Chương 16:THE EDGE OF THE WORLD 1
Dandelion bước xuống cầu thang của nhà trọ thật cẩn thận, mang theo hai cốc bia đầy bọt đến miệng. Khẽ chửi thề, cậu lách người qua một đám trẻ con tò mò và qua sân trước theo một đường chéo, tránh phân gia súc ở khắp nơi.
Một số đông dân làng đã tụ tập quanh cái bàn ở giữa sân nơi mà witcher đang ngồi nói chuyện với trưởng làng. Nhà thơ đặt cốc bia xuống và tìm một cái ghế. Cậu ngay lập tức nhận ra rằng cuộc trò chuyện vẫn chưa nhích thêm được chút nào trong suốt quãng thời gian vắng mặt ngắn ngủi của mình.
“Tôi là một witcher, thưa ông.” Geralt nhắc lại không biết là lần thứ mấy chục, chùi bọt bia dính trên mép. “Tôi không buôn bán gì cả. Tôi không đi tuyển lính cho quân đội và tôi không biết chữa sổ mũi cho ngựa. Tôi là một witcher.”
“Đó là một nghề nghiệp.” Dandelion lại giải thích lại. “Một witcher, ông có hiểu không? Anh ta giết striga và hồn ma. Anh ta tiêu diệt đủ loại sâu mọt. Để kiếm tiền. Ông hiểu chưa, trưởng làng?”
“Aha!” Cặp lông mày của trưởng làng, nhăn lại trong một suy nghĩ căng thẳng nãy giờ, giãn ra thoải mái. “Một witcher! Lẽ ra anh nên nói vậy ngay từ đầu!”
“Chính xác!” Geralt đồng ý. “Và giờ thì tôi hỏi ông: ở xung quanh đây có việc gì dành cho tôi không?”
“Aaa,” Trưởng làng lại tỏ vẻ suy tư. “Việc sao? Có lẽ là...mấy thứ...ma gì đó? Anh hỏi tôi liệu quanh đây có ma quái gì không à?”
Witcher gật đầu và mỉm cười, dụi mí mắt ngứa ngáy bằng nắm tay.
“Có đấy.” Trưởng làng kết luận sau một hồi. “Chỉ cần nhìn về đằng kia thôi, thấy dãy núi đó không? Có elves sống ở đó, đấy là vương quốc của họ. Người ta nói cung điện họ xây toàn bằng vàng. Ôi vâng, ngài witcher à! Elves, tôi nói cho mà nghe. Rất kinh khủng. Những ai tới đó không bao giờ quay về.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Geralt lạnh lùng tiếp lời. “Đó chính là lý do vì sao tôi không có ý định tới đó.”
Dandelion cười một tiếng trơ trẽn.
Trưởng làng lại suy ngẫm một hồi lâu, đúng như Geralt dự đoán.
“Aha,” cuối cùng ông ta lên tiếng. “Chà, phải. Nhưng ở quanh đây cũng có mấy thứ ma quái nữa. Chúng tới từ vùng đất của elves, chắc vậy. Ôi, ngài witcher à, có rất, rất nhiều. Khó để mà đếm hết được. Nhưng tệ nhất trong số đó phải là Bane, tôi nói có đúng không mọi người?”
“Mọi người” đột nhiên trở nên hoạt bát và bao vây lấy chiếc bàn từ mọi phía.
“Bane!” một người nói. “Phải, phải, đúng như trưởng làng đã nói đó. Một trinh nữ da trắng, cô ta đi qua từng ngôi nhà vào giữa trưa, và trẻ con, chúng lăn ra chết!”
“Và quỷ lùn!” một người nữa thêm vào, một lính gác tới từ tháp canh. “Chúng buộc túm hết bờm ngựa trong chuồng lại!”
“Và dơi! Có dơi ở đây!”
“Và myriapodan! Chúng khiến ta nổi mẩn ngứa khắp người!”
Vài phút tiếp theo trôi qua với một chuỗi dài những câu chuyện về đủ loại quái vật quấy nhiễu các nông dân trong vùng bằng những trò nghịch ngợm tai quái, hay đơn giản chỉ bằng sự tồn tại của chúng. Geralt và Dandelion nghe misguid và mamune ngăn một thanh niên thật thà tìm đường về nhà sau một cơn say bí tỉ, nghe flying drake uống trộm sữa bò, nghe hobold đội mũ đỏ và một con cá chó nguy hiểm cứ xé rách quần áo phụ nữ khi họ đem ra suối giặt – và cứ đợi một tí thôi thì chắc cũng đến lượt mấy bà cô đó luôn. Họ cũng không được tha câu truyện về mụ phù thủy già Nan cưỡi trên cán chổi vào đêm khuya và đi phá thai vào ban ngày, rằng tay thợ xay trộn thêm sồi nghiền vào bột mì, và rằng một cô tên Duda tin chắc nịch quan nhiếp chính hoàng gia là một tên trộm và kẻ cướp.
Geralt lắng nghe tất cả những chuyện này với vẻ điềm tĩnh, thi thoảng giả vờ gật gù hứng thú, và hỏi vài câu bâng quơ về đường xá và địa hình khu vực, sau đó đứng lên và ra hiệu với Dandelion.
“Mọi người cứ ngồi đây vui vẻ nhé.” anh nói. “Tôi sẽ quay lại ngay, và rồi xem chúng ta có thể làm được gì.”
Họ cưỡi ngựa trong im lặng qua những mái lán và hàng rào, tháp tùng bởi tiếng chó sủa và trẻ con khóc.
“Geralt,” Dandelion lên tiếng, đứng lên bàn đạp để với một quả táo chín từ một cành cây đang chìa ra khỏi vườn, “suốt dọc đường anh cứ than thở rằng ngày càng khó tìm việc hơn. Thế nhưng từ những gì tôi đã nghe được, có vẻ như anh có thể làm việc luôn tay từ giờ cho đến mùa đông. Rồi anh sẽ kiếm được một hai đồng, và tôi sẽ có vài chủ đề hoàn hảo cho những bản nhạc của mình. Vậy hãy lý giải tại sao chúng ta lại rời đi đi?”
“Tôi sẽ chẳng kiếm được xu nào hết, Dandelion.”
“Tại sao?”
“Vì không có một tí sự thật nào trong những câu chuyện họ kể.”
“Cái gì cơ?”
“Không một sinh vật nào họ nêu ra thực sự tồn tại.”
“Anh đang đùa rồi!” Dandelion khạc một miếng và ném cái lõi táo trúng một con chó rách rưới. “Không, không thể nào. Tôi đã quan sát họ rất kỹ, và tôi hiểu con người ta. Họ không nói dối.”
“Không.” Witcher đồng tình. “Họ không nói dối. Họ hoàn toàn tin vào những điều đó. Thế vẫn không có nghĩa là chúng có thật.”
Nhà thơ im lặng trong một lát.
“Không một con quái vật nào...Không một con nào sao? Khó mà tin được. Ít ra thì cũng phải tồn tại thứ gì đó trong những gì họ liệt kê chứ. Chỉ một thôi! Thừa nhận đi.”
“Được rồi. Tôi thừa nhận. Có một thứ thực sự có thật.”
“Ha! Cái gì thế?”
“Một con dơi.”
Họ đi qua hàng rào cuối cùng, hướng tới con đường xa lộ nằm giữa những cánh đồng ngô vàng ươm lay động trong gió. Những chiếc xe hàng đầy ắp vượt qua họ từ phía đối diện. Nhà thi sĩ vắt chân qua yên ngựa, đặt cây đàn luýt lên đùi và gảy một giai điệu hoài niệm, thi thoảng vẫy tay trước những tiếng cười khúc khích của các cô gái thôn quê ăn mặc hớ hênh đi lang thang dọc con đường, cào vác trên vai.
“Geralt,” cậu bất chợt lên tiếng, “nhưng quái vật thực sự tồn tại. Có thể là không còn nhiều như trước, có thể không còn nấp sau từng gốc cây trong rừng, nhưng chúng vẫn ở đó. Chúng tồn tại. Vậy anh lý giải thế nào cho việc người ta bịa ra chúng, hả? Hơn nữa, tin vào những gì mà họ đã bịa? Hả, witcher lừng danh? Anh chưa từng tự hỏi sao?”
“Tôi đã tự hỏi rồi, thi sĩ nổi tiếng. Và tôi biết tại sao.”
“Tôi đang tò mò đây.”
“Con người,” Geralt quay đầu lại, “thích sáng tạo ra quái vật và quỷ dữ. Bởi vì như thế sẽ khiến họ có vẻ bớt man rợ hơn. Khi họ say khướt, lừa dối, trộm cắp, đánh đập vợ con, bỏ đói người già, khi họ bổ đôi một con cáo bị mắc bẫy bằng lưỡi rìu hay cắm tên khắp người con kỳ lân cuối cùng còn tồn tại, họ muốn nghĩ rằng con Bane đột nhập vào nhà giữa ban ngày tàn bạo hơn họ. Họ cảm thấy đỡ hơn. Họ thấy dễ sống hơn.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó,” Dandelion nói sau một hồi im lặng. “Tôi sẽ tìm vài vần điệu và sáng tác một bản nhạc về nó.”
“Cứ việc. Nhưng đừng mong đợi màn vỗ tay hùng hậu.”
Họ đi thật chậm nhưng cuối cùng cũng bỏ lại những mái lán của khu làng chài đằng sau lưng. Chỉ ít phút sau họ đã trèo lên sườn đồi rậm rạp.
“Ha.” Dandelion dừng ngựa và nhìn xung quanh. “Trông kìa, Geralt. Ở đây có đẹp không kia chứ? Cực kỳ thơ mộng, chết tiệt. Một bữa tiệc cho con mắt đam mê nghệ thuật!”
Vùng đất thoải dần xuống những cánh đồng bằng phẳng, đều tăm tắp và mang đủ mọi sắc màu. Ở giữa, tròn trịa và xếp hình như một ngọn cỏ ba lá, là ba hồ nước sâu thẳm lấp lánh trong ánh nắng, vây xung quanh bởi từng hàng cây trăn sẫm màu. Đường chân trời được đánh dấu bởi một vệt núi xanh mờ ở phía xa, nhô lên trên khu rừng tăm tối, vô hình.
“Chúng ta đi tiếp, Dandelion.”
Con đường dẫn thẳng đến ba cái hồ bên cạnh những con đê và đầm nước giấu bởi bụi trăn và đầy nhóc vịt trời, mòng két, diệc và bói cá. Sự đa dạng của thế giới động vật là khá bất ngờ khi đi kèm dấu hiệu sinh sống của con người – những con đê được bảo trì thường xuyên chằng dây kín đáo, trong khi cổng xả nước được gia cố bởi đá và kèo. Thuyền bè và cầu tàu hiện rõ giữa những đám sậy bên hồ và lưới bắt cá nhấp nhô đây đó.
Dandelion đột nhiên ngoảnh lại.
“Có người đang bám theo chúng ta,” cậu nói đầy phấn khích. “Trên một cái xe hàng!”
“Thật phi thường,” witcher cười khẩy mà không cần nhìn. “Trên một cái xe hàng sao? Tôi cứ tưởng dân địa phương cưỡi dơi kia mà?”
“Anh biết gì không?” nhà thơ làu bàu. “Càng gần đến rìa thế giới, đầu óc anh càng sắc xảo hơn. Tôi không muốn nghĩ nó sẽ trở nên như thế nào đâu!”
Họ di chuyển cũng chẳng nhanh lắm và chiếc xe hàng trống không, được kéo bởi hai con ngựa đốm, bắt kịp họ trong chốc lát.
“Wooooaaaahhhh!” Người đánh xe dừng ngựa lại ngay sau họ. Ồng ta khoác một chiếc áo da cừu bên trên lớp da trần và tóc mái kéo xuống tận lông mày. “Tạ ơn thần linh, các quý ngài!”
“Chúng tôi cũng vậy,” Dandelion đáp lại, đã quen với phong tục của vùng miền. “Tạ ơn thần linh.”
“Nếu chúng tôi muốn.” witcher lầm bầm.
“Tôi tên là Netty,” người đánh xe tự giới thiệu. “Tôi đã quan sát các ngài nói chuyện với trưởng làng ở Upper Posada. Tôi biết ngài là một witcher.”
Geralt thả dây cương và để con ngựa của anh nhấm nháp mấy bụi tầm ma bên vệ đường.
“Tôi có nghe,” Netty tiếp tục, “ông trưởng làng ba hoa với ngài. Tôi đã để ý gương mặt ngài và thấy chẳng có gì là lạ. Đã lâu rồi tôi chưa được nghe ba cái chuyện nhảm nhí và bá láp như vậy.”
Dandelion cười.
Geralt chăm chú quan sát người nông dân, không nói gì.
Netty hắng giọng. “Ngài có muốn được thuê để làm một công việc thực sự không?” ông ta hỏi. “Tôi có một việc cho ngài.”
“Và đó là gì vậy?”
Netty không hạ mắt xuống. “Bàn bạc công chuyện trên đường thì không hay ho cho lắm. Hãy tới nhà tôi đi, ở Lower Posada. Rồi chúng ta nói chuyện. Dù sao thì, các ngài cũng đang đi về hướng đó còn gì.”
“Sao ông lại chắc chắn như thế?”
“À, bởi vì chẳng còn đường nào khác quanh đây, và ngựa của các ngài đang quay mũi về hướng đó, chứ không phải quay mông.”
Dandelion lại cười. “Anh nói sao với chuyện này, Geralt?”
“Không gì cả,” witcher đáp lời. “Bàn công chuyện trên đường thì không hay ho cho lắm. Vậy thì đi nào, Netty đáng kính.”
“Hãy buộc ngựa của các ngài vào xe, và ngồi lên đây nào.” người nông dân đề nghị. “Sẽ thoải mái hơn nhiều. Sao lại phải hành hạ cái mông trên yên ngựa làm gì?”
“Quá đúng.”
Họ trèo lên chiếc xe. Witcher thoải mái duỗi mình trên lớp rơm khô. Dandelion, rõ ràng là sợ làm bẩn chiếc quần da lịch lãm màu xanh lục của mình, ngồi lên thành xe. Netty tặc lưỡi với lũ ngựa và chiếc xe hàng bắt đầu lọc cọc di chuyển trên con đê được gia cố chắc chắn.
Họ qua một cây cầu bắc ngang một con kênh phủ đầy hoa súng và bèo tây, rồi tới một dải cánh đồng nối liền nhau xa ngút tầm mắt.
“Khó để mà tin được nơi đây lại là tận cùng của thế giới, tận cùng của nền văn minh.” Dandelion lên tiếng. “Nhìn xem, Geralt. Lúa mạch chín như vàng, và một người nông dân cưỡi ngựa cũng có thể nấp được trong đám ngô kia. Hay nhìn hạt dầu này mà xem, to khủng khiếp chưa.”
“Cậu biết nghề nông à?”
“Thi sĩ chúng tôi phải biết mọi thứ,” Dandelion kiêu ngạo trả lời. “Nếu không chúng tôi sẽ không thể làm công việc của mình. Con người ta luôn cần phải học, anh bạn thân mến à, học. Tương lai của thế giới phụ thuộc vào nghề nông, thế nên hiểu biết một chút về nó là tốt. Nông nghiệp cho con người cái ăn, cái mặc, bảo vệ ta khỏi giá rét, cung cấp tư liệu giải trí và hỗ trợ nghệ thuật.”
“Cậu nói hơi quá về đoạn giải trí với nghệ thuật rồi.”
“Thế rượu làm từ cái gì?”
“Tôi hiểu rồi.”
“Vẫn chưa hiểu đủ đâu. Hãy học đi. Nhìn mấy bông hoa màu tím kia kìa. Chúng là lupin.”
“Thực ra nó là cây giả đậu,” Netty chen vào. “Ngài chưa từng nhìn thấy hoa lupin bao giờ sao? Nhưng ngài đã nói đúng một điều. Mọi loại cây đều phát triển mạnh mẽ ở đây, và lớn nhanh như thổi. Đó là vì sao nó được gọi là Thung Lũng Ngàn Hoa. Đó là vì sao tổ tiên của chúng tôi đã chọn nơi đây để định cư, sau khi đã loại trừ người elves ra khỏi vùng đất này rồi.”
“Thung Lũng Ngàn Hoa, đó là Dol Blathanna,” Dandelion huých khuỷu tay witcher, đang nằm dài ra trên lớp rơm khô. “Anh có để ý không đấy? Người elves không còn nữa nhưng tên của họ vẫn lưu lại. Đúng là thiếu óc sáng tạo. Và làm sao mà các ông sống chung được với người elves ở đây, hả ông bạn? Sau cùng thì, họ vẫn còn ở trên dãy núi nằm bên kia con đường.”
“Chúng tôi không qua lại với nhau. Mỗi người ở yên tại chỗ của mình.”
“Giải pháp tốt nhất.” nhà thơ nói. “Có phải không, Geralt?”
Witcher không trả lời.
***
“Cảm ơn vì bữa ăn.” Geralt liếm cái thìa bằng xương sạch sẽ và bỏ lại vào cái bát rỗng. “Ngàn lời cảm ơn, ông chủ nhà thân mến. Và giờ, nếu ông cho phép, chúng ta sẽ vào việc chính.”
“Chúng ta có thể,” Netty đồng ý. “Ông nói sao, Dhun?”
Dhun, trưởng làng ở Lower Posada, một người đàn ông to lớn với gương mặt u ám, gật đầu với mấy cô hầu gái đang nhanh chóng dọn đĩa khỏi bàn và rời phòng, mà rõ ràng là khiến Dandelion – người mà đã cười với họ từ lúc bữa ăn bắt đầu, và khiến họ khúc khích trước mấy câu truyện hài thô bỉ của mình – tỏ ra vô cùng tiếc nuối.
“Tôi đang nghe đây,” Geralt nói, liếc nhìn ô cửa sổ mà từ đó phát ra tiếng rìu và cưa đang chặt củi. Có người đang làm đồ gỗ ở ngoài sân và mùi nhựa cây len lỏi vào trong phòng. “Nói xem tôi giúp gì được mọi người.”
Netty liếc sang Dhun.
Trưởng làng gật đầu và hắng giọng. “Chà, là thế này,” ông ta bắt đầu. “Có một cánh đồng cách đây không xa...”
Geralt đá Dandelion – đang chuẩn bị mấy câu bình phẩm không đúng lúc – dưới gầm bàn.
“...một cánh đồng,” Dhun tiếp tục. “Tôi nói đúng không, Netty? Đã lâu rồi, nó nằm đấy, bỏ hoang, nhưng chúng tôi đã quyết định khai khẩn và giờ thì ở trên đó, chúng tôi thu hoạch được gai, hoa bia và sợi lanh. Đó là một cánh đồng rất màu mỡ. Trải dài đến tận khu rừng...”
“Và rồi sao?” Nhà thơ không chịu nổi. “Trên cánh đồng có cái gì?”
“Chà,” Dhun ngẩng đầu lên và gãi tai. “Thì, có một con quỷu hoành hành ở đó.”
“Cái gì?” Dandelion khịt mũi. “Một con gì cơ?’
“Tôi nói rồi: một con quỷu.”
“Quỷu là cái gì?”
“Thế nó còn là cái gì được nữa? Một con quỷu và chắc chắn là vậy.”
“Quỷ không tồn tại!”
“Đừng xen ngang, Dandelion,” Geralt điềm tĩnh lên tiếng. “Và tiếp tục đi, ông Dhun.”
“Tôi nói rồi: nó là một con quỷu.”
“Tôi nghe rồi.” Geralt có thể cực kỳ kiên nhẫn nếu muốn. “Nói tôi biết đi, nó trông thế nào, nó tới từ đâu, và nó quấy rầy ông kiểu gì? Lần lượt từng thứ một, làm ơn.”
“Chà,” Dhun giơ bàn tay u cục lên và đếm một cách khó khăn, lần lượt gập từng ngón tay một. “Lần lượt từng thứ một. Phải nói thật, ngài là một con người thông thái. Chà, nó như thế này. Thưa ngài, nó trông như, một con quỷu, như mọi con quỷu trên thế giới. Nó tới từ đâu ư? Thì, chẳng ở đâu cả. Bùm một cái, và thế là nó ở đây, một con quỷu. Và quấy rầy chúng tôi, nói thật thì nó cũng không phiền nhiễu lắm. Đôi khi thậm chí còn giúp là đằng khác.”
“Giúp?” Dandelion khục khặc, cố gắp một con ruồi ra khỏi cốc bia. “Một con quỷ?”
“Đừng cắt ngang, Dandelion. Nói tiếp đi, ông Dhun. Nó giúp ông thế nào, cái con...”
“Quỷu.” trưởng làng nhắc lại với ý nhấn mạnh. “Chà, nó giúp kiểu này: nó làm tơi đất, bón phân, diệt trừ sâu hại, đuổi chim, canh chừng củ cải. À, và nó còn ăn cả nhộng nữa, vì chúng đẻ trứng trong bắp cải. Nhưng nó cũng ăn luôn cả cái bắp cải. Nó chỉ bị cái tham ăn thôi. Đúng như một con quỷu.”
Dandelion lại khục khặc, rồi quăng một con ruồi ướt sũng bia vào con mèo đang nằm cạnh lò sưởi. Con mèo mở một mắt ra và liếc nhìn nhà thơ với vẻ quở trách.
“Tuy là vậy,” witcher điềm tĩnh nói, “các ông vẫn sẵn sàng trả tôi tiền để trừ khử nó, có đúng không? Nói cách khác, các ông không muốn nó ở quanh khu vực này?”
Dhun nhìn anh với vẻ cau có, “Và ai lại muốn có một con quỷu trên đất tổ tiên của mình kia chứ? Nơi này là của chúng tôi từ thuở xa lắc xa lơ, được nhà vua ban tặng và chẳng liên quan gì đến quỷu cả. Chúng tôi nhổ vào cái sự giúp đỡ của nó. Tự chúng tôi cũng có tay để làm kia mà, có phải không? Và nó, thưa ngài, chẳng phải quỷu, mà là một con thú nham hiểm, và xin lỗi vì dùng từ thô tục, có nhiều cứt trong đầu đến mức phòi cả ra ngoài. Chẳng biết rồi nó sẽ nghĩ ra trò gì mới. Hết đái vào giếng, rồi đến đuổi phụ nữ, dọa sẽ đè cô ấy xuống mà hiếp. Nó ăn trộm của cải và lương thực của chúng tôi. Nó phá phách đồ dùng, bôi mỡ lên con đê, đào hố như chuột hay hải ly – làm một cái hồ chảy hết nước và cá chép nuôi trong đó chết cả. Nó còn hút tẩu trong đống rơm, thằng con hoang đó, và làm cả nhà kho bốc hỏa...”
“Tôi thấy rồi,” Geralt cắt lời. “Vậy là nó làm phiền các ông.”
“Không,” Dhun lắc đầu. “Nó không làm phiền chúng tôi. Chỉ là bản tính nó vốn nghịch ngợm như vậy.”
Dandelion quay đầu ra cửa sổ, cố nhịn cười.
Witcher giữ im lặng.
“Ôi, còn gì để nói nữa.” Netty, nãy giờ im thin thít, đột nhiên lên tiếng. “Ngài là một witcher, đúng không nào? Vậy hãy xử lý con quỷu này đi. Tôi đã nghe ở Upper Posada rằng ngài đang muốn tìm việc. Và có việc cho ngài đây. Chúng tôi sẽ trả công xứng đáng. Nhưng hãy chú ý: chúng tôi không muốn ngài giết con quỷu đó. Không đâu.”
Witcher ngẩng đầu lên và mỉm cười độc địa. “Thú vị thật,” anh nói. “Khá là bất thường.”
“Cái gì?” Dhun nhăn mặt.
“Một điều kiện bất thường. Sao lại phải nhân từ thế?”
“Nó không nên bị sát hại,” mặt Dhun nhăn hơn nữa, “bởi vì ở trong Thung Lũng này...”
“Nó không nên bị sát hại, và có thế thôi.” Netty ngắt lời. “Chỉ cần bắt nó lại, thưa ngài, hoặc là đuổi nó đi xa khỏi bảy dãy núi. Và ngài sẽ không cảm thấy quá tội lỗi khi được trả công.”
Witcher giữ im lặng, vẫn đang mỉm cười.
“Ngài có đồng ý không?” Dhun hỏi.
“Đầu tiên, tôi muốn nhìn thấy nó trước đã, cái con quỷ này.”
Hai người nông dân liếc nhìn nhau.
“Đó là quyền của ngài,” Netty nói, rồi đứng dậy. “Và ngài sẽ được nhìn. Con quỷu, nó thường lảng vảng quanh đây khi đêm xuống, nhưng ban ngày thì nó trú đâu đó trong mấy bụi gai. Hoặc gần mấy cây liễu già cạnh đầm lầy. Ngài có thể trông thấy nó ở đấy. Chúng tôi sẽ không giục đâu. Ngài chắc muốn được nghỉ ngơi, và cứ nghỉ đến chừng nào cần. Ngài sẽ không phải lang thang để tìm chỗ ở và thức ăn. Bảo trọng.”
“Geralt.” Dandelion bật dậy khỏi ghế và nhìn ra ngoài sân nơi hai người nông dân đang rời đi. “Tôi chẳng hiểu gì nữa rồi. Chưa qua được một ngày kể từ lúc cuộc trò chuyện giữa chúng ta về những con quái vật trong tưởng tượng, và giờ đây anh bỗng nhận hợp đồng đi săn quỷ. Và tất cả mọi người – dĩ nhiên là ngoại trừ nông dân dốt nát ra rồi – đều biết rằng quỷ chỉ là một sản phẩm tưởng tượng trong thần thoại. Lòng tin bất ngờ này của anh là sao đây? Hiểu anh đôi chút, tôi không nghĩ rằng anh tự hạ thấp bản thân mình chỉ để kiếm cho chúng ta một cái giường và chút đồ ăn, có phải không?”
“Đúng vậy,” Geralt cau mày. “Có vẻ là cậu có hiểu tôi một chút, nhà thơ à.”
“Nếu vậy thì tôi chẳng hiểu gì cả.”
“Có gì để mà hiểu.”
“Làm gì có quỷ!” Nhà thơ la lên, làm con mèo thức giấc. “Không có! Quỷ tha ma bắt đi, quỷ không tồn tại!”
“Đúng vậy,” Geralt mỉm cười. “Nhưng Dandelion à, tôi chưa bao giờ có thể kìm được ham muốn chứng kiến những thứ không tồn tại.”