó phải là một quốc gia độc lập,” Vizimir phản đối. “Độc lập, tự do và mạnh mẽ. Một quốc gia sẽ trở thành một cánh cổng sắt, một tấm lá chắn của phương bắc, chứ không phải một dải đất cháy đen mà kỵ binh Nilfgaard sẽ tăng tốc từ đó.”
“Có thể gây dựng một Cintra như vậy sao? Mà không có Calanthe?”
“Đừng có kích động như thế, Foltest,” Meve cằn nhằn. “Ta đã bảo ông rồi, người Cintra sẽ không bao giờ chấp nhận bảo hộ hay dòng máu ngoại tộc trên ngai của họ đâu. Nếu ông cố áp đặt mình lên họ, thế cục sẽ thay đổi. Vissegerd sẽ lại chuẩn bị quân lính để ra trận, nhưng lần này là dưới cờ của Emhyr. Rồi một ngày nào đó, đội quân này sẽ lao vào ta trong hàng tiên phong của Nilfgaard. Ngay đầu ngọn giáo, như ông đã miêu tả rất chân thực đó.”
“Foltest biết điều này,” Vizimir khịt mũi. “Đó là lý do vì sao ông ta cật lực tìm kiếm Sư Tử Con, cháu gái của Calanthe. Các ông không hiểu sao? Máu mủ, chứ không phải nước lã, vương miện nhờ vào hôn nhân. Ông ta chỉ cần tìm ra con bé và ép nó cưới mình....”
“Ông mất trí rồi à?” vua của Temeria thở hắt ra. “Sư Tử Con đã chết rồi! Ta không có đi tìm con bé, nhưng kể cả nếu ta có đi chăng nữa.....Ta thậm chí còn không thèm nghĩ đến việc ép nó phải làm như vậy....”
“Ông chẳng cần phải ép con bé,” Meve cắt ngang, cười duyên dáng. “Ông vẫn đang là một người đàn ông quyến rũ và đẹp trai, anh họ à. Và máu của Calanthe chảy trong huyết quản của Sư Tử Con. Máu rất nóng. Ta biết Cali khi bà ấy còn trẻ. Khi nhìn thấy ai mà bà ấy thích, bà ấy sẽ nhún nhảy lên xuống nhanh đến nỗi nếu đặt một que củi khô giữa chân bà ấy, chúng sẽ bắt lửa thật sự. Con gái của bà, Pavetta, mẹ của Sư Tử Con, cũng y hệt như vậy. Vậy nên không nghi ngờ gì là Sư Tử Con không giống lông cũng giống cánh. Chỉ cần cố gắng một chút thôi, Foltest, và con bé sẽ chẳng kháng cự được lâu đâu. Đó là điều mà ông đang trông đợi vào, thú nhận đi.”
“Đương nhiên là ông ta đang trông đợi vào điều đó rồi,” Demavend khục khặc. “Đức vua của chúng ta đã nghĩ ra một mưu kế thật ảo diệu! Chúng ta tấn công bờ trái và trước cả khi kịp nhận ra, Foltest đã tìm thấy đứa trẻ, chiếm lấy trái tim con bé và có một người vợ trẻ trung mà ông ta sẽ đặt ngồi lên ngai vàng của Cintra, trong khi người dân của cô ta sẽ khóc lóc vui sướng và đái cả ra quần vì hạnh phúc. Bởi vì họ sẽ có một nữ hoàng, máu thịt của Calanthe. Họ sẽ có một nữ hoàng.....đi kèm một ông vua. Vua Foltest.”
“Thật nhảm nhí hết mức!” Foltest la lên, gương mặt cứ lần lượt chuyển từ đỏ sang trắng rồi quay trở lại. “Các ông bị làm sao vậy? Chẳng có tí sự thật nào trong những lời ba hoa đó!”
“Có khá nhiều sự thật đó,” Vizimir nói khô khan. “Bởi vì ta biết có người đang rất cố công tìm kiếm con bé. Là ai hả Foltest?”
“Quá rõ ràng rồi! Là Vissegerd và những người Cintra!”
“Không, không phải họ. Ít nhất thì không chỉ riêng mình họ. Có ai đó khác cũng đang tìm kiếm. Ai đó đã để lại một vệt dài những xác chết đằng sau. Ai đó không ngần ngại tống tiền, hối lộ và tra tấn....Nhân tiện nói đến, một quý ngài tên Rience có đang phục vụ dưới trướng của bất kỳ ai trong các vị không? A, ta có thể thấy từ vẻ mặt các vị rằng hắn không phải hoặc không ai muốn thừa nhận - đều như nhau cả thôi. Ta lặp lại: có ai đó đang tìm kiếm cháu gái của Calanthe, và tìm kiếm theo cách mà khiến ta phải suy nghĩ đến hai lần về mục đích của họ. Ai đang tìm kiếm con bé?”
“Chết tiệt!” Foltest giộng nắm đấm lên bàn. “Không phải ta! Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới một đứa trẻ con vì ngai vàng cả! Dù sao thì ta....”
“Dù sao thì ông cũng đã bí mật qua lại với nam tước phu nhân La Valette trong vòng 4 năm qua rồi.” Meve lại mỉm cười. “Hai người như một cặp uyên ương vậy, và chỉ đợi đến khi vị nam tước già nua nghoẻo cổ. Ông nhìn cái gì? Ai mà chẳng biết. Ông nghĩ chúng ta trả lương cho gián điệp của mình để làm gì? Nhưng vì ngai vàng của Cintra, anh họ à, rất nhiều vị vua sẵn sàng hy sinh hạnh phúc cá nhân....”
“Đợi đã.” Henselt gãi râu. “Bà nói là rất nhiều vị vua phải không. Vậy thì hãy để Foltest yên một lúc. Còn những người khác nữa. Trong thời của mình, Calanthe đã muốn gả cháu gái cho con trai của Ervyll của Verden. Có lẽ Ervyll cũng muốn Cintra. Và không chỉ riêng ông ta....”
“Hmm.....” Vizimir trầm ngâm. “Đúng vậy. Ervyll có ba người con trai.....Vậy còn những người đang ngồi đây hôm nay mà cũng có con trai thì sao? Hả? Meve? Có phải bà đang cố che mắt bọn ta không?”
“Các ông có thể loại ta ra.” Nữ hoàng của Lyria mỉm cười còn duyên dáng hơn trước. “Đúng là hai người con trai của ta đang tung hoành khắp thế gian – thành quả của sự bỏ bê – đó là nếu chúng chưa bị treo cổ rồi. Ta ngờ rằng bất kỳ ai trong hai đứa đó bỗng dưng muốn làm vua. Cả hai đều thậm chí còn ngu hơn cha chúng, cầu cho linh hồn ông ta được yên nghỉ. Những ai quen biết người chồng quá cố của ta khắc tự hiểu.”
“Đó là sự thật,” vua của Redania đồng tình. “Ta biết ông ấy. Con của bà thậm chí còn ngu hơn sao? Mẹ kiếp, ta cứ tưởng rằng không thể nào có ai còn ngu hơn như vậy được nữa....Thứ lỗi cho ta, Meve....”
“Không có gì, Vizimir.”
“Còn ai khác có con trai nữa?”
“Ông đấy, Henselt.”
“Con của ta đã có vợ rồi!”
“Thế thuốc độc để làm gì? Vì ngai vàng của Cintra, như một người rất thông thái ngồi đây đã nói, rất nhiều người sẵn sàng hy sinh hạnh phúc bản thân. Hoàn toàn xứng đáng!”
“Ta sẽ không dung thứ bất kỳ sự ám chỉ nào như vậy! Và để ta yên! Người khác cũng có con trai nữa!”
“Niedamir của Hengfors có hai người con trai. Và bản thân ông ta cũng góa vợ. Và ông ta vẫn chưa già lắm. Đừng quên cả Esterad Thyssen của Kovir nữa.”
“Ta sẽ loại những người đó ra.” Vizimir lắc đầu. “Hengfors và Kovir đang dự định thành lập một liên minh với nhau. Họ không quan tâm đến phía nam và Cintra. Hmm....Nhưng Ervyll của Verden....Nơi đó cách ông ta không xa lắm.”
“Còn có kẻ khác gần hơn nhiều,” Demavend đột nhiên lên tiếng.
“Ai?”
“Emhyr var Emreis. Hắn chưa có vợ. Và hắn còn trẻ hơn cả ông nữa, Foltest.”
“Chết tiệt.” Vua của Redania nhăn mặt. “Nếu đúng là như thế....Emhyr sẽ có thể rán chín chúng ta mà không cần dầu! Rõ ràng là người dân và các quý tộc Cintra sẽ đi theo máu mủ của Calanthe. Hãy tưởng tượng xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu Emhyr có được Sư Tử Con? Mẹ kiếp, đó là tất cả những gì chúng ta cần! Nữ hoàng của Cintra, và nữ hoàng của Nilfgaard!”
“Nữ hoàng!” Henselt khịt mũi. “Ông đang làm quá lên thôi, Vizimir. Emhyr cần con bé để làm gì, hắn ta cần cưới nó làm cái quái gì? Vì ngai vàng của Cintra? Emhyr đã có trong tay Cintra rồi! Hắn đã chinh phạt và biến nó thành một tỉnh của Nilfgaard! Hắn đang đặt cả mông lên ngai mà vẫn còn thừa chỗ để ngọ nguậy kia kìa!”
“Đầu tiên,” Foltest nói, “Emhyr nắm giữ Cintra theo luật pháp, hay chính xác hơn là luật của kẻ đi xâm lược. Nếu hắn có được con bé và cưới nó, hắn có thể trị vì một cách đường hoàng. Ông hiểu chưa? Nilfgaard mà ràng buộc với máu mủ của Calanthe qua hôn nhân sẽ không còn là Nilfgaard - kẻ đi xâm lược - mà cả phương bắc đang nhe nanh ra với nó nữa. Lúc đó nó sẽ thành Nilfgaard - người hàng xóm - mà chúng ta phải tôn trọng. Ông định ép một Nilfgaard như thế lùi về đằng sau Marnadal, đằng sau khe núi Amell kiểu gì đây? Tấn công một vương quốc được trị vì một cách hợp pháp bởi Sư Tử Con, cháu gái của Sư Tử Cái của Cintra? Mẹ kiếp! Ta không biết ai đang đi tìm đứa trẻ đó. Ta không tìm nó. Nhưng ta tuyên bố từ giờ ta sẽ bắt đầu làm như vậy. Ta vẫn tin là con bé đã chết, nhưng chúng ta không thể liều lĩnh được. Con bé đó đã trở nên quá quan trọng. Nếu nó còn sống thì chúng ta phải tìm ra nó!”
“Và chúng ta có nên quyết định luôn bây giờ xem ai sẽ cưới con bé khi chúng ta tìm thấy nó không?” Henselt nhăn nhó. “Những vấn đề như vậy không thể phó mặc cho số phận được. Chúng ta có thể giao con bé cho các du kích của Vissegerd như một ngọn cờ chiến đấu, buộc vào một cái que – họ có thể đem con bé ra trước chiến tuyến khi tấn công vào bờ trái. Nhưng nếu muốn việc chiếm lại Cintra có lợi cho chúng ta....các ông có thể thấy ta đang nói gì mà. Nếu chúng ta tấn công Nilfgaard và giành lại Cintra, Sư Tử Con có thể sẽ được lên ngôi. Nhưng Sư Tử Con chỉ có thể có một người chồng mà thôi. Một người sẽ chăm lo cho lợi ích của chúng ta ở cửa ngõ Yaruga. Ai trong số những người ngồi đây tình nguyện nào?”
“Không phải ta,” Meve đùa cợt. “Ta xin khước từ vinh hạnh đó.”
“Ta sẽ không loại trừ những người không có mặt ở đây đâu,” Demavend nói nghiêm túc. “Bao gồm Ervyll, Niedamir và Thyssen. Cũng nên nhớ rằng Vissegerd có thể làm các ông ngạc nhiên và khiến cho lá cờ buộc vào cái que trở nên hữu dụng không ngờ. Các ông nghe nói về hôn nhân khác giai cấp rồi chứ? Vissegerd đã già và xấu xí như một đống phân bò, nhưng với đủ liều lượng bùa mê và thuốc lú, Sư Tử Con có thể bỗng dưng phải lòng ông ta! Vua Vissegerd có nằm trong kế hoạch của chúng ta không các vị?”
“Không,” Foltest lầm bầm. “Không phải trong kế hoạch của ta.”
“Hmm....” Vizimir lưỡng lự. “Cả của ta cũng vậy. Vissegerd chỉ là một công cụ, không phải một đối tác. Đó là vai trò duy nhất của ông ta trong kế hoạch tấn công Nilfgaard này. Vả lại, nếu kẻ đang lùng sục Sư Tử Con điên cuồng kia đích thực là Emhyr var Emreis, chúng ta không thể liều lĩnh được.”
“Hoàn toàn không thể,” Foltest tán thành. “Sư Tử Con không được phép rơi vào tay Emhyr. Con bé không được phép rơi vào tay bất kỳ ai....mà còn sống.”
“Giết trẻ con ư?” Meve nhăn nhó. “Một lựa chọn tồi tệ, các vị vua của ta à. Không xứng đáng. Và chắc chắn là hoàn toàn thái quá. Trước tiên, hãy tìm ra con bé đã – bởi vì chúng ta vẫn chưa có nó trong tay. Và khi đã tìm ra rồi, hãy giao con bé cho ta. Ta sẽ giữ nó ở một tòa lâu đài trên núi nào đấy trong vài năm, và cưới nó cho một trong các hiệp sĩ của ta. Khi các ông nhìn thấy nó lần sau, nó đã có hai đứa con và một cái bụng to kềnh rồi.”
“Và sẽ dẫn đến 3 kẻ soán ngôi và giả mạo trong tương lai, nếu ta đếm chính xác?” Vizimir gật gù. “Không, Meve à. Tồi tệ thật đó, nhưng nếu Sư Tử Con còn sống, thì giờ nó phải chết. Vì đại sự. Thế nào các quý ngài?”
Mưa rơi lộp độp trên ô cửa. Những cơn gió thét gào bên ngoài những bức tường của lâu đài Hagge.
Các vị vua trở nên im lặng.