Chương 19: THE SWORD OF DESTINY 3
***
Cây của Eithné vốn là một cây sồi, nhưng thực ra nó là ba cây sồi hợp vào với nhau, vẫn rất xanh, không cho thấy dấu hiệu tuổi tác nào, mặc dù Geralt nhớ chúng ít ra phải 300 năm tuổi rồi. Thân cây rỗng ở bên trong và có kích thước của một căn phòng lớn với mái vòm cao. Nội thất được chiếu sáng bằng một chùm đèn lồng không tỏa khói, và đã được biến đổi thành một không gian sống tiện nghi.
Eithné đang quỳ ở bên trong trên một tấm thảm thêu. Ciri ngồi bắt chéo chân trước mặt bà, thẳng lưng và bất động, như chết sợ. Cô bé đã được tắm rửa và chữa khỏi cơn cảm lạnh, và đôi mắt to tròn xanh lục mở to. Witcher nhận ra rằng khuôn mặt tí hon, giờ đã lau sạch bụi bẩn và nét nhăn nhó của một con quỷ nhỏ, trông khá xinh xắn.
Eithné đang chải mái tóc dài của cô bé, chậm rãi và dịu dàng.
“Vào đi, Gwynbleidd. Hãy ngồi xuống.”
Anh ngồi xuống. Sau khi đã thực hiện nghi thức quỳ thông thường.
“Anh đã nghỉ ngơi thoải mái chưa?” người dryad hỏi, không nhìn anh và tiếp tục chải. “Khi nào anh bắt đầu chuyến hành trình quay về? Sáng mai thì sao hả?”
“Khi người ra lệnh,” anh nói lạnh lùng. “Hỡi Quý bà của Brokilon. Chỉ cần một từ thôi là người có thể khiến tôi không còn làm phiền người với sự hiện diện của mình ở Duén Canell nữa.”
“Geralt,” Eithné chậm rãi quay đầu lại. “Đừng đánh giá thấp ta. Ta hiểu và tôn trọng anh. Ta biết anh chưa bao giờ hãm hại một người dryad, rusalka, sylph hay nymph. Trái lại là khác, anh nổi tiếng vì bảo vệ họ, cứu mạng họ. Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì. Quá nhiều thứ chia cắt chúng ta. Chúng ta thuộc về những thế giới hoàn toàn khác. Ta không muốn và không thể tạo ra ngoại lệ. Cho bất cứ ai. Ta sẽ không hỏi anh có hiểu không, bởi vì ta biết là anh hiểu. Ta hỏi là anh có chấp nhận được không.”
“Nó thay đổi được điều gì?”
“Không gì cả. Nhưng ta muốn biết.”
“Tôi có,” anh xác nhận. “Nhưng còn con bé? Còn Ciri? Nó cũng thuộc về một thế giới khác.”
Ciri bẽn lẽn nhìn anh và rồi quay lại người dryad. Eithné mỉm cười.
“Nhưng không lâu đâu,” bà nói.
“Eithné, làm ơn. Hãy suy nghĩ trước đã.”
“Để làm gì?”
“Hãy trao con bé cho tôi. Hãy để nó quay về với tôi. Về lại thế giới mà nó thuộc về.”
“Không, Sói Trắng,” người dryad lại cắm lược vào mái tóc rối bời của cô bé. “Ta sẽ không. Anh phải là người hiểu được chứ.”
“Tôi sao?’
“Phải, anh. Một vài tin tức từ bên ngoài thế giới đã truyền đến Brokilon. Những tin tức về một witcher, người mà đôi khi đòi hỏi tiền công bằng những lời hứa hết sức kỳ lạ. “Anh sẽ trao cho tôi thứ mà anh không trông đợi khi về đến nhà.” “Anh sẽ trao cho tôi thứ mà anh có, nhưng vẫn chưa biết.” Nghe có quen không? Sau cùng thì, trong một thời gian dài witcher các anh đã cố điều khiển định mệnh bằng cách này, các anh tìm những đứa trẻ được số phận sắp đặt sẵn để trở thành người kế vị mình, để bảo vệ các anh khỏi sự tuyệt chủng và lãng quên. Các anh vật lộn với hư không. Vậy thì, tại sao anh lại ngạc nhiên với ta? Ta quan tâm tới số phận của người dryad. Chắc chắn điều đó là đúng đắn chứ? Một đứa trẻ loài người đổi lấy một dryad bị con người giết hại.”
“Bằng việc giữ con bé ở đây, người sẽ khơi dậy sự thù địch và ham muốn báo thù, Eithné. Người sẽ khơi lên lòng căm hận.”
“Lòng căm hận của con người chẳng có gì mới với ta. Không, Geralt. Ta sẽ không từ bỏ con bé. Đặc biệt bởi vì nó rất khỏe mạnh. Điều đó thật là hiếm vào những ngày này.”
“Hiếm ư?”
Người dryad chiếu cặp mắt lớn ánh bạc lên người anh.
“Chúng bỏ những đứa trẻ bệnh tật lại cho ta. Bướu cổ, sốt xuất huyết, và gần đây là đậu mùa. Chúng nghĩ rằng chúng ta không miễn nhiễm, rằng dịch bệnh sẽ hủy diệt hay ít nhất làm chúng ta tê liệt. Chúng ta đã làm chúng thất vọng, Geralt à. Chúng ta có thứ còn tốt hơn miễn dịch. Brokilon chăm sóc những đứa con của mình.”
Bà trở nên im lặng, rướn người lên, cẩn thận chải bằng một lọn tóc rối trên đầu Ciri, dùng tay kia để trợ giúp.
“Tôi có thể,” witcher hắng giọng, “bắt đầu truyền đạt lời đề nghị mà vua Venzlav đã cử tôi tới đây để nói chứ?”
“Chẳng phải thế thật lãng phí thời gian sao?” Eithné ngẩng đầu lên. “Mất công làm gì? Ta biết rất rõ vua Venzlav muốn gì. Và chẳng cần phải là một nhà tiên tri mới thấy được. Ông ta muốn Brokilon, có lẽ là xa đến tận sông Vda, mà ta nghĩ ông ta cho rằng – hay muốn coi như – đấy là biên giới tự nhiên giữa Verden và Brugge. Đổi lại, ta đoán là, ông ta sẽ để cho ta một khoảnh rừng hoang bé xíu nào đó. Và có thể là kèm theo lời hứa danh dự sẽ bảo vệ cái khoảnh rừng nhỏ bé đó, rằng nó sẽ thuộc về ta đời đời kiếp kiếp, và không ai sẽ làm phiền những người dryad sống trong đó. Rằng người dryad ở đó sẽ được sống trong yên bình. Vậy thì sao, Geralt? Venzlav muốn kết thúc cuộc chiến dai dẳng với Brokilon, đã kéo dài gần hai thế kỷ. Và để kết thúc nó, người dryad sẽ phải giao nộp thứ mà chúng ta đã chết để bảo vệ trong suốt hai thế kỷ? Chỉ đơn giản là giao nộp? Từ bỏ Brokilon?”
Geralt im lặng. Anh không có gì để nói thêm. Người dryad mỉm cười.
“Vậy lời đề nghị hoàng gia chỉ có thế thôi sao, Gwynbleidd? Hay là nó thô lỗ hơn nhiều: “Xuống khỏi cái bệ thờ đó đi, đồ phù thủy già, lũ thú vật man rợ, tàn dư của quá khứ, và hãy nghe những gì ta, Vua Venzlav, yêu cầu: gỗ bách hương, sồi và hồ đào trắng, phong vàng, thủy tùng để làm cung tên và gỗ thông để làm cột buồm, và Brokilon thì ở ngay cạnh, nếu không ta sẽ phải chở gỗ về từ bên ngoài rặng núi. Ta muốn sắt và đồng nằm bên dưới đất. Ta muốn vàng ở Craag An. Ta muốn chặt và cưa, và đào đất, mà không phải nghe tiếng tên bay. Và quan trọng nhất, ta muốn làm một vị vua, mà mọi thứ trong vương quốc đều phải cúi đầu trước ta, ta không muốn có một Brokilon trong vương quốc của mình, ta không muốn một khu rừng mà bản thân ta không được bước vào. Một khu rừng như vậy sỉ nhục ta, khơi lên cơn giận của ta và khiến ta mất ngủ mỗi đêm, bởi vì ta là một con người, và chúng ta thống trị cả thế giới. Chúng ta, nếu muốn, có thể chịu đựng vài tên elves, dryad hay rusalka trên thế giới này. Đó là nếu chúng không quá xấc xược. Hãy quy phục trước ý chí của ta, Phù thủy rừng Brokilon. Hoặc bị tiêu diệt.”
“Eithné, chính bản thân người đã thừa nhận rằng Venzlav không phải một kẻ ngốc hay một gã điên. Người biết không, tôi chắc chắn rằng ông ta là một vị vua anh minh và chuộng hòa bình. Máu đổ ở đây khiến ông ta đau đớn và giày vò...”
“Nếu ông ta tránh xa Brokilon, sẽ không một giọt máu nào phải đổ.”
“Người biết rất rõ...” Geralt ngẩng đầu lên. “Người biết rất rõ không phải như vậy. Con người đã bị sát hại ở Gốc Cháy, ở Dặm Tám, trên Đồi Cú Vọ. Con người đã bị sát hại ở Brugge và trên bờ trái của dòng Ribbon. Bên ngoài Brokilon.”
“Những nơi anh nhắc tới,” người dryad điềm tĩnh đáp lời, “là Brokilon. Ta không công nhận những tấm bản đồ và biên giới của con người.”
“Những khu rừng ở đó đã bị dọn quang từ cả trăm mùa hè trước rồi!”
“Một trăm mùa hè có nghĩa lý gì với Brokilon? Hay một trăm mùa đông?”
Geralt im lặng.
Người dryad đặt chiếc lược xuống và vuốt tóc Ciri.
“Hãy đồng ý với đề nghị của Venzlav, Eithné.”
Người dryad nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Chúng ta được lợi gì từ việc đó? Chúng ta, những đứa con của Brokilon?”
“Cơ hội sống sót. Không, Eithné, đừng ngắt lời tôi. Tôi biết người sẽ nói gì. Tôi hiểu lòng tự hào của người với sự độc lập của Brokilon. Tuy nhiên, thế giới đang thay đổi. Thứ gì đó đang kết thúc. Dù người có muốn hay không, sự thống trị của con người đối với thế giới này là một sự thật. Chỉ những ai đồng hóa được với con người mới có thể sống sót. Số còn lại sẽ lụi tàn. Eithné, có những khu rừng nơi người dryad, rusalka và elves chung sống hòa bình, thống nhất với con người. Sau cùng thì, chúng ta cũng rất giống nhau. Con người có thể làm cha của những đứa trẻ dryad. Người sẽ được cái gì trong cuộc chiến này? Những người cha tiềm năng cho những đứa trẻ của người đang chết dưới những mũi tên của chính người. Và kết quả là gì? Còn bao nhiêu dryad của Brokilon là hoàn toàn thuần huyết? Bao nhiêu trong số đó là những đứa bé gái loài người bị bắt cóc và biến đổi? Người thậm chí còn phải dùng đến Freixenet, bởi vì người không còn lựa chọn. Tôi thấy rất ít trẻ con dryad, Eithné. Tôi chỉ thấy con bé mà thôi, một cô bé loài người, sợ hãi, thẫn thờ vì thuốc mê, tê liệt vì kinh khiếp...”
“Tôi không sợ gì cả!” Ciri bất chợt lên tiếng, lấy lại bản mặt quỷ nhỏ trong giây lát. “Và tôi không bị đánh thuốc! Vậy nên ông hãy cẩn thận đấy! Không gì có thể xảy ra với tôi ở đây. Cứ an tâm đi! Tôi không sợ. Bà ngoại tôi nói rằng người dryad không xấu xa, và bà ngoại tôi là người khôn ngoan nhất trên đời! Bà ngoại tôi...bà ngoại tôi nói rằng nên có nhiều hơn những khu rừng như thế này...”
Cô bé im lặng và lại cúi đầu. Eithné cười.
“Một đứa trẻ của Dòng Máu Cổ Xưa,” bà nói. “Phải, Geralt. Vẫn còn những đứa trẻ mang trong mình Dòng Máu Cổ Xưa được sinh ra, những người được nhắc đến trong những lời tiên tri. Và anh lại nói với ta rằng thứ gì đó đang kết thúc...anh lo rằng chúng ta có sống sót nổi không...”
“Con nhãi lẽ ra phải cưới Kistrin của Verden,” Geralt cắt ngang. “Thật đáng tiếc là điều đó sẽ không xảy ra. Một ngày nào đó Kistrin sẽ kế vị Ervyll, và dưới sự ảnh hưởng của một người vợ với tầm nhìn như vậy, có thể cậu ta sẽ chấm dứt những đợt viễn chinh tới Brokilon.”
“Tôi không muốn cái tên Kistrin đó!” cô bé hét lên the thé, và có gì đó nháng lên trong đôi mắt xanh lục. “Cái Kistrin muốn là một phẩm chất xinh đẹp và ngu đần! Tôi không phải là một phẩm chất! Tôi sẽ không trở thành một công chúa!”
“Yên lặng nào, Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa,” người dryad nói, ôm lấy Ciri. “Đừng hét. Đương nhiên là con sẽ không trở thành một công chúa...”
“Đương nhiên rồi,” witcher cắt lời. “Người, Eithné, và tôi, biết rất rõ con bé sẽ trở thành cái gì. Tôi có thể thấy là nó đã được định đoạt rồi. Vậy cứ thế đi. Tôi sẽ phải trả lời vua Venzlav thế nào đây, hỡi Quý bà của Brokilon?”
“Không gì hết?”
“Người nói không gì hết là sao?”
“Không cần phải nói gì. Ông ta sẽ hiểu. Từ rất, rất, rất lâu trước khi Venzlav có mặt trên thế giới này, các sứ giả đã tới biên giới Brokilon. Kèn và trống trận, giáp trụ sáng lóa, cờ và gia huy bay phấp phới. Chúng hét lên: “Hãy giao nộp Brokilon! Vua Răng Dê, lãnh chúa của Đồi Trọc và Đầm Lầy, yêu cầu ngươi giao nộp Brokilon!” Và câu trả lời của chúng ta luôn giống mọi lần. Khi anh rời khu rừng của ta, Gwynbleidd, hãy quay đầu lại và lắng nghe. Trong tiếng xào xạc của cây cối, anh sẽ nghe thấy câu trả lời của Brokilon. Hãy chuyển nó tới cho Venzlav và nói rằng ông ta sẽ không nghe thêm được gì nữa chừng nào những cây sồi vẫn còn đứng ở Duén Canell. Chừng nào một thân cây vẫn còn mọc và một người dryad vẫn sống ở đây.”
Geralt im lặng.
“Anh nói rằng thứ gì đó đang kết thúc.” Eithné chậm rãi tiếp tục. “Không đúng. Có những thứ không bao giờ kết thúc. Anh nói về sống sót? Ta đang đấu tranh vì sự sống còn. Brokilon còn tồn tại được là nhờ cuộc chiến của ta, bởi vì cây cối sống lâu hơn con người, chừng nào chúng còn được bảo vệ khỏi lưỡi rìu của các anh. Anh nói với ta về vua chúa và hoàng tử. Họ là ai? Những người mà ta biết đều chỉ còn là những bộ xương trắng đang nằm dưới hầm mộ Craag An, sâu trong khu rừng. Trong những ngôi mộ cẩm thạch, trên hàng đống vàng bạc và đá quý lấp lánh. Nhưng Brokilon vẫn tồn tại, những thân cây vượt lên trên đống tàn tích của cung điện, rễ chúng đập tan đá lát nền. Venzlav của anh có nhớ những vị vua đó không? Còn anh, Gwynbleidd? Và nếu không, sao anh có thể nói thứ gì đó đang kết thúc? Sao anh biết được định mệnh của ai là lụi tàn còn của ai là vĩnh cửu? Điều gì cho anh cái quyền lên tiếng về định mệnh? Thậm chí anh có biết nó là cái gì không?”
“Không,” witcher đồng tình, “tôi không biết. Nhưng...”
“Nếu anh đã không biết,” bà ngắt lời, “thì không có nhưng nhị gì cả. Anh không biết. Anh đơn giản là không biết.”
Bà im lặng, tay đặt lên trán và quay mặt đi.
“Khi anh tới đây lần đầu tiên, nhiều năm về trước,” bà nói, “anh cũng không biết. Và Morénn...con gái của ta...Geralt, Morénn đã chết rồi. Nó nằm xuống bên cạnh dòng Ribbon, để bảo vệ Brokilon. Ta đã không nhận ra nó khi họ đem nó về đây. Gương mặt nó bị móng ngựa của các anh nghiền nát. Định mệnh? Và ngày hôm nay, anh, witcher, người đã không thể cho Morénn một đứa con, đã đem nó – Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa – đến cho ta. Một đứa bé biết rõ định mệnh là gì. Không, đó không phải là điều phù hợp với anh, không phải điều mà anh có thể chấp nhận. Con bé chỉ đơn giản tin vào nó. Nói lại đi, Ciri, nói lại những gì con đã nói với ta trước khi witcher, Geralt xứ Rivia, Sói Trắng, bước vào đây. Gã witcher mà không biết. Nói lại đi. Hỡi Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa.”
“Thưa nữ...thưa quý bà,” Ciri nói bằng một giọng vỡ òa. “Xin đừng giữ con ở đây. Con không thể...con muốn về...nhà. Con muốn về nhà cùng Geralt. Con phải đi...với ông ấy...”
“Sao lại với anh ta?”
“Bởi vì ông ấy...là định mệnh của con.”
Eithné quay đi. Bà trông rất nhợt nhạt.
“Anh nói sao với chuyện đó hả, Geralt?”
Anh không trả lời. Eithné vỗ tay. Braenn bước vào cây sồi, hiện ra như một bóng ma từ trong màn đêm bên ngoài, cầm bằng cả hai tay một chiếc cốc lớn bằng bạc. Tấm mề đay trên cổ witcher bắt đầu rung lên bần bật.
“Anh nói sao với chuyện đó?” người dryad tóc bạc nhắc lại, đứng dậy. “Con bé không muốn ở lại Brokilon! Con bé không muốn trở thành một dryad! Con bé không muốn thay thế Morénn, con bé muốn đi, quay lưng lại với số phận của mình! Có phải thế không, Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa? Đó có thực sự là điều con muốn không?”
Ciri gật đầu. Đôi vai cô bé run rẩy. Witcher cảm thấy quá đủ rồi.
“Sao người lại hành hạ đứa trẻ, Eithné? Chúng ta đều biết rằng rồi người sẽ cho nó uống Nước rừng Brokilon và điều nó muốn sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Sao người lại làm chuyện này? Sao người lại làm chuyện này trước mặt tôi?”
“Ta muốn cho anh thấy định mệnh là gì. Ta muốn chứng minh với anh rằng không có thứ gì đang kết thúc cả. Rằng mọi thứ chỉ mới bắt đầu.”
“Không, Eithné,” anh nói, đứng dậy. “Tôi xin lỗi nếu có làm hỏng màn trình diễn này của người, nhưng tôi không có ý định ngồi đây xem nó. Người đã đi quá xa rồi, Quý bà của Brokilon, và thể hiện điều đã chia cách chúng ta từ đầu. Người, Giống Loài Cổ Xưa, luôn thích nói rằng lòng căm hận là xa lạ đối với giống loài mình, rằng đó chỉ là một thứ cảm xúc của con người. Nhưng điều đó không đúng. Người biết căm hận là gì, và người có thể căm hận, người chỉ biến chuyển nó khác đi một chút thôi, khôn ngoan hơn và bớt man rợ đi. Nhưng có lẽ vì thế mà nó lại trở nên tàn nhẫn bội phần. Tôi chấp nhận lòng căm hận của người, Eithné, thay mặt toàn bộ nhân loại. Tôi xứng đáng nhận nó. Tôi xin lỗi về Morénn.”
Người dryad không đáp lời.
“Và đó chính xác là câu trả lời của Brokilon, mà tôi phải chuyển tới Venzlav xứ Brugge, phải không? Một lời cảnh báo và thách thức? Bằng chứng rõ ràng cho sự căm hận và sức mạnh ngủ giữa rừng cây, mà với ý chí của mình sẽ bắt một đứa trẻ loài người uống một loại thuốc độc sẽ phá hủy ký ức của nó, mà lấy từ trên tay của một đứa trẻ loài người khác mà ký ức và tâm hồn cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi? Và câu trả lời đó sẽ được đem đến cho Venzlav bằng một witcher cảm thấy thương xót cho cả hai đứa trẻ đó? Gã witcher có tội vì cái chết của con gái người? Tốt thôi, Eithné, hãy để nó theo đúng ý muốn của người. Venzlav sẽ nghe câu trả lời của người, sẽ nghe giọng nói của tôi, sẽ nhìn vào mắt tôi và đọc hết những gì hiện hữu trong đó. Nhưng tôi không cần phải nhìn những gì sẽ xảy ra ở đây. Và tôi không muốn nhìn.”
Eithné vẫn không nói gì.
“Tạm biệt, Ciri.” Geralt quỳ xuống và ôm cô bé. Bờ vai Ciri rung lên bần bật. “Đừng khóc. Không gì xấu xa có thể xảy đến với cô ở đây đâu.”
Ciri sụt sịt. Witcher đứng dậy.
“Tạm biệt, Braenn,” anh nói với người dryad trẻ. “Chúc luôn mạnh khỏe và an lành. Hãy sống sót, Braenn, sống lâu như những thân cây của cô. Như Brokilon. Và còn một điều nữa...”
“Vâng, Gwynbleidd?” Braenn ngẩng đầu lên và có thứ gì đó ướt ánh lên trong mắt cô.
“Giết một người bằng cung tên rất dễ dàng, cô gái. Chẳng khó để thả dây cung và nghĩ, không phải mình, không phải mình, mà là mũi tên. Máu của người đó không ở trên tay mình. Mũi tên đã giết hắn, không phải mình. Nhưng mũi tên không nằm mơ vào mỗi tối. Cầu cho cô cũng không mơ gì khi đêm xuống, người dryad mắt xanh. Tạm biệt, Braenn.”
“Mona...” Braenn vô thức lên tiếng. Chiếc cốc bạc cô cầm trên tay rung động và thứ chất lỏng trong suốt sóng sánh.
“Cái gì?”
“Mona!” cô kêu lên. “Tôi là Mona! Quý bà Eithné! Con...”
“Đủ rồi,” Eithné nói gẫy gọn. “Đủ rồi. Kiềm chế bản thân đi, Braenn.”
Geralt cười nhạt.
“Định mệnh của người đó, Quý bà của rừng. Tôi tôn trọng lòng quyết tâm và ý chí chiến đấu của người. Nhưng tôi biết rằng sớm thôi người sẽ chiến đấu trong cô độc. Người dryad cuối cùng của Brokilon gửi những dryad – vẫn còn nhớ tên thật của mình – vào chỗ chết. Bất chấp mọi thứ tôi vẫn chúc người may mắn, Eithné. Tạm biệt.”
“Geralt...” Ciri thì thầm, vẫn ngồi bất động, đầu cúi thấp. “Đừng bỏ tôi lại...một mình...”
“Sói Trắng,” Eithné nói, ôm lấy cô bé. “Anh còn phải đợi đến khi con bé hỏi sao? Cầu xin đừng bỏ rơi nó? Để ở bên nó cho tới cuối cùng? Tại sao anh lại muốn bỏ rơi nó vào giờ phút này? Để mặc nó cô độc? Anh định trốn đi đâu, Gwynbleidd? Và khỏi cái gì?”
Đầu Ciri cúi thấp hơn nữa. Nhưng cô bé không khóc.
“Cho tới tận cùng,” witcher nói, gật đầu. “Được rồi, Ciri. Cô sẽ không đơn độc đâu. Tôi sẽ ở bên cạnh cô. Đừng sợ gì cả.”
Eithné cầm lấy chiếc cốc trên bàn tay run rẩy của Braenn và nhấc nó lên.
“Anh có thể đọc Cổ Tự không, Sói Trắng?”
“Có, tôi có thể.”
“Hãy đọc dòng chữ khắc trên cốc. Nó tới từ Craag An. Nó đã được uống bởi những vị vua không ai còn nhớ tên.”
“Duettaeán aef cirrán Cáerme Gleddyv. Yn esseth.”
“Anh có biết nó nghĩa là gì không?”
“Thanh gươm của định mệnh có hai lưỡi...ngươi chính là một.”
“Đứng dậy, hỡi Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa.” Giọng của người dryad vang âm như thép với một mệnh lệnh không thể kháng cự, một ý chí không thể không phục tùng. “Uống đi. Đây là Nước rừng Brokilon.”
Geralt cắn môi và nhìn vào đôi mắt bạc của Eithné. Anh không nhìn Ciri, người đang từ từ ghé môi vào miệng cốc. Anh đã từng thấy một lần rồi, từ rất lâu trước đây. Cơn co giật, run rẩy, tiếng khóc kinh hãi, chìm dần chìm dần tới khi tắt hẳn. Và sự trống rỗng, vô hồn và mê muội trong đôi mắt từ từ hé mở. Anh đã từng thấy rồi.
Ciri uống. Một giọt lệ lăn xuống gương mặt bất động của Braenn.
“Thế là đủ rồi,” Eithné bỏ chiếc cốc ra chỗ khác, đặt nó xuống đất, và vuốt mái tóc uốn lượn đang đổ xuống bờ vai cô bé.
“Hỡi Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa,” bà nói. “Chọn đi. Con muốn ở lại Brokilon, hay đi theo định mệnh của mình?”
Witcher lắc đầu không tin nổi. Ciri đang đỏ mặt và thở hơi gấp hơn bình thường. Và không có gì khác cả. Không gì khác.
“Con muốn đi theo định mệnh của mình,” cô bé nói dõng dạc, nhìn vào mắt của người dryad.
“Vậy thì nó sẽ như thế,” Eithné nói, lạnh lùng và khô khan. Braenn thở phào một tiếng.
“Ta muốn ở một mình,” Eithné nói, quay lưng lại với họ. “Xin hãy rời đi.”
Braenn nắm lấy Ciri và chạm vào tay Geralt, nhưng witcher đẩy tay cô ra.
“Cảm ơn, Eithné,” anh nói. Người dryad chậm rãi quay lại nhìn anh.
“Anh cảm ơn ta vì cái gì?”
“Vì định mệnh,” anh mỉm cười. “Vì quyết định của người. Bởi vì đó không phải là Nước rừng Brokilon, đúng không? Định mệnh của Ciri là quay về nhà. Nhưng người, Eithné, đã đóng hộ vai của định mệnh. Và vì thế tôi cảm ơn người.”
“Anh biết về định mệnh mới ít làm sao,” người dryad nói cay đắng. “Anh biết mới ít làm sao, witcher. Anh nhìn mới ít làm sao. Anh hiểu mới ít làm sao. Anh cảm ơn ta ư? Anh cảm ơn ta vì vai trò ta đã đóng? Vì một màn tráo đổi thô thiển? Vì một mánh khóe, một lời dối trá, một trò lừa? Vì thanh gươm của định mệnh, như anh nghĩ, được làm bằng gỗ nhúng sơn vàng? Vậy thì hãy tiến xa hơn nữa đi, đừng cảm ơn, hãy vạch trần ta. Hãy làm theo cách của anh. Chứng tỏ rằng lập luận nghiêng về phía anh. Hãy ném sự thật của anh vào mặt ta, cho ta thấy sự thật trần trụi, tỉnh táo của con người, mà theo anh, đã giúp các anh làm chủ thế giới. Đây là Nước rừng Brokilon. Vẫn còn lại một ít. Anh có dám không? Hỡi kẻ chinh phạt thế giới?”
Geralt, mặc dù khó chịu bởi lời nói của bà, lưỡng lự, nhưng chỉ trong giây lát. Nước rừng Brokilon, kể cả nếu có đúng thật, cũng sẽ không có tác dụng với anh. Anh hoàn toàn miễn nhiễm khỏi chất độc. Nhưng nó không thể nào là Nước rừng Brokilon. Ciri đã uống và không có chuyện gì xảy ra. Anh với lấy cái cốc bằng cả hai tay và nhìn vào đôi mắt bạc của người dryad.
Mặt đất chợt biến mất dưới chân anh, như thể cả thế giới đổ xuống lưng anh. Cây sồi già quay tròn và rung chuyển. Anh lảo đảo xung quanh với hai cánh tay tê liệt và đôi mắt khó mở, như thể đang đẩy tấm ngọc thạch đậy nắp hầm mộ ra. Anh trông thấy gương mặt bé nhỏ của Braenn phía trên, và đằng sau cô là đôi mắt của Eithné, sáng như thủy ngân. Và cặp mắt kia, xanh như ngọc lục bảo. Không, xanh hơn nhiều. Như cỏ mùa xuân. Tấm mề đay quanh cổ anh run rẩy, rung động.
“Gwynbleidd,” anh nghe thấy. “Hãy nhìn kỹ đi. Không, nhắm mắt lại không giúp được gì cho anh đâu. Nhìn đi, hãy nhìn vào định mệnh của mình.”
“Anh có nhớ không?”
Một vụ nổ của ánh sáng tạo nên một bức màn khói, những giá nến khổng lồ, nhỏ từng giọt sáp. Những bức tường đá, một cầu thang dốc. Đi xuống cầu thang, một đôi mắt xanh, cô gái tóc màu tro chầm chậm bước xuống, đội một chiếc vương miện đính ngọc, mặc một chiếc váy xanh ánh bạc, áo khoác đỏ.
“Anh có nhớ không?”
Giọng của chính anh đang nói...đang nói...
Tôi sẽ quay lại sau sáu năm...
Một vọng lâu, hơi ấm, mùi hương hoa, tiếng ong vo ve. Anh, cô độc, đang quỳ, dâng một bông hồng cho một người phụ nữ với lọn tóc rối bên dưới một vương miện bằng vàng. Những chiếc nhẫn đính ngọc lục bảo trên bàn tay đang nhận bông hồng từ anh.
“Hãy quay lại đây,” người phụ nữ nói, “Hãy quay lại đây, nếu ngươi đổi ý. Và định mệnh của ngươi sẽ đợi.”
Mình sẽ không bao giờ quay lại đây, anh nghĩ. Mình sẽ không bao giờ...quay lại đó. Mình sẽ không bao giờ...quay lại...
Đâu cơ?
Mái tóc xám. Đôi mắt xanh.
Lại giọng nói của anh trong bóng tối, trong màn đêm nuốt chửng mọi thứ. Chỉ có lửa, lửa suốt đến đường chân trời. Một đám bụi ánh sáng trong làn khói tím. Belleteyn! Đêm tháng 5! Đôi mắt tím lấp lánh trên gương mặt sắc cạnh, ẩn giấu sau những lọn tóc đen nhìn ra từ trong đám khói.
Yennefer!
Quá ít, đôi môi mỏng vặn vẹo, một giọt lệ lăn xuống gò má nhợt nhạt, nhanh, nhanh hơn và nhanh hơn, như giọt sáp chảy xuống chân nến.
Quá ít. Cần thứ gì đó hơn thế.
“Yennefer!”
“Hư không là hư không,” bóng ma nói bằng giọng của Eithné. “Hư không và trống rỗng bên trong con người anh, kẻ chinh phạt thế giới, kẻ còn chẳng thể có được người phụ nữ mình yêu. Người quay lưng đi và bỏ chạy, khi định mệnh của mình trong tầm với. Thanh gươm của định mệnh có hai lưỡi. Anh chính là một. Nhưng nửa kia là gì, Sói Trắng?”
“Chẳng có định mệnh nào cả,” giọng của chính anh cất lên. “Chẳng có định mệnh nào cả. Không gì hết. Nó không tồn tại. Thứ duy nhất chờ đợi chúng ta là cái chết.”
“Đó là sự thật,” người phụ nữ với mái tóc màu tro và nụ cười bí hiểm nói. “Đó là sự thật, Geralt.”
Người phụ nữ mặc một bộ giáp ánh bạc, máu me, dập nát và thủng lỗ chỗ bởi mũi giáo và thương. Máu nhỏ thành dòng từ khóe môi đang nở thành một nụ cười bí hiểm và ghê rợn.
“Ngươi cười nhạo định mệnh,” bà ta nói, vẫn đang mỉm cười. “Ngươi cười nhạo nó, khinh thường nó. Thanh gươm của định mệnh có hai lưỡi. Ngươi là một. Và nửa còn lại kia...là cái chết? Nhưng chính chúng ta mới là những người phải chết, chết vì ngươi. Cái chết không thể bắt kịp ngươi, nên nó phải bắt chúng ta. Cái chết theo sau ngươi từng bước, Sói Trắng. Nhưng những kẻ khác phải chết. Bởi vì ngươi. Ngươi còn nhớ ta không?”
“Ca...Calanthe!”
“Con có thể cứu anh ta,” giọng nói của Eithné cất lên từ sau bức màn. “Con có thể cứu anh ta, Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa. Trước khi anh ta chìm vào hư vô mà anh ta luôn yêu mến. Vào khu rừng tăm tối không có kết thúc.”
Đôi mắt xanh như cỏ mùa xuân. Một cái chạm. Những giọng nói, đồng thanh cất lên, không thể hiểu được. Những gương mặt.
Anh không thể thấy gì nữa. Anh rơi vào đáy vực, vào hư vô, vào bóng tối. Điều cuối cùng anh nghe thấy là giọng nói của Eithné.
“Hãy để như vậy đi.”