[Dịch] The Witcher #0.5: The Last Wish - Ostatnie Życzenie

Chương 14 : A QUESTION OF PRICE 3




Chương 14: A QUESTION OF PRICE 3

***

Dunny xoa thái dương rồi nói: “Một lời nguyền từ khi được sinh ra. Tôi không hề biết nguyên nhân của nó, hay kẻ nào đã thực hiện. Từ nửa đêm đến bình minh là người bình thường, còn từ bình minh…mọi người đều đã thấy rồi. Akerspaark, cha tôi muốn che giấu điều này. Người dân ở Maecht rất mê tín, bùa chú và những lời nguyền rủa xuất hiện trong hoàng gia có thể bị coi là bằng chứng cho sự sụp đổ của triều đình. Một hiệp sĩ của cha tôi đã đưa tôi đi. Hai người chúng tôi đi khắp nơi như một hiệp sĩ lang thang và người hầu cận. Sau khi ông ấy qua đời thì hành trình vô định chỉ còn lại mình tôi. Một ai đó mà tôi không nhớ được tên đã nói rằng một “đứa trẻ bất ngờ” có thể giải được lời nguyền. Không lâu sau đó, tôi gặp Roegner. Phần còn lại thì mọi người đã biết.”

“Phần còn lại chúng ta đã biết, hoặc có thể đoán ra.” Calanthe gật đầu. “Nhưng đặc biệt là ngươi đã không đợi đủ mười lăm năm như đã thỏa thuận với Roegner mà tìm tới con gái của ta từ trước đó. Pavetta! Từ khi nào?”

Nàng công chúa cúi thấp đầu và giơ một ngón tay lên.

“Ra thế đấy, cô phù thủy nhỏ. Ngay dưới mũi ta! Hãy đợi đến khi ta tìm ra kẻ nào đã để cho hẳn lẻn vào lâu đài hàng đêm! Cả đám thị nữ nữa chứ! Khốn kiếp! Bây giờ mẹ nên làm gì với con đây?”

“Calanthe…” Eist mở lời.

“Từ từ đã, Tuirseach, tôi vẫn chưa nói xong. Duny, vấn đề đã trở nên rất rắc rối. Ngươi đã ở bên Pavetta cả năm trời, và sao nào? Không có gì cả. Vậy là ngươi đã yêu cầu lời thề nhầm người. Số mệnh đã biến ngươi thành một tên ngốc. Thật trớ trêu, như lời Geralt xứ Rivia đây đã từng nói.”

“Kệ xác định mệnh với chả thề nguyền.” Duny nhăn nhó. “Tôi yêu Pavetta và cô ấy yêu tôi, đó là tất cả. Người không thể cản đường hạnh phúc của chúng tôi.”

“Ta có thể chứ, Duny. Ta có thể, với rất nhiều biện pháp.” Calanthe lại sử dụng một nụ cười trong kho vũ khí bất tận của mình. “Rất may cho ngươi là ta không muốn làm điều đó. Ta có một món nợ với ngươi, Duny. Ta đã suy nghĩ… Đáng lẽ ta nên xin được tha thứ, nhưng ta ghét phải làm thế. Vậy nên ta trao Pavetta cho ngươi và như vậy là chúng ta không còn nợ nần gì nữa. Pavetta, con vẫn không thay đổi ý kiến chứ?”

Nàng công chúa gật đầu đầy háo hức.

“Cảm ơn, thưa nữ hoàng. Xin cảm ơn.” Duny mỉm cười hạnh phúc. “Người là một nữ hoàng thông thái và rộng lượng.”

“Dĩ nhiên. Và xinh đẹp nữa.”

“Và xinh đẹp.”

“Cả hai có thể ở lại Cintra nếu muốn. Người dân ở đây không mê tín như dân cư ở Maecht và thích nghi rất nhanh. Ngoài ra, Urcheon, ngươi sẽ chưa thể nghĩ tới ngai vàng được đâu. Ta sẽ cai trị thêm một thời gian nữa bên cạnh vị vua mới của Cintra. Quý ngài Eist Tuirseach xứ Skellige đã đưa ra một lời cầu hôn mà ta rất hứng thú.”

“Calanthe…”

“Phải, Eist, tôi đồng ý. Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ được nghe một lời tỏ tình khi đang nằm trên sàn nhà, giữa những mảnh vỡ của chiếc ngai vàng, nhưng…ngươi đã nói thế nào ấy nhỉ, Duny? Đó là tất cả và ta khuyên rằng đừng ai nghĩ tới việc cản đường hạnh phúc của ta. Và ngươi nữa, ngươi nhìn gì vậy? Ta đâu có già như ngươi nghĩ.”

“Lũ trẻ ngày nay,” Mousesack lẩm bẩm. “Con nhà tông không giống…”

“Ngươi đang lảm nhảm gì vậy?

“Dạ không, thưa nữ hoàng.”

“Tốt. Khi chúng ta vẫn còn đang ở đây, ta có một lời đề nghị dành cho ngươi, Mousesack ạ. Pavetta sẽ cần một thầy giáo, con bé phải học cách sử dụng món quà của mình. Ta thích lâu đài này, và cũng thích nó được nguyên vẹn. Nếu con bé còn bị kích động một lần nữa thì lâu đài của ta sẽ sụp xuống mất. Thế nào, thầy druid?”

“Tôi rất vinh dự.”

“Ta nghĩ…” nữ hoàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ. “giờ là bình minh. Thời gian đã tới rồi.”

Rồi bà quay ngoắt lại nhìn Pavetta và Duny, đôi trẻ đang thì thầm với nhau, tay trong tay.

“Duny!”

“Vâng, thưa nữ hoàng?”

“Ngươi có nghe thấy không? Bình minh! Trời đã sáng rồi. Và…”

Geralt nhìn Mousesack rồi cả hai cùng bật cười.

“Tại sao các ngươi lại vui như vậy? Chẳng nhẽ các ngươi không thấy…”

“Thấy chứ, chúng tôi thấy chứ.” Geralt đáp.

“Chúng tôi đã đợi cho đến khi người tự nhìn thấy.” Mousesack khịt mũi. “Tôi vẫn đang đoán xem khi nào người mới nhận ra.”

“Nhận ra điều gì?”

“Rằng nữ hoàng chính là người đã giải lời nguyền. Khoảnh khắc người nói “Ta trao Pavetta cho ngươi”, số mệnh đã được hoàn thành.”

“Chính xác.” Thầy druid xác nhận.

“Thánh thần ơi,” Duny thốt ra từng chữ một. “Trời ạ, cuối cùng thì… Khốn kiếp, tôi đã nghĩ mình sẽ sung sướng hơn khi chuyện này đến, đáng lẽ phải có cả dàn nhạc nữa…Ôi, thói quen đáng xấu hổ của tôi. Thưa nữ hoàng! Xin cảm ơn người. Pavetta, em có nghe thấy không?”

“Mhm,” nàng công chúa vẫn không ngẩng lên.

“Vậy đấy,” Calanthe nhìn Geralt với ánh mắt mệt mỏi, “một kết thúc tốt đẹp. Đúng không hả, witcher? Lời nguyền đã được giải, hai đám cưới sắp được tổ chức, đại sảnh sẽ cần khoảng một tháng để sửa chữa, và còn bốn người chết, rất nhiều người bị thương và Rainfarn xứ Attre thì đang hấp hối. Hãy kỹ niệm nó. Anh biết không, đó là khoảnh khắc ta muốn có anh…”

“Tôi biết.”

“Bây giờ ta cần hoàn tất công việc với anh. Ta yêu cầu một kết quả và ta đã có nó. Cintra và Skellige đã trở thành đồng minh. Con gái ta sẽ cưới một người phù hợp. Đã từng có lúc ta nghĩ dù có chuyện gì xảy ra thì tất cả cũng sẽ được định mệnh hoàn thành. Nhưng ta đã sai. Lưỡi dao của Rainfarn suýt chút nữa đã thay đổi định mệnh. Và Rainfarn đã bị ngăn chặn bởi thanh kiếm trong tay witcher. Anh đã hoàn thành một công việc vinh dự, Geralt ạ. Còn bây giờ là vấn đề về giá cả. Nói đi, anh muốn có gì?”

“Khoan đã nào.” Duny sờ vào lớp băng vải. “Vấn đề về giá cả. Vậy thì tôi là người mắc nợ…”

“Đừng ngắt lời ta.” Calanthe híp mắt lại. “Bà mẹ vợ của cậu rất ghét bị ngắt lời. Hãy nhớ lấy điều đó. Và cậu nên biết rằng mình không nợ điều gì cả, bởi vì cậu chính là vấn đề mà ta đã thỏa thuận với Geralt. Ta nói rằng vấn đề của chúng ta đã xong và ta không thấy cần phải xin lỗi gì thêm nữa. Nhưng thỏa thuận vẫn còn trói buộc ta. Được rồi, Geralt. Cái giá anh muốn là gì.”

“Tốt thôi. Tôi yêu cầu chiếc vòng xanh của người, Calanthe. Có lẽ nó sẽ luôn nhắc tôi nhớ về màu mắt của nữ hoàng xinh đẹp nhất mà tôi từng biết.”

Calanthe bật cười và tháo chuỗi vòng lục bảo khỏi cổ.

“Màu sắc của món đồ này rất chính xác. Hãy giữ nó, và cả ký ức nữa.”

“Liệu tôi có thể nói không?” Duny khiêm tốn hỏi.

“Tất nhiên, con rể của ta, nói đi.”

“Tôi vẫn nợ ngài, witcher ạ. Lưỡi dao của Rainfarn và móc câu của đám lính gác đáng lẽ đã giết chết tôi nếu không có ngài. Nếu đây là cuộc nói chuyện về giá cả, vậy tôi nên là người thanh toán nó. Và tôi đảm bảo rằng tôi sẽ trả đủ. Ngài muốn thứ gì, Geralt.”

“Duny,” Geralt chậm rãi nói, “Một witcher khi nhận được một câu hỏi như vậy sẽ yêu cầu người nói nhắc lại.”

“Vậy tôi xin nhắc lại. Bởi vì tôi còn nợ ngài với một lý do khác. Khi nhận ra ngài là là ai, ở giữa đại sảnh, tôi đã căm ghét và có những ý nghĩ rất tồi tệ về ngài. Tôi đã nghĩ ngài chỉ là một thứ công cụ khát máu và mù quáng, luôn sẵn sàng giết người một cách lạnh lùng mà không cần biết lý do, một kẻ chỉ biết vung kiếm lên rồi đếm tiền công. Nhưng rồi tôi đã nhận ra rằng công việc của witcher là đáng được tôn trọng. Ngài đã bảo vệ chúng tôi không chỉ khỏi lũ ma quỷ ẩn mình trong bóng tối mà còn khỏi những thứ nằm trong chính chúng ta. Thật đáng tiếc khi có quá ít những người như ngài.”

Calanthe mỉm cười.

Lần đầu tiên trong buổi tối này, Geralt tin rằng nụ cười đó là chân thực.

“Con rể của ta nói rất hay. Và ta muốn bổ xung thêm hai chữ. Đúng hai chữ thôi. Xin lỗi, Geralt.”

Duny nói: “Và tôi xin nhắc lại. Ngài muốn thứ gì?”

“Duny.” Geralt nói một cách nghiêm túc. “Calanthe, Pavetta, và ngài nữa, vị hiệp sĩ ngay thẳng Tuirseach, vị vua tương lai của Cintra. Chỉ những người được sinh ra dưới cái bóng của số mệnh mới có thể trở thành một witcher, và rất rất ít người được sinh ra như thế. Đó chính là lý do có rất ít witcher. Chúng tôi đang già đi, chết đi mà không có ai để truyền đạt kiến thức và kỹ năng. Chúng tôi thiếu người kế thừa. Và thế giới này thì đầy lũ ma quỷ đang đợi đến ngày mà không còn một witcher nào nữa.”

“Geralt.” Calenthe thốt lên khe khẽ.

“Đúng, người không nhầm đâu, thưa nữ hoàng. Duny! Cậu sẽ trao cho tôi thứ mà cậu đã có nhưng vẫn chưa biết. Tôi sẽ trở lại Cintra sau sáu năm nữa để xem liệu số mệnh có chơi đẹp với tôi hay không.”

“Pavetta.” Duny trợn trừng hai mắt.”Chắc là em không…”

“Pavetta!” Calanthe kêu lên.”Con…con…?”

Khuôn mặt công chúa đỏ bừng lên, nàng khép mắt lại, và gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.