Chương 15: A LITTLE SACRIFICE 4
***
“Geralt…” Dandelion nói, nhìn xung quanh và hít hà như một con chó săn. “Cái mùi gì khiếp thế, anh có ngửi thấy không?”
“Không, không hẳn…” witcher đáp lại, cũng hít hà. “Tôi đã từng ở những chỗ còn bốc mùi hơn thế này. Đây chỉ là mùi của biển thôi.”
Nhà thơ quay đầu để khạc một bãi vào giữa những tảng đá. Nước biển sủi bọt giữa các khe nứt, hé lộ những con lạch đầy cát sỏi hao mòn.
“Có vẻ như mọi thứ đều khô ráo, Geralt. Nhưng tất cả số nước chết tiệt ấy biến đi đâu được chứ? Thủy triều hoạt động như thế nào? Anh đã từng bao giờ tự hỏi mình câu đó chưa?”
“Chưa. Tôi còn những thứ khác phải lo.”
Dandelion khẽ rùng mình.
“Tôi nghĩ là tầng sâu nhất của đáy biển ẩn giấu một con quái vật khổng lồ, một con quái thú vẩy vóc ghê tởm, một con cóc vĩ đại với cặp sừng thò ra trên gương mặt kinh tởm. Cứ đều đặn lâu lâu một lần, nó hút vào nước biển cùng toàn bộ những thứ sống trong đó: cá, hải cẩu, rùa, mọi thứ. Sau khi đã nuốt chửng hết, nó lại nhả nước ra, và đó chính là thủy triều. Anh nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ cậu là một thằng đần. Yennefer đã có lần giải thích cho tôi rằng thủy triều là do mặt trăng.”
“Thật nhảm nhí! Biển với mặt trăng thì có liên quan gì đến nhau? Chỉ có sói mới tru về phía mặt trăng thôi. Chị ta trêu anh đấy, Geralt, cái đồ lươn lẹo đó. Tôi biết nó không phải lần đầu tiên đâu.”
Witcher không bình phẩm gì. Anh quan sát những con lạch lóng lánh với cát ẩm sau khi nước biển rút. Nước vẫn tiếp tục dâng lên và hạ xuống, nhưng có vẻ như họ có thể đi qua.
“Chà, đến giờ làm việc rồi.” Anh nói, đứng dậy và chỉnh lại thanh kiếm đeo sau lưng. “Chúng ta không thể đợi lâu hơn nữa, nếu không sẽ không thể quay về lúc triều lên cao. Dandelion, cậu vẫn khăng khăng muốn đi cùng tôi à?”
“Phải. Chủ đề cho các bản ballad không nằm vất vưởng như quả thông dưới gốc cây. Vả lại, mai là sinh nhật Búp Bê.”
“Tôi không thấy có mối liên hệ nào cả.”
“Tiếc thật. Chúng tôi, những người bình thường, hay có thói quen tặng quà lẫn nhau nhân dịp sinh nhật. Và bởi vì chúng ta không có tiền mua cái gì cả, tôi sẽ phải tìm thứ gì đó cho cô ấy dưới đáy biển.”
“Một con cá trích? Hay một con mực?”
“Anh đúng là ngốc thật. Tôi sẽ tìm thấy hổ phách, một con cá ngựa, hay có lẽ là một cái vỏ sò bắt mắt. Món quà chỉ là một phép tượng trưng thôi: một dấu hiệu của sự quan tâm và quý mến. Tôi quý Mắt Sao và muốn làm cô ấy vui. Anh không hiểu à? Tôi cũng nghĩ vậy. Đi nào. Anh lên trước đi, bởi vì một con quái vật có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.”
“Được thôi.” Witcher đi dọc bức tường đá bám đầy rêu. “Tôi sẽ đi trước để bảo vệ cậu. Đó sẽ là dấu hiệu chứng tỏ sự quan tâm và quý mến của tôi. Chỉ cần nhớ: khi tôi hét, hãy chạy thục mạng và đừng ngáng đường thanh kiếm của tôi. Chúng ta không ở đây để tìm cá ngựa, mà là tiêu diệt một con quái vật.”
Họ đi xuống, hướng về phía những khe nứt của phần đáy biển bị phơi bày, thi thoảng lội qua những con lạch và hồ nước chứa đầy cát và tảo biển. Để khiến tình hình tệ hơn, trời cũng bắt đầu mưa. Geralt và Dandelion sớm trở nên ướt sũng từ đầu đến chân. Nhà thơ liên tục dừng lại để lục tìm trong đống cát và tảo biển bằng một cái que.
“Ôi, nhìn này Geralt, một con cá. Quỷ thần ơi, toàn một màu đỏ. Và đây, một con lươn bé xíu. Và đó? Cái gì thế? Trông như một con rận trong suốt. Và cái này…Ôi trời! Geralt!”
Witcher đột ngột quay lại, tay đặt lên cán kiếm.
Đó là một cái sọ người, trắng ởn, bào mòn bởi cát, nằm dính trong một khe nứt. Dandelion rùng mình trước cảnh tượng một con giun ngọ nguậy trong hốc mắt và khẽ kêu lên một tiếng. Witcher nhún vai và dẫn đường ra thềm đá lộ diện bởi những cơn sóng. Ở phía trước, Răng Rồng đứng sừng sững như hai quả núi. Anh cẩn thận quan sát. Mặt đất rải rác rong biển và vỏ sò. Trong những vũng nước to, những con sứa cỡ lớn và sao biển nhịp nhàng bơi qua bơi lại. Những con cua tí hon sặc sỡ như chim chích chòe trốn khỏi họ, những cái chân di chuyển bận rộn.
Ở phía xa Geralt trông thấy một cái xác, nằm giữa những phiến đá. Lồng ngực của người đàn ông bị chết đuối lúc nhúc cua cả trong lẫn ngoài, chuyển động kỳ quặc bên dưới chiếc áo sơ mi và lớp rong biển phủ bên trên. Cái xác không thể ở đây được quá một ngày, nhưng lũ cua đã xé nát nó đến mức bất kỳ cố gắng kiểm tra bằng mắt nào cũng không thể cho ra kết quả rõ ràng. Witcher, không nói một lời, đi vòng qua để tránh cái xác. Dandelion thì không nhận ra.
“Chỗ này sặc mùi thối rữa.” cậu nói, bắt kịp Geralt. Dandelion khạc một bãi, vắt khô cái mũ ướt nhẹp. “Và trời thì đang đổ mưa. Lạnh quá. Tôi sẽ bị cảm và mất giọng mất, chết tiệt…”
“Đừng có cằn nhằn nữa. Nếu muốn quay lại thì cậu chỉ cần men theo bước chân của chúng ta.”
Đằng sau bệ của Răng Rồng là một cao nguyên đá vôi kết thúc tại một vách vực mở về phía những cơn sóng êm đềm của biển cả. Giới hạn của dòng thủy triều.
Dandelion nhìn xung quanh.
“Ah! Witcher! Con quái vật của anh ít ra cũng đủ khôn ngoan để rút lui về biển theo dòng nước. Anh nghĩ là nó sẽ nằm phơi bụng ra đây chờ anh đến moi ruột chắc?”
“Im đi.”
Witcher lại gần vách vực và quỳ xuống, cẩn thận bám lấy những chiếc vỏ nằm dính chặt trong đá. Anh không thấy gì cả. Biển tăm tối và mặt nước khẽ lay động và đục bởi cơn mưa.
Dandelion bước vào giữa một khe nứt, dùng chân hất những con cua dai dẳng bám theo, cậu nhìn xung quanh và lướt ngón tay dọc bức tường rỏ nước tong tỏng và phủ đầy rêu cùng những ổ cua và vỏ sò.
“Này, Geralt!”
“Cái gì?”
“Nhìn những cái vỏ này xem. Chúng là trai ngọc đúng không?”
“Không.”
“Biết chúng là cái gì không?”
“Không.”
“Thế thì hãy đợi đến khi mình biết rồi hẵng nêu ý kiến. Chúng là trai ngọc, tôi cam đoan. Tôi sẽ tìm được một ít ngọc cho mà xem. Ít ra thì chuyến thám hiểu này cũng đem lại chút lợi nhuận, chứ không chỉ mỗi cơn cảm lạnh. Phải không, Geralt?”
“Cứ việc nhặt. Con quái vật tấn công thợ mò ngọc trai mà. Chắc người sưu tập cũng thuộc vào diện đó.”
“Anh muốn tôi làm mồi sao?”
“Nhặt đi. Lấy mấy con to kia kìa. Nếu không có ngọc thì chí ít chúng ta cũng đem chúng nấu súp được.”
“Và rồi sao? Tôi chỉ muốn ngọc thôi…đống trai có thể đi mà xuống địa ngục…mẹ nó! Làm thế quái nào mở được mấy con này chứ? Anh có dao không, Geralt?”
“Cậu thậm chí còn không mang dao à?”
“Tôi là một thi sĩ, không phải côn đồ cho thuê. Ôi, kệ đi, tôi sẽ cho chúng vào túi, chúng ta sẽ lấy ngọc sau. Này, mi! Tránh ra chỗ khác!”
Con cua bị đá bởi giày của Dandelion bay qua đầu Geralt và rớt xuống một cơn sóng.
Cảm thấy tò mò trước khối nước đen, witcher chậm rãi đi dọc vách vực. Anh nghe tiếng Dandelion cạy trai ra khỏi đá.
“Dandelion! Lại đây, nhìn cái này xem!”
Vách đá lởm chởm bỗng kết thúc tại một nơi bằng phẳng đổ xuống dưới một góc vừa phải. Bên dưới mặt nước, người ta có thể thấy những phiến đá cẩm thạch cỡ bự, góc cạnh bám đầy rong biển, cua và hải sâm vùng vẫy trong nước như cây hoa nghiêng ngả trước gió.
“Cái gì vậy? Trông như bậc thang.”
“Bởi vì nó đúng là bậc thang.” Dandelion khẽ trầm trồ. “Phải. Đó là một cầu thang dẫn xuống một thành phố dưới nước. Tới Ys huyền thoại đã bị biển cả nhấn chìm. Anh đã bao giờ nghe câu truyện về thành phố dưới đáy biển, Ys-Bên-Dưới-Cơn-Sóng chưa? Tôi sẽ có thể viết một bản ballad tuyệt vời tới nỗi tất cả đối thủ phải xanh mắt vì ghen tị. Tôi phải nhìn được nó thật gần…trông kìa, chỗ đó nhìn như một bức tranh khảm vậy…có thứ gì đấy đã được khắc vào đá. Chữ viết à? Dịch ra.”
“Dandelion! Cẩn thận đấy! Cậu sẽ trượt chân mất..”
“Không phải lo. Đằng nào thì tôi cũng ướt nhẹp rồi. Để xem nào, chỗ này khá nông, nước chỉ dâng đến thắt lưng trên bậc đầu tiên thôi. Và nó rộng như một phòng khiêu vũ vậy. Ôi, mẹ nó!”
Geralt ngay lập tức nhảy xuống nước để túm lấy cổ áo Dandelion.
“Tôi trượt chân ở cái chỗ chết tiệt này,” Dandelion giải thích hụt hơi, cầm trong tay một chiếc vỏ dẹt mốc meo màu xanh cô ban và bám đầy tảo biển. “Chúng rải khắp bậc thang. Màu đẹp nhỉ, anh có nghĩ thế không? Đây, cho vào túi của anh đi, túi tôi đầy rồi.”
“Ra khỏi đây ngay!” witcher gầm lên giận dữ. “Quay lại chỗ cao nguyên đi, Dandelion. Đây không phải một trò chơi.”
“Trật tự. Anh có nghe thấy gì không? Cái gì thế nhỉ?”
Geralt có nghe thấy. Tiếng động vọng lên từ bên dưới, từ đáy nước sâu thẳm. Nó trầm và đục, nhưng ngắn, trong tích tắc, gần như không nghe nổi, như một tiếng chuông.
“Một cái chuông, thần linh ơi…” Dandelion lầm bầm, di chuyển lên chỗ cao nguyên. “Tôi đã đúng, Geralt, đó là tiếng chuông của Ys dưới đáy biển, tiếng chuông của một thành phố ma bị dìm đi bởi sức nặng của vực thẳm. Những linh hồn đọa đầy đang nhắc nhở chúng ta…”
“Im đi, được không?”
Tiếng động lại phát ra, gần hơn.
“…nhắc nhở chúng ta,” nhà thơ tiếp tục, tay siết vạt áo choàng, “về số phận bi thảm của họ. Tiếng chuông đó là một lời cảnh báo…”
Witcher ngừng chú ý đến giọng nói của Dandelion để tập trung vào giác quan thứ sáu của mình. Anh cảm thấy thứ gì đó, hay đúng hơn là sự hiện diện của một thứ gì đó.
“Đó là một lời cảnh báo…” Dandelion hơi thè lưỡi ra, một dấu hiệu cho thấy sự tập trung trong công việc sáng tác nghệ thuật. “Một lời cảnh báo…um…để chúng ta không quên…um…um…đúng rồi, tôi nghĩ ra rồi!”
Tiếng chuông ngân khẽ khàng, hát vang bài ca người chết.
Ôi cái chết, dễ gặp hơn lãng quên…
Mặt nước bên cạnh witcher nổ tung. Dandelion hét. Từ đống bọt hiện lên một con quái vật mắt lồi chuẩn bị tấn công Geralt bằng một dụng cụ sắc nhọn và răng cưa lởm chởm, trông giống một lưỡi hái. Geralt đã nắm chắc chuôi kiếm ngay từ lúc mặt nước bắt đầu sủi tăm. Xoay một vòng, anh chém đứt lìa cái cổ dài đóng vảy. Witcher quay lại vừa kịp để trông thấy một sinh vật nữa trồi lên khỏi mặt nước đội một chiếc mũ kỳ lạ và mặc thứ gì đó trông giống một tấm giáp ngực bằng đồng hóa xanh. Với một đường kiếm rộng, Geralt đánh trúng đầu mũi của cây giáo ngắn đang chĩa vào mình, và lợi dụng quán tính, cắt qua hàm răng lởm chởm của sinh vật giống bò sát và nhảy lùi lại mép cầu thang.
“Chạy đi, Dandelion!”
“Đưa tay cho tôi!”
“Chạy đi, chết tiệt!”
Sinh vật tiếp theo hiện ra giữa những cơn sóng và rít lên, một thanh kiếm đẫm máu nắm trong bàn tay xanh lè thô kệch. Witcher tựa lưng vào vách vực bám đầy trai ngọc, thủ thế sẵn sàng, nhưng sinh vật mắt-cá không tiến lại. Nó cao gần bằng Geralt, nước ngập đến thắt lưng, nhưng chiếc mào sừng sững trên đầu và hai bên mang mở hết cỡ cho thấy nó còn to hơn nữa. Vẻ nhăn nhó trên gương mặt lởm chởm răng nanh trông không khác gì một nụ cười nham hiểm.
Không thèm để ý đến hai cái xác đỏ lòm đang nổi lềnh bềnh, sinh vật huơ kiếm, giữ chắc tay cầm không thanh chắn bằng cả hai tay. Sinh vật điệu nghệ vẫy thanh kiếm cắt qua không khí. Geralt nghe thấy tiếng rít và âm thanh huýt sáo của món vũ khí.
Sinh vật bước lên một bước, tạo nên một cơn sóng xô về phía witcher. Thanh kiếm của Geralt xoay tròn và rít lại đáp trả, và bước lên một bước, chấp nhận lời khiêu chiến.
Những ngón tay dài của sinh vật mắt-cá di chuyển dọc chuôi kiếm. Con quái vật hạ thấp đôi vai được bảo vệ bởi đồng và vảy, và ngồi tới khi nước dâng đến ngực, che giấu món vũ khí của mình dưới mặt nước. Witcher nắm chắc thanh kiếm – tay phải bên dưới thanh chắn và tay trái gần chuôi – và khẽ nhấc lên phía trên vai phải. Anh khóa mắt với con quái vật, nhưng đôi mắt cá trắng đục chỉ có một tròng mắt hình giọt nước bóng loáng và lạnh như kim loại, không biểu lộ điều gì hết. Thậm chí là ý đồ tấn công.
Từ dưới đáy cầu thang vọng lên tiếng chuông địa ngục, ngày càng rõ hơn và gần hơn.
Con quái vật mắt-cá xông lên trước và vẫy thanh kiếm bên trên mặt nước. Nó tấn công từ trên xuống và từ bên cạnh vào, nhanh hơn nhiều so với dự đoán. Geralt đã may mắn: anh biết trước đường kiếm sẽ bay vào từ bên phải. Anh đỡ với một động tác chặt xuống, vặn mình và xoay lưỡi kiếm sao cho phần sống chặn được lưỡi kiếm đối phương. Ngay khoảnh khắc đó, mọi thứ đều phụ thuộc vào tốc độ mà mỗi người họ có thể di chuyển từ vị chí thủ sang tấn công với một chuyển động của ngón tay trên chuôi kiếm. Mỗi kiếm sĩ, sẵn sàng tung đòn, chuyển trọng tâm sang chân phải. Geralt biết rằng cả hai nhanh như nhau.
Nhưng con quái vật mắt-cá có cánh tay dài hơn.
Witcher tung một đường kiếm vào bên sườn và thực hiện một động tác xoay mình nhanh như cắt để đỡ món vũ khí của đối phương, dễ dàng né được nhát chém điên cuồng và tuyệt vọng mà con quái vật đáp trả trong phẫn nộ. Không gây tiếng động nào, nó há cái miệng cá trước khi biến mất bên dưới vũng chất lỏng đỏ-nâu nổi trên mặt nước.
“Đưa tay cho tôi, nhanh lên!” Dandelion hét. “Có nhiều hơn đang bơi tới chỗ chúng ta! Tôi thấy chúng kia rồi!”
Nắm lấy bàn tay phải của nhà thơ, witcher nhấc mình lên khỏi mặt nước và trèo lên cao nguyên đá. Đằng sau anh, một cơn sóng khổng lồ xuất hiện.
Dấu hiệu đầu tiên của thủy triều.
Họ khẩn trương bỏ chạy trước khi nước dâng. Geralt quay lại và trông thấy một số lớn những sinh vật dưới nước khác trồi lên khỏi biển và tham gia vào nhóm truy đuổi, nhảy từng bước nhanh nhẹn trên đôi chân mạnh khỏe. Không nói câu nào, anh tăng tốc.
Gặp khó khăn lội qua mực nước dâng cao đến đầu gối, Dandelion thở hồng hộc. Đột nhiên cậu vấp ngã. Chống lên hai cánh tay run rẩy, nhà thơ loạng choạng giữa đống tảo bẹ. Nắm lấy thắt lưng cậu, witcher kéo Dandelion lên.
“Chạy đi!” Anh hét lên. “Tôi sẽ chặn chúng!”
“Geralt!”
“Chạy đi, Dandelion! Nước sẽ đóng khoảng trống lại và chúng ta sẽ không thể thoát được! Chạy đi mà cứu lấy mạng!”
Dandelion rên rỉ trước khi lại bắt đầu chạy thục mạng. Witcher theo sau cậu, hy vọng rằng lũ quái vật sẽ từ bỏ cuộc truy bắt. Chống lại tất cả bọn chúng, anh không có cơ hội nào cả.
Đám sinh vật bắt kịp họ ở rìa khe vực, bởi vì nước hỗ trợ việc bơi hơn trong khi witcher, bám lấy gờ đá trơn tuột, càng ngày càng di chuyển khó khăn qua mực nước biển chồm lên mỗi tích tắc. Geralt dừng lại ở hồ nước nơi Dandelion đã phát hiện ra cái hộp sọ.
Anh dừng và quay ra sau, cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh.
Đầu mũi kiếm của witcher đâm thủng thái dương của con đầu tiên và chọc xuyên qua con thứ hai, đang cầm trong tay một vật trông như rìu. Con thứ ba bỏ chạy.
Witcher cố tăng tốc đến chỗ con lạch, nhưng một cơn sóng xô vào khe nứt cái rầm, cào xé đất đá và kéo anh xuống cùng. Va chạm với một sinh vật biển, Geralt đá nó. Có thứ gì đấy nắm chân và lôi anh xuống vực sâu. Vai quệt vào vách đá, witcher vừa mở mắt ra kịp để trông thấy bóng dáng kẻ tấn công mình và hai ánh sáng lóa lên. Anh đánh bay nhát kiếm đầu tiên và đỡ nhát thứ hai theo bản năng bằng tay trái. Geralt cảm thấy một cú sốc và cơn đau, rồi sau đó là cảm giác râm ran của muối. Anh đạp nước và trồi lên. Bơi tới mặt biển, anh ra Dấu bằng ngón tay. Vụ nổ câm lặng như muốn đục thủng màng nhĩ witcher. Nếu mình còn sống mà thoát khỏi nơi này, anh nghĩ, quạt nước bằng chân và tay, nếu qua khỏi vụ này, mình sẽ quay lại với Yen ở Vengerberg, và thử một lần nữa…Nếu mình còn sống…
Anh nghĩ mình nghe thấy tiếng kèn hoặc tù và.
Cơn sóng mới xô vào ném anh bay sấp mặt lên một tảng đá lớn. Giờ Geralt có thể lờ mờ nghe thấy tiếng tù và, và tiếng hét của Dandelion, vọng tới anh từ mọi phía cùng một lúc. Xì nước biển ra khỏi mũi, anh nhìn xung quanh, vén mái tóc ướt nhẹp ra sau.
Witcher thấy mình đang nằm tại điểm xuất phát chuyến thám hiểm của họ. Thẳng cẳng trên đống cuội. Xung quanh, những cơn sóng bạc đầu sùi bọt trắng xóa.
Đằng sau anh, trong khe suối mà giờ đã mở thành một cái vịnh, một con cá heo xám nhảy múa trên mặt nước. Con siren trẻ cưỡi trên lưng nó, mái tóc xanh lục phấp phới trong gió biển. Bộ ngực cô ta quả thực rất đẹp.
“Kẻ-tóc-trắng!” cô ta hát, ra hiệu bằng bàn tay đang nắm một cái vỏ ốc xoắn. “Anh còn sống không?”
“Tôi còn sống.” Witcher đáp lại, kinh ngạc.
Bọt biển xung quanh anh chuyển màu hồng. Muối trên tay trái anh xót không tưởng. Tay áo khoác anh bị xé tung. Máu chảy ra. Mình đã thoát được, anh nghĩ. Mình đã thoát được. Nhưng không, mình sẽ không đi đâu cả.
Anh trông thấy Dandelion đang chạy lại qua những phiến đá ướt.
“Tôi đã chặn họ,” con siren hát trước khi lại thổi vào cái vỏ ốc. “Nhưng không được lâu đâu! Chạy đi và đừng bao giờ quay lại, kẻ-tóc-trắng! Biển cả…không dành cho các anh!”
“Tôi biết,” anh hét trả. “Tôi biết. Cảm ơn, Sh’eenaz!”
***
“Dandelion,” Mắt Sao hỏi, dùng răng để xé đầu kia của tấm băng gạc trong khi buộc nút lại quanh cổ tay witcher. “Anh có thể giải thích cho em đống vỏ trai dưới cầu thang kia từ đâu ra không? Vợ Drouhard đang quét nhà và đã bày tỏ rõ ràng ý kiến của mình về hai anh đấy.”
“Vỏ trai nào?” Giọng Dandelion có vẻ ngạc nhiên. “Vỏ trai nào? Anh chẳng biết. Có lẽ một con vịt nào đấy đi ngang qua và vứt lại?”
Geralt giấu nụ cười trong bóng tối. Anh nhớ đã thề sẽ giữ im lặng cho Dandelion, người đã dành cả buổi chiều để cạy đống trai và moi ra mớ thịt lầy nhầy. Cậu làm đứt một ngón tay và rách một cái áo mà không tìm thấy nổi một viên ngọc trai nào cả. Cũng chẳng ngạc nhiên gì, bởi chúng đâu phải trai ngọc. Ý tưởng nấu súp đã bị gạt bỏ ngay sau khi con trai đầu tiên được cạy ra, những thứ bên trong trông gớm ghiếc và bốc mùi nồng nặc tới mức họ chảy nước mắt.
Mắt Sao buộc xong băng gạc cho Geralt và ngồi lên một cái chậu lật úp. Anh cảm ơn cô gái, kiểm tra bàn tay được băng bó điệu nghệ. Vết thương khá sâu và dài đủ để chạm đến cùi chỏ, khiến witcher đau đớn với mỗi cử động. Nó đã tạm thời được chữa trị bởi nước biển, nhưng trước khi họ kịp về đến nhà, vết thương lại bắt đầu chảy máu. Ngay trước khi cô gái xuất hiện, Geralt đã xức lên cẳng tay một loại thuốc kích thích máu đông và giảm đau. Essi tìm thấy anh trong lúc đang cố gắng, cùng với sự giúp đỡ của Dandelion, khâu lại vết thương bằng sợi lưới đánh cá. Mắt Sao chửi họ một trận và chiếm quyền băng bó. Trong lúc đấy, Dandelion thuật lại trận chiến, nhắc đi nhắc lại vài lần rằng cậu giữ độc quyền sáng tác một bản ballad về câu truyện này. Essi, đương nhiên là trút lên đầu witcher hàng đống câu hỏi mà anh không thể trả lời. Nữ thi sĩ phản ứng khá tồi tệ với nỗ lực mà cô cho rằng là để nhằm che giấu thứ gì đó của witcher. Cô trở nên cáu kỉnh và thôi không hỏi nữa.
“Agloval đã biết mọi thứ rồi,” cô nói. “Người ta đã trông thấy hai anh về nhà, và vợ Drouhard đã đi rêu rao hết với mọi người rằng bà ấy phát hiện ra có máu trên thềm nhà. Tất cả đều khẩn trương chạy ra bãi đá với hy vọng trông thấy những cái xác bị sóng đánh dạt vào bờ. Họ vẫn đang tìm, nhưng tôi biết là họ vẫn chưa tìm thấy gì cả.”
“Và họ sẽ không tìm thấy gì hết,” witcher nói. “Tôi sẽ tới gặp Agloval vào ngày mai. Hãy yêu cầu ông ta, nếu cô có thể, ngăn mọi người đến gần Răng Rồng cho tới khi có thông báo thêm. Nhưng cẩn thận đừng hé nửa lời về những bậc thang hay ảo tưởng của Dandelion về thành phố Ys. Đám thợ săn kho báu sẽ đổ về như lũ và chúng ta sẽ lại có thêm nhiều cái xác nữa…”
“Tôi không phải đứa thích buôn dưa lê.” Essi hậm hực, gạt tóc ra khỏi trán. “Nếu tôi có hỏi anh câu gì đó, thì không có nghĩa là tôi sẽ đi bô lo ba la hết cho người khác như một bà nội trợ giặt áo ngoài sông.”
“Tôi xin lỗi.”
“Tôi phải đi đây,” Dandelion lên tiếng. “Tôi có một buổi hẹn với Akeretta. Geralt, tôi sẽ lấy áo khoác của anh, vì áo tôi vẫn đang ướt và bẩn.”
“Mọi thứ đều ướt ở đây,” Mắt Sao châm chọc, tặng một cú đá cho đống quần áo chồng trên sàn. “Sao các anh có thể để như vậy được nhỉ? Chúng ta phải đem phơi chúng lên tử tế…Các anh bừa bộn thật.”
“Rồi chúng khắc tự khô được.”
Dandelion lôi ra cái áo khoác vẫn còn ẩm của witcher và ngưỡng mộ hàng gai bạc tua tủa trên cánh tay.
“Đừng có nói nhảm nhí nữa! Và cái gì thế kia? Ôi không! Túi áo vẫn còn đầy bùn và rong biển! Và cái gì đây? Ugh!”
Geralt và Dandelion nhìn trong im lặng con trai màu xanh cô ban mà Essi đang cầm trong tay. Họ đã quên mất sự tồn tại của nó. Đám rêu bám trên vỏ bốc mùi kinh khủng.
“Đó là một món quà,” nhà thơ trình bày, đi lùi về phía cửa. “Ngày mai là sinh nhật em còn gì, đúng không Búp Bê? Chà, quà của em đấy.”
“Cái này?”
“Nó đẹp quá đúng không?” Dandelion khịt mũi trước khi nhanh chóng thêm vào. “Từ Geralt đấy. Chính anh ấy là người đã chọn. Ôi…trễ quá rồi. Tạm biệt…”
Mắt Sao im lặng trong một lúc sau khi Dandelion đi khỏi. Witcher nhìn con trai bốc mùi, cảm thấy xấu hổ trước thái độ của nhà thơ và chính mình.
“Anh nhớ sinh nhật của tôi à?” Essi hỏi, cẩn thận lựa chọn từng từ ngữ và giữ con trai cách xa mình nhất có thể. “Thật sao?”
“Đưa nó cho tôi.” Anh sẵng giọng đáp lại. Geralt đứng lên khỏi tấm nệm, nắm lấy bàn tay băng bó. “Xin thứ lỗi cho cái thằng ngốc đó…”
“Nhưng không,” cô phản đối, rút ra con dao nhỏ dắt ở thắt lưng. “Nó là một con trai rất đẹp mà tôi muốn giữ làm kỷ niệm. Tôi chỉ cần rửa nó và vứt đi…bất kể cái gì bên trong. Tôi sẽ ném ra ngoài cho mèo ăn.”
Có thứ gì đấy rơi xuống sàn, nảy một phát. Geralt trợn tròn mắt và trông thấy vật đang nằm dưới chân Essi.
Đó là một viên ngọc. Một viên ngọc trắng đục và bóng loáng sắc xanh hoàn hảo. To như hạt đậu phộng.
“Thần linh ơi…” Đến lượt Mắt Sao nhìn thấy. “Geralt…một viên ngọc!”
“Một viên ngọc,” anh nhắc lại, cười thành tiếng. “Xem ra cô vẫn sẽ nhận được một món quà, Essi. Tôi rất vui.”
“Geralt, tôi không thể nhận nó. Viên ngọc này đáng giá ít nhất…”
“Nó là của cô,” anh ngắt lời. “Kể cả khi có là một thằng ngốc, Dandelion vẫn thực sự nhớ đến ngày sinh nhật của cô. Cậu ta cứ luôn miệng nói muốn làm cô vui. Và định mệnh đã tìm ra cách của riêng mình.”
“Còn anh, Geralt?”
“Tôi?”
“Anh cũng có muốn làm tôi vui không? Viên ngọc này thật đẹp…nó chắc hẳn rất có giá trị…anh không tiếc sao?”
“Tôi mừng là cô thấy vui. Và nếu tôi có tiếc điều gì…thì chỉ là một thứ. Và…”
“Vâng?”
“Và đó là tôi chưa quen cô đủ lâu như Dandelion. Đủ lâu để nhớ đến ngày sinh nhật của cô. Đủ lâu để tặng cô quà và khiến cô vui…và được gọi cô là Búp Bê.”
Cô chợt lao đến ôm cổ anh. Geralt đã đoán trước được hành động này và quay sang bên để nhận một nụ hôn lên má. Anh ôm cô dịu dàng nhưng kèm theo chút kiềm chế. Anh cảm thấy cơ thể cô gái cứng lại và từ từ rút lui, nhưng không xa hơn khoảng cách cánh tay mà cô luôn đặt lên vai mình. Anh biết cô đang chờ đợi điều gì, nhưng không làm. Anh không kéo cô vào gần.
Essi bỏ anh ra rồi quay về phía khung cửa sổ bụi bặm đang hé mở.
“Dĩ nhiên rồi,” cô bất chợt lên tiếng. “Anh đâu có biết em là bao. Em quên mất…”
“Essi,” anh nói sau một phút im lặng. “Tôi…”
“Em cũng đâu biết anh là bao,” cô thốt lên, ngắt lời. “Vậy thì sao nào? Em yêu anh. Em không thể làm gì khác được. Không một điều gì.”
“Essi!”
“Phải, em yêu anh, Geralt. Chẳng quan trọng đối với em anh nghĩ gì. Em đã yêu anh ngay từ giây phút trông thấy anh trong đám cưới.”
Nữ thi sĩ cúi đầu trong im lặng.
Cô đứng trước mặt anh. Geralt thấy tiếc là cô không phải sinh vật mắt-cá giấu thanh kiếm dưới mặt nước. Vì ít ra với nó, anh còn cơ hội kháng cự lại.
“Anh không có gì để nói,” cô cất lời. “Không gì, không một từ.”
Mình mệt mỏi, anh nghĩ, và yếu ớt. Mình cần phải ngồi xuống. Thị giác của mình đang mờ đi. Mình đã mất ít máu, và chưa ăn gì…Mình cần phải ngồi xuống. Căn phòng chết tiệt…cầu cho nó bị sét đánh cháy rụi đi. Không có nội thất gì cả. Nếu ít ra có hai cái ghế ngu ngốc và một cái bàn chúng ta có thể ngồi nói chuyện và thoải mái nắm tay. Mình buộc phải ngồi trên một tấm nệm và yêu cầu cô ấy làm theo. Không gì nguy hiểm hơn một tấm nệm nhồi rơm, ta không thể thoát khỏi nó, không thể né tránh…
“Ngồi xuống cạnh tôi đi, Essi.”
Cô gái ngồi cùng anh trên tấm nệm, lưỡng lự và ngần ngại, quá xa khỏi anh. Quá xa.
“Khi em nghe được,” cô lầm bầm, phá vỡ sự im lặng, “rằng Dandelion đã kéo anh về, người đầy máu me, em đã chạy khỏi nhà như một kẻ điên. Em đã sốc, em chỉ biết cắm đầu chạy. Và rồi…anh biết em nghĩ gì không? Rằng đó ắt hẳn phải là ma thuật, rằng anh đã lén ếm bùa em, rằng anh đã quyến rũ em bằng những cách xảo trá: tấm mề đay đầu sói, đôi mắt ác quỷ…Đó là những gì em nghĩ, nhưng em không ngừng chạy, bởi vì em nhận ra rằng mình khao khát…khao khát bị anh bỏ bùa. Nhưng thực tế hóa ra còn tồi tệ hơn. Anh chẳng làm chuyện gì như vậy cả, Geralt, anh không hề quyến rũ em bằng thần chú gì hết. Tại sao? Tại sao anh không bỏ bùa em?”
Witcher im lặng.
“Nếu nó không là gì khác ngoài ma thuật,” cô tiếp tục, “thì tình hình sẽ thật đơn giản và dễ giải quyết. Em sẽ hạnh phúc đầu hàng trước quyền lực của anh. Nhưng nếu không phải…thì em…thì em không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa…”
Quỷ thần ơi, anh nghĩ, nếu Yennefer cũng cảm nhận như mình ngay lúc này mỗi khi mà cô ấy ở bên cạnh mình, thì mình thông cảm với cô ấy. Mình sẽ không bao giờ ngạc nhiên nữa. Không bao giờ hận cô ấy nữa…không bao giờ.
Bởi có lẽ Yennefer cũng cảm nhận như mình ngay lúc này đây, một sự chắc chắn rõ ràng rằng mình buộc phải thực hiện một điều bất khả thi, thậm chí còn bất khả thi hơn mối quan hệ giữa Agloval và Sh’eenaz. Sự chắc chắn rằng một chút hy sinh là không đủ, ta sẽ phải hy sinh mọi thứ, và vẫn không có cách nào biết được rằng liệu như vậy đã là đủ chưa hay không. Không, mình sẽ không hận Yennefer thêm nữa vì không muốn và không thể trao đi nhiều hơn là một chút hy sinh. Giờ đây khi mình đã biết một chút hy sinh đó nhiều đến mức nào.
“Geralt,” Mắt Sao rên lên, so vai lại. “Em rất xấu hổ. Xấu hổ vì những gì mình cảm nhận, như lên cơn sốt, như cảm giác không thở nổi…”
Anh im lặng.
“Em luôn nghĩ rằng nó là một trạng thái đẹp đẽ và cao quý của tâm hồn, cao quý và kiêu hãnh, kể cả khi nó khiến ta buồn khổ. Sau cùng thì, em đã sáng tác không biết bao nhiêu bản nhạc về nó rồi. Và nó thật tự nhiên, Geralt, tự nhiên một cách xấu xa và đau đớn. Như cảm giác khi một người bị bệnh hay uống thuốc độc. Bởi như một người khi đã uống thuốc độc, sẽ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được một liều thuốc giải. Mọi thứ. Kể cả nhân phẩm.”
“Essi. Làm ơn…”
“Phải. Em cảm thấy nhục nhã, nhục nhã vì đã thú nhận mọi chuyện với anh, bỏ qua cái tôi yêu cầu con người ta phải chịu đựng trong im lặng. Bởi sự thật rằng lời thú nhận của em khiến anh xấu hổ. Em cảm thấy nhục nhã bởi sự thật rằng anh cảm thấy xấu hổ. Nhưng em không thể làm gì khác được. Em bất lực. Phó mặc cho lòng thương xót của anh, như một con bệnh ốm liệt giường. Em vẫn luôn khiếp sợ bệnh tật, khiếp sợ sự yếu đuối, vô vọng và cô độc. Em vẫn luôn tin rằng nó là điều kinh khủng nhất có thể xảy đến với mình…”
Anh im lặng.
“Em biết,” cô lại rên lên. “Em biết rằng lẽ ra mình nên cảm thấy biết ơn anh…biết ơn anh vì đã không lợi dụng tình hình. Nhưng em không thấy biết ơn. Và em xấu hổ vì điều đó. Bởi em ghét sự im lặng của anh, ghét ánh mắt khiếp đảm của anh, em ghét anh. Vì đã im lặng. Vì đã không nói dối, vì đã không…Và em hận cô ta, ả pháp sư đó của anh, em sẵn lòng đâm cô ta một dao vì…Em hận cô ta. Đuổi em đi đi, Geralt. Hãy ra lệnh cho em rời khỏi đây. Bởi bản thân em không thể tự làm vậy được, nhưng em muốn ra khỏi đây, vào trong thị trấn, đến một quán rượu…Em muốn trả thù anh vì sự nhục nhã của mình, vì đã làm em xấu hổ. Em sẽ tìm đến người đàn ông đầu tiên…”
Chết tiệt, anh nghĩ, nghe thấy giọng cô chùng xuống như một quả banh vải lăn xuống cầu thang. Cô ấy sẽ khóc bây giờ mất, chắc chắn rồi. Và mình biết phải làm gì đây?
Bờ vai so lại của Essi run rẩy như lá vàng trước gió. Cô gái quay đầu và khẽ nức nở một cách im lặng và bình thản kỳ lạ.
Mình không cảm thấy gì hết, anh nhận ra với sự kinh hãi. Không một chút lay động nào cả. Nếu mình ôm cô ấy trong tay bây giờ, nó sẽ chỉ là một hành động toan tính, kiềm chế, chứ không phải bộc phát. Mình sẽ ôm cô ấy, không phải vì mình muốn như vậy, mà bởi vì mình cảm thấy đó là việc cần làm. Mình không có một chút cảm xúc nào cả.
Khi anh ôm lấy bờ vai cô, cô ngừng khóc và dụi mắt, lắc đầu quầy quậy và quay đi để anh không trông thấy gương mặt mình. Rồi cô nép sát vào người anh, vùi đầu vào ngực anh.
Một chút hy sinh, anh nghĩ, sẽ chỉ cần một chút hy sinh…để làm dịu cô ấy, một cái ôm, một nụ hôn,…Cô ấy không muốn gì hơn nữa…Và kể cả nếu như vậy vẫn là chưa đủ, thì có khác biệt gì không? Vì một chút hy sinh, một chút hy sinh nhỏ xíu, cũng thật đẹp đẽ và đáng giá…Nếu cô ấy muốn nhiều hơn…nó sẽ làm cô ấy bình tĩnh lại. Một cử chỉ yêu thương dịu dàng, bình thản. Và mình…tất cả đều như nhau đối với mình, bởi vì Essi có mùi mã tiên thảo, không phải hoa cà và phúc bồn tử, không có làn da mát lạnh, tê tái. Mái tóc của Essi không phải một cơn bão đen xoăn dài óng ả, đôi mắt Essi lấp lánh, dịu dàng, ấm áp và xanh bông bắp, chúng không cháy rực một sắc tím lạnh lùng và sâu thẳm. Essi sẽ chìm vào giấc ngủ sau đó, sẽ quay đầu sang bên và khẽ hé môi. Essi sẽ không mỉm cười chiến thắng. Bởi vì Essi…
Essi không phải là Yennefer.
Và đó là lý do vì sao mình không thể cho cô ấy thậm chí là một chút hy sinh bé nhỏ.
“Làm ơn, Essi, đừng khóc.”
“Em không khóc đâu.” Cô nói, từ từ di chuyển ra xa khỏi anh. “Em sẽ không khóc đâu. Em hiểu. Không thể nào khác được.”
Họ không nói câu nào, ngồi cạnh nhau trên tấm nệm nhồi rơm. Chiều tà đang tới gần.
“Geralt,” cô bất chợt lên tiếng, giọng run rẩy. “Nhưng có lẽ…có lẽ giống như con trai này, như món quà kỳ lạ đó? Có lẽ chúng ta sẽ có thể tìm thấy viên ngọc của mình? Sau này? Khi thời gian đã qua đôi chút?”
“Tôi có thể thấy viên ngọc đó,” anh nói khó khăn, “khảm trong bạc, một bông hoa bằng bạc tinh xảo. Tôi có thể thấy nó đeo quanh cổ em trên một sợi dây chuyền, như tấm mề đay đeo trên cổ tôi đây. Nó sẽ là bùa hộ mạng của em, Essi. Một tấm bùa sẽ bảo vệ em khỏi mọi loại quỷ dữ.”
“Tấm bùa của em,” Cô nhắc lại, cúi đầu. “Viên ngọc của em, mà em sẽ khảm trong bạc, và không bao giờ rời xa. Món nữ trang của em, mà được tặng bởi…Một tấm bùa như vậy có thể đem đến may mắn không?”
“Có, Essi. Có thể chứ.”
“Em có thể ở lại đây thêm chút nữa không? Cùng anh?”
“Em có thể.”
Hoàng hôn xuất hiện. Bóng đêm dần bao phủ. Họ ngồi cạnh nhau trên một tấm nệm rơm trong một căn phòng gác mái, không nội thất, chỉ một ngọn nến đứng giữa đống sáp đã khô cứng.
Họ ngồi trong im lặng một lúc lâu. Rồi Dandelion quay về. Họ nghe tiếng bước chân cậu, tiếng gảy đàn và khẽ ngâm nga. Dandelion bước vào, trông thấy họ và không nói câu gì. Essi cũng im lặng, đứng lên và rời đi mà không ngoái nhìn họ.
Dandelion không nói gì. Nhưng witcher trông thấy trong mắt nhà thơ mọi điều cậu không cần nói.