Chương 2: THE WITCHER 1
Về sau, họ nói rằng người đàn ông tới từ phía bắc, từ Cổng Ropers. Anh ta đi bộ, dẫn theo con ngựa chở nặng đồ. Đã xế chiều và các hàng quán đều đã đóng cửa, phố xá vắng tanh. Trời nóng nhưng người đàn ông khoác một chiếc áo choàng đen. Anh ta trông khá nổi bật.
Anh ta dừng lại trước quán rượu Old Narakort, đứng đó một lúc, lắng nghe những giọng nói ở bên trong. Như thường lệ vào tầm giờ này, quán rượu chật kín người.
Người lạ không vào Old Narakort. Anh ta dắt ngựa xuống phố vào một quán rượu nhỏ, có tên Con Cáo. Không được nổi tiếng lắm, quán rượu gần như không có ai.
Chủ quán ngẩng đầu lên khỏi một thùng dưa muối và dò xét người đàn ông. Kẻ lạ mặt, vẫn đang khoác áo, đứng trước quầy, bất động và im lìm.
“Uống gì đây?”
“Bia,” kẻ lạ mặt nói. Giọng anh ta thật khó nghe.
Người chủ quán chùi tay lên tạp dề và đổ đầy một cái cốc làm bằng gốm.
Kẻ lạ mặt không già nhưng tóc anh ta trắng gần hết. Bên dưới tấm áo choàng anh ta mặc một chiếc áo khoác da kín cổ.
Khi anh ta cởi áo ra, những người xung quanh để ý thấy rằng anh ta mang một thanh kiếm – chẳng có gì là kỳ lạ, gần như mọi người đàn ông ở Vizima đều mang vũ khí – nhưng chẳng ai lại đeo kiếm sau lưng như một cây cung hay ống tên.
Kẻ lạ mặt không ngồi ở chiếc bàn đang có vài người khách. Anh ta vẫn đứng ở quầy, ánh mắt xuyên thủng chủ quán. Anh ta uống từ cái cốc.
“Tôi đang tìm một phòng trọ qua đêm.”
“Không còn phòng nào nữa.” Chủ quán ậm ực, nhìn đôi ủng cũ kỹ và bẩn thỉu của người khách. “Hỏi ở quán Old Narakort ý.”
“Tôi muốn ở đây hơn.”
“Không còn phòng nào nữa.” Chủ quán cuối cùng cũng nhận ra được chất giọng của kẻ lạ mặt. Anh ta là người Rivia.
“Tôi sẽ trả tiền.” Người lạ mặt nói khẽ, như thể không chắc chắn lắm, và thế là mọi chuyện bắt đầu. Một gã mặt rỗ người mảnh khảnh, mà từ lúc kẻ lạ mặt bước vào đã không rời mắt khỏi anh ta, đứng dậy và tiến lại quầy. Hai người bạn đồng hành của hắn cũng đứng lên, cách đó hai bước chân.
“Không có phòng nào cho ngươi cả, tên Rivia lang thang kia.” Gã mặt rỗ nói, đứng ngay cạnh kẻ lạ mặt. “Chúng ta không cần loại người như ngươi ở Vizima. Đây là một thành phố tử tế!”
Người lạ mặt cầm theo cái cốc và rời đi. Anh ta liếc nhìn chủ quán, người đang tránh ánh mắt của mình. Anh ta thậm chí còn chẳng buồn lên tiếng bênh vực người Rivia. Sau cùng thì, ai lại thích người Rivia cơ chứ?
“Bọn Rivia toàn là lũ trộm cắp,” gã mặt rỗ tiếp tục, hơi thở hắn có mùi bia, tỏi và giận dữ. “Ngươi có nghe thấy không, đồ khốn khiếp?”
“Hắn không nghe thấy cậu đâu. Tai hắn toàn cứt cả.” Một kẻ đi cùng nói, người thứ hai khục khặc.
“Trả tiền rồi biến đi!” gã mặt rỗ la lớn.
Chỉ lúc này người Rivia mới quay lại nhìn hắn.
“Tôi sẽ uống nốt cốc bia.”
“Để chúng ta giúp ngươi một tay.” gã mặt rỗ rít lên. Hắn hất cái cốc ra khỏi tay người lạ mặt, đồng thời túm lấy vai anh ta, ngón tay bám vào sợi dây da chạy chéo qua ngực người lạ mặt. Một kẻ đứng sau hắn giơ tay lên để đánh. Kẻ lạ mặt thu người lại tại chỗ, khiến gã mặt rỗ mất thăng bằng. Thanh kiếm rít lên và lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo. Quán rượu náo động. Có một tiếng hét, và một trong số những người khách còn lại nhào ra cửa. Một cái ghế bay qua phòng và đồ gốm vỡ tan tành. Chủ quán, môi run rẩy, nhìn vào gương mặt bị cắt một vết máu me của gã mặt rỗ, người đang bám lấy quầy rượu, và dần dần gục xuống. Hai kẻ còn lại đang nằm trên sàn, một bất động, một đang giãy dụa và co giật trong một vũng nước thẫm màu dần loang rộng. Tiếng hét của một người phụ nữ làm rung động bầu không khí, chọc thủng màng nhĩ trong khi người chủ quán run rẩy, hớp từng hơi, và nôn mửa.
Người lạ mặt rút lui về phía cái giếng, căng thẳng và cảnh giác. Anh ta cầm thanh kiếm bằng cả hai tay, quét lưỡi kiếm qua không khí. Không ai cử động. Nỗi sợ, như một gáo nước lạnh, hiện rõ trên gương mặt họ, làm tê liệt tứ chi và chèn cổ họng.
Ba người lính gác chạy vào quán rượu với những tiếng loảng xoảng. Chắc họ đang ở gần đấy. Họ cầm sẵn dùi cui và roi da, nhưng ngay khi trông thấy những cái xác, lập tức rút kiếm ra. Người Rivia đứng tựa lưng vào tường, và bằng tay trái, rút ra một con dao từ ủng.
“Vứt nó xuống!” một người lính hét lên bằng giọng run rẩy. “Vứt nó xuống, đồ du côn! Ngươi sẽ đi cùng chúng ta!”
Người lính thứ hai đá chiếc bàn đứng chắn giữa họ và người Rivia qua một bên.
“Đi gọi các anh em đi, Treska!” anh ta hét lên với người thứ ba, đang đứng gần cửa ra vào.
“Không cần,” kẻ lạ mặt nói, hạ kiếm xuống. “Tôi sẽ tự đi.”
“Ngươi sẽ đi, thằng con hoang, lên thẳng giá treo cổ!” người lính đang run rẩy la lên. “Vứt thanh kiếm đó xuống bằng không ta sẽ đập vỡ đầu ngươi!”
Người Rivia đứng thẳng dậy. Anh ta nhanh nhẹn kẹp thanh kiếm vào dưới tay trái, và tay phải giơ về phía các lính canh, vẽ một dấu hiệu phức tạp trong không khí. Những chiếc đinh gài trên áo từ cổ tay cho tới cùi chỏ sáng lấp lánh.
Những người lính lùi lại, lấy tay che mặt. Một vị khách bật dậy trong khi một người khác phóng ra cửa. Người phụ nữ lại hét, chói tai.
“Tôi sẽ tự đi.” kẻ lạ mặt nhắc lại bằng chất giọng vang âm như kim loại. “Và ba người các anh sẽ đi phía trước. Dẫn tôi đến gặp người cai quản lâu đài. Tôi không biết đường.”
“Vâng, thưa ngài.” người lính lầm bầm, cúi đầu, tiến ra phía cửa, nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác. Hai người lính còn lại nhanh chóng đi theo anh ta. Kẻ lạ mặt bước theo họ, tra kiếm và dao lại vào chỗ cũ. Khi họ đi qua, những người khách còn lại giấu mặt khỏi ánh nhìn của kẻ xa lạ nguy hiểm.
***
Velerad, quản gia của lâu đài Vizima, gãi gãi cằm. Ông không hề mê tín hay yếu bóng vía, nhưng cũng không ưa gì cái ý tưởng phải ở một mình với người đàn ông tóc trắng. Cuối cùng ông quyết định.
“Lui đi.” ông ra lệnh cho lính gác. “Còn ngươi, hãy ngồi xuống. Không, không phải ở đó. Xa ra một chút, nếu ngươi không phiền.”
Người lạ mặt ngồi xuống. Anh ta không còn mang kiếm hay khoác áo choàng nữa.
“Ta là Velerad, quản gia của lâu đài Vizima.” Velerad mở lời, nghịch ngợm một cây chùy đang đặt trên bàn. “Và ta đang nghe đây. Ngươi có gì để nói với ta, tên lang thang kia, trước khi ta tống ngươi vào ngục? Giết ba người và âm mưu sử dụng ma thuật, không tệ, không tệ chút nào. Có những kẻ đã bị đóng cọc ở Vizima vì làm vậy. Nhưng ta là một con người công tâm, vậy nên ta sẽ lắng nghe ngươi, trước khi đem ngươi đi xử tử. Nói đi.”
Người Rivia cởi cúc áo và lấy ra một tấm da dê trắng.
“Ông đã treo cái này ở ngã ba và trong quán rượu.” Anh ta nói khẽ. “Những gì viết trên đây là đúng chứ?”
“À.” Velerad ậm ực, nhìn vào những câu chữ khắc trên tấm da. “Hóa ra là vậy. Thế mà ta không đoán được. Phải, nó đúng. Nó được ký bởi Foltest, Vua của Temeria, Pontar và Mahakam, và điều đó đảm bảo cho sự chính xác của nó. Một thông cáo là một thông cáo, witcher, nhưng luật thì vẫn là luật – và ta cai quản luật lệ và trật tự ở Vizima này. Ta sẽ không cho phép người dân bị sát hại! Ngươi có hiểu không?”
Người Rivia gật đầu để chứng tỏ là mình hiểu. Velerad khịt mũi giận dữ.
“Ngươi có mang một biểu tượng witcher không?” Kẻ lạ mặt lại thò tay vào trong áo và lôi ra một mặt dây chuyền treo trên xích bạc. Nó có hình một cái đầu sói đang nhe nanh ra. “Và ngươi có tên không? Tên nào cũng được, đơn giản để cuộc trò chuyện dễ dàng hơn thôi.”
“Tên tôi là Geralt.”
“Rồi, Geralt. Xứ Rivia, đúng chứ, ta đoán từ chất giọng của ngươi?”
“Xứ Rivia.”
“Được rồi. Anh biết gì không, Geralt?” Velerad đập tay lên tờ cáo thị. “Cái này, hãy cho qua đi. Đây là một vấn đề nghiêm trọng. Rất nhiều người đã thử và thất bại rồi. Đây, bạn của ta, không giống như đánh đập vài gã du côn đâu.”
“Tôi biết. Đây là nghề của tôi, Velerad. Và tờ cáo thị đó ra giá ba ngàn oren tiền thưởng.”
“Ba ngàn,” Velerad làu bàu. “Và được cưới công chúa làm vợ, hay như người ta đã đồn vậy, mặc dù vua Foltest cao quý vẫn chưa xác nhận điều đó.”
“Tôi không quan tâm đến công chúa,” Geralt nói điềm tĩnh. Anh ngồi bất động, tay để lên đầu gối. “Chỉ ba ngàn thôi.”
“Thật là thời buổi bất thường,” ngài quản gia thở dài. “Bất thường làm sao! Hai mươi năm trước, kể cả một kẻ say rượu ngu đần, cũng chẳng thể ngờ rằng một nghề nghiệp như witcher có tồn tại. Thợ săn basilisk lưu động, người lữ khách diệt rồng và vodnik! Nói ta nghe đi, Geralt, các anh có được phép uống bia không?”
“Chắc chắn rồi.”
Velerad vỗ tay.
“Bia!” Ông gọi. “Và ngồi gần hơn đi, Geralt. Ta quan tâm làm gì chứ?”
Bia, khi được mang đến, vẫn lạnh và đầy bọt.
“Thời buổi bất thường,” Velerad lầm bầm, uống một hơi dài. “Đủ loại sinh vật bẩn thỉu xuất hiện. Trên dãy núi Mahakam đầy nhóc ma quỷ. Hồi trước chỉ có chó sói tru trong rừng, nhưng giờ là kobold và spriggan ở mọi nơi, ma sói hay một thứ sâu bọ nào đấy khác. Tiên rừng và rusalka bắt cóc hàng trăm trẻ con từ những ngôi làng. Chúng ta gặp phải những loại bệnh còn chưa nghe đến bao giờ, nó khiến tóc tai ta dựng ngược cả lên. Và giờ, trên cả cái đống đó, là thứ này!” Ông đẩy tấm da trượt trên mặt bàn. “Cũng không ngạc nhiên, Geralt, rằng dịch vụ witcher của các anh đang rất cần thiết.”
“Thông cáo của đức vua, ngài quản gia,” Geralt ngẩng đầu lên. “Ông có biết chi tiết không?”
Velerad ngửa ra sau ghế, tay đan vào nhau để trên bụng.
“Chi tiết ư? Có, ta có biết. Không phải là trực tiếp, nhưng cũng từ một nguồn tin cậy.”
“Đó là điều tôi muốn.”
“Nếu anh một mực muốn làm, thì nghe đi vậy.” Velerad nhấp chút bia và hạ giọng. “Dưới thời kỳ cai trị của Medell, cha của đức vua của chúng ta, khi vẫn còn là một hoàng tử, Foltest đã chứng tỏ với mọi người rằng ngài ấy có thể làm gì, và ngài ấy có thể làm được rất nhiều. Chúng ta đã hy vọng rằng cuối cùng ngài ấy cũng sẽ chín chắn lên. Nhưng chỉ một thời gian rất ngắn sau khi lên ngôi, Foltest đã vượt qua cả chính mình trước đây, không thể ngờ nổi: ngài ấy đã làm em gái ruột có thai. Adda trẻ hơn và họ luôn ở cùng nhau, nhưng chẳng ai nghi ngờ gì cả, có lẽ ngoại trừ hoàng hậu...Nói ngắn gọn: đột nhiên Adda vác cái bụng bầu to đùng, và Foltest bắt đầu nói về việc kết hôn với chính em gái mình. Tình hình trở nên căng thẳng hơn nữa khi Vizimir của Novigrad muốn con gái ông ta, Dalka, kết hôn cùng Foltest và đã cử sứ giả sang để hỏi chuyện. Chúng ta đã phải ngăn không cho Foltest xúc phạm họ, và may mắn là chúng ta đã làm vậy, nếu không thì giờ này Vizimir đã xé xác chúng ta rồi. Sau đó, không cần đến sự giúp đỡ của Adda – bởi cô ấy rất có sức ảnh hưởng lên anh trai mình – chúng ta đã thuyết phục được ngài ấy ngưng đám cưới.”
“Thế rồi, Adda sinh con. Và giờ thì nghe kỹ này, bởi vì đây chính là lúc mọi chuyện bắt đầu. Chỉ có rất ít người trông thấy cô ấy đã sinh ra cái gì, nhưng một bà đỡ đã nhảy ra khỏi cửa sổ tòa tháp để tự tử và một người khác mất trí, cho đến giờ vẫn không thể hồi phục. Vậy nên ta đoán rằng đứa con hoang – một bé gái – không được bình thường cho lắm, và con bé chết ngay sau đó. Không ai vội vàng cắt dây rốn. Adda, cũng không may mắn sống sót được.”
“Nhưng rồi Foltest lại can thiệp lần nữa. Tục lệ quy định đứa con hoang của hoàng gia phải được hỏa táng và đem chôn ngoài nơi hoang dã. Nhưng thay vào đó, theo lệnh của đức vua nhân từ của chúng ta, con bé được đặt nằm trong một cái quách ở tầng hầm bên dưới cung điện.”
“Quá trễ cho tục lệ của ông rồi.” Geralt ngẩng đầu lên. “Một Hiền Triết lẽ ra nên được cử tới.”
“Ý anh là mấy kẻ bịp bợm đội mũ đính sao đó hả? Đương nhiên rồi. Về sau có khoảng mười người bọn họ chạy tới, ngay khi mọi người bắt đầu vỡ lẽ ra cái thứ đang nằm trong quách kia là gì. Và bò ra ngoài hằng đêm. Tuy nhiên nó chưa bắt đầu ngay. Ôi, không đâu. Trong vòng bảy năm sau đám tang, mọi chuyện đều yên ổn. Rồi vào một đêm – trăng tròn – có tiếng la hét và hỗn loạn trong cung điện! Ta không cần phải kể với anh, đây là nghề của anh và anh đã đọc cáo thị rồi. Đứa bé sơ sinh đã lớn lên trong quách – và mọc đầy răng nanh! Nói cách khác, con bé trở thành một striga.”
“Đáng tiếc là anh không được nhìn những cái xác, như ta. Nếu trông thấy, anh đã tránh xa Vizima rồi.”
Geralt im lặng.
“Rồi, như ta vừa nói,” Velerad tiếp tục. “Foltest cho triệu tập một đám pháp sư. Tất cả đều lảm nhảm cùng một lúc và suýt nữa thì đánh nhau bằng mấy cây trượng – mà dùng để xua chó, một khi chúng được thả ra để đuổi lũ đần ấy đi. Và ta nghĩ là họ rất thường xuyên xích mích như vậy. Ta xin lỗi, Geralt, nếu quan điểm về pháp sư của ta có khác so với anh. Chắc chắn là với nghề nghiệp của anh, anh sẽ nghĩ khác đi, nhưng với ta thì họ rặt một lũ lừa đảo và ngu đần. Witcher các anh còn khiến người khác thấy an tâm hơn nhiều. Ít ra thì các anh rất thẳng thắn.”
Geralt mỉm cười, nhưng không bình luận gì.
“Nhưng, nói tóm lại,” ngài quản gia nhìn vào cốc và rót thêm bia cho chính mình và người Rivia. “Có một vài lời khuyên của mấy tay pháp sư đó nghe không đến nỗi lố bịch lắm. Một người gợi ý nên thiêu trụi cả tòa lâu đài cùng với con striga và cái quách. Một người khác gợi ý chặt đầu nó. Số còn lại nghiêng về lựa chọn đóng cọc lên người con quái vật vào ban ngày, khi nó vẫn còn đang ngủ, mệt mỏi vì thú vui về đêm. Thật không may là có một kẻ, một gã hề đội mũ chóp nhọn, một tên ẩn sĩ lưng gù, nói rằng đó là do ma thuật: câu thần chú có thể đảo ngược được và con striga sẽ lại biến thành cô con gái bé bỏng của Foltest, xinh như tranh vẽ. Chỉ cần có người ngủ lại ở hầm mộ một đêm, và thế là xong. Sau đó – anh có tưởng tượng ra ai ngu đến thế không? – lão tự mình đến cung điện để qua đêm. Xác lão chẳng còn lại mấy vào sáng hôm sau, ta tin là chỉ có mỗi cái mũ và cây trượng. Nhưng Foltest cứ bám dính lấy cái ý tưởng này như bọ chét bám lông chó. Ngài ấy cấm tiệt mọi cố gắng để hạ sát con striga và đem đến đủ loại lừa đảo từ khắp các ngóc ngách của Vizima để đảo ngược câu thần chú và biến con bé lại thành một cô công chúa. Thật là một đám đông đầy màu sắc! Những người phụ nữ tâm thần, kẻ tàn tật, bọn lang thang bẩn thỉu. Đáng tiếc làm sao!”
“Họ cứ đến và làm phép – chủ yếu là trên một bát nước hay cái cốc. Đương nhiên là có một số đã nhanh chóng bị lật tẩy bởi Foltest hay hội đồng. Một số thậm chí còn bị đem đi treo cổ, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Nếu là ta thì ta đã xử tử hết rồi. Ta nghĩ không cần phải nói là con striga, trong thời gian đó, đã ăn đủ mọi loại người và chẳng thèm đếm xỉa gì đến những kẻ lừa đảo và mấy câu thần chú rởm đời của chúng. Và Foltest cũng không còn sống trong cung điện nữa. Chẳng ai sống ở đó nữa.”
Velerad tạm dừng, uống chút bia, và witcher đợi trong im lặng.
“Và thế là đã bảy năm trôi qua, Geralt, bởi vì con bé ra đời vào khoảng 14 năm về trước. Chúng ta còn những mối lo khác, như nguy cơ chiến tranh với Vizimir của Novigrad – vì những lý do hoàn toàn thực tế và xác đáng – để tranh giành biên giới, chứ chẳng hơi đâu bận tâm đến công chúa hay hôn nhân gì cả. Foltest cũng thỉnh thoảng có đề cập đến kết hôn và có xem qua vài bức chân dung được gửi đến từ các vương quốc láng giềng, mà sau đó ngài ấy ném luôn xuống bồn cầu. Và thỉnh thoảng ngài ấy lại nổi cơn điên, và bắt đầu cho sứ giả đi tìm một pháp sư mới. Phần thưởng mà ngài ấy đưa ra, ba ngàn oren, đã thu hút một số đông những kẻ quái dị, hiệp sĩ dạo, thậm chí cả một gã chăn cừu mà nổi tiếng cả vùng vì độ ngu, cầu cho hắn được yên nghỉ. Nhưng con striga vẫn sống khỏe. Cứ nay đây mai đó nó lại ngoạm được một người nào đấy. Rồi chúng ta cũng quen dần. Ít ra thì đám anh hùng cố đảo ngược câu thần chú ấy cũng có tác dụng – con quái vật được ăn no nê và không còn lang thang ngoài cung điện nữa. Foltest đã có một cung điện mới, dĩ nhiên rồi, rất hoành tráng.”
“Bảy năm,” Geralt ngẩng đầu lên, “bảy năm, mà chưa có ai giải quyết được vấn đề ư?”
“Thì, chưa.” Ánh mắt của Velerad đục thủng witcher. “Bởi vì vấn đề không thể giải quyết được. Chúng ta phải chấp nhận nó thôi, đặc biệt bởi vì Foltest, người trị vì nhân từ và đáng kính của chúng ta, cứ liên tục treo mấy tờ thông cáo này lên các ngã ba. Tuy nhiên lượng người tình nguyện đã giảm so với hồi trước. Cũng mới có một kẻ gần đây, nhưng hắn đòi ba ngàn ứng trước. Vậy nên chúng ta nhét hắn vào một cái bao và quẳng xuống hồ.”
“Vẫn không thiếu những kẻ lừa đảo nhỉ?”
“Không, còn lâu mới hết.” Ngài quản gia đồng tình mà không rời mắt khỏi witcher. “Đó là lý do tại sao anh không được đòi tiền ứng trước khi tới cung điện. Đó là nếu anh định tới.”
“Tôi sẽ tới.”
“Tùy anh. Nhưng hãy nhớ lấy lời khuyên của ta. Sẵn đang nói tới phần thưởng, đã có những lời đồn đại về nửa thứ hai của nó. Như ta nhắc từ trước: cưới công chúa làm vợ. Ta không biết ai đã bịa ra cái đó, nhưng nếu con striga nhìn đúng như người ta kể thì đó quả là một trò đùa đặc biệt ác ý. Tuy nhiên vẫn có không ít lũ đần độn hộc tốc chạy tới cung điện với hy vọng được gia nhập vào hoàng tộc. Hai người học việc của thợ đóng giày, nói chính xác. Tại sao thợ đóng giày lại ngu như vậy, hả Geralt?”
“Tôi không biết. Còn witcher thì sao, ngài quản gia? Đã có ai thử chưa?”
“Có một vài. Nhưng khi họ nghe rằng không được giết con striga và phải đảo ngược lời nguyền, đa số đều nhún vai và bỏ đi. Đó là lý do mà sự tin tưởng của ta vào witcher đã tăng lên nhiều, Geralt. Có một người, trẻ hơn anh – ta quên mất tên cậu ta rồi, kể cả nếu cậu ta đã nói tên đi chăng nữa. Cậu ta đã thử.”
“Và?”
“Cô công chúa răng nanh đã làm vung vãi nội tạng của cậu ta ra một vùng khá rộng.”
Geralt gật đầu. “Đó có phải là tất cả bọn họ không?”
“Còn một người khác.”
Velerad im lặng mất một lúc, witcher không giục ông.
“Phải,” cuối cùng ngài quản gia lên tiếng. ‘Còn một người nữa. Thoạt tiên, khi Foltest dọa sẽ treo cổ anh ta nếu dám làm hại hay giết con striga, anh ta đã cười và bắt đầu gói ghém hành lý. Nhưng sau đó,” Velerad rướn người qua bàn, hạ giọng xuống gần như thì thầm, “sau đó anh ta đã chấp nhận công việc. Anh thấy đấy, Geralt, có một số người khôn ngoan ở Vizima, giữ những chức vụ cao, những người đã phát chán với cái mớ bòng bong này rồi. Lời đồn là những người đó đã thuyết phục tay witcher, trong bí mật, rằng không cần dây dưa với thần chú làm gì và cứ giết con striga rồi báo với đức vua là phép thuật đã không có hiệu quả, cô con gái yêu quý của ngài đã bị giết để tự vệ - một tai nạn nghề nghiệp. Đức vua, dĩ nhiên là sẽ nổi giận và không trả một xu nào. Nhưng thế là giải quyết được cái mớ rắc rối này. Tay witcher láu cá đáp lại là chúng ta cứ việc tự đi mà đuổi con striga. Chà, vậy chúng ta có thể làm gì đây? Chúng ta đã tự hùn tiền vào, mặc cả...nhưng vẫn không được.”
Geralt nhướng lông mày lên.
“Không được.” Velerad nhắc lại. “Tay witcher đã không muốn thử trong đêm đầu tiên. Anh ta cứ đi qua đi lại, chờ đợi, lang thang trong vùng. Họ nói rằng cuối cùng anh ta trông thấy con striga, bò ra khỏi hầm mộ để duỗi mình thôi chứ chưa làm gì. Anh ta nhìn thấy nó và bỏ đi luôn ngay trong đêm. Mà không nói một lời.”
Biểu cảm của Geralt có thay đổi một chút, thành một thứ có vẻ như là một nụ cười mỉm.
“Những người khôn ngoan đó,” anh nói, “họ vẫn còn tiền chứ, phải không? Witcher đâu nhận tiền ứng trước.”
“Chắc chắn là họ vẫn còn.” Velerad trả lời.
“Lời đồn có nói là họ ra giá bao nhiêu không?”
Velerad nhe răng ra cười. “Có người nói khoảng tám trăm...”
Geralt lắc đầu.
“Một số khác,” ngài quản gia lầm bầm, “nói một ngàn.”
“Cũng chẳng được mấy nhất là khi tin đồn thường hay phóng đại. Và đức vua ra giá ba ngàn lận.”
“Đừng quên vị hôn thê nữa,” Velerad mỉa mai. “Anh đang nói cái gì vậy? Rõ ràng là anh sẽ không nhận được ba ngàn rồi.”
“Sao lại rõ ràng?”
Velerad đập tay lên bàn. “Geralt, đừng làm hỏng ấn tượng của ta về witcher chứ! Chuyện này đã tiếp diễn được hơn bảy năm rồi! Con striga đang làm thịt được khoảng 50 người mỗi năm, càng ngày càng có ít kẻ dám bén mảng tới cung điện. Ôi không đâu, bạn của ta, ta tin vào phép thuật. Ta đã từng thấy nhiều rồi và ta có tin, đến một mức độ nào đó, vào khả năng của các pháp sư và witcher. Nhưng tất cả cái mớ nhảm nhí về việc giải lời nguyền này tới từ một lão già lưng gù đã mất trí vì chế độ ăn kiêng ẩn sĩ của mình. Đó là thứ rác rưởi mà chả ai tin vào ngoại trừ mỗi Foltest. Adda sinh ra một con striga vì đã ngủ với anh trai mình. Đó là sự thật, và chẳng có phép màu nào giúp được cả. Giờ thì con striga ăn thịt người – như striga vẫn hay làm – và nó phải bị tiêu diệt, có thế thôi. Nghe này: hai năm trước có một đám nông dân ở nơi khỉ ho cò gáy nào đó gần Mahakam đã bị quấy rầy bởi một con rồng cứ ăn thịt hết cừu của họ. Đám nông dân tụ tập lại, đập chết con rồng bằng gậy gộc, và thậm chí còn chẳng nghĩ rằng việc đó xứng đáng để huênh hoang. Nhưng người dân Vizima của chúng ta đang chờ đợi một phép màu và khóa cửa vào mỗi đêm trăng tròn, hay trói một tên tội phạm nào đó trước cổng cung điện, cầu cho con vật sẽ được ăn no nê và quay lại quách của mình.”
“Một giải pháp không tồi,” witcher mỉm cười. “Tội phạm giờ còn lại ít quá à?”
“Chẳng còn một ai.”
“Đường nào tới cung điện vậy, cái mới ý?”
“Ta sẽ tự dẫn anh tới đó. Và còn lời đề nghị của những người khôn ngoan thì sao?”
“Ngài quản gia,” Geralt nói, “sao phải vội vã thế? Sau cùng thì, tôi cũng rất có khả năng dính phải một tai nạn trong khi làm việc, ngoài ý muốn. Thay vào đó, những người khôn ngoan nên bắt đầu nghĩ cách cứu tôi thoát khỏi cơn thịnh nộ của đức vua và tập hợp đủ 1500 oren như đồn đại đi.”
“Chỉ một ngàn thôi.”
“Không, ngài Velerad,” witcher nói dứt khoát. “Tay witcher mà được trả giá một ngàn đã chạy ngay khi vừa mới thấy con striga, mà không cần mặc cả. Vậy nên rủi ro lớn hơn một ngàn nhiều. Việc nó lớn hơn cả 1500 là còn phải xem xét. Đương nhiên, tôi mới chỉ nói trước thế thôi.”
“Geralt?” Velerad gãi đầu. “Một ngàn hai trăm được không?”
“Không. Đây không phải một nhiệm vụ dễ dàng. Đức vua ra giá ba ngàn, và đôi lúc giải lời nguyền còn dễ hơn là phải giết. Nhưng vậy thì một trong những người tiền nhiệm của tôi đã làm thế rồi, hoặc là giết con striga, nếu nó đơn giản như vậy. Ngài nghĩ là họ để mình bị ăn thịt là vì sợ đức vua sao?”
“Vậy thì, witcher,” Velerad gật đầu, “chúng ta thỏa thuận như vậy. Nhưng một lời khuyên – đừng nói gì với đức vua về nguy cơ tai nạn nghề nghiệp.”
***
Foltest gầy và có một gương mặt đẹp – quá đẹp. Ngài dưới 40, witcher nghĩ vậy. Đức vua ngồi trên một chiếc ghế dựa người lùn tạc từ gỗ đen, chân duỗi về phía lò sưởi, nơi hai con chó đang nằm. Bên cạnh ngài, đang ngồi trên một cái rương, là một người đàn ông già hơn, vạm vỡ với bộ râu trên mặt. Đằng sau đức vua là một người khác, ăn diện và vẻ mặt tự kiêu. Một lãnh chúa.
“Một witcher tới từ Rivia.” đức vua phá vỡ sự im lặng xuất hiện sau lời giới thiệu của Velerad.
“Vâng, thưa ngài.” Geralt cúi đầu.
“Cái gì khiến cho tóc ngươi bạc như vậy? Phép thuật? Ta có thể thấy là ngươi không già. Đấy là một câu đùa thôi. Đừng nói gì cả. Ta đoán là ngươi đã có nhiều kinh nghiệm rồi?”
“Vâng, thưa đức vua.”
“Ta rất muốn nghe chúng.”
Geralt cúi thấp hơn nữa. “Thưa đức vua, ngài biết rằng bộ luật của chúng tôi cấm chúng tôi không được nói về công việc của mình rồi mà.”
“Một bộ luật tiện lợi, witcher, rất tiện lợi. Nhưng cứ kể ta nghe đi, ngươi đã từng đối phó với spriggan chưa?”
“Rồi ạ.”
“Ma cà rồng, leshy?”
“Cả chúng nữa.”
Foltest lưỡng lự. “Striga?”
Geralt ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt đức vua. “Rồi ạ.”
Foltest quay mặt đi. “Velerad!”
“Vâng, thưa ngài?”
“Ngươi đã kể cho hắn chi tiết công việc chưa?”
“Rồi, thưa ngài. Anh ta nói là câu thần chú ếm lên công chúa có thể đảo ngược được.”
“Ta đã biết thế từ lâu rồi. Bằng cách nào, hả witcher? Ôi, đương nhiên rồi, ta quên mất. Bộ luật của ngươi. Thôi được rồi. Ta sẽ chỉ nói một câu thôi. Nhiều witcher đã thử. Velerad, ngươi kể với hắn chưa? Tốt. Vậy nên ta biết chuyên môn của ngươi là giết, chứ không phải làm phép. Đây không phải là một lựa chọn. Nếu một sợi tóc trên đầu con gái ta rụng xuống, cái đầu của ngươi sẽ nằm trên thớt. Đó là tất cả. Ostrit, ngài Segelen, hãy ở lại và đưa cho hắn mọi thông tin cần thiết. Witcher luôn hỏi rất nhiều. Cho hắn ăn và để hắn ở lại cung điện. Không được để hắn lang thang trong các quán rượu hay nhà trọ.”
Đức vua đứng dậy, huýt sáo gọi lũ chó và đi ra cửa, làm tán loạn những cọng rơm rải trên nền nhà. Khi đứng ở cửa, ngài dừng lại.
“Nếu ngươi thành công, witcher, phần thưởng sẽ là của ngươi. Có thể ta sẽ cho thêm gì đó nếu ngươi làm tốt. Dĩ nhiên là cái mớ nhảm nhí về việc cưới công chúa được đám thường dân phát tán là hoàn toàn vớ vẩn. Ta chắc là ngươi không tin rằng ta sẽ trao con gái mình cho một người lạ mặt đó chứ?”
“Không, thưa đức vua. Tôi không tin.”
“Tốt. Nó cho thấy ngươi rất khôn ngoan.”
Foltest rời đi, đóng cửa lại sau lưng mình. Velerad và nhà quý tộc, đã đứng suốt lúc đó, ngay lập tức ngồi xuống bàn. Ngài quản gia uống nốt cốc bia của đức vua, nhìn xuống đáy cốc và chửi rủa. Ostrit, ngồi lên ghế của Foltest, nhăn mặt nhìn witcher trong khi vuốt ve cái tay vịn. Segelen, người đàn ông râu rậm, gật đầu với Geralt.
“Ngồi đi, witcher, ngồi đi. Bữa tối sẽ sớm được dọn ra thôi. Anh muốn biết gì nào? Ngài quản gia Velerad chắc đã kể anh nghe mọi chuyện rồi. Tôi biết ông ấy, ông ấy thà kể cho anh quá nhiều còn hơn là quá ít.”
“Chỉ vài câu hỏi thôi.”
“Hỏi đi.”
“Ngài quản gia có nói, sau khi con striga xuất hiện, đức vua đã cho gọi rất nhiều Hiền Triết.”
“Đúng. Nhưng đừng nói striga, hãy gọi là công chúa. Thế sẽ dễ dàng hơn để tránh mắc sai lầm khi nói chuyện với đức vua – và bất kỳ hậu quả kinh khủng nào đi theo.”
“Trong số các Hiền Triết có người nào nổi tiếng không? Được biết đến rộng rãi?”
“Cũng có, hồi trước và sau này. Tôi không nhớ tên. Ngài có nhớ không, ngài Ostrit?”
“Tôi không nhớ,” nhà quý tộc nói. “Nhưng tôi biết có vài người rất thích thú với tiếng tăm. Họ nói chuyện khá nhiều.”
“Họ có đồng ý là câu thần chú có thể giải được không?”
“Họ còn lâu mới đồng ý được,” Segelen cười, “về bất kỳ vấn đề gì. Nhưng một quan điểm như vậy đã được nêu ra. Nó rất đơn giản, thậm chí không cần đến năng lực phép thuật. Như tôi hiểu, chỉ cần một người ngủ lại qua đêm – từ hoàng hôn cho tới tiếng gáy thứ ba của gà trống – bên cạnh cái quách.”
“Quả thật đơn giản.” Velerad khịt mũi.
“Tôi muốn nghe miêu tả về...công chúa.”
Velerad bật dậy khỏi ghế. “Công chúa trông như một con striga!” ông la lên. “Như một con striga striga nhất ta từng nghe! Nữ điện hạ, đứa con hoang bị nguyền rủa, cao gần hai mét, người trông như một thùng bia, hàm rộng từ mang tai đến mang tai và răng sắc như dao cạo, mắt đỏ với mái tóc bùi nhùi như giẻ lau sàn! Móng vuốt như mèo rừng, cong xuống đất! Ta ngạc nhiên là chúng ta vẫn chưa gửi chân dung con bé tới các nước láng giềng đấy! Công chúa, bệnh dịch bắt nó đi, đã gần 14 rồi. Đã tới lúc nghĩ tới việc cho nó cưới chồng!”
“Bình tĩnh nào, Velerad.” Ostrit nhăn mặt, liếc ra phía cửa. Segelen hơi mỉm cười.
“Mô tả, mặc dù rất sống động, khá là chính xác, và đó là những gì anh muốn, phải không witcher? Velerad chưa nhắc đến là công chúa di chuyển với tốc độ phi thường và khỏe hơn rất nhiều so với ngoại hình và chiều cao. Và con bé 14 tuổi, nếu điều đó quan trọng.”
“Nó quan trọng,” witcher nói. “Những vụ tấn công chỉ xảy ra vào trăng tròn thôi sao?”
“Phải,” Segelen trả lời, “nếu con bé tấn công bên ngoài phạm vi cung điện cũ. Còn ở bên trong, người ta luôn chết, bất kể giai đoạn trăng nào đi nữa. Nhưng con bé chỉ ra ngoài vào lúc trăng tròn, và không phải luôn luôn.”
“Đã có cuộc tấn công nào xảy ra vào ban ngày chưa?”
“Chưa.”
“Con bé luôn ăn thịt nạn nhân à?”
Velerad khạc xuống sàn.
“Thôi nào, Geralt, sắp ăn tối rồi. Mẹ kiếp! Ăn thịt, cắn một miếng, vứt đi, đa dạng lắm – chắc là tùy vào tâm trạng con bé lúc đó. Nó chỉ cắn đứt đầu một người, moi ruột vài kẻ khác, một số thì nó ăn sạch cả xương, hút khô tủy luôn. Con mẹ khốn khiếp...”
“Cẩn thận đấy, Velerad,” Ostrit gầm gừ. “Muốn nói gì về con striga thì nói nhưng đừng sỉ nhục Adda trước mặt tôi, cũng như ông không dám làm trước mặt đức vua!”
“Có nạn nhân nào sống sót không?” Witcher hỏi, rõ ràng là không để tâm đến cơn bộc phát của nhà quý tộc.
Segelen và Ostrit nhìn nhau.
“Có.” người đàn ông râu rậm nói. “Hồi đầu, bảy năm về trước, con bé nhảy xổ vào hai người lính đứng canh hầm mộ. Một người thoát được...”
“Và rồi,” Velerad ngắt lời, “có một người nữa, thợ xay bột mà con bé tấn công gần thành phố. Ông có nhớ...”
***
Ngày hôm sau, vào buổi tối, người thợ xay bột được đưa đến căn phòng nhỏ nằm bên trên trạm gác, đã được dành riêng cho witcher. Ông ta được một người lính gác mặc một cái áo khoác có mũ trùm che mặt dẫn vào.
Cuộc nói chuyện chẳng cho ra kết quả hữu ích nào hết. Người thợ xay run như cầy sấy: lắp bắp và lầm rầm, và vết sẹo của ông ta còn cho witcher biết nhiều hơn là lời nói. Con striga có thể mở hàm rộng đến bất ngờ và bộ răng nanh cực kỳ sắc, bao gồm hai bộ nanh ở hàm trên siêu dài, mỗi bên hai cái. Móng vuốt của cô ta bén hơn vuốt mèo rừng, nhưng không cong được bằng. Và chỉ có như vậy thì người thợ xay bột mới có thể thoát ra được.
Sau khi đã hoàn tất khám nghiệm, Geralt gật đầu với tay thợ xay và người lính, ra hiệu cho họ rời đi. Người lính đẩy tay nông dân qua cửa và bỏ mũ xuống. Đó chính là Foltest.
“Ngồi đi, đừng đứng dậy.” đức vua nói. “Chuyến viếng thăm này không phải chính thức. Ngươi có bằng lòng với cuộc phỏng vấn không? Ta nghe nói ngươi đã ở cung điện sáng nay.”
“Có, thưa ngài.”
“Khi nào thì ngươi sẽ bắt đầu làm nhiệm vụ?”
“Còn 4 ngày nữa mới tới trăng tròn. Sau đó.”
“Ngươi muốn đi nhìn con bé một cái trước hả?”
“Không cần. Nhưng nếu để cô ấy ăn trước – công chúa sẽ không còn quá hung hăng nữa.”
“Striga, ngài witcher, striga. Không cần chơi trò ngoại giao với ta làm gì. Con bé sẽ trở thành công chúa sau khi giải lời nguyền. Và đó là lý do ta tới đây. Hãy trả lời ta câu này, thật ngắn gọn và rõ ràng: liệu nó có hiệu quả hay không? Đừng trốn sau bộ luật của ngươi!”
Geralt xoa trán.
“Tôi xin xác nhận, thưa đức vua, rằng câu thần chú có thể đảo ngược được. Và trừ khi tôi nhầm, nó có thể được thực hiện bằng cách ngủ qua đêm ở cung điện. Tiếng gáy thứ ba của gà trống, miễn là tới được tai của con striga đang ở ngoài quách của mình, sẽ chấm dứt được lời nguyền. Đó là những gì thường làm với striga.”
“Đơn giản vậy sao?”
“Nó không hề đơn giản. Đầu tiên, ta cần phải sống sót qua đêm. Và rồi đôi khi là những trường hợp ngoại lệ, ví như không phải chỉ là một đêm, mà là ba đêm lận. Liên tục. Và cũng có những trường hợp...vô vọng.”
“Phải.” Foltest lên giọng. “Ta cứ liên tục được nghe những kẻ khác nói vậy. Hãy giết con quái vật bởi vì đó là một trường hợp không thể cứu chữa. Ngài witcher, ta dám chắc là họ cũng đã nói chuyện với ngươi rồi. Đúng không? Băm vằm con quái thú ăn thịt người ra mà không cần dài dòng, ngay từ đầu, và nói với đức vua rằng không thể làm gì khác được. Ta sẽ không trả tiền, nhưng họ sẽ trả. Rất tiện lợi. Và rẻ. Bởi vì đức vua sẽ ra lệnh treo cổ hay chặt đầu gã witcher và tiền vẫn sẽ ở trong túi họ.”
“Đức vua ra lệnh chặt đầu witcher vô điều kiện sao?” Geralt cau mày.
Foltest nhìn vào mắt người Rivia trong một lúc lâu.
“Đức vua không biết,” cuối cùng ngài nói. “Nhưng witcher hãy cứ nên cảnh giác trước một kết cục như vậy.”
Geralt im lặng một hồi. “Tôi sẽ làm những gì trong khả năng của tôi,” anh nói. “Nhưng nếu chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tôi sẽ tự vệ. Thưa đức vua, ngài cũng nên cảnh giác trước một kết cục như vậy.”
Foltest đứng dậy. “Ngươi không hiểu ý ta. Rõ ràng là ngươi sẽ giết con bé nếu cần thiết, dù ta có muốn hay không. Bởi vì nếu không nó sẽ giết ngươi, chắc chắn và không thể tránh khỏi. Ta sẽ không trừng phạt bất cứ ai giết nó để tự vệ. Nhưng ta sẽ không cho phép nó bị giết mà chưa thử cứu nó trước. Đã từng có người cố phóng hỏa cung điện. Chúng bắn con bé bằng tên, đào hố và giăng bẫy, cho tới khi ta treo cổ vài kẻ tấn công. Nhưng đấy không phải là vấn đề. Witcher, nghe này!”
“Tôi đang nghe đây.”
“Sau tiếng gáy thứ ba của gà trống, sẽ không còn con striga nữa, nếu ta hiểu đúng. Sẽ có cái gì?”
“Nếu mọi chuyện suôn sẻ, một cô bé 14 tuổi.”
“Với cặp mắt đỏ ngầu? Hàm răng cá sấu?”
“Một cô bé 14 tuổi bình thường. Ngoại trừ...”
“Thế nào?”
“Đấy là về thể chất.”
“Ta hiểu rồi. Vậy còn tâm lý? Mỗi ngày, một xô máu cho bữa sáng? Một cái đùi thiếu nữ?”
“Không. Về tâm lý...không thể biết được. Với đầu óc của một đứa trẻ ba hay bốn tuổi, tôi nghĩ vậy. Cô bé sẽ cần sự yêu thương chăm sóc trong một thời gian dài.”
“Cái đó dĩ nhiên rồi. Witcher này?”
“Tôi đang nghe đây.”
“Liệu nó có tái phát không? Sau này?”
Geralt im lặng.
“Aha,” đức vua kêu lên. “Nó có thể. Và lúc đó thì sao?”
“Nếu cô bé chết sau khi bất tỉnh nhiều ngày, hãy thiêu xác cô ấy. Nhanh chóng.”
Foltest trở nên u ám.
“Tôi không nghĩ là sẽ đến mức đó,” Geralt thêm vào. “Để chắc chắn, tôi sẽ cho đức vua vài chỉ dẫn, để bớt nguy hiểm hơn.”
“Ngay bây giờ ư? Có sớm quá không, ngài witcher? Và nếu...”
“Ngay bây giờ,” người Rivia ngắt lời. “Rất nhiều chuyện có thể xảy ra, thưa đức vua. Có thể là vào buổi sáng ngài sẽ tìm thấy một cô công chúa, đã được giải nguyền, và cái xác của tôi bên cạnh.”
“Kể cả như vậy? Sau khi ta đã cho phép ngươi tự vệ? Mà dường như chẳng quan trọng lắm đối với ngươi.”
“Đây là một vấn đề hệ trọng, thưa đức vua. Rủi ro là rất lớn. Đó là vì sao ngài phải lắng nghe: công chúa phải luôn đeo một chuỗi ngọc sapphire quanh cổ, hay tốt hơn, có lẫn tạp chất, trên một sợi xích bạc. Cả ngày lẫn đêm.”
“Lẫn tạp chất là sao?”
“Là một viên ngọc có một chút khí đọng lại ở bên trong. Ngoại trừ cái đó, thỉnh thoảng ngài nên đốt bách xù, kim tước và bạch dương trong lò sưởi phòng cô bé.”
Foltest trầm ngâm. “Ta cảm ơn lời khuyên của ngươi, witcher. Ta sẽ lắng nghe – và giờ thì nghe ta kỹ đây. Nếu ngươi thấy vô vọng, hãy giết nó. Nếu ngươi hóa giải được lời nguyền và con bé...không bình thường. Nếu ngươi có thậm chí là một chút nghi ngờ rằng mình chưa hoàn toàn thành công, hãy giết nó. Đừng lo, ngươi không phải sợ gì ta. Ta sẽ quát mắng ngươi trước mặt người khác, trục xuất ngươi ra khỏi cung điện và thành phố, không gì hơn. Đương nhiên là ta sẽ không trả tiền cho ngươi, nhưng ngươi sẽ có thể thương lượng được gì đó từ những kẻ mà, ngươi biết rồi đấy.”
Cả hai im lặng hồi lâu.
“Geralt.” Lần đầu tiên Foltest gọi tên witcher.
“Vâng.”
“Có bao nhiêu sự thật trong lời đồn là con bé trở nên như vậy là vì Adda là em gái ta?”
“Không nhiều lắm. Một câu thần chú phải được ếm, chúng không tự mình xuất hiện được. Nhưng tôi nghĩ là mối quan hệ giữa ngài và em gái chính là nguyên nhân mà câu thần chú được ếm, và đây là kết quả.”
“Đúng như ta nghĩ. Đó cũng là điều mà một số Hiền Triết nói, mặc dù không phải tất cả bọn họ. Geralt? Những thứ đó tới từ đâu? Ma thuật, rồi thần chú?”
“Tôi không biết, thưa đức vua. Các Hiền Triết nghiên cứu những hiện tượng đó. Đối với witcher chúng tôi, biết rằng những trí óc tập trung có thể gây ra những hiện tượng đó là đủ rồi. Và tri thức để đánh lại chúng nữa.”
“Và giết chúng?”
“Thường là như vậy. Vả lại, đó cũng là việc mà chúng tôi thường được trả công để làm. Chỉ có ít người mới yêu cầu giải lời nguyền, thưa đức vua. Như một quy tắc, con người đơn giản chỉ muốn bảo vệ bản thân mình trước nguy hiểm. Nếu những con quái vật đã nhuốm máu người trên tay thì đôi lúc trả thù cũng là một động cơ.”
Đức vua đứng dậy, bước vài bước qua căn phòng, và dừng lại trước thanh kiếm của witcher đang treo trên tường.
“Bằng thứ này?” ngài hỏi, không nhìn Geralt.
“Không. Cái đó là dành cho con người.”
“Ta cũng nghe như vậy. Ngươi biết gì không, Geralt? Ta sẽ xuống hầm mộ cùng ngươi.”
“Không đời nào.”
Foltest quay lại, đôi mắt hơi lấp lánh. “Ngươi biết không, pháp sư, rằng ta chưa từng nhìn con bé? Cả khi nó vừa mới sinh ra, hay sau đó. Ta đã sợ. Ta có thể sẽ không còn được nhìn con bé nữa, không đúng sao? Ít nhất ta cũng có cái quyền được nhìn con gái mình trong khi ngươi giết nó.”
“Tôi nhắc lại, không đời nào. Đó sẽ là cái chết chắc chắn. Cho cả tôi lẫn ngài. Nếu tâm trí tôi, nếu tôi xao lãng...không đâu, thưa đức vua.”
Foltest quay đi, bước ra phía cửa. Trong một giây Geralt tưởng rằng đức vua sẽ đi mà không nói lời nào, không từ biệt, nhưng ngài đã đứng lại và nhìn anh.
“Ngươi khiến người khác thấy tin tưởng,” ngài nói, “mặc dù ta biết ngươi là người như thế nào. Ta đã được nghe kể chuyện xảy ra ở quán rượu. Ta chắc là ngươi giết lũ côn đồ đó chỉ để tin tức được lan truyền, để khiến mọi người thấy sốc, khiến ta thấy sốc. Rõ ràng là ngươi có thể xử lý chúng mà không cần xuống tay. Ta sợ là mình sẽ không bao giờ biết liệu ngươi tới đó để cứu con gái ta, hay giết nó. Nhưng ta đồng ý. Ta phải đồng ý. Ngươi có biết tại sao không?”
Geralt không trả lời.
“Vì ta nghĩ,” đức vua nói. “Ta nghĩ là con bé đã chịu đựng đủ rồi. Không đúng sao?”
Witcher nhìn xuyên thấu qua đức vua. Anh không xác nhận, không gật đầu, không làm một động tác gì hết, nhưng Foltest biết. Ngài biết câu trả lời.