[Dịch] The Witcher #0.75: Sword Of Destiny - Miecz Przeznaczenia

Chương 13 : A LITTLE SACRIFICE 2




Chương 13: A LITTLE SACRIFICE 2

***

Geralt chùi cái khóa thắt lưng và đống gai bạc trên áo khoác bằng ống tay áo lần nữa, chải tóc và buộc nó ra sau bằng một sợi dây thun và đánh đóng giày, dụi hai bên còn sạch của đôi ủng vào với nhau.

“Dandelion này?”

“Hả?”

Nhà thơ khẽ vuốt sợi lông cò đính trên mũ, chỉnh lại áo sống phẳng phiu. Cả hai đều đã dành nửa này giặt quần áo để khiến mình trông bảnh bao.

“Cái gì hả, Geralt?”

“Cố cư xử tử tế nhé để người ta còn bỏ chạy sau buổi tiệc, chứ không phải trước.”

“Hài hước lắm.” Dandelion phớt lờ. “Tôi khuyên anh đi mà lo bản thân mình kia kìa. Chúng ta vào chứ?”

“Đi thôi. Cậu có nghe thấy không? Có người đang hát. Là một phụ nữ.”

“Giờ anh mới nhận ra sao? Đó là Essi Daven, còn được gọi là Mắt Sao. Anh chưa từng gặp một nữ nhạc công bao giờ à? Ừ nhỉ! Tôi quên mất là anh luôn tránh tới những nơi nghệ thuật thăng hoa. Mắt Sao là một nhà thơ và một ca sĩ tài năng, nhưng không phải là không có vài khuyết điểm xấu tính. Nếu tôi có thể tin đôi tai của mình bây giờ, thì bản ballad cô ta đang hát thuộc về không ai khác ngoại trừ chính tôi đây. Cứ đợi xem, cô ta sẽ được nghe màn biểu diễn của tôi và rồi chúng ta sẽ thấy cặp mắt ti hí đó nheo lại vì ghen tị.”

“Mẹ kiếp, Dandelion. Họ sẽ đuổi chúng ta ra bây giờ.”

“Đừng xía vào. Đây là vấn đề nghề nghiệp. Đi thôi.”

“Dandelion?”

“Cái gì?”

“Sao lại là Mắt Sao?”

“Rồi anh khắc thấy.”

Đám cưới được tổ chức trong một cái nhà kho vĩ đại, những thùng cá trích và gan dầu thường thấy đã được chuyển đi hết. Thứ mùi còn vương lại cũng đã bị loại bỏ gần như hoàn toàn bởi hàng bó tầm gửi và thạch thảo buộc nơ treo trên trần nhà. Đây đó, đúng như truyền thống, có treo vài búi tỏi coi như để xua đuổi ma cà rồng. Toàn bộ bàn và băng ghế nằm dọc tường được trải khăn trắng. Trong một góc nhà, một đống lửa to cùng với lò nướng đã được dựng. Tuy đông đúc nhưng căn nhà không hề ồn ào. Hơn 50 con người tới từ nhiều quốc gia và nhiều ngành nghề, cùng với chú rể mặt tàn nhang và cô dâu mà anh ta đang nhìn ngấu nghiến, ngồi lắng nghe trong im lặng bản nhạc quyến rũ của một người phụ nữ trẻ, mặc một chiếc váy xanh khiêm tốn đang ngồi trên sân khấu, ngâm nga một giai điệu du dương, đi kèm một cây đàn luýt đặt trên đùi. Cô gái không thể nào quá 18 tuổi. Cô khá gầy. Mái tóc dài và dày mang một màu vàng đậm. Họ bước vào đúng lúc cô gái kết thúc bài hát và cảm ơn những tràng pháo tay vang dội của khán giả bằng một cái gật đầu khẽ lay động những lọn tóc vàng.

“Xin chào mừng, các quý ngài, xin chào mừng.” Drouhard, khoác trên người bộ trang phục đẹp nhất, ôm lấy họ và dẫn ra trung tâm nhà kho. “Và xin chào mừng, ngài Gerard…thật là một vinh dự…Phải…Hãy để tôi…Thưa các quý ông và quý bà! Đây là vị khách quý của chúng ta, người vinh danh chúng ta với vinh dự này…ngài Dandelion, nhạc công và nhà thi sĩ nổi tiếng! Người đã bớt chút thời gian để tới đây…”

Tiếng la vui mừng và tràng pháo tay nhấn chìm bài phát biểu của Drouhard trước khi ông ta kịp nói hết. Dandelion, kiêu hãnh như một con công, thể hiện tác phong phù hợp và cúi chào thật thấp trước khi ra hiệu về phía các cô gái trẻ ngồi thành một hàng như gà mái trên nóc chuồng, và được giám sát, từ hàng thứ hai, bởi một nhóm các bà cô già. Các cô gái không phản ứng, khiến họ trông có vẻ như đã bị dán dính vào băng ghế bằng keo thợ mộc hay cái gì đó hiệu quả tương tự. Không ngoại lệ, tất cả đều đặt tay trên đùi và ngậm miệng.

“Được rồi!” Drouhard gọi, “lại đây nào, uống bia đi, các bạn! Và ăn! Đằng này, đằng này! Xin cứ tự nhiên…”

Cô gái trong chiếc váy xanh lục rẽ đường qua đám đông đang ùn ùn kéo đến những chiếc bàn đầy ắp thức ăn như một cơn sóng xô bờ.

“Chào, Dandelion.” Cô cất lời.

Kể từ lúc bắt đầu du hành cùng Dandelion, Geralt đã coi những câu nói kiểu “mắt như vì sao”, mà nhà thơ thường dùng như một lời tán dương kín đáo với phụ nữ, là sến sủa và tẻ nhạt. Tuy nhiên trong trường hợp của Essi Daven, kể cả với một cá nhân điếc đặc thơ ca như Geralt cũng phải công nhận rằng câu nói đó quả là rất phù hợp. Trên một khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương và thân thiện không có đặc điểm gì nổi trội là một con mắt xanh đậm rực sáng và lấp lánh, đẹp, lớn, đầy mê hoặc. Con mắt thứ hai của Essi Daven bị che phủ gần hết bởi những lọn tóc vàng đổ xuống một bên má, mà cô có thói quen lắc đầu hay thổi bay: hé lộ một bản sao hoàn hảo của con mắt thứ nhất.

“Chào, Mắt Sao,” Dandelion trả lời với một nụ cười. “Ban nãy cô hát một bản ballad mới hay biết mấy. Cô đã cải thiện được đáng kể các tiết mục của mình rồi đấy. Tôi vẫn thường nói rằng nếu không biết tự viết nhạc thì hãy đi mượn của người khác. Bọn cô thường hay làm thế lắm à?”

“Không hẳn,” Essi Daven đáp, có qua có lại, với một nụ cười để lộ hàm răng trắng nhỏ nhắn. “Thi thoảng lại cần đến. Không thường xuyên như tôi mong muốn, nhưng tôi thường không có lựa chọn: lời ca nghèo nàn và giai điệu, tuy có thể coi là hay và không giả tạo bởi sự đơn giản của nó – nếu không muốn nói là đơn điệu quá mức – vẫn không đạt được tiêu chuẩn người nghe của tôi. Anh đã viết cái gì mới chưa, Dandelion? Lâu rồi tôi không thấy có tin tức gì.”

“Cũng không ngạc nhiên,” nhà thi sĩ thở dài. “Tôi hát ở những nơi mà chỉ những nghệ sĩ tài năng và nổi tiếng nhất được mời: đúng những nơi mà tôi không bao giờ trông thấy cô.”

Essi đỏ mặt và thổi tóc.

“Đó là sự thật,” cô đốp lại, “rằng tôi không có thói quen ghé thăm nhà thổ. Tôi thấy không khí ở đó ảm đạm quá. Thật buồn khi nghe anh phải đi biểu diễn ở những nơi như vậy, nhưng đời là thế đó. Khi bất tài thì cũng không được quyền chọn khán giả.”

Lần này, đến lượt mặt Dandelion đỏ au. Mắt Sao mỉm cười vui vẻ và ngay lập tức choàng tay quanh cổ cậu, hôn một tiếng thật kêu lên má. Witcher thấy ngạc nhiên, nhưng chỉ một chút. Một đồng nghiệp của Dandelion thì cũng phải khó đoán tương tự như chính bản thân Dandelion.

“Ôi Dandelion, lão già ngốc nghếch!” Essi nói, vẫn ôm cậu. “Em rất mừng khi thấy anh mạnh khỏe, cả thể chất lẫn tinh thần.”

“Chào, Búp Bê.” Dandelion nhấc cô gái nhỏ nhắn lên không trung và quay vòng cho đến khi gấu váy cô nhăn nhúm hết cả. “Em mới tuyệt làm sao, thần linh ơi. Anh đã không được nghe những lời nham hiểm đáng yêu như vậy trong một thời gian dài rồi. Em cãi nhau còn giỏi hơn ca hát. Và cũng rất đẹp nữa!”

“Em đã bảo anh bao nhiêu lần rồi,” Essi nói, thổi tóc và nhìn sang Geralt, “đừng có gọi em là Búp Bê. Vả lại, đã đến lúc anh giới thiệu người bạn đồng hành của mình rồi đấy, mà em thấy rõ ràng không phải là một đồng nghiệp của chúng ta.”

“Cảm tạ thánh thần vì điều đó,” nhà thơ kêu lên, cười lớn. “Anh ấy không có chất giọng hay đôi tai dành cho âm nhạc, Búp Bê – giỏi nhất thì anh ấy biết gieo vần “bia” với “mía”. Đây là một đại diện của ngành nghề witcher: Geralt xứ Rivia. Đến đây nào, Geralt, và hôn tay Mắt Sao đi.”

Witcher tiến lại mà không biết phải phản ứng ra sao. Hôn tay thường phải hôn vào nhẫn, đó là đối với các nữ công tước, những người mà khi gặp cần phải quỳ. Đối với những phụ nữ ở tầng lớp thấp hơn, tại phía nam này cử chỉ đó được coi là dấu hiệu yêu thương chỉ dành cho các cặp đôi tình nhân.

Tuy nhiên, Mắt Sao gạt bỏ mọi nghi ngờ của Geralt bằng việc nhanh nhẹn chìa bàn tay với ngón đeo nhẫn ra. Witcher vụng về cầm lấy và hôn nó. Bên má của Essi, vẫn chăm chú nhìn anh nãy giờ bằng một con mắt, đỏ lên.

“Geralt xứ Rivia!” cô nói. “Anh đúng là không đánh bạn với những người tầm thường, Dandelion.”

“Đó là vinh dự của tôi.” Witcher lầm bầm, nhận ra rằng mình cũng chẳng nói năng tươm tất hơn Drouhard là bao. “Thưa tiểu thư…”

“Kệ mẹ cái trò đấy đi,” Dandelion làu bàu. “Đừng có làm Mắt Sao khó xử thêm với ba cái tước hiệu và mấy câu lắp bắp của anh nữa. Tên cô ấy là Essi và Essi, tên anh ấy là Geralt. Giới thiệu xong rồi. Đến lúc bàn công chuyện thôi, Búp Bê.”

“Nếu còn gọi em là Búp Bê lần nữa, em sẽ bạt tai anh. Công chuyện gì cần bàn đây?”

“Chúng ta phải thống nhất chương trình biểu diễn. Anh đề nghị lần lượt từng người lên hát. Như thế sẽ tạo được hiệu ứng tốt nhất. Đương nhiên, mỗi người sẽ tự hát bản nhạc của chính mình.”

“Có thể.”

“Drouhard trả em bao nhiêu?”

“Không phải việc của anh. Ai sẽ bắt đầu?”

“Anh.”

“Đồng ý! Này! Nhìn xem ai vừa mới quyết định vinh danh chúng ta bằng sự hiện diện của mình kìa! Đó là công tước Agloval. Ông ta vừa mới tới, nhìn xem.”

“Này! Này! Chất lượng thính giả tăng lên rồi,” Dandelion nói vui vẻ. “Nhưng chớ nên mừng vội: Agloval là một tay bủn xỉn. Geralt có thể chứng thực điều đó. Ngài công tước rất ghét phải đưa tiền cho kẻ khác. Ông ta thuê người, ừ thì có, nhưng còn việc thanh toán sau đấy thì…”

“Em có nghe rồi.” Essi vén tóc ra sau và nhìn Geralt. “Người ta đang đồn ầm lên ngoài bến cảng và cầu tàu. Chuyện này là về Sh’eenaz, có phải không?”

Agloval đáp lại cái chào kính cẩn của người gác cửa bằng một cái gật đầu và bước thẳng tới chỗ Drouhard, kéo ông ta vào một góc, cho thấy rõ ràng rằng mình không tới đây để chung vui cùng mọi người. Geralt quan sát họ qua khóe mắt. Cuộc nói chuyện diễn ra ở âm vực khẽ khàng, nhưng cả hai người trông đều có vẻ cực kỳ căng thẳng. Drouhard không ngừng quệt mồ hôi trên trán bằng ống tay áo, quay qua quay lại và gãi cổ. Trước những câu hỏi của ông ta, ngài công tước với vẻ mặt sầm sì chỉ nhún vai đáp lại.

“Công tước,” Essi nói bằng một giọng thấp, dựa vào Geralt, “có vẻ đang tương tư. Lẽ nào lại là vấn đề của trái tim? Chút hiểu nhầm ban sáng với nàng tiên cá bé nhỏ nổi tiếng? Anh nghĩ sao, witcher?”

“Có thể.” Geralt, cảm thấy ngạc nhiên và khó chịu một cách kỳ lạ trước câu hỏi, bắn một ánh mắt lạnh lùng về phía nữ danh ca. “Ai cũng có vấn đề của riêng mình. Tuy nhiên, không phải tất cả đều muốn nghe người khác rêu rao về nó trong các bài ca lễ hội.”

Mắt Sao hơi tái đi. Cô thổi lọn tóc trên má, lườm anh với vẻ thách thức.

“Bằng câu nói đó, anh hy vọng làm tôi tổn thương hay chỉ đơn giản là muốn xúc phạm?”

“Đều không phải. Tôi chỉ muốn né tránh mọi câu hỏi khác về vấn đề của Agloval và cô người cá của ông ta mà tôi cảm thấy không thể trả lời.”

“Tôi hiểu.” Con mắt đẹp đẽ của Essi Daven hơi nhíu lại. “Tôi sẽ không ép anh vào hoàn cảnh đó nữa. Tôi sẽ không hỏi những câu mà mình muốn hỏi, những câu mà tôi thành thật cho là một lời mời cho một cuộc trò chuyện thân tình. Do vậy giữa hai ta sẽ không có bàn luận gì hết. Đừng lo, nó sẽ không trở thành chủ đề của một bài hát lễ hội đâu. Niềm vinh hạnh là của tôi.”

Cô quay lưng đi và nhanh chóng di chuyển một khoảng cách khá xa về phía những chiếc bàn. Dandelion chuyển tư thế và lầm bầm.

“Không thể nói là anh đã tỏ ra thân thiện với cô ấy được, Geralt.”

“Tôi thừa nhận, thật là ngu ngốc.” Witcher đáp lại. “Tôi làm cô ấy tổn thương chẳng vì lý do nào cả. Có lẽ tôi nên đi xin lỗi…”

“Dừng lại,” nhà thơ nói, nghiêm trang thêm vào, “Sửa lại ấn tượng ban đầu là rất khó. Đi nào, uống vài cốc bia thay cho nó vậy.”

Họ không có thời gian uống bia bởi vì Drouhard, gỡ mình ra khỏi cuộc trò chuyện cùng một nhóm nông dân, lại gần họ.

“Ngài Gerard,” ông ta lên tiếng, “xin thứ lỗi cho tôi. Ngài công tước muốn nói chuyện với ngài.”

“Tôi tới đây.”

Dandelion túm lấy vạt áo witcher.

“Geralt, đừng quên đấy.”

“Cái gì?”

“Anh đã hứa sẽ chấp nhận bất kỳ nhiệm vụ nào được giao mà không hờn dỗi rồi. Tôi đã nghe rõ ràng. Anh nói thế nào ý nhỉ? Một chút hy sinh?”

“Tôi biết, Dandelion. Nhưng sao mà cậu biết Agloval sẽ…”

“Tôi có biệt tài, nhớ đấy, Geralt.”

“Rồi, Dandelion.”

Anh đi cùng Drouhard tới góc nhà, cách xa khỏi khách khứa. Agloval đang ngồi trên một cái ghế thấp. Đứng bên cạnh ông ta là một người đàn ông ngăm đen trong trang phục sặc sỡ và một chòm râu ngắn. Geralt đã không để ý thấy ông ta trước đó.

“Chúng ta lại gặp nhau, witcher.” Ngài công tước bắt đầu, “bất chấp lời thề sáng nay sẽ không bao giờ nhìn anh lần nữa. Nhưng ta không còn witcher nào khác trong tầm với cả. Anh sẽ phải làm thôi. Hãy gặp Zelest, quan nhiếp chính trông coi việc vớt ngọc trai của ta.”

“Buổi sáng nay,” người đàn ông da sậm nói khẽ, “chúng tôi đã dự định mở rộng khu vực đánh bắt của chúng ta. Một con tàu đã dạt sang phía tây, vượt qua mũi đất, hướng đến Răng Rồng.”

“Răng Rồng,” Agloval giải thích, “là hai rặng đá núi lửa khổng lồ trồi lên từ đỉnh mũi đất. Chúng có thể được trông thấy từ bờ biển.

“Phải,” Zelest xác nhận. “Nói chung, chúng tôi không đến đó vì nơi ấy có rất nhiều xoáy nước và đá ngầm. Lặn ở đó rất nguy hiểm. Nhưng trên bờ, lượng ngọc trai ngày càng sụt giảm. Do vậy một con tàu đã được cử đi cùng một đoàn 7 người: hai thủy thủ và năm thợ lặn. Khi triều xuống mà họ vẫn chưa về, chúng tôi đã rất lo, mặc dù biển lặng như tờ. Tôi đã cử hai chiếc xuồng đi và tìm thấy con tàu đang trôi dạt. Không một bóng người trên tàu. Tất cả biến mất hoàn toàn. Không thể nào biết được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng đã có đụng độ. Tàn sát. Có dấu hiệu…”

Witcher chớp mắt.

“Dấu hiệu gì?”

“Boong tàu đầy máu.”

Drouhard huýt sáo và lo lắng liếc xung quanh. Zelest hạ giọng.

“Đúng như tôi nói,” ông ta nhắc lại, nghiến răng. “Boong tàu đầy máu. Bị tàn sát. Có thứ gì đó đã giết người. Có thể nói là quái vật biển. Phải, chắc chắn là một con quái vật biển.”

“Không phải hải tặc sao?” Geralt hỏi khẽ. “Hay thợ lặn tranh chấp nhau? Các ông đã loại trừ khả năng là con tàu bị chiếm và tấn công bằng dao kiếm thông thường?”

“Chúng ta đã loại trừ.” Ngài công tước trả lời. “Không có hải tặc hay thợ lặn đối thủ nào trong khu vực. Và không có trận đánh bằng dao kiếm thông thường nào lại kết thúc bằng sự biến mất của toàn bộ thuyền viên. Không, Geralt à, Zelest nói đúng đấy. Đây là hành động của một con quái vật biển, không gì hơn. Nghe này, giờ không ai dám ra biển nữa, thậm chí cả những nơi được đánh dấu rõ ràng và quen thuộc. Mọi người đang sợ hãi. Bến cảng giờ đứng im. Thậm chí cả tàu bè cũng không dám rời bến. Anh hiểu chưa, witcher?”

“Tôi hiểu.” Geralt đáp lại với một cái gật đầu. “Ai sẽ chỉ cho tôi nơi xảy ra án mạng đây?”

“Ah!” Agloval đặt tay lên bàn và gõ. “Ta thích thế. Cuối cùng cũng nhận được một phản ứng tốt từ witcher. Không nên đôi co tiểu tiết làm gì. Ông thấy chưa, Drouhard: một witcher đói là một witcher tốt. Có phải không, Geralt? Không có anh bạn nhạc sĩ của mình, anh sẽ phải đi ngủ tối nay mà không có gì vào bụng! Đây là một tin tốt, có phải không?”

Drouhard cúi đầu. Zelest nhìn ông ta bằng ánh mắt lãnh cảm.

“Ai sẽ chỉ chỗ cho tôi đây?” Geralt nhắc lại, nhìn Agloval lạnh lùng.

“Zelest,” ngài công tước lên tiếng, nụ cười trên môi mờ dần. “Zelest sẽ chỉ Răng Rồng cho anh và đường tới đó. Khi nào anh bắt tay vào việc được?”

“Sáng mai. Hãy ra bến cảng, ngài Zelest.”

“Được, ngài witcher.”

“Tốt.” Công tước xoa tay vào nhau cùng một nụ cười mỉa mai mới nở trên môi. “Geralt, ta hy vọng rằng cuộc phiêu lưu với con quái vật biển này sẽ kết thúc tốt đẹp hơn là với Sh’eenaz. Ta trông chờ vào điều đó. À, còn một điều nữa. Ta nghiêm cấm các ngươi được bàn luận công khai về vấn đề này. Ta không muốn gây hoảng loạn thêm nữa. Hiểu chưa, Drouhard? Ta sẽ cắt lưỡi ông nếu ông mở mồm.”

“Tôi hiểu, thưa công tước.”

“Tốt.” Agloval đứng dậy. “Ta sẽ đi trước khi phá hỏng cuộc vui của ông và khiến người ta bắt đầu xì xào. Tạm biệt, Drouhard, ta gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến cặp uyên ương.”

“Cảm ơn, thưa công tước.”

Essi Daven, ngồi trên một cái ghế và bao vây xung quanh là một hàng dày đặc các thính giả, đang hát một bản ballad trữ tình và hoài cổ về nỗi bất hạnh của một người phụ nữ bị phụ bạc. Dựa vào một cây cột, Dandelion lầm bầm gì đó, đếm thời gian và âm tiết trên đầu ngón tay.

“Thế nào,” cậu hỏi, “anh đã tìm được việc chưa?”

“Rồi.”

Witcher không đi sâu vào chi tiết, mà nhà thơ cũng chẳng thèm quan tâm.

“Tôi đã bảo mà. Tôi có tài đánh hơi mùi tiền. Tốt, rất tốt. Tôi kiếm được chút ít và anh cũng vậy. Chúng ta sẽ tự chiêu đãi mình một bữa. Rồi lên đường tới Cidaris dự lễ thu hoạch. Nhưng xin thứ lỗi cho tôi một lát: tôi đã phát hiện ra một thứ rất thú vị đang ngồi trên băng ghế.”

Geralt dõi theo ánh mắt của nhà thơ, nhưng ngoại trừ một tá thiếu nữ ngồi câm như hến, anh không thấy gì đáng chú ý cả. Dandelion chỉnh lại áo khoác, đẩy mũ lệch sang bên và hoàn toàn nhập vai, bước tới gần băng ghế. Né mấy bà cô già một cách khéo léo, cậu bắt đầu nghi thức thông thường với một nụ cười quyến rũ.

Essi Daven kết thúc bản nhạc, và được tặng một tràng pháo tay, một cái ví nhỏ kèm một bó hoa cúc to tướng, mặc dù có hơi héo.

Witcher rẽ qua đám đông khách khứa tìm kiếm một chỗ ngồi tại bàn ăn. Với sự kinh hoàng, anh trông thấy những đĩa cá trích kèm dưa, bắp cải nhồi, đầu cá luộc, sườn cừu, những lát xúc xích, cá hồi hun khói và thịt muối biến mất với tốc độ chóng mặt. Vấn đề là không có chỗ để ngồi.

Các thiếu nữ và bà cô bao vây Dandelion với vẻ phấn khích và yêu cầu cậu hát một bài. Nhà thơ đáp lại bằng một nụ cười lươn lẹo và từ chối với vẻ khiêm tốn giả mạo.

Một khi đã vượt qua được phép lịch sự của mình, Geralt cuối cùng đã tìm được chỗ tại bàn ăn: một ông già, người sặc mùi dấm, đã giúp dọn chỗ một cách bạo lực khi gần như lật nghiêng băng ghế cùng tất cả những người ngồi cùng. Geralt không đợi thêm phút nào. Trong nháy mắt anh ngấu nghiến sạch chiếc đĩa duy nhất trong tầm với. Ông già sặc mùi dấm tuồn cho anh một đĩa nữa. Để cảm ơn, Geralt bị ép phải ngồi kiên nhẫn lắng nghe một chuỗi những lời phàn nàn về giới trẻ và thời buổi hiện đại. Ông già cứ gọi quyền tự do tình dục của xã hội là “xì hơi”. Geralt gặp khó khăn trong việc giữ vẻ nghiêm túc trên mặt.

Essi đứng dựa vào tường, lẻ loi giữa những bó tầm gửi, chú tâm vào việc chỉnh lại dây đàn. Witcher trông thấy một người thanh niên ăn diện trong chiếc áo chẽn đắt tiền cúi gần xuống và thì thầm gì đó vào tai cô cùng một nụ cười mỉm. Essi nhìn anh ta và bậm đôi môi nhỏ nhắn, đáp lại bằng vài từ thật nhanh. Chàng thanh niên đanh mặt và quay gót bỏ đi. Đôi tai đỏ rực như ruby mất một lúc trong ánh sáng nửa vời của căn phòng.

“…thật kinh khủng, xấu hổ và nhục nhã,” ông già sặc mùi dấm vẫn huyên thuyên. “Một cú xì hơi khổng lồ, thưa ngài.”

“Tôi dám chắc là ông đúng.” Geralt đáp lại với sự tin tưởng hoàn toàn, vét nốt đĩa bằng một mẩu bánh mỳ.

“Thưa các quý ông và quý bà, chúng tôi xin phép yêu cầu một chút im lặng,” Drouhard đứng phát biểu giữa căn phòng. “Quý ngài Dandelion lừng danh sẽ biểu diễn cho chúng ta, mặc dù đã thấm mệt và hơi ốm, bản ballad nổi tiếng về Nữ hoàng Marienn và con quạ đen! Ngài sẽ biểu diễn theo như yêu cầu của con gái của bác thợ xay bột đáng mến, cô Veverka, người mà, tôi xin trích lời ngài Dandelion: “Tôi không thể khước từ!”

Cô Veverka, một trong những cô gái kém xinh xắn hơn trên băng ghế, biến đổi trong chớp mắt. Một tràng pháo tay vang dội át đi tiếng xì hơi liên tục của ông già sặc mùi dấm. Dandelion đợi đến lúc im lặng hoàn toàn trước khi xuất hiện cùng màn giới thiệu hoành tráng và bắt đầu hát mà không rời mắt khỏi cô Veverka. Người thiếu nữ càng trở nên quyến rũ hơn sau mỗi câu ca. Vài lời tán tỉnh còn hiệu nghiệm hơn toàn bộ số kem bôi và dầu xức ma thuật mà Yennefer bán trong cửa hàng nhỏ ở Vengerberg, Geralt nghĩ.

Anh để ý thấy Essi luồn ra sau vòng tròn thính giả của Dandelion và lén bỏ ra ngoài mái hiên. Bị thôi thúc bởi một ham muốn kỳ lạ, anh lịch sự rời bàn và đi theo cô.

Tựa người vào lan can, Essi gối đầu lên hai cánh tay khẳng khiu. Đôi mắt cô lạc giữa những cơn sóng dưới ánh trăng và những ngọn đèn dầu trên bến cảng. Một tấm ván gỗ kêu cọt kẹt dưới chân Geralt. Essi đứng thẳng dậy.

“Xin thứ lỗi, tôi không có ý làm phiền cô,” anh nói lạnh lùng, tìm kiếm vẻ khó chịu trên môi mà cô đã dùng để ứng phó với người thanh niên ban nãy.

“Anh không làm phiền tôi,” cô đáp lại với một nụ cười và gạt tóc sang bên. “Tôi không tìm kiếm sự đơn độc ở đây, chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành thôi. Mùi khói và tanh tưởi cũng khiến anh thấy khó chịu à?”

“Đôi chút, nhưng điều khiến tôi khó chịu hơn là biết rằng tôi đã làm cô tổn thương. Tôi tới để cầu xin sự tha thứ của cô, Essi, và một cơ hội khác để bắt đầu một cuộc trò chuyện thân mật.”

“Tôi mới là người cần xin tha thứ,” cô nói, tay đặt lên lan can. “Tôi đã phản ứng hơi thái quá. Chuyện xảy ra thường xuyên ý mà, tôi không thể tự chủ được. Xin hãy tha lỗi cho tôi và để tôi có một cơ hội trò chuyện cùng anh.”

Anh bước tới và đứng cạnh cô. Anh cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ cô, và mùi mã tiên thảo thoang thoảng. Geralt thích thứ mùi đó, dù cho nó không thể sánh ngang với hương hoa cà và phúc bồn tử.

“Anh nghĩ sao về biển cả, Geralt?” cô bất chợt hỏi.

“Bất an.” Anh đột ngột trả lời.

“Thú vị thật. Anh trông có vẻ điềm tĩnh và bình thản đối với tôi.”

“Tôi không nói là tôi thấy bất an. Cô đã hỏi biển cả khiến tôi liên tưởng đến điều gì.”

“Liên tưởng là ảnh phản chiếu của tâm hồn. Tôi biết chứ: tôi là một nhà thơ kia mà.”

“Và biển là gì đối với cô?” Geralt hỏi nhanh, để tránh phải huyên thuyên về bất kỳ cảm giác khó chịu nào anh đang thấy.

“Một chuyển động bất tận.” cô nói sau một hồi suy ngẫm. “Sự thay đổi. Và một ẩn số, một điều huyền bí, thứ gì đó tôi không thể hiểu, thứ gì đó mà tôi có thể miêu tả theo một ngàn cách bằng một ngàn bài thơ mà vẫn không thể chạm đến được cốt lõi của nó. Phải, có lẽ là vậy.”

“Thứ mà cô cảm nhận cũng là sự bất an,” anh nói, mùi mã tiên thảo ngày càng mạnh hơn. “Ấy vậy mà cô trông có vẻ rất điềm tĩnh và bình thản…”

Cô quay sang, khiến lọn tóc vàng lại phủ xuống và chiếu đôi mắt tuyệt đẹp lên anh.

“Tôi không điềm tĩnh cũng chẳng bình thản…”

Nó xảy đến bất chợt, không cảnh báo. Cử chỉ của anh, mà lẽ ra chỉ là một cái chạm nhẹ vào bờ vai cô, trở thành một cái ôm mạnh mẽ quanh thắt lưng, chuyển thành một động tác kéo cô lại gần, nhanh nhưng không hề thô bạo, và kết thúc bằng sự va chạm nảy lửa và đột ngột giữa hai cơ thể. Essi chợt bất động, người cứng đờ và ưỡn lưng, nắm lấy bàn tay witcher như muốn đẩy chúng ra xa khỏi thắt lưng mình. Nhưng thay vào đó cô nắm chặt, nghiêng đầu tới trước, khẽ hé môi và lưỡng lự.

“Tại sao…vì mục đích gì chứ?” Cô thì thầm. Mắt mở to, những lọn tóc vàng phủ lên má.

Điềm tĩnh và từ tốn, witcher nghiêng đầu tới trước, đưa gương mặt của mình lại gần cô. Một nụ hôn trên môi. Essi không rũ bàn tay của Geralt đang đặt trên thắt lưng mình, tiếp tục ưỡn lưng để tránh cơ thể họ chạm nhau. Họ xoay tròn trong tư thế đó như thể đang khiêu vũ. Essi hôn Geralt đầy ham mê và sành sỏi. Trong một lúc lâu.

Rồi cô gái khéo léo gỡ mình ra khỏi bàn tay witcher một cách nhẹ nhàng. Lại tựa người vào lan can, cô gối đầu lên hai cánh tay. Geralt đột nhiên cảm thấy ngu ngốc. Cảm giác đó ngăn anh lại gần và vòng tay quanh bờ vai đang so lại của cô.

“Tại sao?” cô hỏi lạnh lùng mà không quay lại. “Tại sao anh làm vậy?”

Cô liếc nhìn anh qua khóe mắt và witcher chợt nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm. Anh chợt biết rằng bất kỳ sự dối trá, lừa lọc hay kiêu ngạo nào giờ đây cũng sẽ dẫn mình thẳng đến một đầm lầy, nơi mà chỉ có một lớp thảm rêu và cỏ mỏng dính dưới chân, sẵn sàng sụp đổ bất kỳ lúc nào, ngăn cách mình khỏi vực sâu không đáy.

“Tại sao?” Cô hỏi lại.

Geralt không trả lời.

“Tìm một người phụ nữ qua đêm hả?”

Anh không trả lời. Essi quay lại và chạm vào vai anh.

“Quay vào trong thôi,” cô nói mà không biểu lộ cảm xúc rõ ràng nào, nhưng chất giọng điềm đạm đó không đánh lừa được witcher, đang cảm thấy sự căng thẳng toát ra từ nữ thi sĩ. “Đừng làm gương mặt đó, không có gì xảy ra cả. Tôi không tìm một người đàn ông để qua đêm. Đừng cảm thấy tội lỗi, được chứ?”

“Essi…”

“Đi nào, Geralt. Khán giả đang gọi Dandelion hát đến bài thứ ba rồi. Đã đến lượt tôi. Tôi sẽ hát…”

Essi thổi lọn tóc phủ trên má và nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng.

“Tôi sẽ hát cho anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.