Lên thượng nguồn, chúng tôi nhìn thấy những thành trì của họ, mỏng manh như thể được dệt nên từ làn sương đang bao phủ chúng. Như thể chúng sẽ tan biến trong chốc lát, bị những cơn gió lăn tăn trên mặt hồ thổi bay đi. Có những cung điện nhỏ, trắng như hoa súng; có những thị trấn nhỏ, uốn éo như thường xuân; có những cây cầu nhỏ, yếu ớt như những nhành liễu. Và có những thứ mà chúng tôi không biết tên và không thể diễn tả bằng từ nào. Trong khi chúng ta đã đặt tên cho gần hết mọi thứ mà đôi mắt ta trông thấy trong thế giới mới mẻ này. Bỗng dưng, từ sâu trong ký ức, chúng ta lại tìm ra tên cho rồng và griffin, người cá và nymph, sylph và dryad. Cho con kỳ lân trắng uống nước bên bờ suối trong ánh hoàng hôn, rướn cái cổ mảnh mai xuống dòng nước. Chúng ta đã đặt tên cho vạn vật. Và vạn vật dường như ở gần trong tim chúng ta, thân thuộc với chúng ta.
Ngoại trừ họ. Họ, mặc dù giống chúng ta, là những người lạ mặt. Lạ mặt đến nỗi, trong một thời gian dài, chúng ta không thể tìm được từ nào để diễn tả sự lạ lùng của họ.
- Hen Gedymdeith, Elves và Con Người.
Một tên elf tốt là một tên elf đã chết.
- Nguyên soái Milan Raupenneck.
_________
Vận rủi hành xử theo cách mà vận rủi vẫn luôn hành xử từ thuở hồng hoang – nó lởn vởn trên đầu họ, chờ đợi thời khắc thích hợp để tấn công. Nó lựa chọn thời điểm, khi họ đi qua vài ngôi làng dọc bờ sông Gwenllech và Upper Bruina, khi họ đi qua Ard Carraigh và xuống khu rừng bên dưới, hoang vu và đầy những hẻm núi cắt ngang qua. Như một con diều hâu, vận rủi này tấn công rất đúng lúc. Nó tấn công đúng nạn nhân, và nạn nhân của nó là Triss.
Ban đầu có vẻ hơi ghê nhưng không quá nghiêm trọng, dường như chỉ là đau bụng thôi. Geralt và Ciri kín đáo không để tâm đến số lần cơn bệnh của nữ pháp sư bắt cô phải dừng lại. Triss, trắng bệch như sắp chết, mồ hôi ra đầm đìa, mặt nhăn nhó vì đau đớn, cố gắng đi thêm vài giờ nữa. Nhưng đến tầm giữa ngày, sau khi đã dành một khoảng thời gian lâu bất thường trong bụi cây bên vệ đường, cô đã không còn có thể ngồi trên yên ngựa được nữa. Ciri đã cố giúp cô nhưng không ích gì – nữ pháp sư không thể nào bám vào được bờm ngựa, tuột sang bên cạnh và ngã xuống đất.
Họ đỡ cô dậy và đặt cô nằm lên một tấm áo choàng. Geralt cởi túi đồ mang theo ra mà không nói lời nào, tìm thấy một cái hộp đầy thuốc, mở nó ra và nguyền rủa. Tất cả các lọ đều giống hệt nhau, và những ký tự lạ lùng trên nhãn chẳng có ý nghĩa gì với anh.
“Cái nào, Triss?”
“Không cái nào hết,” cô rên lên, hai tay ôm bụng. “Em không...Em không uống được.”
“Cái gì? Tại sao?”
“Em bị mẫn cảm...”
“Em á? Một pháp sư?”
“Em bị dị ứng!” Cô nức nở vì giận dữ, bất lực và tuyệt vọng. “Em vẫn luôn bị! Em không chịu được thuốc! Em có thể chữa được cho người khác bằng thuốc nhưng chỉ có thể tự chữa bằng mề đay được thôi!”
“Thế cái mề đay đâu?”
“Em không biết.” Cô nghiến răng. “Chắc em đã để nó lại ở Kaer Morhen. Hoặc làm rơi...”
“Chết tiệt. Chúng ta làm gì bây giờ? Hay em thử tự ếm bùa lên người xem?”
“Em đã thử rồi. Và đây là kết quả. Em không thể tập trung được vì cơn đau này...”
“Đừng khóc.”
“Anh nói thì dễ lắm.”
Witcher đứng dậy, lôi túi đồ của anh xuống khỏi yên ngựa và bắt đầu sục sạo. Triss nằm co lại, gương mặt méo mó và môi vặn vẹo vì đau.
“Ciri...”
“Vâng, chị Triss?”
“Em có thấy ổn không? Không...có cảm giác gì khác thường chứ?”
Cô bé lắc đầu.
“Hay là ngộ độc thức ăn? Mình đã ăn cái gì nhỉ? Nhưng tất cả đều ăn giống nhau mà... Geralt! Rửa tay đi. Bảo Ciri cũng rửa tay cô bé đi...”
“Bình tĩnh lại nào Triss. Uống cái này đi.”
“Cái gì thế?”
“Chỉ là thảo dược thông thường thôi. Gần như không có chút ma thuật nào nên nó sẽ không làm gì em đâu. Và nó sẽ làm giảm cơn đau.”
“Geralt, cơn đau...chẳng là gì cả. Nhưng nếu em bị sốt...có thể là kiết lị. Hay sốt rét.”
“Em không miễn nhiễm à?”
Triss quay đầu đi chỗ khác mà không trả lời, cắn môi và co quắp lại hơn nữa. Witcher không muốn hỏi gì thêm.
Sau khi để nữ pháp sư nghỉ một lúc, họ đặt cô lên yên của Roach. Geralt ngồi phía sau, đỡ cô bằng cả hai tay, trong khi Ciri đi bên cạnh, cầm dây cương và dắt theo con ngựa của Triss. Họ thậm chí còn không đi nổi được một dặm. Nữ pháp sư cứ tuột khỏi tay Geralt, không thể ở yên trên lưng ngựa được. Bất chợt người cô run lên bần bật, và ngay lập tức phát sốt. Chứng viêm dạ dày ngày càng tệ hơn. Geralt tự bảo mình rằng đó chỉ là tác dụng phụ do ma thuật trong món thuốc của anh. Anh tự bảo mình như vậy. Nhưng anh không tin vào điều đó.
“Ôi, thưa ngài,” người sĩ quan nói, “ngài đã đến vào thời điểm không thích hợp thưa ngài. Quả thật, ngài không thể đến vào lúc nào tồi tệ hơn thế này.”
Người sĩ quan nói đúng. Geralt không thể tranh cãi hay phản đối.
Cái đồn canh giữ ngôi làng, thường chỉ có ba người lính, một cậu bé trông coi chuồng ngựa, một người thu thuế và cùng lắm là vài người khách qua đường, giờ đây đông nghịt. Witcher đếm được hơn 30 lính trang bị nhẹ mang quân phục Kaedwen và 50 lính mang khiên, đóng quân bên ngoài hàng rào. Đa số ngủ xung quanh lửa trại, tuân theo đúng truyền thống của những người lính già, đó là ngủ chỗ nào có thể và dậy ngay khi cần. Có thể thấy qua cánh cổng mở toang nhiều hoạt động đang diễn ra bên trong – có rất nhiều người và ngựa đi lại. Trên nóc tháp canh, hai người lính vũ trang với nỏ đang làm nhiệm vụ. Trên cây cầu cũ nát vì móng guốc dẫm đạp, có 6 xe bò của nông dân và hai xe hàng của lái buôn đang đỗ. Bên trong bãi quây, những con bò được tháo ách đứng im lặng, đầu cúi xuống buồn bã trên đống phân và bùn.
“Có một trận tập kích đêm qua vào đồn.” Người sĩ quan dự đoán trước câu hỏi của anh. “Chúng tôi vừa đến đây kịp lúc với quân tiếp viện – nếu không chắc chẳng còn lại gì ngoài đất đai cháy xém.”
“Ai đã tấn công các anh? Cướp à?”
Người lính lắc đầu, khạc một bãi và nhìn vào Ciri và Triss đang trên yên ngựa. “Vào trong đi.” anh ta nói. “Nữ pháp sư của ngài sẽ ngã khỏi yên ngựa bất kỳ lúc nào thôi. Chúng tôi đã có khá nhiều người bị thương trong này rồi, thêm một thì cũng chả sao cả.”
Ở trong sân, dưới một cái lán rộng, một vài người bị thương được băng bó bằng những tấm vải đẫm máu đang nằm. Ở phía xa hơn một chút, giữa hàng rào thép và một cái giếng, Geralt đếm có 6 cái xác nằm bất động được quấn trong bao tải, những đôi bàn chân đeo những đôi ủng rách nát, bẩn thỉu lộ ra ngoài.
“Để cô ấy ở đó, cạnh những người bị thương.” Người lính chỉ về phía cái lán. “Ôi thưa ngài, thật là đen đủi vì cô ấy bị ốm. Một vài người trong số chúng tôi bị thương trong trận chiến, và chúng tôi sẽ không từ chối chút giúp đỡ từ ma thuật đâu. Khi chúng tôi rút mũi tên ra, đầu mũi tên đã kẹt lại trong ruột anh ta. Đến sáng thôi là anh ta sẽ chết, anh ta sẽ chết...Và nữ pháp sư có thể cứu được anh ta thì lại đang vật lộn với một cơn sốt và nhờ chúng tôi giúp đỡ. Một thời buổi đen tối, thưa ngài, một thời buổi đen tối...”
Anh ta ngừng nói, trông thấy witcher không thể rời mắt khỏi những cái xác quấn trong bao tải.
“Hai người lính gác ở đây, hai người trong số quân tiếp viện chúng tôi, và hai...hai trong số chúng.” Anh ta nói, kéo một góc tấm vải lên. “Nếu ngài muốn thì nhìn đi.”
“Ciri, lùi lại.”
“Con cũng muốn xem nữa!” Cô bé nhún nhẩy sau lưng anh, mồm há hốc nhìn chằm chằm vào những cái xác.
“Lùi lại. Đi xem giúp Triss đi.”
Ciri hậm hực, ra chiều miễn cưỡng nhưng vẫn vâng lời. Geralt tới lại gần.
“Elves,” anh nhận xét, không che dấu sự ngạc nhiên của mình.
“Elves,” người lính xác nhận. “Scoia’tael.”
“Ai?”
“Scoia’tael,” người lính nhắc lại. “Băng nhóm rừng rú.”
“Tên lạ thật. Nó có nghĩa là “Sóc”, nếu tôi không nhầm?”
“Vâng thưa ngài. Sóc. Đó là cái tên mà chúng tự gọi mình trong tiếng elves. Một vài người nói đó là bởi vì chúng thỉnh thoảng đính đuôi sóc lên mũ. Một số khác lại nói đó là bởi vì chúng sống trong rừng và ăn hạt dẻ. Chúng đang ngày càng trở nên phiền toái hơn, thưa ngài.”
Geralt lắc đầu. Người lính che cái xác lại và chùi tay lên áo.
“Đi nào,” anh ta nói. “Không nên đứng đây làm gì. Tôi sẽ đưa ngài đến chỗ tổng chỉ huy. Hạ sĩ của chúng tôi sẽ chăm sóc cho bệnh nhân của ngài nếu anh ta có thể. Anh ta biết sát trùng, băng bó vết thương và nắn xương, vậy nên biết đâu anh ta có thể pha chế được thần dược hay gì đó. Đó là một anh chàng thông minh. Đi nào, ngài witcher.”
Trong cái chòi thu thuế mờ ảo, đầy khói, một cuộc cãi vã nảy lửa đang nổ ra. Một hiệp sĩ với mái tóc cắt ngắn, mặc một bộ giáp và áo choàng vàng đang hét lên với hai thương nhân và một chủ nông trại. Người thu thuế đứng gần đó quan sát với vẻ thờ ơ và u ám, đầu quấn vải.
“Ta bảo không!” Người hiệp sĩ dộng nắm đấm xuống mặt bàn và đứng thẳng dậy, chỉnh lại tấm giáp trước ngực.”Cho đến khi lính tuần tra quay lại, các người sẽ không được đi đâu hết! Các người không được phép ra đường cái.”
“Tôi phải đến Devon trong hai ngày nữa!” Người chủ trại kêu lên, dí một cái gậy có dấu sắt nung vào mũi vị hiệp sĩ. “Tôi có một đàn gia súc phải chuyển đi! Đại diện của nhà vua sẽ chém đầu tôi nếu nó đến trễ! Tôi sẽ báo chuyện này lên tổng trấn!”
“Đi mà báo,” vị hiệp sĩ chế nhạo. “Nhưng ta khuyên ngươi nên túm chặt quần vào bởi vì tổng trấn đá đít đau lắm đấy. Trong thời gian hiện tại, ta sẽ là người ra lệnh – tổng trấn của ngươi ở rất xa cách đây, và đại diện đức vua của ngươi không có ý nghĩa gì với ta hơn là một đống phân thúi hoắc. Này, Unist! Cậu đang mang ai vào thế hả trung sĩ? Lại một lái buôn nữa à?”
“Không,” vị trung sĩ trả lời miễn cưỡng. “Một witcher thưa ngài. Anh ta tên là Geralt xứ Rivia.”
Geralt ngạc nhiên, bởi vì người hiệp sĩ nở một nụ cười lớn, tiến lại gần và giơ một bàn tay ra chào đón.
“Geralt xứ Rivia,” ông ta lặp lại, vẫn đang cười. “Ta đã nghe kể nhiều về anh, và không chỉ từ những lời đồn đại và tán dóc thôi đâu. Điều gì đã đưa anh tới đây?”
Geralt giải thích vì sao anh phải tới đây, và nụ cười của vị hiệp sĩ biến mất.
“Anh đã đến vào một lúc không tốt. Hay một nơi tử tế. Chúng ta đang có chiến tranh, witcher. Một băng Scoia’tael đang hoành hành ở nơi này và đêm qua đã xảy ra một trận đụng độ. Ta đang đợi quân tiếp viện, sau đó sẽ tổ chức phản công.”
“Các ngài đang gây chiến với elves sao?”
“Không chỉ elves! Chẳng lẽ anh, witcher, chưa từng nghe nói đến bọn Sóc sao?”
“Không, tôi chưa nghe.”
“Anh đã ở đâu trong suốt hai năm qua vậy? Bên kia biển cả sao? Tại đây, ở Kaedwen, bọn Scoia’tael đảm bảo rằng ai cũng nói về chúng. Băng nhóm đầu tiên xuất hiện ngay sau khi cuộc chiến với Nilfgaard nổ ra. Lũ không-phải-người đáng nguyền rủa đã lợi dụng khó khăn của chúng ta. Chúng ta đang đánh ở phía nam thì chúng tổ chức du kích ở ngay đằng sau ta. Chúng trông đợi vào bọn Nilfgaard sẽ đánh bại chúng ta, tuyên bố rằng thời đại thống trị của con người đã kết thúc, và trật tự cũ sẽ quay trở lại. “Đuổi con người ra biển!” Đó là câu khẩu hiệu mà chúng hét lên mỗi khi đốt phá, giết chóc!”
“Đó là lỗi của các ngài và vấn đề của các ngài,” người chủ nông trại rầu rĩ, vỗ vỗ cái que lên đùi mình. “Lỗi của các ngài, và tất cả các nhà quý tộc và hiệp sĩ khác. Chính các ngài đã đàn áp những kẻ không-phải-người, không cho họ sống theo phong tục của họ, và giờ thì các ngài phải trả giá cho điều ấy. Trong khi chúng tôi đi lại luôn qua nơi này và có ai ngăn cản chúng tôi đâu. Chúng tôi không cần quân đội.”
“Cái gì đúng là đúng,” một người lái buôn ngồi im lặng trên băng ghế nãy giờ lên tiếng. “Bọn Sóc chẳng đáng sợ hơn những tên cướp đường hay lộng hành trước đây. Và bọn Sóc đã giết những ai trước nào? Những tên cướp!”
“Tôi quan tâm làm gì nếu một tên cướp hay một gã elf xuyên một mũi tên vào sau lưng tôi từ trong lùm cây?” người thu thế băng bó đầu bất chợt nói. “Mái nhà tôi, nếu bị phóng hỏa vào ban đêm phía trên đầu tôi, đều cháy như nhau cả. Kẻ nào châm lửa thì có khác biệt gì không? Ngài đã nói là bọn Scoia’tael cũng chẳng khác gì những tên cướp? Ngài nói dối. Bọn cướp thì muốn tiền, còn lũ elves thì muốn máu của con người. Không phải ai cũng có tiền nhưng ai cũng có tí máu chảy trong huyết quản. Ngài nói đó là vấn đề của các quý tộc? Thậm chí còn ngu ngốc hơn nữa. Thế còn người tiều phu bị tên bắn trúng trong đêm, người thợ làm hắc ín bị chặt ra thành từng mảnh ở Beeches, những nông dân tị nạn từ ngôi làng bị thiêu rụi thì sao? Họ đã bao giờ làm hại những kẻ không-phải-người chưa? Họ sống và làm việc với nhau, như hàng xóm láng giềng, và đột nhiên họ ăn một mũi tên vào lưng...Và tôi? Chưa bao giờ trong đời tôi đối xử không tốt với một kẻ không-phải-người và nhìn đây, đầu tôi bị một thanh kiếm người lùn bổ đôi. Và nếu không phải nhờ những người lính mà ngài đang nhiếc móc, thì tôi đã nằm dưới ba tấc đất rồi...”
“Chính xác!” Vị hiệp sĩ khoác tấm áo choàng màu vàng lại dộng nắm đấm lên mặt bàn. “Chúng ta đang bảo vệ tấm thân ghẻ lở của các ngươi đấy, chủ trại à, khỏi những kẻ mà các ngươi gọi là elves bị áp bức đó, những kẻ mà các ngươi buộc tội chúng ta đã không để chúng sống theo ý mình đó. Nhưng ta sẽ nói khác – ta nói chúng ta đã nuông chiều chúng quá rồi. Chúng ta chấp nhận chúng, coi chúng như con người, như kẻ ngang hàng và để rồi giờ đây chúng đâm sau lưng ta. Nilfgaard đang trả tiền cho chúng để làm vậy, ta đánh cược là như thế. Và lũ elves hoang dã sống trên núi đang cung cấp vũ khí cho chúng. Nhưng sự trợ giúp lớn nhất của chúng chính là từ những kẻ đang sống giữa chúng ta – từ lũ elves, nửa elves, người lùn, gnome và halfling. Đó là những kẻ đang chứa chấp chúng, cho chúng ăn, cung cấp người tình nguyện cho chúng...”
“Không phải tất cả,” một lái buôn khác, gầy gò, với gương mặt quý tộc và tao nhã – không thể nào là những đặc điểm của một lái buôn điển hình - lên tiếng. “Đa số cộng đồng không-phải-người lên án bọn Sóc, thưa ngài, và không muốn dây dưa gì với chúng hết. Đa số bọn họ rất trung thành, và đôi lúc đã phải trả một cái giá đắt cho sự trung thành đó. Hãy nhớ thị trưởng của Ban Ard. Ông ta là một người nửa elves đã khích lệ hòa bình và hợp tác. Ông đã bị giết bởi mũi tên của một kẻ ám sát.”
“Mà ta không nghi ngờ gì, là được bắn ra từ một người hàng xóm, một tên người lùn hay gnome giả bộ trung thành.” Vị hiệp sĩ chế giễu. “Nếu ngươi hỏi ta, ta sẽ nói rằng không ai trong số chúng là trung thành hết! Tất cả bọn chúng – Này con bé kia! Ngươi là ai thế hả?”
Geralt nhìn xung quanh. Ciri đang đứng ngay sau lưng anh, nhìn chòng chọc mọi người bằng đôi mắt màu lục to tròn của mình. Rõ ràng là cô bé đã rất tiến bộ trong việc di chuyển mà không gây tiếng động.
“Cô bé đi cùng tôi.” Anh giải thích.
“Hmmm...” Vị hiệp sĩ đo lường Ciri bằng ánh mắt rồi sau đó quay lại người lái buôn với gương mặt quý tộc, rõ ràng coi anh ta là đối tượng quan trọng hơn của cuộc nói chuyện. “Đúng vậy, đừng có nói với ta về lòng trung thành của những kẻ không-phải-người. Tất cả bọn chúng đều là kẻ thù của ta, chỉ có một số ít là có thể che giấu điều đó tài tình hơn thôi. Halfling, người lùn và gnome đã sống giữa chúng ta hàng thế kỷ rồi – theo một kiểu hòa hợp nào đó. Nhưng chỉ cần lũ elves ngóc đầu dậy là tất cả bọn chúng đều cầm vũ khí lên và chạy vào rừng. Ta nói với ngươi, thật là một sai lầm khi chứa chấp bọn elves tự do và dryad, với những khu rừng và vùng đất trên núi của chúng. Như thế đối với chúng vẫn là chưa đủ, và thế nên giờ đây chúng gào thét: “Đây là thế giới của chúng ta! Hãy cút đi, những kẻ lạ mặt!”. Nhân danh các thần linh, chúng ta sẽ cho chúng thấy ai mới là kẻ lạ mặt, và giống loài nào sẽ bị tiêu diệt sạch cho đến mầm mống cuối cùng. Chúng ta đã đập tan xác bọn Nilfgaard và giờ đây chúng ta sẽ xử lý lũ khốn này.”
“Không dễ để bắt được một người elf trong rừng đâu,” witcher nói. “Hay săn lùng một người lùn hoặc gnome trên núi cũng vậy. Những đơn vị này lớn đến mức nào?”
“Băng nhóm,” vị hiệp sĩ đính chính lại. “Chúng là những băng nhóm, witcher. Chúng chắc chỉ có khoảng một trăm tên, không hơn. Chúng gọi mỗi nhóm là một “biệt đội”. Đó là một từ vay mượn của bọn gnome. Và anh đã đúng khi nói chúng rất khó để bị bắt. Dù sao thì anh cũng là chuyên gia mà. Đuổi chúng qua những lùm cây hay bụi cỏ là vô ích. Cách duy nhất là cắt đường tiếp tế của chúng, cô lập chúng, bỏ đói chúng. Bắt những kẻ không-phải-người đang trợ giúp chúng lại. Những kẻ đang sống trong những thị trấn, làng mạc, hay nông trại...”
“Vấn đề,” người lái buôn với gương mặt quý tộc lên tiếng, “là chúng ta vẫn chưa biết được những kẻ không-phải-người nào đang giúp chúng, và những kẻ nào không.”
“Vậy thì chúng ta bắt hết.”
“À,” người lái buôn mỉm cười. “Tôi hiểu rồi. Tôi đã từng nghe thấy câu này rồi. Bắt hết tất cả mọi người lại và ném họ xuống những hầm mỏ hay trại tập trung. Tất cả mọi người. Cả những kẻ vô tội nữa. Phụ nữ và trẻ em. Phải không?”
Vị hiệp sĩ ngẩng đầu dậy và đặt tay lên cán kiếm.
“Đúng như thế, và không còn cách nào khác!” Ông ta nói. “Ngươi thương hại những đứa trẻ, nhưng bản thân ngươi lại như một đứa trẻ vậy. Hiệp ước với Nilfgaard mỏng manh như vỏ trứng. Nếu không phải hôm nay thì là ngày mai một cuộc chiến mới sẽ nổ ra, và bất kỳ điều gì đều có thể xảy ra trong thời chiến. Nếu chúng đánh bại chúng ta, ngươi nghĩ điều gì sẽ xảy ra? Ta sẽ nói cho ngươi biết – các biệt đội elves sẽ hiện ra từ trong rừng, chúng sẽ xuất hiện với sức mạnh và những “phần tử trung thành” này sẽ ngay lập tức gia nhập với chúng. Những gã người lùn này của ngươi, những tên gnome thân thiện này của ngươi, ngươi nghĩ chúng sẽ nói chuyện hòa bình, hòa giải những ân oán xa xưa? Không đâu. Chúng sẽ moi ruột ta ra. Nilfgaard sẽ dùng chúng để xử lý chúng ta. Và rồi chúng sẽ dìm ta xuống biển, đúng như đã hứa. Không đâu, chúng ta không được phép mềm mỏng. Hoặc là chúng, hoặc là ta. Không có cách nào khác!”
Cánh cửa chòi bật mở và một người lính quấn băng đẫm máu đứng ở cửa.
“Xin lỗi đã làm phiền các ngài.” anh ta lắp bắp. “Ai trong số các quý ngài đã đem người phụ nữ đau yếu này đến đây?”
“Tôi.” Witcher nói. “Có chuyện gì?”
“Xin hãy đi cùng tôi.”
Họ đi ra ngoài sân.
“Tình hình của cô ấy không được tốt lắm, thưa ngài.” Người lính nói, ý ám chỉ Triss. “Tôi đã cho cô ấy rượu với hạt tiêu và muối – nhưng không có tác dụng. Tôi không biết...”
Geralt không bình phẩm gì cả, bởi vì chẳng có gì để nói. Nữ pháp sư, đang gập đôi người lại, là dấu hiệu rõ ràng cho thấy rượu với hạt tiêu và muối không phải là thứ mà dạ dày cô có thể chịu được.
“Có thể là dịch bệnh nào đó.” Người lính nhăn mặt. “Hoặc là, nó gọi là cái gì nhỉ...zintery. Nếu mà nó lây sang người của chúng tôi...”
“Cô ấy là pháp sư,” witcher phản pháo. “Pháp sư không bị bệnh...”
“Đúng như vậy,” vị hiệp sĩ đã theo họ ra ngoài nói mỉa mai. “Và pháp sư của anh, như ta đang thấy đây, quả là một ví dụ điển hình cho sức khỏe tráng kiện. Geralt, nghe ta này. Người phụ nữ đang cần sự giúp đỡ mà chúng ta không thể cung cấp được. Và ta cũng không thể đánh liều để lính của mình bị lây bệnh. Anh hiểu chứ?”
“Tôi hiểu. Tôi sẽ rời đi ngay. Tôi không có lựa chọn, tôi sẽ phải quay lại Devon hoặc Ard Carraigh.”
“Anh sẽ không đi xa được đâu. Lính tuần tra có nhiệm vụ chặn tất cả mọi người lại. Và đường đi cũng rất nguy hiểm. Bọn Scoia’tael đã di chuyển về hướng đó.”
“Tôi sẽ xoay sở.”
“Từ những gì mà ta nghe về anh” môi của vị hiệp sĩ vặn vẹo vào với nhau, “Ta không nghi ngờ gì là anh có thể. Nhưng hãy nhớ là anh không đi một mình. Anh đang mang theo một người phụ nữ đau yếu, và cả con nhãi này nữa...”
Ciri, lúc này đang cố lau hết bùn dính trên giày, ngẩng đầu lên. Vị hiệp sĩ hắng giọng và nhìn xuống. Geralt mỉm cười nhẹ. Trong vòng hai năm qua, Ciri đã gần như quên đi gốc gác của mình và mất hết tất cả cung cách hoàng gia, nhưng cái lườm của cô bé, một khi đã muốn, thì rất giống bà ngoại cô. Giống đến nỗi nữ hoàng Calanthe chắc hẳn sẽ rất tự hào về cháu gái của mình.
“Phảiii, ta đang nói đến đâu nhỉ...” vị hiệp sĩ ấp úng, giật giật sợi dây lưng của mình, xấu hổ. “Geralt, ta biết anh cần làm gì. Hãy vượt qua con sông về phía nam. Anh sẽ bắt kịp một đoàn xe đang đi theo con đường mòn. Sắp đến đêm rồi và đoàn xe sẽ cần nghỉ ngơi. Anh sẽ bắt kịp họ vào lúc bình minh.”
“Đoàn xe chở gì?”
“Ta không biết,” vị hiệp sĩ nhún vai. “Nhưng đó không phải là một thương nhân hay một đoàn xe thông thường. Nó quá ngăn nắp, tất cả các xe đều giống nhau và được phủ bạt...Một đoàn đại diện hoàng gia, chắc thế. Ta đã để họ đi qua cầu bởi vì họ đang đi theo con đường xuống phía nam, chắc là tới khúc sông cạn ở Lixela.”
“Hmmm...” Witcher cân nhắc điều này, nhìn vào Triss. “Chắc là cũng cùng đường với tôi. Nhưng liệu tôi có tìm thấy sự giúp đỡ ở đó không?”
“Có thể có,” vị hiệp sĩ lạnh lùng nói, “có thể không. Nhưng chắc chắn anh sẽ không tìm thấy ở đây.”
***
Họ không nghe hay trông thấy anh lại gần, vì đang mải nói chuyện, quây quần xung quanh đống lửa trại với sắc vàng của nó, hắt một thứ ánh sáng chết chóc lên những chiếc xe đang đậu xung quanh thành một vòng tròn. Geralt nhẹ nhàng giật sợi dây cương và ép con ngựa hý vang lên. Anh muốn cảnh báo đoàn xe đang cắm trại, muốn làm giảm bớt sự bất ngờ khi có người lạ mặt đến thăm và tránh bất kỳ phản ứng lo sợ nào đó. Anh đã biết từ kinh nghiệm bản thân rằng cò của một cái nỏ không thích những phản ứng lo sợ cho lắm.
Những người cắm trại nhảy dựng lên, và bất chấp lời cảnh báo của anh, thực hiện hàng loạt những hành động quá khích. Điều này trấn an anh theo cách nào đó – người lùn, mặc dù cực kỳ nóng nảy, thường trong những tình huống như thế này sẽ hỏi trước rồi mới bắn sau.
“Ai đấy?” một người lùn với chất giọng khàn la lên, và bằng một cử động chớp nhoáng, rút ra một chiếc rìu đang cắm vào một gốc cây gần đấy. “Ai đang lại gần đó?”
“Một người bạn.” Witcher xuống ngựa.
“Tôi tự hỏi là ai đây,” người lùn gầm gừ trong họng. “Lại gần hơn đi. Giơ tay lên để chúng ta nhìn thấy.”
Geralt lại gần, giơ tay ra để thậm chí một kẻ bị viêm mạc hay quáng gà cũng có thể nhìn được chúng.
“Gần hơn.”
Anh tuân lệnh. Người lùn hạ rìu xuống và hơi nghiêng đầu sang một bên.
“Hoặc là đôi mắt đánh lừa tôi,” ông ta nói, “hoặc đó chính là Geralt xứ Rivia. Hay ai đó trông rất giống anh ta.”
Ngọn lửa đột nhiên cháy rực lên, soi tỏ những gương mặt và những hình thù trong bóng đêm.
“Yarpen Zigrin,” Geralt tuyên bố, ngạc nhiên không kém. “Không ai khác ngoài Yarpen Zigrin bằng xương bằng thịt, đầy đủ râu ria!”
“Ha!” người lùn vẫy chiếc rìu như thể nó chỉ là một nhành liễu. Ném nó bay đi trong không khí và cắm phập một cái vào thân cây. “Hủy báo động đi! Đây thực sự là một người bạn!”
Những người còn lại tỏ ra thoải mái và Geralt nghĩ rằng mình nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm. Người lùn bước tới chỗ anh, chìa bàn tay ra. Nắm tay ông ta như một cái kìm sắt.
“Chào mừng, đồ quỷ quái,” ông ta nói. “Bất kể anh đang đi đâu hay từ chỗ nào tới, thì cũng chào mừng. Các cậu! Lại đây! Anh có nhớ các chàng trai của tôi không, witcher? Đây là Yannick Brass, đây là Xavier Moran và đây là Paulie Dahlberg cùng với em trai là Regan.”
Geralt không nhớ bất kỳ ai trong số họ, vả lại trông họ đều giống nhau, râu rậm, ngắn ngủn, gần như vuông vắn trong những chiếc quần da dày cộp.
“Có 6 người các ông,” anh bắt tay từng người một, những bàn tay u cục đang chìa ra cho anh, “nếu tôi nhớ không nhầm.”
“Anh có trí nhớ tốt đấy,” Yarpen Zigrin cười lớn. “Đúng là có 6 người chúng tôi. Nhưng Lucas Corto đã kết hôn rồi, xây dựng gia đình ở Mahakam và rời khỏi đoàn lữ hành, tên đần đó. Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy ai xứng đáng để thế chỗ anh ta. Thật đáng tiếc, 6 là con số vừa phải, không quá nhiều, không quá ít. Để ăn một cái đùi heo, nốc hết một thùng bia, không gì bằng 6...”
“Như tôi thấy,” với một cái gật đầu, Geralt ám chỉ những người còn lại trong nhóm đang đứng bên cạnh những chiếc xe, “ông có đủ người ở đây để ăn hết ba cái đùi heo. Đấy là chưa tính tới số lượng gia cầm. Ông đang chỉ huy băng nhóm nào đây hả Yarpen?”
“Tôi không phải người chỉ huy. Để tôi giới thiệu với anh. Thứ lỗi cho tôi, Wenck, vì đã không làm vậy ngay từ đầu nhưng tôi và các chàng trai của tôi đã biết Geralt xứ Rivia từ lâu rồi – chúng tôi đã có nhiều kỷ niệm với nhau. Geralt, đây là ủy viên Vilfrid Wenck, phục vụ vua Henselt của Ard Carraigh, người trị vì nhân từ của Kaedwen.”
Vilfrid Wenck rất cao, cao hơn cả Geralt và gần gấp đôi những người lùn. Anh ta mặc một bộ đồ đơn giản, như của một người chủ trại, hay đại diện cho nhà vua, hay sứ giả hoàng gia, nhưng có một sự nhạy bén trong cách di chuyển của anh ta, một chút cứng nhắc và thận trọng mà witcher biết và có thể nhận ra, ngay cả vào ban đêm, ngay cả trong ánh sáng le lói của lửa trại. Đó là cách di chuyển của những người quen mặc áo giáp và thắt lưng chùng xuống vì đeo vũ khí. Wenck là một người lính chuyên nghiệp, Geralt sẵn sàng đánh cuộc một khoản tiền lớn. Anh bắt lấy bàn tay đang chìa ra và hơi cúi chào.
“Hãy cùng ngồi xuống nào.” Yarpen chỉ về phía cái gốc cây mà cây rìu của ông ta vẫn đang cắm ở đó. “Nói cho chúng tôi biết anh đang làm gì ở đây hả Geralt?”
“Tìm kiếm giúp đỡ. Tôi đang đi cùng một người phụ nữ và một đứa trẻ. Người phụ nữ đang ốm. Ốm nặng. Tôi bắt kịp ông để nhờ giúp đỡ.”
“Mẹ kiếp, chúng ta lại không có quân y ở đây.” Người lùn khạc vào cái thân cây. “Anh đã để họ ở đâu?”
“Cách đây nửa dặm, bên vệ đường.”
“Anh dẫn đường đi. Này, cậu kia! Dắt ba con ngựa ra vào đeo yên cương vào! Geralt, người phụ nữ ốm yếu của anh có ngồi trên ngựa được không?”
“Không. Đó là vì sao tôi phải để cô ấy lại đó.”
“Lấy tấm da cừu, vải bạt và hai cái gậy trên xe lại đây! Nhanh lên!”
Vilfrid Wenck khoanh tay lại, hắng giọng.
“Chúng ta đang trên đường,” Yarpen Zigrin nói ngắn gọn, không thèm nhìn anh ta. “Anh không bao giờ từ chối giúp đỡ người khác trên đường!”