Chương 7: A SHARD OF ICE 2
***
“Chúng ta có thể nói chuyện thoải mái ở đây. Ngồi đi, Geralt.”
Đặc điểm nổi bật nhất của căn phòng đó chính là số lượng sách ấn tượng lấp đầy nội thất khổng lồ bên trong. Từng pho sách dày cộp nằm chật kín trên những chiếc giá chạy dọc bức tường, đắp thành đống trên tủ trạn và rương hòm. Witcher đánh giá rằng chúng phải tốn đến cả một gia tài. Cũng không hề thiếu những yếu tố trang trí thông thường khác: một con cá sấu nhồi bông, một con cá heo khô quắt treo trên trần nhà, một bộ xương bụi bặm, một bộ sưu tập ấn tượng chai lọ chứa bên trong đó đủ loại thú vật có thể tưởng tượng ra: rết, nhện, rắn, cóc và hàng loạt các bộ phận cơ thể người và không phải người, chủ yếu là nội tạng. Thậm chí có cả một đứa trẻ sơ sinh, hay thứ gì đó trông giống một đứa trẻ sơ sinh, hoặc đơn giản chỉ là một cái bào thai được bảo quản.
Geralt không hẳn là thấy ấn tượng trước bộ sưu tập này. Anh đã từng sống cùng Yennefer ở nhà cô tại Vengerberg trong 6 tháng, và nữ pháp sư còn sở hữu một bộ sưu tập thú vị hơn nhiều, bao gồm một cái dương vật kích cỡ vĩ đại, có vẻ như là của một con troll núi. Yennefer cũng có một con kỳ lân nhồi bông tuyệt đẹp, mà cô thường hay thích làm tình trên lưng nó. Geralt luôn ý kiến rằng nơi duy nhất kém phù hợp hơn để làm tình là trên lưng một con kỳ lân còn sống. Trái ngược với witcher, người coi một chiếc giường là một điều xa xỉ và trân trọng mọi ứng dụng có thể mà món nội thất đó cung cấp, Yennefer rất có óc sáng tạo. Geralt nhớ lại những khoảnh khắc dễ chịu cùng với nữ pháp sư trên một mái nhà, bên trong một thân cây rỗng, ngoài lan can, trên thành cầu, trên một cái bè, không ngừng rung lắc khi trôi giữa một dòng sông chảy xiết và cuối cùng là khi lơ lửng gần 60 mét cách mặt đất. Nhưng tệ nhất vẫn là con kỳ lân. Tuy nhiên, vào một ngày hạnh phúc, cái thứ chết tiệt đó đổ sập bên dưới họ. Nó gãy đôi và vỡ tung thành nhiều mảnh, khiến cả hai cùng phá lên cười.
“Điều gì khiến anh thấy buồn cười thế, witcher?” Istredd hỏi, ngồi sau một cái bàn dài mà đặt trên đó là một số lượng lớn hộp sọ, xương và nồi sắt rỉ sét.
“Mỗi khi nhìn thấy những đồ này,” witcher ngồi phía đối diện, ám chỉ đống chai lọ, “tôi lại tự hỏi liệu có thể theo học phép thuật mà không cần đến những thứ ghê tởm như vậy, bởi vì chúng khiến ta buồn nôn.”
“Đó là vấn đề thị hiếu,” người pháp sư nói. “Và truyền thống. Cái gì ghê tởm với người này lại bình thường với người khác. Và anh, Geralt, cái gì khiến anh muốn bệnh? Tôi tò mò muốn biết điều gì là ghê tởm đối với một người, mà tôi đã nghe nói, có thể lội trong đống rác ngập đến cổ nếu được trả công xứng đáng. Làm ơn đừng coi đây là một lời xúc phạm hay khiêu khích. Tôi thực sự tò mò muốn biết cái gì có thể khơi lên cảm giác ghê tởm bên trong một witcher.”
“Chẳng phải tôi đã tình cờ nghe nói anh có giữ một lọ máu kinh nguyệt của một trinh nữ sao, Istredd? Nó khiến tôi muốn bệnh khi hình dung ra anh, một pháp sư chuyên nghiệp, lọ trong tay, quỳ trên gối, cố gắng thu thập thứ chất lỏng quý giá đó – từng giọt một – từ nguồn phát, có thể nói vậy.”
“Hay đấy.” Istredd mỉm cười. “Dĩ nhiên là tôi đang nói đến khiếu hài hước nhạy bén của anh, bởi vì anh đã sai về nội dung của cái lọ.”
“Nhưng đúng là đôi lúc các anh cần đến máu, phải không? Một vài câu thần chú, hay như tôi đã được nghe, không thể được bắt đầu mà không có máu của một trinh nữ, càng tốt nếu cô ta bị giết bởi một tia sét giữa một đêm trời không mây. Tôi chỉ tò mò thôi, điều gì khiến nó tốt hơn là máu của một ả điếm say rượu ngã khỏi tường thành?”
“Không gì cả,” người pháp sư đồng tình, một nụ cười thân thiện nở trên môi. “Nhưng nếu tin tức lộ ra là máu lợn cũng có tác dụng tương tự, cân nhắc đến việc lấy nó dễ hơn nhiều, thì đám láo nháo ngoài kia sẽ bắt đầu thử nghiệm tràn lan với ma thuật. Nhưng nếu lũ đần ấy phải lấy máu của một trinh nữ mà anh thấy rất thú vị đó, hay nước mắt rồng, nọc độc nhện, canh nấu từ bàn tay đứt lìa của một đứa trẻ sơ sinh hay một cái xác phải được đào lên vào đúng nửa đêm, đa số họ sẽ phải suy nghĩ hai lần trước khi dám bắt đầu một công việc như vậy.”
Họ im lặng trong một lúc. Istredd, có vẻ đang lạc sâu trong suy nghĩ, gõ ngón tay lên một cái đầu lâu nứt nẻ, đã hóa nâu và mất hàm dưới nằm ngay trước mặt mình. Ngón tay anh ta lướt dọc cái lỗ nằm bên thùy thái dương. Geralt bí mật quan sát Istredd. Anh tự hỏi người pháp sư đã bao nhiêu tuổi rồi. Anh biết là đa số các pháp sư tài năng có thể ngưng lại quá trình lão hóa vĩnh viễn ở độ tuổi mà họ mong muốn. Đàn ông, quan tâm tới danh tiếng và uy tín, thường chọn độ tuổi trung niên, gợi lên vẻ thông thái và từng trải. Phụ nữ, như Yennefer, thì để ý tới sắc đẹp hơn. Istredd đang ở đỉnh cao phong độ và trông không già quá 40. Mái tóc thẳng, hơi bạc đổ xuống vai và vài nếp nhăn nhỏ xíu trên trán, quanh miệng và khóe mắt. Geralt không biết liệu sự thông thái và từng trải trong đôi mắt xám dịu dàng đó là tự nhiên hay bởi phép thuật. Sau một hồi, anh đi tới kết luận là mình không quan tâm.
“Istredd,” anh phá vỡ sự im lặng ngại ngùng. “Tôi tới vì muốn gặp Yennefer. Mặc dù cô ấy không có ở đây, anh vẫn mời tôi vào. Để nói chuyện. Về cái gì? Cách mà đám láo nháo đang cố phá vỡ thế độc quyền nghiên cứu ma thuật của anh? Tôi biết là anh cũng gom cả tôi vào lũ đần ấy. Chẳng có gì là mới cả. Trong một thoáng, tôi đã tưởng là anh khác biệt so với các đồng nghiệp của mình, những người bắt chuyện với tôi chỉ vì mục đích bày tỏ họ không ưa tôi đến mức nào.”
“Tôi sẽ không xin lỗi thay cho, như anh nói, các đồng nghiệp của mình.” Người pháp sư điềm tĩnh trả lời. “Tôi hiểu họ, bởi vì cũng như họ, tôi đã phải lao động cực nhọc để làm chủ được bộ môn nghệ thuật này. Khi mới chỉ là một cậu bé và mọi đứa trẻ cùng trang lứa lúc đó chạy qua đồng với cung và tên, câu cá hay chơi nhảy cóc, thì tôi lại mò mẫm sách vở. Cái lạnh từ sàn đá của ngọn tháp đông cứng xương khớp tôi. Đó là vào mùa hè, vào mùa đông nó cũng đánh gãy được cả men răng tôi. Bụi từ những quyển sách cũ kỹ và từng chồng giấy da khiến tôi ho đến chảy nước mắt, và thầy dạy của tôi, Roedskilde già, chưa bao giờ bỏ lỡ một cơ hội để quất roi vào lưng tôi, có vẻ như vào mỗi khi tôi chưa học hành đủ nhanh. Tôi không được đánh lộn, hay theo đuổi các cô gái, hay uống bia trong suốt những năm tháng mà những mối phân tâm đó được trân trọng nhất.”
“Tội nghiệp làm sao,” witcher cau mày. “Quả thực, nó khiến tôi ứa lệ.”
“Sao phải mỉa mai làm gì? Tôi chỉ đang cố giải thích cho anh tại sao các pháp sư lại không ưa thầy pháp, phù thủy, người trị thương, bà đồng hay witcher. Cứ gọi nó bằng bất cứ cái tên nào anh muốn, thậm chí kể cả ghen tị, nhưng đây chính là lý do của sự thù hằn đó. Chúng tôi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy phép thuật, bộ môn nghệ thuật mà mình được dạy phải coi như một món quà dành cho những cá nhân tài giỏi, một đặc quyền của những người xuất chúng và một bí ẩn linh thiêng nhất trong tất cả, lại rơi vào tay những kẻ hèn mọn và giả tạo. Kể cả nếu phép thuật đó có lố bịch, vô dụng hay kém cỏi đến mức nào. Đây là lý do vì sao các đồng nghiệp của tôi không ưa anh. Tôi cũng không ưa anh.”
Geralt cảm thấy phát bệnh vì cuộc trò chuyện này, tới mức một cảm giác khó chịu đang bò dọc sống lưng anh như những con ốc sên. Anh nhìn thẳng vào mắt Istredd và bám lấy cạnh bàn bằng đầu ngón tay.
“Chuyện này là vì Yennefer, có phải không?”
Người pháp sư ngẩng đầu dậy, vẫn gõ tay lên cái đầu lâu để trên bàn.
“Hoan hô sự nhạy bén của anh.” Anh ta nói, nhìn vào mắt witcher. “Xin hãy chấp nhận lời chúc mừng của tôi. Phải, chuyện này là vì Yennefer.”
Geralt im lặng. Đã có lần, lâu lắm rồi, từ nhiều nhiều năm trước, khi vẫn còn là một witcher trẻ, anh rình đợi một con manticore. Anh cảm thấy con quái vật tiến lại phía mình. Anh không thể nghe hay trông thấy nó, nhưng cái cảm giác ấy, anh sẽ không bao giờ quên được cái cảm giác ấy. Và giờ thì anh đang cảm nhận y hệt.
“Sự nhạy bén của anh,” người pháp sư nói, “đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian mà có lẽ đã dùng để vòng vo rồi. Giờ thì vấn đề đã rõ ràng.”
Geralt không phản ứng.
“Tình bạn sâu đậm của tôi với Yennefer,” Istredd tiếp tục, “bắt đầu từ khá lâu về trước, witcher. Nó đã là một tình bạn không ràng buộc hay nghĩa vụ, dựa trên những khoảng thời gian ngắn hay dài, nhưng khá thường xuyên, mà chúng tôi dành bên nhau. Loại quan hệ thông thường này hay xuất hiện trong nghề của chúng tôi. Nhưng bỗng dưng tôi cảm thấy nó không đủ. Tôi đã quyết định đề nghị cô ấy ở bên cạnh tôi mãi mãi.”
“Và câu trả lời của cô ấy là gì?”
“Cô ấy sẽ cân nhắc nó. Vậy nên tôi cho cô ấy thời gian để suy nghĩ. Tôi biết nó không phải là một quyết định dễ dàng.”
“Tại sao anh lại kể cho tôi nghe chuyện này, hả Istredd? Lý do của anh là gì, ngoại trừ một giây phút cao thượng đáng ngưỡng mộ nhưng cực hiếm trong cái nghề này của anh? Mục đích của sự trung thực này là sao?”
“Thực tế,” người pháp sư thở dài, “bởi vì, chính anh cũng biết rất rõ, anh là người đang ngăn cản Yennefer đưa ra một quyết định. Vậy nên tôi yêu cầu anh hãy tự nguyện rời bỏ cô ấy. Biến mất khỏi cuộc đời cô ấy và đừng xen vào chuyện của chúng tôi nữa. Nói ngắn gọn, cút xuống địa ngục đi. Sẽ tốt nhất nếu anh đi trong im lặng và không nói lời từ biệt, mà, như cô ấy đã nói với tôi, là điều anh hay làm.”
“Quả thực,” Geralt cố rặn ra một nụ cười, “sự thành thật của anh ngày càng khiến tôi kinh ngạc hơn. Tôi đã trông đợi rất nhiều thứ, nhưng không phải điều này. Anh có bao giờ nghĩ rằng thay vì hỏi tôi, tốt hơn hết là bắn một tia sét về phía tôi và biến tôi thành một đống các bon không? Rồi sẽ chẳng còn gì ngáng đường anh nữa, chỉ là một đám muội than dính trên tường. Biện pháp đó lẽ ra sẽ an toàn và dễ dàng hơn. Bởi vì, như anh biết, một yêu cầu có thể bị khước từ nhưng không phải một tia sét.”
“Tôi đã không tính đến khả năng là anh sẽ từ chối.”
“Tại sao? Chẳng phải yêu cầu kỳ quặc này không hơn gì là một lời cảnh báo trước cho một tia sét hay một câu thần chú nào đó khác? Hay là anh định bổ trợ cho yêu cầu này bằng vài tranh luận thuyết phục nữa? Một khoản tiền đủ để thỏa mãn một witcher tham lam? Để rời tôi ra khỏi con đường dẫn đến hạnh phúc của anh sẽ đáng giá bao nhiêu đây?”
Người pháp sư dừng gõ tay lên cái đầu lâu, đặt cả lòng bàn tay lên nó và bóp. Geralt trông thấy đốt ngón tay anh ta chuyển màu trắng bệch.
“Tôi không có ý định xúc phạm anh bằng một đề nghị như vậy,” anh ta nói. “Còn lâu. Nhưng…nếu…Geralt, tôi là một pháp sư, và không đến nỗi tệ. Tôi không muốn khoe khoang về quyền lực của mình, nhưng nhiều điều ước của anh, nếu anh muốn, tôi có thể biến chúng thành sự thật. Một vài trong số đó khá dễ dàng.”
Anh ta làm một động tác phẩy tay, như thể đuổi muỗi. Bầu không khí bên trên chiếc bàn bỗng dày đặc những con bướm đủ màu sắc.
“Điều ước của tôi, Istredd,” witcher gầm gừ, đuổi đám côn trùng ra khỏi mặt, “là anh hãy thôi xen vào chuyện giữa tôi và Yennefer. Tôi không có hứng thú với bất kỳ đề nghị nào của anh. Lẽ ra anh nên yêu cầu Yennefer trong khi cô ấy vẫn còn đang ở bên mình. Một cách chính thức. Bởi vì nó đã là quá khứ rồi. Giờ là hiện tại và cô ấy đang ở cùng tôi. Và tôi phải rời đi để khiến cuộc sống của anh dễ dàng hơn sao? Tôi từ chối. Không chỉ tôi sẽ không giúp anh, tôi sẽ làm mọi việc có thể trong cái khả năng khiêm tốn của mình để cản đường anh. Như anh thấy, tôi cũng đã thành thật không kém.”
“Anh không có quyền từ chối. Không có quyền.”
“Anh coi tôi là cái gì, hả Istredd?”
Người pháp sư nhìn thẳng vào mắt anh, rướn người qua bàn.
“Một cuộc tình chóng vánh. Một giây phút yếu lòng, và nếu tốt nhất, thì là một sở thích, một trong số hàng trăm cuộc phiêu lưu của Yenna, bởi vì Yenna thích chơi đùa với cảm xúc: cô ấy bốc đồng và khó đoán. Giờ, sau khi đã trao đổi với anh vài câu, tôi đã loại bỏ khả năng cô ấy chỉ sử dụng anh như một món đồ chơi. Nhưng tin tôi đi, chuyện này thường xảy ra lắm.”
“Anh không hiểu câu hỏi của tôi rồi.”
“Anh đã sai. Tôi hiểu. Nhưng tôi chủ đích chỉ nhắc đến cảm xúc của Yenna. Bởi vì anh là một witcher và không thể bày tỏ bất kỳ loại cảm xúc nào. Anh không muốn chấp nhận đề nghị của tôi bởi vì anh tưởng rằng cô ấy cần mình, anh nghĩ rằng…Geralt, anh ở cùng cô ấy chỉ bởi vì cô ấy muốn thế và anh sẽ ở cùng cô ấy cho đến chừng nào cô ấy muốn. Và cái mà anh cảm nhận chỉ là ảnh phản chiếu của những gì cô ấy cảm nhận, sự hứng thú của cô ấy đối với anh. Nhân danh tất cả lũ quỷ dưới địa ngục, Geralt, anh không phải một đứa trẻ, anh biết mình là cái gì chứ. Anh là một kẻ đột biến. Đừng nghĩ sai cho tôi, tôi không nói vậy để hạ thấp hay xúc phạm anh. Tôi chỉ nêu lên một sự thật. Anh là một kẻ đột biến, và đặc điểm chủ yếu của sự đột biến đó là anh hoàn toàn vô cảm. Đó là cách mà anh được tạo ra để có thể hoàn thành công việc của mình. Anh có hiểu không? Anh không thể cảm nhận bất cứ cái gì. Tất cả những thứ mà anh coi là cảm xúc đó không gì hơn là ký ức tế bào, nếu anh hiểu từ đó nghĩa là gì.”
“Tôi nghĩ là mình hiểu.”
“Càng tốt hơn. Nghe đây. Tôi đang yêu cầu anh một việc mà tôi chỉ có thể yêu cầu một witcher, không phải một con người. Tôi có thể thành thật với một witcher, nhưng tôi không thể với một con người. Geralt, tôi muốn trao cho Yenna sự thấu hiểu và ổn định, tình yêu và hạnh phúc. Đặt tay lên tim mình, anh có thể nói tương tự được không? Không, anh không thể. Bởi vì đối với anh, những từ đó vô nghĩa. Anh đuổi theo Yenna, hạnh phúc như một đứa trẻ cho mỗi lần cô ấy đối xử tử tế với anh. Như một con mèo hoang, đã quen với những viên đá ném về phía nó, anh vui vì cuối cùng đã tìm được một người không sợ vuốt ve mình. Anh hiểu tôi đang nói gì không? Ôi, tôi biết là anh hiểu, anh đâu có ngu, cái đó là rõ ràng rồi. Anh có thể tự thấy tại sao mình không có quyền khước từ yêu cầu của tôi.”
“Tôi có quyền khước từ,” Geralt dài giọng, “cũng như anh có quyền yêu cầu vậy, do đó quyền của chúng ta triệt tiêu lẫn nhau và mọi chuyện quay trở lại xuất phát điểm, đó là thế này: Yen, rõ ràng là không bận tâm đến sự đột biến của tôi và hậu quả của chúng, đang ở cùng tôi. Anh đã có một đề nghị với cô ấy, đó là quyền của anh. Cô ấy nói cần phải cân nhắc nó? Đó là quyền của cô ấy. Anh nghĩ rằng tôi đang làm khó cô ấy ư? Sao cô ấy phải lưỡng lự? Bởi vì tôi chính là nguyên nhân của sự ngần ngại này? Đó cũng là quyền của tôi. Nếu cô ấy phân vân, vậy có nghĩa không phải là không có lý do. Có thể đó là điều gì đấy mà tôi đã cho cô ấy, thậm chí cả khi nó không có tên trong từ điển của một witcher.”
“Nghe này…”
“Không. Anh đi mà nghe. Anh nói cô ấy đã từng ở bên mình? Ai biết được, có thể không phải là tôi, mà chính anh mới là mối tình thoáng qua, sự bốc đồng, khó đoán đặc trưng cho con người cô ấy. Istredd, tôi còn không thể loại trừ khả năng là cô ấy coi anh như một món đồ chơi. Điều đó, thưa ngài pháp sư đáng kính, không thể bị loại trừ chỉ dựa trên cuộc trò chuyện này. Đối với tôi, trong trường hợp này, thứ đồ chơi là người nói năng to tát hơn.”
Istredd thậm chí không chớp mắt. Geralt ngưỡng mộ vẻ điềm tĩnh của anh ta. Tuy nhiên, sự im lặng kéo dài có vẻ như gợi ý rằng cú đánh đã trúng đích.
“Anh đang chơi với từ ngữ,” cuối cùng người pháp sư lên tiếng. “Anh đắm chìm trong chúng. Anh dùng từ ngữ để thay thế cảm xúc con người mà mình không có. Từ ngữ của anh không thể biểu lộ cảm xúc được, chúng chỉ là âm thanh thôi, như tiếng bàn tay ta gõ lên một cái hộp sọ. Bởi vì anh cũng trống rỗng như cái hộp sọ này. Anh không có quyền…”
“Đủ rồi,” Geralt sẵng giọng ngắt lời, có lẽ là hơi quá. “Hãy dừng việc phủ nhận quyền của tôi đi, tôi đã phát chán rồi, có nghe không? Tôi nói quyền của chúng ta ngang nhau. Không, chết tiệt, của tôi còn lớn hơn cả anh.”
“Thật ư?” Người pháp sư hơi biến sắc, trước sự hài lòng vô cùng của Geralt. “Tại sao lại thế?”
Witcher ngẫm nghĩ một lúc và quyết định kết thúc.
“Bởi vì,” anh nói, “tối qua cô ấy đã ngủ với tôi chứ không phải anh.”
Istredd cầm lên cái đầu lâu, bóp nó. Bàn tay anh ta, trước sự khó chịu của Geralt, thậm chí không hề run.
“Theo ý anh, điều đó cho anh quyền?”
“Chỉ một. Quyền được rút ra kết luận.”
“Aha,” người pháp sư nói chậm rãi. “Được thôi. Cô ấy đã ngủ với tôi sáng nay. Anh có quyền rút ra kết luận của mình. Tôi thì đã làm rồi.”
Sự im lặng kéo dài thật lâu. Geralt tuyệt vọng tìm kiếm một câu trả lời. Anh không thể.
“Nói thế đủ rồi,” cuối cùng anh lên tiếng, đứng dậy, tức giận với bản thân vì câu nói nghe có vẻ đột ngột và ngớ ngẩn. “Tôi về đây.”
“Về địa ngục đi,” Istredd trả lời, cũng đột ngột, mà không ngước lên nhìn.
***
Khi cô bước vào, anh đang nằm trên giường, đầy đủ quần áo, tay gối trên đầu, ngước nhìn trần nhà. Anh quay sang cô.
Yennefer từ từ đóng cánh cửa sau lưng lại. Cô thật đẹp.
Thật đẹp, anh nghĩ. Mọi thứ về cô ấy thật đẹp. Và nguy hiểm. Màu áo cô ấy mặc: sự đối lập giữa trắng và đen. Vẻ đẹp và nỗi kinh hoàng. Những lọn tóc xoăn tự nhiên màu quạ. Gò má cao, được đẩy hơn nữa bởi má lúm hiện lên khi cô ấy cười – nếu cô ấy muốn cười – đôi môi nhỏ nhắn và nhợt nhạt bên dưới lớp son trang điểm. Cặp lông mày, không cân đối một cách hoàn mĩ khi cô ấy tẩy đi lớp trang điểm vào cuối ngày. Sống mũi dài đẹp đẽ. Bàn tay nhỏ, lo lắng, bất an và điệu nghệ. Thân hình mảnh mai duyên dáng, được nhấn mạnh bởi đường nét của thắt lưng. Đôi chân dài uyển chuyển bên dưới chiếc váy đen. Thật đẹp.
Không nói một lời, cô ngồi xuống bàn và tựa cằm lên tay.
“Chà, nhanh nào, bắt đầu thôi.” Cô nói. “Sự im lặng kịch tính dài đằng đẵng này là quá nhạt nhẽo đối với em. Bắt đầu đi. Đứng dậy khỏi giường và đừng có nhìn lên trần nhà ra vẻ dỗi hờn thế nữa. Tình hình đã đủ ngớ ngẩn đến mức không cần làm cho nó ngớ ngẩn thêm nữa rồi. Em bảo, đứng dậy.”
Anh ngoan ngoãn đứng dậy và không ngần ngại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. Cô không quay đi khỏi anh, như anh đã tưởng.
“Như em nói, hãy xử lý chuyện này và xử lý thật nhanh. Để tránh khiến mọi chuyện khó chịu hơn nữa, em sẽ nhanh chóng đưa ra vài câu trả lời mà không cần anh phải hỏi. Đúng, khi lựa chọn đi cùng anh tới Aedd Gynvael, em cũng biết rằng mình sẽ gặp Istredd và biết rằng khi gặp, em sẽ ngủ với anh ấy. Em đã không nghĩ rằng nó sẽ trở thành chuyện công khai để hai người có thể khoe mẽ với nhau. Giờ em đã hiểu cảm giác của anh, và em xin lỗi. Nhưng không, em không thấy ân hận.”
Anh im lặng.
Yennefer lắc đầu, mái tóc đen dài óng ả đổ xuống bờ vai.
“Geralt, nói gì đi.”
“Hắn…” Geralt hắng giọng. “Hắn gọi em là Yenna.”
“Phải,” cô quay đi, “Và em gọi anh ấy là Val. Đó là tên anh ấy. Istredd chỉ là một bí danh. Em đã quen anh ấy nhiều năm rồi, Geralt. Anh ấy rất thân thương đối với em. Đừng nhìn em như vậy. Anh cũng có ý nghĩa với em không kém. Và đó chính là bản chất của vấn đề.”
“Em có đang nghĩ về việc chấp nhận đề nghị của hắn không?”
“Chỉ để anh biết, em đang nghĩ đến chuyện đó. Như em đã nói, chúng em đã quen nhau nhiều năm rồi. Kể từ…từ rất lâu. Chúng em có cùng sở thích, tham vọng và mục tiêu. Chúng em hiểu nhau mà không cần lời nói. Anh ấy có thể chu cấp cho em, và ai mà biết được, có thể sẽ đến một ngày khi mà em cần chu cấp. Và trên hết cả…anh ấy…anh ấy yêu em. Em nghĩ vậy.”
“Anh sẽ không cản đường em đâu, Yen.”
Cô chợt ngẩng đầu lên và đôi mắt tím rực lửa.
“Cản đường em? Anh có hiểu gì không vậy, đồ ngốc? Nếu anh cản đường em, nếu anh chỉ là một chướng ngại vật, em có thể loại bỏ anh trong nháy mắt, dịch chuyển anh tới mũi đất Bremervoord hay tạo một cơn lốc xoáy cuốn anh tới Hanna. Em có thể dễ dàng biến anh thành một viên đá đặt trong vườn, giữa thảm hoa cùng những cây mẫu đơn. Em có thể tẩy não để anh quên đi em là ai và tên em là gì. Đó sẽ là giải pháp lý tưởng nhất, bởi như thế em sẽ chỉ cần nói: “Thế là đủ vui rồi, tạm biệt.”. Em có thể ra đi trong im lặng, cũng như anh đã từng bỏ chạy khỏi nhà em ở Vengerberg.”
“Đừng hét, Yen. Không cần phải bực tức làm gì. Và đừng lôi Vengerberg ra, chúng ta đã thống nhất là không nhắc đến nó nữa rồi. Anh không giận em, Yen, và anh không đổ lỗi cho em. Anh biết là em không thể để bản thân trói buộc bởi những điều tầm thường. Và nó đau…nó giết anh, cái ý nghĩ rằng anh sẽ đánh mất…ký ức tế bào này. Những cảm xúc tàn dư còn sót lại của một kẻ đột biến vô cảm…”
“Em không thể chịu được khi anh nói như vậy!” cô la lên. “Em ghét mỗi khi anh dùng cái từ đó. Đừng bao giờ dùng nó trước mặt em. Đừng bao giờ!”
“Liệu nó có thay đổi được sự thật không? Cuối cùng thì anh vẫn chỉ là một kẻ đột biến.”
“Đó không phải một sự thật. Đừng dùng từ đó trước mặt em.”
Con chim ưng đen đứng trên cặp sừng hươu, vỗ cánh và giũa móng. Geralt nhìn con chim, nhìn vào đôi mắt vàng không suy chuyển. Yennefer lại tựa cằm lên tay.
“Yen.”
“Em nghe đây, Geralt.”
“Em đã hứa sẽ trả lời câu hỏi của anh. Những câu hỏi mà anh thậm chí không cần hỏi. Có một câu rất quan trọng. Một câu mà anh chưa hỏi bao giờ. Một câu mà anh sợ phải hỏi. Trả lời đi.”
“Em không thể, Geralt.” Cô nói cứng rắn.
“Anh không tin em, Yen. Anh hiểu em quá rõ.”
“Anh không thể bao giờ thực sự hiểu một nữ pháp sư.”
“Trả lời câu hỏi đi Yen.”
“Câu trả lời là: Em không biết. Nhưng đấy là câu trả lời kiểu gì chứ?”
Im lặng. Tiếng ồn ào dưới phố đã vãn dần.
Ánh hoàng hôn đỏ rực xuyên qua khe nứt trên ô cửa sổ và chiếu một tia sáng chạy dọc căn phòng.
“Aedd Gynvael,” witcher lầm bầm. “Một mảnh băng…anh cảm thấy nó. Anh biết thành phố này…chính là kẻ thù của mình. Ác cảm.”
“Aedd Gynvael,” cô bình thản nhắc lại. “Cỗ xe của nữ hoàng elves. Tại sao, Geralt?’
“Anh đang chạy theo em, Yen, bởi vì dây buộc trên cỗ xe của anh bị vướng vào những con ngựa của em. Và cơn bão vần vũ quanh anh. Và băng giá. Và cái lạnh.”
“Hơi ấm trong anh sẽ làm tan chảy băng giá em đâm vào,” cô lầm bầm. “Để câu thần chú biến mất và anh sẽ thấy em thực sự là em.”
“Vậy hãy quất đàn ngựa trắng của mình, Yen, và cưỡi chúng về phương bắc nơi mùa xuân không bao giờ đến. Để băng giá không bao giờ tan. Anh muốn chúng ta ở trong lâu đài tuyết của em sớm nhất có thể.”
“Tòa lâu đài không tồn tại.” Đôi môi Yennefer run rẩy và vặn vẹo. “Nó chỉ là một biểu tượng. Và chúng ta vươn tới một giấc mơ không có thực. Bởi vì em, Nữ hoàng Elves, khao khát hơi ấm. Đó chính là bí mật của em. Đó là vì sao mỗi năm cỗ xe lại đem em đến gần thành phố trong làn tuyết rơi, và mỗi năm lại có người trúng phải bùa mê của em, vướng sợi dây của họ vào đàn ngựa của em. Mỗi năm. Mỗi năm, lại một người mới. Vòng xoay bất tận. Bởi vì hơi ấm em khao khát cũng phá hủy câu thần chú, phá hủy ma thuật và vẻ đẹp. Người được chọn của em, từng bị băng đâm phải, đột nhiên trở thành một kẻ vô danh tầm thường. Và em, câu thần chú băng giá tan chảy trước mắt họ, cũng trở nên không hơn gì…những người trần đoản mệnh khác.”
“Và từ màu trắng tinh khôi thuần khiết đó, mùa xuân hiện ra,” anh nói. “Và Aedd Gynvael hiện ra, một thành phố xấu xí với một cái tên đẹp. Aedd Gynvael và đống rác của nó, một đống rác rưởi bẩn thỉu mà anh phải bước vào bởi vì anh đã được trả công để làm vậy, bởi vì anh được tạo ra để đối mặt với những thứ bẩn thỉu mà khiến con người ta sợ hãi và ghê tởm. Anh đã bị tước bỏ khả năng cảm nhận, để không thể cảm thấy sự kinh hoàng của cái hố rác ghê tởm đó, để anh không chạy trốn khỏi nó trong sợ hãi. Phải, anh đã bị tước bỏ cảm xúc. Nhưng không hoàn toàn. Bất kỳ ai đảm nhận công việc đó đã làm hỏng.”
Anh im lặng. Con chim ưng đen rũ lông, đập cánh.
“Geralt.”
“Anh đang nghe đây.”
“Giờ anh hãy trả lời câu hỏi của em. Câu hỏi mà em chưa hỏi bao giờ. Câu hỏi mà em sợ phải hỏi…và em cũng sẽ không hỏi nó ngày hôm nay, nhưng xin anh hãy trả lời. Bởi vì…bởi vì em thực sự muốn nghe câu trả lời của anh. Đó là điều duy nhất, là từ duy nhất mà anh chưa bao giờ thốt lên. Nói đi, Geralt. Làm ơn.”
“Anh không thể.”
“Tại sao?”
“Em không biết ư?” Anh mỉm cười buồn bã. “Bởi vì câu trả lời của anh sẽ chỉ là một từ. Một từ không biểu lộ cảm xúc, bởi cảm xúc không còn tồn tại trong con người anh nữa rồi. Một từ sẽ chỉ là một âm thanh, như tiếng tay ta gõ lên một cái hộp sọ rỗng tuếch.”
Cô nhìn anh trong im lặng. Đôi mắt mở to, sâu thẳm một màu tím.
“Không, Geralt.” Cô nói. “Điều đó không đúng. Chỉ một phần thôi. Anh không vô cảm. Giờ em đã thấy. Giờ em đã hiểu…”
Cô im lặng.
“Dừng lại đi, Yen. Em đã quyết định rồi. Đừng nói dối. Anh hiểu em. Anh có thể nhìn thấy trong mắt em.”
Cô quay đi. Anh biết.
“Yen,” anh thì thầm.
“Đưa tay cho em,” cô nói.
Cô cầm lấy tay anh, anh ngay lập tức cảm thấy râm ran và mạch máu đập nhanh trên cẳng tay. Yennefer khẽ thì thầm một câu thần chú thật nhẹ nhàng, bình thản, nhưng anh trông thấy một giọt mồ hôi trên vầng trán nhợt nhạt và đồng tử giãn ra vì đau đớn.
Rời tay anh ra, cô vươn bàn tay mình và dâng lên trong một cử chỉ vuốt ve dịu dàng – một thứ vô hình, chậm rãi, lên rồi lại xuống. Giữa ngón tay cô, không khí trở nên cô đặc và sẫm màu, uốn lượn như làn khói.
Anh nhìn trong kinh ngạc. Phép thuật kiến tạo, được coi như là đỉnh cao của các pháp sư, vẫn luôn làm anh hứng thú, hơn nhiều những phép ảo ảnh hay biến hóa nào khác. Phải, Istredd đã đúng, anh nghĩ, so với chúng, Dấu của mình trông thật thảm hại.
Giữa bàn tay đang run rẩy vì cố gắng của Yennefer dần hiện lên hình dáng một con chim đen như than. Những ngón tay của nữ pháp sư khẽ vuốt ve bộ lông hơi xù, cái đầu dẹt và mỏ quặp. Lại thêm một động tác mê hoặc nữa, uyển chuyển và tinh tế, và con chim ưng đen cúi đầu, ré lên một tiếng thật lớn. Người em song sinh của nó, vẫn đang đứng bất động trong góc phòng, đáp lại với một tiếng quác.
“Hai con chim ưng,” Geralt khẽ nói. “Hai con chim ưng đen, được tạo ra nhờ ma thuật. Anh đoán là em cần cả hai.”
“Anh đoán đúng rồi đấy,” cô nói đầy khó khăn. “Em cần cả hai. Em đã sai khi nghĩ chỉ một là đủ. Em đã sai, Geralt…và điều đó khiến em, Nữ Hoàng Mùa Đông luôn tự tin về sự toàn năng của mình, thấy khó chịu vô cùng. Có những điều…anh không thể đạt được, kể cả nhờ phép thuật. Và có những món quà anh không thể chấp nhận trừ khi trao lại một cái gì đó…một cái gì đó đáng giá tương tự. Nếu không, món quà sẽ trượt khỏi ngón tay anh, như mảnh băng tan chảy trong bàn tay nắm chặt. Những gì còn lại chỉ là ân hận, cảm giác mất mát và tội lỗi…”
“Yen…”
“Em là một nữ pháp sư, Geralt. Sức mạnh mà em sở hữu đối với vạn vật là một món quà. Một món quà em đã chấp nhận. Một món quà em đã phải trả…bằng mọi thứ mình có. Không còn lại gì cả.”
Cô im lặng. Nữ pháp sư quệt mồ hôi trên trán bằng bàn tay run rẩy.
“Em đã sai,” cô nhắc lại. “Nhưng em sẽ sửa chữa sai lầm của mình. Cảm xúc…” cô chạm vào đầu con chim ưng. Con vật rũ lông, há cái mỏ quặp trong câm lặng. “Cảm xúc, bốc đồng và dối trá, sự hứng thú và trò chơi. Cảm xúc và sự thiếu hụt…những món quà lẽ ra không nên nhận…dối trá và sự thật. Cái gì là đúng? Phủ nhận một lời nói dối? Hay nêu lên một sự thật? Và nếu sự thật là dối trá, vậy thì cái gì mới là thật? Ai mới là người tràn đầy xúc cảm để chúng xâu xé mình và ai là một cái hộp sọ rỗng tuếch lạnh lẽo? Ai? Cái gì là đúng, hả Geralt? Sự thật là gì?”
“Anh không biết, Yen. Em nói đi.”
“Không,” cô đáp lại và hạ thấp ánh nhìn. Đó là lần đầu tiên. Anh chưa từng thấy cô làm vậy bao giờ. Chưa từng.
“Không,” cô lặp lại. “Em không thể, Geralt. Em không thể nói cho anh. Nó sẽ là con chim này, được sinh ra từ cái chạm của bàn tay anh, sẽ nói cho anh biết. Chim, sự thật là gì?”
“Sự thật,” con chim ưng đen cất lời, “là một mảnh băng.”