[Dịch] The Witcher #0.75: Sword Of Destiny - Miecz Przeznaczenia

Chương 11 : THE ETERNAL FIRE 3




Chương 11: THE ETERNAL FIRE 3

***

Luồn lách vất vả qua đám đông, Geralt hướng thẳng đến một quầy hàng bày một lốc đĩa, nồi và chảo làm bằng đồng đang phản chiếu ánh đỏ cuối ngày của mặt trời. Đằng sau quầy hàng là một người lùn với bộ râu sẫm màu, mặc đồ xanh ôliu và đi đôi ủng làm từ da hải cẩu. Trên gương mặt của người lùn là vẻ gắt gỏng thấy rõ: ông ta trông như sắp sửa nhổ vào mặt người khách đang mua hàng đến nơi. Vị khách nhấn chìm người lùn trong một cơn lũ câu từ không nghe nổi, những lọn tóc xoăn vàng đưa đẩy qua lại.

Vị khách không ngoài ai khác chính là Vespula, người mà Geralt đã có dịp làm quen trong vụ việc ném bom ngoài ban công. Không muốn bị phát hiện, witcher lại lẩn vào trong đám đông.

Khu chợ tây rung động với sự náo nhiệt: để băng qua một đám đông thì không khác gì lội qua một bụi dây gai. Những ống tay áo và gấu quần liên tục, và trong bất kỳ lúc nào, bị kéo bởi những đứa trẻ lạc mẹ khi họ sục vào trong những căn lều để lôi ra các ông chồng bị cám dỗ bởi rượu và các loại hình giải trí khác. Gián điệp từ tháp canh, các lái buôn lưu động chào mời áo choàng tàng hình, thuốc kích dục, và những bức tranh làm từ gỗ bách hương miêu tả những cảnh tượng đồi trụy. Geralt đã sớm không còn cười nữa mà thay vào đó là chửi thề và tìm cách lội qua dòng người.

Anh nghe thấy tiếng đàn luýt, đi theo một tràng cười với âm điệu quen thuộc. Những âm thanh này đang vọng tới từ một quầy hàng trông sặc sỡ như một nhà hát múa rối mini, có treo tấm biển “Phép màu, bùa hộ mạng và mồi câu cá.”

“Đã từng ai nói với cô rằng cô xinh xắn biết nhường nào chưa?” Dandelion gọi, rướn người qua kệ và đung đưa đôi chân một cách vui vẻ. “Chưa à? Nhưng không thể nào! Thành phố này đúng là toàn người mù mà! Lại đây nào, hỡi mọi người! Ai muốn nghe một bản tình ca đây? Ai muốn con tim được lay động và tâm hồn bay bổng chỉ cần ném một đồng vàng vào mũ của tôi. Này, ông ném cái gì thế hả, đồ khốn? Đó là xu, cứ việc giữ lấy cho bọn ăn mày. Đừng sỉ nhục một nghệ sĩ bằng một xu! Tôi có thể tha thứ được cho ông, nhưng nghệ thuật thì không bao giờ!”

“Dandelion,” Geralt lên tiếng trong khi lại gần. “Tôi tưởng chúng ta chia nhau ra là để tìm gã doppler kia mà, nhưng tôi lại thấy cậu ở đây tổ chức hòa nhạc. Cậu không thấy xấu hổ khi phải hát ở chợ như một lão ăn xin hay sao?”

“Xấu hổ?” nhà thơ nói lại ra chiều kinh ngạc. “Điều quan trọng là một người biết hát, chứ không phải hát ở đâu. Vả lại, tôi đang đói. Người chủ quầy hàng đã hứa trả tiền ăn trưa cho tôi. Còn về gã doppler, anh cứ việc tự đi tìm. Tôi không có tạng người phù hợp để đuổi bắt, đánh lộn hay trả thù. Tôi là một nhà thơ.”

“Cậu tốt nhất là đừng gây sự chú ý vào mình, nhà thơ, bởi vì bạn gái cậu đang ở gần đây. Cậu có thể gặp rắc rối đó.”

“Bạn gái tôi?” Dandelion lo lắng nhìn quanh. “Người nào? Tôi có nhiều lắm.”

Vẫy một cái chảo đồng trên tay, Vespula cắt đường qua đám đông với tốc độ của một con bò rừng đang hăng máu. Dandelion nhào qua quầy hàng để chạy trốn, khéo léo nhảy qua vài giỏ cà rốt. Vespula quay sang witcher, cánh mũi phập phồng vì giận dữ. Geralt nấp sau một tấm biển cửa hàng.

“Geralt!” Dainty Biberveldt la lên từ đám đông, xô vào Vespula. “Nhanh, nhanh! Tôi trông thấy hắn rồi! Đằng này, hắn đang chạy!”

“Tôi sẽ tìm được các người, lũ khốn nạn!” Vespula hét lên, lấy lại thăng bằng. “Tôi sẽ trả đũa hết lũ lợn các người! Một bọn vô lại làm sao! Một tên lừa đảo, một kẻ ăn mày rách rưới và một gã lùn lông lá! Các người sẽ không quên được tôi đâu!”

“Đằng này, Geralt!” Dainty gọi, phi qua một đám sinh viên đang ngồi đánh cờ đứng chắn đường ông ta. “Đằng này, hắn chuồn vào giữa mấy cái xe hàng! Chặn bên trái! Nhanh lên!”

Họ nhanh chóng đuổi theo, bám đằng sau là những câu chửi của các khách hàng và thương nhân bị xô đẩy. Geralt thần kỳ tránh được một thằng nhóc chạy vướng vào chân mình. Anh nhảy qua nó, nhưng ngã ngay vào hai thùng cá trích. Người bán cá giận dữ quăng vào lưng anh con lươn mà chất lượng ông ta đang tâng bốc với các khách hàng.

Họ trông thấy gã doppler, đang cố lủi vào giữa một bãi quây cừu.

“Sang phía bên kia!” Dainty hét. “Sang phía bên kia, Geralt!”

Gã doppler, vẫn trong bộ quần áo xanh lục, phi dọc hàng rào như một mũi tên. Rõ ràng là hắn đã không biến hình để tiếp tục có được lợi thế về tốc độ của người halfling, mà không ai bì được. Dĩ nhiên là, ngoại trừ một người halfling khác. Hoặc một witcher.

Geralt trông thấy gã doppler đột ngột đổi hướng, đất cát bắn tung dưới chân, và luồn qua một khe hở trên chiếc hàng rào dựng quanh căn lều vĩ đại của đám đồ tể. Dainty cũng trông thấy. Ông ta nhảy qua hàng rào và thấy mình mắc kẹt giữa một bầy cừu kêu be be. Ông ta đánh mất thời gian. Geralt cua và nhảy theo đường của gã doppler. Anh nghe thấy tiếng vải rách. Cánh tay còn lại của chiếc áo khoác trở nên lỏng lẻo.

Witcher đứng lại để chửi thề và khạc nhổ. Và chửi thề lần nữa.

Dainty chạy theo gã doppler về phía căn lều. Những tiếng la, âm thanh đập chan chát, chửi bới và kêu thất thanh có thể được nghe thấy ở bên trong.

Witcher chửi thề lần thứ ba và đặc biệt bậy bạ. Anh nghiến răng, giơ tay phải và nhắm Dấu Aard thẳng về phía căn lều. Nó phồng lên như buồm gặp bão. Từ bên trong vọng ra tiếng người tru tréo, móng guốc giậm và bò rống. Căn lều sập xuống.

Gã doppler xoay sở bò được ra bên dưới tấm vải bạt để chạy về một cái lều nhỏ hơn, có lẽ là kho lạnh. Geralt chỉ tay theo bản năng về phía tên tội phạm đào tẩu và đánh Dấu vào lưng hắn. Gã doppler đổ xuống đất như thể bị sét đánh, nhưng ngay lập tức vùng dậy, tới được căn lều bằng vài bước chân và biến mất, với witcher truy đuổi ngay sau.

Bên dưới căn lều nồng nặc mùi thịt tươi. Và tối om.

Tellico Lunngrevink Letorte đang đứng đó, bất động và thở hồng hộc, bám lấy một cái xác heo treo trên một cây cọc. Căn lều không có đường nào khác để ra cả. Tấm vải bạt dày cộp và được đóng chặt xuống đất.

“Rất vui được gặp lại cậu, mimic,” Geralt lạnh lùng cất lời.

Gã doppler thở từng hơi khó nhọc.

“Để tôi yên,” cuối cùng hắn nói được. “Tại sao anh lại hành hạ tôi như thế, witcher?”

“Tellico,” Geralt đáp, “cậu hỏi mới ngu làm sao. Để sở hữu bầy ngựa và ngoại hình của Biberveldt, cậu đã đánh gục ông ta và cướp sạch tiền. Cậu tiếp tục trục lợi từ tính cách của ông ta và giờ lại ngạc nhiên vì những rắc rối nó đem đến cho cậu? Có quỷ mới biết cậu đang tính làm gì, nhưng đằng nào tôi cũng dự định sẽ ngăn cản nó. Tôi không muốn giết cậu hay giao nộp cậu cho chính quyền. Cậu phải rời khỏi thành phố này. Tôi sẽ đảm bảo việc đó xảy ra.”

“Còn nếu tôi từ chối?”

“Tôi sẽ vác cậu ra trong một cái bao tải và chở lên xe.”

Gã doppler đột nhiên phồng lên, rồi co lại bất thình lình và bắt đầu nở ra. Mái tóc xoăn hạt dẻ chuyển màu và mọc dài tới vai. Bộ quần áo xanh lục sáng lên như dầu và biến thành đen. Những chiếc gai bạc hiện ra trên vai và tay áo. Gương mặt bầu bĩnh và hồng hào dài ra và trở nên trắng bệch.

Bên trên vai phải hắn ta thò ra một chuôi kiếm.

“Đừng lại gần hơn nữa,” witcher thứ hai cất lời, khịt mũi và mỉm cười. “Đừng lại gần hơn nữa, Geralt. Tôi sẽ không để anh chạm vào tôi đâu.”

Thật là một nụ cười kinh khủng, Geralt nghĩ, cảm thấy muốn sờ vào thanh kiếm. Mình quả thực có một nụ cười khiếp đảm. Và đôi mắt mình nheo lại mới xấu xí làm sao. Đó thực sự là mình ư? Bệnh dịch ơi.

Trong cùng một khoảnh khắc, bàn tay của gã doppler và witcher chạm vào chuôi kiếm của họ. Cả hai thanh kiếm đồng thời rút khỏi vỏ. Cả hai witcher đồng thời thực hiện hai bước di chuyển ngắn, bước đầu tiên lên trước, bước thứ hai sang ngang. Cả hai vung kiếm rít lên một tiếng.

Họ đứng im trong tư thế đó.

“Anh không thể đánh bại tôi,” gã doppler gầm gừ, “bởi vì tôi chính là anh, Geralt.”

“Cậu sai rồi, Tellico,” witcher khẽ đáp. “Ném kiếm xuống đi và hãy biến trở lại thành Biberveldt. Nếu không, cậu sẽ hối hận đấy. Tôi hứa đó.”

“Tôi chính là anh,” gã doppler nhắc lại. “Anh sẽ không thể có được lợi thế hơn tôi. Anh không thể đánh bại tôi, bởi vì tôi chính là anh.”

“Cậu không biết là tôi nghĩa là thế nào đâu, mimic.”

Tellico hạ cánh tay cầm kiếm xuống.

“Tôi là anh,” hắn nhắc lại.

“Không,” witcher đáp. “Cậu biết vì sao không? Bởi vì cậu là một doppler nhỏ bé tốt bụng. Một doppler đã có thể giết Biberveldt và chôn xác ông ta trong đám sậy, đảm bảo rằng mình sẽ không bao giờ bị vạch mặt, thậm chí cả bởi vợ của người halfling, Gardenia Biberveldt lừng danh. Nhưng cậu đã không giết ông ta, Tellico, bởi vì đó không phải là bản chất của cậu. Cậu quả thực chỉ là một doppler nhỏ bé tốt bụng được bạn bè đặt cho cái tên Dudu. Bất kể hình dáng nào cậu vay mượn, cậu vẫn luôn như vậy. Cậu chỉ biết cách sao chép những gì tốt đẹp trong chúng tôi, bởi vì phần xấu xa, cậu không hiểu được. Đó là bản chất của cậu, doppler.”

Tellico lùi lại cho đến khi lưng chạm vào lớp vải bạt căng lều.

“Đó là lý do cậu sẽ biến trở lại thành Biberveldt và đưa tay ra cho tôi trói. Cậu không thể kháng cự tôi, bởi vì có những phần trong tôi mà cậu không thể sao chép được. Cậu biết rất rõ mà, Dudu. Trong một giây phút cậu đã có thể đọc được suy nghĩ của tôi.”

“Anh đúng, Geralt,” gã doppler nói không rõ, bởi đôi môi đang bắt đầu chuyển dạng. “Tôi đã đọc được suy nghĩ của anh. Trong một thời gian ngắn, nhưng cũng đủ. Anh biết tôi sẽ làm gì bây giờ không?”

Chiếc áo khoác da của witcher chuyển sang màu xanh bông bắp. Gã doppler mỉm cười, chỉnh lại chiếc mũ màu mận đính một sợi lông cò và vắt cây đàn luýt lên vai. Cây đàn mà vừa mới phút trước vẫn còn là một thanh kiếm.

“Tôi sẽ nói cho anh những gì mình sẽ làm bây giờ, witcher,” hắn nói, cười bằng tiếng cười của Dandelion. “Tôi sẽ ra ngoài kia và lẩn vào đám đông, nơi tôi có thể bí mật biến thành ai đó khác, thậm chí một gã ăn mày. Tôi thà làm một gã ăn mày ở Novigrad còn hơn là một doppler ngoài chốn hoang vu. Novigrad nợ tôi, Geralt. Công cuộc xây dựng thành phố này đã phá hủy môi trường sống tự nhiên của chúng tôi. Chúng tôi bị săn đuổi, tiêu diệt như lũ chó dại. Tôi là một trong số rất ít người còn sống sót. Có một lần, khi một bầy sói tấn công tôi, tôi biến thành một con sói và chạy theo bầy trong hàng tuần liền. Bằng cách đó tôi đã sống sót. Ngày hôm nay tôi cũng làm y như vậy, bởi tôi không muốn phải lang thang trong rừng và trú đông dưới tán cây. Tôi không muốn lúc nào cũng đói khát. Tôi không muốn lúc nào cũng phải làm bia tập bắn. Novigrad này ấm áp, có đồ ăn, nơi người ta có thể lao động kiếm sống và hiếm khi bị săn đuổi bằng cung tên. Novigrad là bầy sói của tôi. Tôi đã gia nhập nó để sống sót, anh hiểu chứ?”

Geralt xác nhận bằng một cái gật đầu.

“Các anh đã cho người lùn, halfling, gnome và thậm chí cả elves,” Gã doppler tiếp tục, môi giãn ra thành nụ cười xấc xược của Dandelion, “một cơ hội khiêm tốn để hòa đồng. Điều gì khiến chúng tôi tệ hơn họ? Tại sao tôi lại bị khước từ cái quyền đó? Tôi phải làm gì để được sống trong cái thành phố này đây? Biến mình thành một nữ elf mắt long lanh với cặp chân dài và mái tóc lượn sóng? Hả? Tại sao một người elves lại tốt đẹp hơn tôi? Khi nhìn một người elves, anh nhìn chân cô ta, nhưng khi nhìn tôi, anh lại thấy buồn nôn? Anh ra lệnh cho tôi phải rời đi, anh muốn trục xuất tôi, nhưng tôi sẽ sống sót. Tôi biết cách. Trong bầy sói, tôi đã phải chạy, tru tréo và cắn xé để tranh giành một con sói cái. Với tư cách một cư dân của Novigrad, tôi sẽ buôn bán, đan giỏ mây, ăn xin hoặc trộm cắp. Như một phần của xã hội các anh, tôi sẽ làm những việc mà con người bình thường luôn làm. Ai mà biết, có thể ngày nào đó tôi sẽ kết hôn?”

Witcher giữ im lặng.

“Như tôi đã nói,” Tellico điềm tĩnh tiếp tục, “tôi sẽ đi. Và anh, Geralt, anh thậm chí sẽ còn không cố cản tôi lại. Anh sẽ không nhấc dù chỉ một ngón tay, bởi vì tôi đã đọc được tâm trí anh trong một giây, Geralt – kể cả những suy nghĩ mà anh phủ nhận sự tồn tại của chúng, những suy nghĩ mà anh giấu kín khỏi bản thân mình. Để ngăn tôi, anh sẽ phải giết tôi, nhưng cái ý nghĩ sát hại tôi một cách máu lạnh khiến anh sợ hãi. Tôi nói đúng không?”

Witcher vẫn không trả lời.

Tellico chỉnh lại dây đàn và hướng ra phía cửa, quay lưng lại Geralt. Gã doppler bước từng bước kiên quyết, nhưng witcher để ý thấy cổ hắn cứng lại và đôi vai so vào nhau, chờ đợi tiếng rít của lưỡi kiếm. Geralt tra kiếm lại vào vỏ. Gã doppler dừng giữa đường và quay lại nhìn anh.

“Tạm biệt, Geralt,” hắn nói. “Cảm ơn anh.”

“Tạm biệt, Dudu,” witcher đáp lại. “Chúc may mắn.”

Gã doppler hướng về khu chợ đông đúc với cùng một sự tự tin, nhẹ nhõm và điệu bộ đong đưa như Dandelion. Cũng như nhà thơ, hắn giơ tay phải lên và vẫy nhiệt tình, mỉm cười với những cô gái ở gần đó. Geralt chậm rãi đi theo hắn. Thật chậm.

Tellico với lấy cây đàn, bước từ tốn hơn một chút và gẩy hai nốt, khúc dạo đầu cho một giai điệu mà Geralt đã quen. Quay lại, hắn hát hệt như Dandelion.

Khi mùa xuân tới mang theo cơn mưa.

Hãy để ánh mặt trời sưởi ấm hai ta.

Bởi mọi chuyện lẽ ra phải như vậy,

Vì ngọn lửa vĩnh hằng cháy bỏng như hy vọng.

“Hãy lặp lại với Dandelion nếu anh nhớ được,” hắn gọi. “Bản ballad này nên được đặt tên là Ngọn Lửa Vĩnh Hằng. Tạm biệt, witcher!”

“Này!” anh chợt nghe thấy. “Quân lừa đảo!”

Giật mình, Tellico quay lại. Vespula hiện ra từ sau một quầy hàng, ngực phập phồng vì phẫn nộ, và nhìn hắn bằng ánh mắt u ám.

“Đang ngắm gái hả, đồ phản bội!” cô rít lên, di chuyển nhanh hơn. “Hát cho chúng nghe hả, quân vô lại?”

Tellico bỏ mũ và cúi chào, cười với cô, đúng như Dandelion sẽ làm.

“Vespula thân mến,” hắn nói, “anh rất vui khi nhìn thấy em. Xin thứ lỗi, người yêu dấu à. Anh nợ em…”

“Anh là…anh là…” cô lớn tiếng cắt lời. “Anh nợ tôi thì đến lúc phải trả rồi đó! Đây!”

Chiếc chảo đồng khổng lồ lóe sáng dưới ánh mặt trời trước khi táng thẳng vào đầu của gã doppler, vang lên một tiếng coong thật lớn. Với một nụ cười ngu ngốc trên mặt, Tellico đông cứng và đổ xuống, tay gấp vào nhau. Hình dạng của hắn chợt thay đổi, chảy ra và mất hết đặc điểm. Trông thấy cảnh tượng đó, witcher vớ lấy một tấm thảm to từ một quầy hàng và lao về phía hắn. Trải tấm thảm ra đất, anh lăn gã doppler lên đó bằng hai cú đá và nhanh chóng cuốn hắn lại.

Ngồi trên tấm thảm, Geralt lau mồ hôi trên lông mày bằng tay áo. Vespula nhìn anh bằng ánh mắt ác hiểm, cái chảo trên tay rung bần bật. Một đám đông bu lại quanh họ.

“Cậu ta bị ốm,” witcher nói, rặn ra một nụ cười. “Tôi buộc phải làm thế này. Đừng bu lại, mọi người. Để chàng trai tội nghiệp này thở.”

“Các người không nghe thấy à?” Chapelle hỏi với giọng uy quyền, rẽ đường qua đám đông. “Ta khuyên các người quay trở lại làm việc đi! Tụ tập thế này là sẽ bị phạt tiền đó!”

Đám đông xung quanh tản ra để lộ Dandelion, từ từ tiến lại do bị tò mò bởi tiếng đàn luýt. Trông thấy cậu, Vespula hét lên một tiếng thất thanh trước khi ném cái chảo xuống và bỏ chạy.

“Cô ấy bị cái gì thế?” Dandelion hỏi. “Trông cô ấy như vừa mới thấy ma vậy.”

Geralt đứng dậy khỏi tấm thảm mà đang bắt đầu ngọ nguậy. Chapelle điềm tĩnh lại gần. Ông ta đi một mình. Không thấy bóng dáng cận vệ đâu cả.

“Nếu tôi là ngài, ngài Chapelle, tôi sẽ không tới gần hơn đâu,” Geralt nói bằng một giọng trầm.

“Thế sao?”

Chapelle nhìn anh lạnh lùng, môi mím lại.

“Nếu tôi là ngài, ngài Chapelle, tôi sẽ vờ như chưa nhìn thấy gì cả.”

“Phải, rõ ràng rồi,” Chapelle đáp, “nhưng anh không phải là ta.”

Dainty Biberveldt, thở hồng hộc và mồ hôi nhễ nhại, hiện ra từ căn lều đằng sau. Ông ta đứng lại khi nhìn thấy Chapelle và bắt đầu huýt sáo, tay vắt ra sau, giả vờ ngắm nghía mấy cái mái nhà kho.

Chapelle tới chỗ Geralt. Witcher vẫn đứng im mà không chớp mắt hay động đậy. Đôi mắt họ gặp nhau một lúc, rồi Chapelle nghiêng xuống tấm thảm.

“Dudu,” ông ta nói với đôi giày da ngựa của Dandelion đang thò ra từ bên trong tấm thảm bị cuộn lại. “Sao chép Biberveldt, nhanh lên.”

“Thế nào mà…” Dainty thốt lên, quay đi khỏi mấy cái nhà kho. “Cái gì?”

“Trật tự,” Chapelle nói. “Thế nào rồi Dudu?”

“Cái…” một tiếng kêu bị nghẹt vọng ra từ tấm thảm. “Cái…Cái…”

Đôi giầy da ngựa thò ra biến thành một đôi chân lông lá của một người halfling.

“Ra khỏi đó đi, Dudu,” Chapelle nói, “Còn ông, Dainty, giữ im lặng. Đối với những người này, tất cả halfling đều trông giống nhau còn gì, phải không?”

Dainty lầm bầm cái gì đó. Geralt nhìn Chapelle, mắt nhấp nháy nghi hoặc. Người viên chức đứng thẳng dậy, những kẻ hiếu kỳ cuối cùng đứng bu quanh đó rời đi ngay tức khắc trong những bước chân vội vã chìm dần vào phía xa.

Dainty Biberveldt đệ Nhị gỡ mình ra khỏi tấm thảm, hắt hơi một cái. Ông ta ngồi xuống, lau mũi và mắt. Dandelion tựa vào một chiếc rương để bên cạnh và gảy dân đàn với một vẻ mặt thích thú.

“Đó là ai? Ông nghĩ đó là ai, hả Dainty?” Chapelle từ tốn hỏi. “Hai người trông rất giống nhau, đúng không?”

“Đó là em họ của tôi,” Dainty thì thầm, và cười ngoác mồm. “Một người em họ rất thân: Dudu Biberveldt từ nông trại Persicaires, một thiên tài kinh doanh. Tôi vừa mới quyết định…”

“Ừ sao, Dainty?”

“Tôi vừa mới quyết định sẽ để cậu ấy làm người đại diện cho mình ở Novigrad. Cậu nghĩ sao, em họ?”

“Cảm ơn rất nhiều, anh họ,” người họ hàng thân thiết, anh hùng của nhà Biberveldt, thiên tài kinh doanh, đáp lại với một nụ cười.

Chapelle cũng cười.

“Giấc mơ sống trong thành phố của cậu đã thành hiện thực rồi đó,” Geralt lầm bầm. “Cậu định sẽ làm gì bây giờ, Dudu…còn ông, Chapelle?”

“Nếu đã sống giữa nơi hoang dã,” Chapelle trả lời, “phải ăn rễ cây, ướt sũng nước mưa và rét run vì lạnh, thì anh cũng biết…chúng tôi cũng muốn gì đó từ cuộc sống, Geralt. Chúng tôi không khác gì các anh.”

“Đó là một sự thật,” Geralt bình luận, gật gù. “Các ông không khác gì cả. Có lẽ thậm chí còn tốt hơn. Chuyện gì đã xảy ra với Chapelle thật rồi?”

“Ông ta chết rồi,” Chapelle đệ Nhị nói. “Từ hai tháng trước: bị trúng gió. Cầu cho đất mẹ bao bọc và Ngọn Lửa Vĩnh Hằng soi sáng đường đi cho ông ta. Tôi đã ở gần khi ông ta chết…không ai để ý thấy cả…Geralt? Anh sẽ không…”

“Ai để ý thấy cái gì chứ?” witcher hỏi, gương mặt bình thản.

“Cảm ơn anh.” Chapelle thì thầm.

“Các ông có nhiều không?”

“Có quan trọng không?”

“Không.” Witcher thừa nhận. “Không quan trọng.”

Một thứ đội mũ xanh và khoác áo lông thỏ hiện ra từ sau mấy quầy hàng.

“Ngài Biberveldt…” người gnome ngập ngừng, nhìn chòng chọc hai người halfling với vẻ kinh ngạc.

“Anh bạn nhỏ à,” Dainty nói, “ta nghĩ cậu đang tìm ông em họ của ta, Dudu Biberveldt. Nói đi, cậu ấy ngay đây rồi.”

“Oxyria báo cáo rằng cổ phiếu đã bán hết,” người gnome nói, cười nhăn ra mấy cái răng nhọn hoắt. “Với giá 4 crown một cổ phiếu.”

“Tôi nghĩ mình biết chuyện gì đang xảy ra rồi,” Dainty nói. “Thật tệ là Vivaldi không ở đây: ông ấy có thể tính lợi nhuận của ta trong nháy mắt.”

“Hãy để tôi, anh họ,” Tellico Lunngrevink Letorte, còn gọi là Penstock, Dudu đối với bạn bè, và với toàn bộ cư dân của Novigrad, một thành viên của gia đình Biberveldt đồ sộ. “Hãy để tôi tính. Tôi có trí nhớ rất tốt với số liệu. Cùng vài thứ khác nữa.”

“Xin mời,” Dainty nói, cúi chào. “Tính đi, em họ thân mến.”

“Giá mua vào,” gã doppler lẩm nhẩm, cau mày, “cũng không cao lắm: 18 cho đống nước hoa hồng, 8.5 cho đống dầu gan cá, hmm… tổng cộng, bao gồm cả sợi dây bông: 45 crown. Giá giao dịch là 600 cổ phiếu với 4 crown một cái, vậy là 2400. Và không cần trả tiền hoa hồng vì không qua trung gian…”

“Tôi yêu cầu các vị chớ quên tiền thuế,” Chapelle đệ Nhị thêm vào. “Hãy nhớ rằng một đại diện của chính quyền và nhà thờ đang đứng trước các vị đây và dự định sẽ làm tròn bổn phận của mình.”

“Không phải nộp thuế,” Dudu Biberveldt phản bác, “vì đây là khoản giao dịch với mục đích tôn giáo.”

“Hả?”

“Trộn với nhau theo đúng tỷ lệ, dầu cá, sáp ong và nước hoa hồng, thêm một chút phẩm màu cánh kiến,” gã doppler giải thích, “đổ vào bát gốm cùng một sợi dây bông sẽ cho ra một ngọn lửa đỏ rất đẹp khi đốt, mà sẽ cháy trong một thời gian dài mà không gây mùi hôi: Ngọn Lửa Vĩnh Hằng. Các linh mục cần nến cho đền thờ của họ. Giờ chúng ta đã có cái họ cần.”

“Bệnh dịch ơi,” Chapelle kêu lên. “Quả thực…chúng tôi cần nến…Dudu, cậu quả nhiên là thiên tài.”

“Cái đó tôi thừa hưởng từ mẹ.” Tellico khiêm tốn trả lời.

“Một người mẹ mà cậu trông rất giống,” Dainty xác nhận. “Nhìn đôi mắt lấp lánh khôn ngoan đó kìa. Trông hệt như bà dì kính yêu Begonia Biberveldt của tôi.”

“Geralt,” Dandelion rên rỉ. “Trong ba ngày, cậu ta đã kiếm nhiều tiền hơn tôi thấy cả đời!”

“Nếu là cậu,” witcher nói nghiêm túc, “tôi sẽ cân nhắc việc từ bỏ ca hát để chuyển sang kinh doanh. Hỏi xem, biết đâu cậu ta sẽ nhận cậu làm học việc.”

“Witcher…” Tellico nắm lấy tay áo anh. “Nói xem…tôi có thể làm gì để cảm ơn anh đây.”

“22 crown.”

“Cái gì?”

“Cho một cái áo khoác mới. Nhìn cái này mà xem.”

“Anh biết gì không,” Dandelion chợt la lên. “Tất cả chúng ta hãy cùng tới nhà thổ đi. Tới Passionflower! Nhà Biberveldt chiêu đãi!”

“Họ chấp nhận halfling sao?” Dainty hỏi lo lắng.

“Cứ để họ thử đuổi các ông ra xem,” Chapelle làm vẻ mặt dữ tợn. “Cứ để họ thử xem và tôi sẽ vu cho cả cái nhà thổ tội dị giáo.”

“Chà,” Dandelion nói. “Thế là mọi thứ đều ổn. Còn anh, Geralt, có đi cùng chúng tôi không?”

Witcher cười.

“Cậu biết không, Dandelion.” Anh nói. “Tôi sẽ rất vui lòng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.