Chương 16: A LITTLE SACRIFICE 5
***
“Một chủng loài thông minh,” Agloval nhắc lại, lạc trong suy nghĩ, cùi chỏ chống lên tay dựa của chiếc ghế và gối cằm lên nắm đấm. “Một nền văn minh dưới nước. Những sinh vật giống bò sát sống dưới đáy biển. Một cầu thang dẫn xuống vực thẳm. Geralt, anh coi ta giống mấy gã công tước ngây thơ khác lắm à?”
Mắt Sao, đứng bên cạnh Dandelion, khịt mũi giận dữ. Dandelion lắc đầu lo lắng. Geralt trông như một bức tượng.
“Ngài tin hay không đối với tôi đều như nhau. Nghĩa vụ của tôi là cảnh báo ngài. Những con tàu đang hoạt động trong khu vực và mọi ngư dân đến gần Răng Rồng vào lúc triều xuống đều gặp nguy hiểm chết người. Nếu muốn chứng thực lời nói của tôi, nếu ngài muốn chấp nhận rủi ro đó, thì đấy là việc của ngài. Tôi chỉ cảnh báo ngài một cách công bằng.”
“Ah!” Zelest đột nhiên xen vào. Quan nhiếp chính đang ngồi sau Agloval trong một hốc tường có cửa sổ. “Nếu những con quái vật này giống như elves hay quỷ lùn, vậy thì không có gì đáng lo. Chúng tôi cứ tưởng nó là thứ gì đó tồi tệ hơn, hoặc thần linh cứu chúng ta, thứ gì đó tạo nên từ ma thuật. Từ những gì witcher đã nói, chúng giống như một loại drowner biển hay quái vật biển nào đó tương tự. Có nhiều cách để trị drowner. Tôi đã từng nghe một pháp sư tiêu diệt lũ drowner ở hồ Mokva trong nháy mắt. Ông ta đã ném một thùng ma dược xuống nước. Bọn quái vật chết sạch. Không còn lại một mống.”
“Đúng đó,” Drouhard, nãy giờ im lặng, bất chợt lên tiếng. “Không còn lại một mống. Nhưng tất cả cá mè, cá chó, tôm tép và trai hến đều phải chịu chung số phận tương tự, cũng như lớp rêu dưới đáy hồ. Thậm chí cả những cây trăn mọc trên bờ cũng chết.”
“Tuyệt thật,” Agloval nói khô khan. “Cảm ơn vì ý tưởng sáng suốt đó, Zelest. Ông còn cái nào nữa không?”
“Phải…phải…” quan nhiếp chính tiếp tục, hơi đỏ mặt một chút. “Người pháp sư đã hơi quá tay. Nhưng chúng ta cũng có thể thành công mà không cần pháp sư, thưa công tước. Witcher đã nói rằng có thể đấu lại và giết những con quái vật đó. Vậy thì đây là một cuộc chiến, thưa ngài. Như những ngày xưa cũ. Chẳng có gì là mới với chúng ta cả! Người lùn từng sống trên núi. Giờ thì họ ở đâu? Lũ elves man rợ và tiên vẫn còn trong rừng, nhưng rồi cả chúng cũng sẽ sớm bị khuất phục. Chúng ta phải bảo vệ đất đai như tổ tiên từng làm…”
“Và để đến đời con cháu mới lại có thể trông thấy sắc xanh của ngọc trai lần nữa?” Ngài công tước nhăn mặt ngắt lời. “Chúng ta không có thời gian, Zelest.”
“Dễ thôi. Tôi nói: mỗi tàu đánh cá sẽ đi kèm hai tàu cung thủ. Lũ quái vật ắt sẽ hiểu lý lẽ, và biết sợ. Có phải không, ngài witcher?”
Geralt nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng mà không trả lời.
Agloval trưng ra gương mặt cao quý, quay đầu và cắn môi, rồi lại nhìn witcher, chớp mắt và cau mày.
“Anh đã không hoàn thành nhiệm vụ, Geralt…” ông ta nói. “Lại một lần nữa, anh làm hỏng việc. Anh có ý tốt, ta không thể phủ nhận điều đó. Nhưng ta không trả tiền cho ý tốt. Ta trả tiền cho kết quả. Ta trả tiền cho hiệu quả. Và hiệu quả của anh, xin thứ lỗi cho ngôn từ, như cứt. Vậy anh cũng chẳng kiếm được cái cứt khô gì hết.”
“Nói hay lắm, thưa ngài công tước đáng mến!” Dandelion mỉa mai. “Chỉ đáng tiếc là ngài đã không đi cùng chúng tôi đến Răng Rồng. Chúng tôi, witcher và tôi đây, đã có thể cho ngài một cơ hội đối đầu với một trong số những sinh vật đó, kiếm trong tay. Và rồi ngài sẽ hiểu tình hình là như thế nào và thôi cằn nhằn về tiền công…”
“Như một tay buôn cá.” Mắt Sao thêm vào.
“Ta không có thói quen cãi cọ, mặc cả hay cằn nhằn,” Agloval điềm tĩnh đáp lời. “Ta nói ta sẽ không trả anh một xu, Geralt. Bản hợp đồng của chúng ta đã nêu rõ ràng: loại trừ mối nguy hiểm, khiến công việc mò trai an toàn trở lại. Nhưng anh đã làm gì? Anh kể cho ta nghe một câu chuyện viển vông về một chủng loài thông minh sống dưới đáy biển. Anh khuyên ta tránh xa nơi mà nguồn tài nguyên của ta được khai thác chủ yếu. Anh đã thực sự làm được những gì? Tiêu diệt được…bao nhiêu nhỉ?”
“Con số của chúng không quan trọng.” Geralt trả lời, mặt hơi biến sắc. “Ít ra thì đối với ngài, Agloval.”
“Chính xác, và thậm chí còn chẳng có bằng chứng nào cả. Nếu anh ít nhất đem về cho ta bàn tay của một trong số những con cá-ếch này, ta còn có thể trả anh tiền bồi dưỡng mà ta thường trả cho các thợ săn của mình mỗi khi họ đem về vài cặp tai sói.”
“Chà,” witcher nói lạnh lùng, “vậy không còn gì khác dành cho tôi ngoại trừ nói lời tạm biệt.”
“Anh sai rồi,” ngài công tước sửa lại. “Ta đề nghị một công việc toàn thời gian với mức lương tử tế: chỉ huy của đội vũ trang mà giờ sẽ chịu trách nhiệm cho việc bảo vệ ngư dân. Đây không phải một vị trí vĩnh viễn: anh có thể rời đi một khi chủng loài thông minh này học được cách tránh xa người dân của ta. Anh nghĩ sao?”
“Cảm ơn ngài, nhưng tôi không có hứng thú.” Witcher đáp lại với một cái nhăn mặt. “Loại công việc như vậy không phù hợp với tôi. Tôi luôn tin rằng khai chiến với một chủng loài khác là một việc làm ngớ ngẩn. Đó có thể là một hoạt động lý tưởng cho một công tước đang chán chường, nhưng không phải cho tôi.”
“Ôi, hài hước làm sao!” Agloval cười lớn. “Tuyệt vời! Anh từ chối một công việc mà một vị vua cũng không thấy hổ thẹn nếu nhận! Anh từ chối một khoản tiền kếch xù như một người giàu có sau một bữa tối no nê. Geralt, anh đã ăn gì cả ngày hôm nay chưa? Không à? Thế ngày mai? Và ngày kia? Lựa chọn của anh đang thu hẹp dần, witcher. Để kiếm sống trong hoàn cảnh bình thường đã là khó rồi, chứ chưa nói đến với một cánh tay đeo nẹp…”
“Sao ông dám hả?” Mắt Sao la lên. “Sao ông dám nói với anh ấy bằng cái giọng đó, Agloval? Cánh tay đeo nẹp kia đã bị thương trong một nhiệm vụ mà chính ông đã giao cho anh ấy hoàn thành! Sao ông có thể cư xử một cách hẹp hòi như vậy?”
“Dừng lại,” Geralt ngắt lời. “Dừng lại đi, Essi. Không ích gì đâu.”
“Sai.” Cô giận dữ trả lời. “Có ích đấy. Cuối cùng thì cũng phải có người nói sự thật cho ngài công tước mà giành được tước hiệu của mình nhờ vào cái thực tế rằng không ai khác, ngoại trừ ông ta, muốn cai trị cái hòn đá tí xíu giữa biển cả này. Và nghĩ rằng mình có quyền hạ nhục kẻ khác.”
Agloval nghiến răng, đỏ mặt, nhưng giữ im lặng.
“Phải, Agloval.” Essi tiếp tục. “Ông thích thú với việc sỉ nhục người khác. Ông thích nhìn xuống những người như witcher bằng ánh mắt khinh bỉ, những người mà sẵn sàng chết vì tiền của ông. Nhưng ông cũng nên biết rằng witcher không quan tâm đến sự sỉ nhục hay khinh miệt đó, rằng chúng không gây được chút ấn tượng nào với anh ấy, rằng anh ấy thậm chí còn chẳng coi chúng đáng để lưu tâm. Witcher thậm chí còn không cảm nhận những gì mà nô bộc và thần dân của ông, như Zelest và Drouhard, cảm nhận: sự nhục nhã ê chề. Witcher không cảm nhận những gì mà chúng tôi, tôi và Dandelion, cảm nhận khi nhìn thấy gương mặt ông: sự ghê tởm. Ông có biết vì sao không, Agloval? Tôi sẽ nói cho ông nghe: bởi vì witcher biết rằng mình tốt đẹp hơn ông, rằng anh ấy xứng đáng bằng cả vạn người như ông. Đó là điều đã tiếp sức mạnh cho anh ấy.”
Essi ngừng lại. Cô nhìn xuống thật nhanh để Geralt không có thời gian để ý những giọt lệ đang chảy xuống khóe mắt tuyệt đẹp. Cô gái chạm tay lên bông hoa bạc trên cổ, ở giữa khảm một viên ngọc trai xanh. Những cánh của bông hoa bí ẩn được chạm khắc bởi bàn tay một người nghệ sĩ xứng đáng với danh hiệu của mình. Witcher rất hài lòng với chất lượng của người thợ được thuê bởi Drouhard, người đã chi trả mọi thứ mà không hề đòi hỏi bồi thường.
“Do vậy, ngài công tước của tôi,” Mắt Sao nói, ngẩng đầu lên, “đừng có sỉ nhục witcher bằng cách đề nghị một vị trí không hơn gì lính đánh thuê trong cái đội quân mà ông muốn dùng để chống lại biển cả này. Đừng tự khiến bản thân mình xấu hổ bằng một đề nghị mà chỉ có thể gây cười. Ông đã ngẫm ra chưa? Ông có thể thuê một witcher cho một nhiệm vụ đặc biệt, để bảo vệ con người khỏi nguy hiểm, nhưng ông không thể mua một witcher và sử dụng anh ấy cho mục đích riêng của mình. Bởi vì một witcher, dù đau yếu hay đói khát, cũng sẽ luôn tốt đẹp hơn ông. Đó là lý do vì sao anh ấy khước từ cái công việc thảm hại của ông. Ông hiểu chưa?”
“Không, cô Daven.” Agloval lạnh lùng đáp lại. “Ta chưa hiểu. Trái lại là đằng khác, ta càng ngày càng không hiểu. Điều đầu tiên ta không hiểu đó là tại sao mình chưa ra lệnh tử hình cả ba người các ngươi, hoặc chí ít thì cũng đánh cho vài roi và in dấu bằng sắt nung. Cô, cô Daven, cô cố thuyết phục ta rằng cô biết mọi thứ, vậy hãy nói xem vì sao ta nên tha cho các người?”
“Ôi, đương nhiên rồi, ngay đây.” Nữ thi sĩ ăn miếng trả miếng. “Bởi vì sâu trong đáy lòng, Agloval, sâu trong tim mình, ông vẫn còn một chút tự trọng, một chút dấu vết của danh dự còn sót lại mà sự kiêu ngạo của một nouveau riche và một con buôn ti tiện vẫn chưa hoàn toàn dập tắt được. Sâu thẳm trong lòng, Agloval, trong nơi tối tăm nhất của trái tim ấy, ông vẫn có thể yêu được một nàng tiên cá.”
Agloval, trắng bệch như tờ giấy, lau bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên tay vịn của chiếc ghế. Hoan hô, witcher nghĩ, hoan hô, Essi. Em thật tuyệt. Anh cảm thấy tự hào về cô. Nhưng đồng thời buồn bã, một nỗi buồn sâu thẳm.
“Đi đi.” Agloval thẫn thờ ra lệnh. “Đi đi. Cứ đi đâu tùy các ngươi muốn. Hãy để ta một mình.”
“Tạm biệt, công tước.” Essi nói. “Nhưng trước khi tôi đi, xin hãy lắng nghe một lời khuyên nữa, một lời khuyên mà witcher lẽ ra nên nói với ông, nhưng tôi không muốn anh ấy hạ mình tới mức đi cho ông lời khuyên. Nên tôi sẽ làm hộ.”
“Ta đang nghe đây.”
“Đại dương rộng lắm, Agloval. Chưa ai biết được những gì ẩn giấu nơi đường chân trời, nếu nó quả thực ẩn giấu thứ gì đó. Đại dương rộng hơn cả khu rừng lớn nhất mà các ông đã xua đuổi người elves lên đó. Vượt qua nó còn khó hơn vượt qua bất kỳ ngọn núi hay thung lũng nào nơi mà các ông đã tàn sát người lùn. Dưới đáy biển cả là một giống loài được trang bị giáp trụ, biết được bí mật của luyện kim. Hãy cẩn thận, Agloval. Nếu các cung thủ bắt đầu tháp tùng ngư dân, ông sẽ khơi mào một cuộc chiến với một kẻ thù mà mình không hiểu. Thứ ông muốn quấy rầy có thể lại hóa ra là một tổ ong vò vẽ. Do đó, tôi khuyên ông hãy trao lại biển cả cho họ, bởi vì biển cả không dành cho các ông. Các ông không biết và sẽ không bao giờ biết nơi mà cầu thang dẫn xuống vực thẳm ở Răng Rồng.”
“Cô sai rồi, cô Essi.” Agloval khẽ trả lời. “Chúng ta sẽ tìm xem cầu thang đó ở đâu. Thậm chí hơn nữa, chúng ta sẽ đi xuống những bậc thang đó. Chúng ta sẽ khám phá ra những gì nằm bên kia đại dương, nếu quả thực bên kia đại dương vẫn còn điều để khám phá. Và chúng ta sẽ lấy đi từ biển cả những gì có thể lấy được. Nếu chúng ta không làm, thì đời con cháu chúng ta sẽ làm. Đó chỉ là vấn đề thời gian. Phải, chúng ta sẽ làm, dù cho có phải nhuộm đỏ biển cả. Hãy hiểu điều này, Essi, hỡi Essi thông thái, người viết nên trang sách sử của nhân loại trong những bản ballad. Cuộc sống không phải một bài ca, cô gái tội nghiệp à, nữ thi sĩ nhỏ bé với đôi mắt quyến rũ đui mù trước vẻ đẹp trong câu từ của chính mình. Cuộc sống là một trận chiến, và chúng ta cũng học được điều này từ chính các witcher với giá trị con người cao đẹp ấy. Chính họ là những kẻ dẫn đường, những người mở lối và xây đắp nó bằng xác của những ai dám ngăn cản bước tiến của nhân loại. Chính họ đã bảo vệ thế giới này. Chúng ta, Essi, chúng ta chỉ tiếp tục cuộc chiến này thôi. Chính chúng ta, không phải những bản ballad của cô, sẽ là nhân tố tạo nên những trang sử của nhân loại. Chúng ta chưa bao giờ cần witcher hơn lúc này, bởi vì từ giờ phút này, không gì có thể cản đường chúng ta. Không gì cả.”
Essi tái mặt và thổi tóc, lắc đầu quầy quậy.
“Không gì cả sao, Agloval?”
“Không gì cả, Essi.”
Nữ thi sĩ mỉm cười.
Một sự huyên náo bất chợt xuất hiện từ căn phòng chờ. Tiếng bước chân và la ó vọng lại. Người hầu và lính gác tuôn vào phòng. Họ quỳ xuống hay cúi đầu thành hai hàng. Sh’eenaz đứng ở ngưỡng cửa.
Mái tóc xanh lục được tạo kiểu tỉ mỉ, buộc lên bằng một chiếc mũ miện lộng lẫy đính san hô và ngọc trai. Cô mặc một chiếc váy mang màu nước biển, viền ren trắng như bọt sóng. Chiếc váy có cổ trễ, để sự duyên dáng của nàng tiên cá, dù được che khuất một phần và trang trí bằng một sợi dây chuyền nephrite và ngọc lưu ly, vẫn nhận được sự ngưỡng mộ xứng đáng.
“Sh’eenaz…” Agloval lắp bắp, khuỵu gối. “Sh’eenaz…của ta…”
Nàng siren chầm chậm tiến vào với từng bước chân nhẹ nhàng và thanh thoát, uyển chuyển như một cơn sóng. Cô dừng lại trước ngài công tước, và với một nụ cười để lộ hàm răng trắng bóng, cầm gấu váy trong bàn tay bé nhỏ và nhấc lên đủ cao để mọi người có thể chiêm ngưỡng thành quả mĩ mãn của một phù thủy biển. Geralt nuốt ực. Mụ phù thủy rõ ràng biết một đôi chân đẹp trông ra sao, và cách tạo hình chúng như thế nào.
“Ah!” Dandelion thốt lên. “Bản ballad của tôi…Đó chính là những gì tôi viết trong bản ballad của mình…Vì ông ấy, nàng tiên cá đã đánh đổi cái đuôi để lấy đôi chân, nhưng đã mất giọng nói!”
“Tôi chưa mất cái gì cả,” Sh’eenaz thốt lên, hát những câu từ đó trong ngôn ngữ phổ thông. “Ít ra thì trong lúc này. Tôi cảm thấy mới toanh sau cuộc phẫu thuật.”
“Cô nói được ngôn ngữ của chúng tôi à?”
“Sao, chẳng lẽ nó bị cấm? Anh thế nào rồi, kẻ-tóc-trắng? Ôi, tôi thấy là người yêu dấu của anh cũng ở đây…Essi Daven, nếu tôi nhớ không nhầm. Anh đã biết cô ấy nhiều hơn chưa hay vẫn chỉ chút ít?”
“Sh’eenaz…” Agloval tiếp tục lắp bắp, lại gần nàng siren bằng đầu gối. “Tình yêu của ta! Tình yêu duy nhất của ta…cuối cùng nàng đã quyết định…cuối cùng, Sh’eenaz!”
Với một động tác duyên dáng, nàng tiên cá chìa tay ra để được hôn.
“Đương nhiên rồi. Bởi vì em cũng yêu chàng nữa, đồ ngốc. Và có người yêu nào lại không thể hy sinh một chút vì người mình yêu chứ?”
***
Chuyến khởi hành rời Bremervoord của họ bắt đầu từ buổi sáng tinh mơ khi sương mù vẫn còn che khuất vầng mặt trời đang dần ló dạng. Họ quyết định đi cùng nhau. Họ không nói câu nào, không lên kế hoạch nào – họ chỉ đơn giản muốn ở bên cạnh nhau. Thêm một chút nữa.
Họ rời khỏi mũi đất, chào tạm biệt những vách đá dựng đứng lởm chởm được chạm khắc bởi những cơn sóng trên bờ, những phiến đá vôi hình thù kỳ dị bị bào mòn bởi gió và nước. Tận lúc tiến vào thung lũng xanh tươi Dol Adalatte, mùi hương của biển, tiếng sóng vỗ và hải âu vần vũ vẫn đọng lại trong sống mũi và đôi tai họ.
Cái miệng không ngớt của Dandelion liên tục nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác: vùng đất Barsa và thứ phong tục ngớ ngẩn ép thiếu nữ phải giữ trinh tiết tới tận lúc lấy chồng, những con chim sắt trên đảo Inis Porhoet, nước của sự sống và nước của cái chết, mùi vị và thành phần hóa học của thứ rượu xanh lam có tên “cill”, cặp sinh bốn hoàng gia ở Ebbing, được lần lượt đặt cho cái tên Putzi , Gritzi, Mitzi và Juan Pablo Vassermiller. Cậu cũng chỉ trích những xu hướng mới trong âm nhạc và thơ ca được khởi xướng bởi các đối thủ của mình, mà theo ý Dandelion, chỉ là những bóng ma bắt chước theo nhịp điệu của người sống.
Geralt giữ im lặng. Essi cũng im lặng hoặc chỉ đáp lại vài ba từ. Witcher cảm thấy và tránh ánh mắt cô hướng về phía mình.
Họ vượt qua sông Adalatte trên một chuyến bè, buộc phải tự mình kéo dây, bởi người lái bè lại ngẫu nhiên ở trong tình trạng say bí tỉ trắng bệch như người chết, chân tay run lẩy bẩy, mắt nhìn lơ đãng, không thể buông rời cây cột neo đang ôm bằng cả hai tay và máy móc đáp lại mọi câu hỏi trút xuống đầu bằng một từ nghe như “beuh.”
Vùng đất phía bên kia Adalatte khiến Geralt phấn khởi. Những ngôi làng sinh sống dọc con sông đa phần đều có rào bao quanh, gợi ý rằng sẽ có nhiều công việc dành cho witcher.
Buổi chiều hôm đó, tận hưởng một phút nghỉ ngơi – họ đã để mặc Dandelion trông coi lũ ngựa đang uống nước – Essi bất ngờ lại gần Geralt.
“Geralt,” cô nói khẽ. “Em…Em không thể chịu được. Em không còn sức lực nữa.”
Anh cố không nhìn vào mắt cô, nhưng cô không để anh thoát. Essi nghịch ngợm viên ngọc trai xanh khảm trong bông hoa bạc đeo trên cổ. Geralt lại thấy hối hận rằng cô không phải sinh vật mắt-cá giấu thanh kiếm bên dưới mặt nước.
“Geralt…Chúng ta phải giải quyết vấn đề này, phải không?”
Cô đợi phản hồi của anh. Một từ. Một chút hy sinh. Nhưng witcher không có gì để hy sinh cả và anh biết. Anh không muốn nói dối. Và anh thực sự không có gì, bởi vì anh không đủ can đảm để khiến cô đau đớn.
Tình hình được cứu vãn bởi sự xuất hiện đột ngột của Dandelion, Dandelion đáng tin cậy. Dandelion với sự tế nhị đặc trưng của mình.
“Đương nhiên rồi!” Cậu hét lên và ném xuống nước cây gậy mình đã dùng để rẽ đường giữa đám bụi rậm và tầm ma vĩ đại bên sông. “Và đương nhiên là hai người cần phải giải quyết vấn đề này, đã tới lúc rồi! Tôi không có ý muốn theo dõi màn kịch này thêm phút nào nữa! Em chờ đợi điều gì ở anh ta, hả Búp Bê? Sự bất khả thi? Và anh, Geralt, anh đang hy vọng cái gì? Rằng Mắt Sao sẽ đọc được suy nghĩ của mình…như người kia? Và cô ấy sẽ bằng lòng với nó, và anh sẽ được im lặng một cách thuận tiện, không cần phải giải thích, tuyên bố hay phủ nhận điều gì? Và không cần phải hé lộ bản thân? Cần bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sự thật để hai người hiểu? Và khi hai người muốn nhớ lại nó trong vài năm tới, như một hồi ức đẹp đẽ? Ý tôi là ngày mai chúng ta đã phải chia tay nhau rồi, chết tiệt!”
“Tôi đã chịu quá đủ rồi, nhân danh thần linh, tôi đã ngán hai người đến tận cổ rồi, đến tận cổ! Nghe đây: tôi sẽ đi bẻ một que củi và làm cần câu, và hai người sẽ có một chút thời gian cho nhau, hai người sẽ có thể kể cho nhau mọi thứ. Kể cho nhau mọi thứ, và cố để thấu hiểu người đối diện. Nó không khó như hai người tưởng đâu. Và sau đó, nhân danh thần linh, hãy làm đi. Hãy làm với anh ấy, Búp Bê. Hãy làm với cô ấy, Geralt, và đối xử với cô ấy nhẹ nhàng. Và rồi sau đó, hai người hoặc là vượt qua, hoặc là…”
Dandelion nhanh chóng quay đi và rời khỏi, rẽ đám sậy và chửi thề. Cậu làm một cái cần câu từ một cành cây dẻ và đuôi ngựa, và đi câu cho tới lúc trời tối.
Sau khi cậu rời đi, Geralt và Essi đứng im lặng trong một khoảng thời gian dài, tựa vào một cây liễu cong queo nghiêng mình về phía dòng nước. Họ đứng đó, tay nắm tay. Rồi witcher nói, nói thật khẽ khàng trong một lúc lâu, và đôi mắt lấp lánh của Mắt Sao ngấn đầy những giọt lệ.
Và rồi, nhân danh thần linh, họ đã làm, anh và cô.
Và mọi thứ đều ổn.
***
Ngày hôm sau họ tổ chức một bữa tiệc kiểu như chia tay. Essi và Geralt đã mua một con cừu trong làng, được chuẩn bị sẵn. Trong lúc mặc cả, Dandelion lén chuồn đi cùng vài củ tỏi, hành tây và cà rốt trong khu vườn đằng sau ngôi nhà. Họ cũng ăn trộm một cái nồi để nấu thịt, khéo léo tuồn nó qua hàng rào nhà ông thợ rèn. Cái nồi thủng lỗ chỗ, nhưng witcher vá lại bằng Dấu Igni.
Bữa tiệc chia tay được tổ chức trong một khoảnh rừng thưa. Ngọn lửa tí tách vui vẻ và cái nồi sủi bọt. Geralt cẩn thận khuấy món hầm bằng một cành thông vặt trên cây. Mắt Sao, không biết gì về nấu nướng, hài lòng với việc góp vui cho bầu không khí bằng vài câu hát tục tĩu và cây đàn.
Đó là một bữa tối. Vì họ sẽ chia tay vào sáng hôm sau. Sáng hôm sau mỗi người bọn họ sẽ đi con đường của riêng mình, tìm kiếm thứ mình đã có sẵn trong tay. Nhưng họ không biết rằng mình có, họ thậm chí còn không thể hình dung ra nó. Họ không thể hình dung ra con đường sáng hôm sau sẽ dẫn mình tới đâu. Mỗi người sẽ đi một ngả.
Sau khi ăn uống no nê, và uống thùng bia mà Drouhard đã tặng, họ nói chuyện và cười đùa, và Dandelion cùng Essi tổ chức một cuộc thi hát. Geralt nằm trên chiếc giường tự làm từ cành thông và gối đầu lên tay, nghĩ rằng anh chưa bao giờ được nghe chất giọng tuyệt vời như vậy, hay những bản ballad đẹp đẽ nhường đó. Anh nghĩ về Yennefer. Anh cũng nghĩ về Essi nữa. Anh có cảm giác rằng…
Vào cuối buổi tối, Mắt Sao và Dandelion cùng đồng thanh bài song ca nổi tiếng của Cynthia và Vertvern, một bản tình ca tuyệt đẹp, bắt đầu bằng: “Nhiều nước mắt ta đã chia…” Có vẻ như đối với Geralt, những ngọn thông cũng cúi xuống để lắng nghe hai người họ.
Rồi Mắt Sao, nức mùi mã tiên thảo, nằm xuống cạnh anh, nép mình dưới cánh tay anh, vùi mặt vào ngực anh, thở dài có lẽ một hoặc hai lần, và thiếp ngủ. Witcher ngủ muộn hơn, muộn hơn nhiều.
Dandelion, mắt dõi về phía tàn lửa, ngồi lại còn lâu hơn nữa, một mình, khẽ gảy dây đàn.
Nó bắt đầu bằng vài nốt nhạc, mà từ đó một giai điệu thanh thoát, dịu dàng hiện lên. Lời ca phù hợp với nhịp điệu, và hòa làm một với nó, những câu từ quyện vào cùng âm nhạc, khắc ghi như một con côn trùng nằm giữa viên hổ phách trong suốt.
Bản ballad kể lại câu truyện về một witcher và một nữ thi sĩ. Về cách mà họ đã gặp nhau bên bờ biển trong tiếng chim hải âu vần vũ, và cách mà họ đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Về tình yêu chân thật của họ, mà ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa.
Dandelion biết rằng sẽ chẳng ai tin câu truyện này, nhưng cậu không quan tâm. Cậu viết nhạc không phải để khiến người ta tin, mà để lay động lòng người.
Vài năm sau đó, Dandelion đã có thể thay đổi nội dung bản ballad để phản ánh đúng sự thật. Nhưng cậu đã không làm. Bởi câu truyện thực sự sẽ chẳng lay động được ai cả. Ai lại muốn nghe rằng witcher và Mắt Sao chia tay và không bao giờ gặp lại? Rằng bốn năm sau đó, Mắt Sao qua đời ở Vizima vì bệnh đậu mùa trong một cơn dịch bùng phát? Rằng Dandelion đã bế cô trên tay đi giữa hàng xác người đang được hỏa thiêu trên giàn và chôn cô cách xa khỏi thành phố, trong khu rừng yên tĩnh và đơn độc, và chôn cùng cô đúng theo nguyện ước, hai vật: cây đàn luýt và viên ngọc trai xanh. Viên ngọc trai mà cô chưa bao giờ xa cách.
Không, Dandelion giữ lại bản đầu tiên. Và cậu không bao giờ hát nó cho ai nghe cả. Không bao giờ. Cho bất kỳ ai.
Ngay trước lúc bình minh, khi trời vẫn còn tối, một con ma sói hung tợn, đói khát lén lại gần khu trại của họ, nhưng nhận ra Dandelion, nó ngồi nghe một lúc trước khi lại biến mất vào trong rừng.