Chương 12: A QUESTION OF PRICE 1
Một lưỡi dao nằm ngay trên cổ họng witcher.
Anh ngâm mình trong cái bồn tắm bằng gỗ đầy ắp bọt xà phòng, đầu ngửa ra sau tựa vào thành bồn. Vị cay của xà phòng đọng lại trong miệng như một lưỡi dao, tù như một tay nắm cửa, cạo qua yết hầu một cách đau đớn rồi lướt thẳng tới cằm với tiếng rít khó chịu.
Người thợ cắt tóc, như một nghệ sĩ hiểu rõ rằng mình đang tạo ra một kiệt tác, cạo thêm vài đường để tạo kiểu, sau đó lau mặt witcher bằng một mảnh vải lanh được ngâm trong nước cây bạch chỉ pha loãng.
Geralt đứng lên để một người hầu giội một xô nước lên người, anh lắc mình và trèo ra khỏi bồn tắm, để lại những dấu chân ướt trên sàn gạch.
“Khăn tắm, thưa ngài.” Gã người hầu liếc nhìn tấm mề đay của witcher một cách tò mò.
“Cảm ơn.”
“Trang phục,” Haxo nói. “Áo, quần lót, quần dài và áo choàng. Và cả giày ống nữa.”
“Rõ là ông đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Nhưng tôi có thể dùng đôi giày của mình không?”
“Không. Ngài dùng chút bia nhé?”
“Rất sẵn lòng.”
Anh chậm rãi mặc quần áo, sự cọ xát đầy khó chịu của những sợi vải thô lên lớp da căng cứng đã phá hủy tâm trạng thư thái.
“Này ngài quản gia?”
“Vâng, ngài Geralt?”
“Ông không biết gì cả, đúng không? Tại sao họ lại cần tôi ở đây?”
“Đó không phải là việc của tôi,” Haxo vừa nói vừa liếc nhìn những người hầu. “Việc của tôi là giúp ngài ăn mặc…”
“Ăn mặc chỉnh tề, ý ông là vậy chứ gì.”
“Giúp ngài ăn mặc chỉnh tề và đưa ngài tới buổi dạ tiệc, tới gặp nữ hoàng. Mặc áo choàng vào đi, thưa ngài, và giấu tấm mề đay bên dưới nó.”
“Chỗ đó là để cho con dao găm.”
“Không cần nữa. Nó đang ở một nơi an toàn, cùng với thanh kiếm và những món đồ khác của ngài. Không ai mang theo vũ khí tới buổi tiệc.”
Witcher nhún vai, khoác tấm áo choàng màu tía chật chội lên người.
“Và cái quái gì đây?” Anh hỏi, chỉ vào những đường thêu ở mặt trước bộ quần áo.
“À vâng, suýt nữa thì tôi quên mất. Trong buổi dạ tiệc, ngài sẽ là Ravix xứ Fourhorn danh giá. Như một khách mời danh dự, ngài sẽ ngồi bên phải nữ hoàng, đó là yêu cầu của người, và đó, trên tấm áo choàng là gia huy của ngài. Một con gấu đen mắt nhìn về phía trước, chân phải giơ lên, trên lưng nó là một thiếu nữ, mái tóc xõa tung và cánh tay giơ lên cao. Ngài nên nhớ kĩ chúng, có thể một vài vị khách sẽ muốn hỏi về tấm gia huy. Chuyện thường ấy mà.”
“Tất nhiên là tôi sẽ nhớ chúng,” Geralt nói một cách nghiêm túc. “Mà Fourhorn, đó là chỗ quái nào vậy?”
“Đủ xa. Ngài đã sẵn sàng chưa? Chúng ta có thể đi được rồi chứ?”
“Được rồi. Này Haxo, hãy cho tôi biết, mục đích của buổi dạ tiệc này là gì?”
“Công chúa Pavetta chuẩn bị đủ 15 tuổi, và như tục lệ, đã có hàng tá kẻ cầu hôn. Nữ hoàng Calanthe muốn công chúa cưới một ai đó đến từ Skellige, đồng minh với những hòn đảo rất có giá trị với chúng tôi.”
“Tại sao lại là họ?”
“Vì họ liên minh với những người không thường tấn công như những kẻ khác.”
“Một lý do tốt đấy chứ.”
“Không phải chỉ có vậy. Phụ nữ không thể cai trị ở Cintra. Đức vua Roegner đã qua đời và nữ hoàng không muốn tái giá. Công nương Calanthe là một người sáng suốt và công bằng, nhưng vua thì phải là vua. Người nào cưới được công chúa cũng sẽ được ngồi lên ngai vàng, và chúng tôi muốn đó phải là một người mạnh mẽ và đứng đắn. Người như vậy có thể được tìm thấy trên những hòn đảo. Đó là một đất nước cứng cỏi. Đi thôi nào.”
Geralt dừng lại giữa lối đi xuống khu vườn bao quanh mảnh sân nhỏ và nhìn xung quanh.
“Ngài quản gia,” anh hạ thấp giọng, “không có ai gần đây cả. Mau nói cho tôi biết tại sao nữ hoàng lại cần đến một witcher. Hẳn là ông phải biết được điều gì đó.”
“Chắc là lý do nào đấy như những người khác thôi. Cintra cũng giống như mọi quốc gia, chúng tôi có người sói và basilisk, thậm chí là cả manticore nữa. Vậy nên một witcher là hữu dụng mà.”
“Đừng trêu tôi, ngài quản gia ạ. Tôi đang hỏi tại sao nữ hoàng lại cần một witcher trong bộ áo choàng quý tộc ở một buổi dạ tiệc.”
Haxo quan sát xung quanh, thậm chí còn nghiêng người ra ngoài dãy lan can.
“Có thứ gì đó tồi tệ đang diễn ra,” người quản gia nói nhỏ. “Ngay trong lâu đài, thứ gì đó làm mọi người sợ hãi.”
“Thứ gì vậy?”
“Thứ gì thường đe dọa mọi người cơ chứ? Một con quái vật. Người ta nói nó nhỏ, gù lưng, gai tua tủa như một con nhím. Nó lẻn vào lâu đài trong đêm. Gầm gừ và rên rỉ trong những buồng ngủ.”
“Ông đã từng nhìn thấy nó chưa?”
“Chưa,” Haxo gạt phắt đi, “và tôi cũng không muốn nhìn thấy nó.”
“Vô nghĩa quá đấy, ngài quản gia ạ,” witcher nhăn nhó. “Nó chả có tác dụng gì cả. Chúng ta đang tới một bữa tiệc hứa hôn, và tôi có việc gì ở đó? Đợi một thằng gù hay gầm gừ nhảy ra? Không có vũ khí ư? Ăn mặc như một anh hề để làm gì?”
“Ngài muốn nghĩ gì thì nghĩ,” người quản gia lầm bầm trong miệng. “Họ bảo tôi đừng nói với ngài bất kỳ chuyện gì, nhưng ngài hỏi, vậy nên tôi trả lời. Và rồi ngài nói tôi chỉ nói những lời vô nghĩa. Thật tuyệt làm sao!”
“Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm ông. Chỉ đơn giản là tôi thấy ngạc nhiên…”
“Ngừng ngạc nhiên lại đi.” Haxo quay người đi trong sự bực bội. “Việc của ngài không phải là ngạc nhiên. Và tôi khuyên ngài, witcher ạ, rằng nếu nữ hoàng có ra lệnh cho ngài khỏa thân, sơn mông ngài bằng màu xanh rồi treo ngược ngài lên như một cái đèn chùm ở lối vào đại sảnh thì ngài cũng sẽ phải làm mà không ngạc nhiên hay do dự. Nếu không có lẽ ngài sẽ phải đối mặt với một đám đông không hề dễ chịu đâu. Hiểu chứ?”
“Tôi hiểu. Đi thôi nào, Haxo. Cho dù chuyện gì xảy ra thì tắm xong cũng làm tôi thấy đói rồi.”
***
“Xin chào lãnh chúa Fourhorn.”
Lời chào ngắn gọn này là tất cả những gì nữ hoàng Calanthe dành cho witcher. Buổi dạ tiệc đã gần đến lúc bắt đầu và những vị khách được giới thiệu bởi tiếng hô vang dội của người gác cửa lần lượt đi vào.
Chiếc bàn hình chữ nhật khổng lồ, đủ chỗ cho hơn 40 người. Calanthe ngồi ở đầu bàn trên chiếc ngai với tấm tựa lưng cao vút. Geralt ngồi bên phải bà, còn bên trái là Drogodar - gã nhà thơ tóc xám với cây đàn luýt trong tay. Hai chiếc ghế còn lại bên trái nữ hoàng vẫn còn trống.
Ngồi bên phải Geralt là Haxo và một tướng quân. Kế nữa là những một ứng viên cầu hôn, vị khách đến từ công quốc Attre – chàng hoàng tử mũm mĩm Windhalm mới 12 tuổi và người bảo hộ, một hiệp sĩ ủ rũ tên là Rainfarn. Xa hơn nữa là những chư hầu và hiệp sĩ ăn mặc sặc sỡ của Cintra.
“Nam tước Eylembert xứ Tigg!” tiếng người gác cửa vang lên.
“Coodcoodak!” Calanthe nói nhỏ, thúc vào tay Drogodar.”Chuyện này sẽ vui đây!”
Một hiệp sĩ người gày gò với bộ ria mép và áo quần sặc sỡ bước vào và cúi đầu trước nữ hoàng, nhưng đôi mắt tươi tỉnh và nụ cưới hớn hở hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ khúm núm.
“Xin chào mừng, Coodcoodak. Chúng ta rất vui được thấy ngài.” Nữ hoàng nói một cách trịnh trọng. Rõ ràng là ngài nam tước nổi tiếng với biệt hiệu hơn là với danh hiệu của gia đình.
“Tôi cũng rất vui vì được mời,” Coodcoodak đáp lễ. “Ồ, và tôi cũng sẽ để mắt tới công chúa, nếu người cho phép, thưa nữ hoàng. Thật khó nếu phải sống cô đơn.”
“Được thôi, Coodcoodak.” Calanthe cười nhạt, quấn một lọn tóc quanh ngón tay. “Nhưng chúng ta đều biết rằng ngài đã thành hôn rồi.”
“Aaahh.” Ngài nam tước dường như không vui. “Người biết rõ mà, thưa nữ hoàng, rằng vợ tôi ốm yếu và mong manh như thế nào, và bệnh đậu mùa thì đang lan tràn xung quanh. Tôi dám đánh cược thắt lưng và thanh kiếm của mình rằng chỉ trong một năm nữa tôi sẽ xong hết thủ tục tang lễ.”
“Thật buồn thay, Coodcoodak. Nhưng cũng may đấy chứ.” Calanthe mỉm cười. “May mà vợ ngài không còn khỏe. Ta nghe nói rằng mùa thu hoạch năm ngoái, khi phát hiện ra ngài ở trong đống cỏ khô với một ả điếm, cô ta đã đuổi theo ngài gần một dặm với cây chĩa ba trong tay. Ngài nên cho cô ấy ăn uống tốt hơn, ôm cô ấy nhiều hơn và đừng để cô ấy bị lạnh trong đêm. Rồi một năm sau, ngài sẽ thấy vợ mình tốt lên đến mức nào.”
Coodcoodak giả vờ đau buồn. “Xin tuân lệnh, nhưng tôi có thể ở lại bữa tiệc chứ?”
“Chúng ta rất vui lòng, thưa ngài nam tước.”
“Ngài công sứ Skellige!” tiếng hô đã bắt đầu khàn đặc đi của người gác cửa vang lên.
Bốn người dân đảo trong bộ áo chẽn bằng da bóng loáng được trang trí bằng lông hải cẩu, thắt lưng bằng tấm vải len kẻ ca rô sải bước tiến vào. Họ được dẫn đầu bởi một chiến binh vạm vỡ với khuôn mặt đen xạm và chiếc mũi khoằm, bên cạnh ông ta là một chàng thanh niên tóc đỏ vai rộng. Tất cả cùng cúi đầu trước nữ hoàng.
“Thật là một vinh dự lớn lao.” Calanthe nói với vẻ xúc động, “khi lại được chào mừng một hiệp sĩ vĩ đại như Eist Tuirseach xứ Skellige tới lâu đài của ta. Nếu không vì thái độ chán ghét hôn nhân nổi tiếng của ngài thì ta đã rất vui được nghĩ rằng ngài đến đây là vì Pavetta. Cuối cùng thì sự cô đơn có làm ngài vui được không, thưa ngài?”
“Thường thì cũng đủ, thưa Calanthe xinh đẹp,” người đàn ông có khuôn mặt đen xạm đáp lời, đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng vào nữ hoàng. “Nhưng cuộc sống của tôi quá nguy hiểm để có thể tính tới hôn nhân. Mà dù không phải vậy đi nữa… Pavetta là một thiếu nữ, một bông hoa chưa nở, nhưng tôi vẫn có thể thấy…”
“Thấy gì?’
“Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.” Eist Tuirseach mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng. “Chỉ cần nhìn vào người, nữ hoàng của tôi, là có thể biết công chúa sẽ xinh đẹp đến nhường nào và sẽ có bao nhiêu chàng trai trẻ cố có được trái tim nàng. Ví dụ như đây, Crach an Craite, cháu trai của vua Bran.”
Crach, chàng trai với mái tóc đỏ, cúi đầu và quỳ một chân xuống trước nữ hoàng.
“Ngài còn mang đến những ai nữa, Eist?”
Hai người đàn ông cường tráng, một người có bộ râu rậm, người còn lại đeo kèn túi trên vai cùng quỳ xuống bên cạnh Crach an Craite.
“Đây là Mousesack, một druid dũng cảm, người cũng giống như tôi, là bạn tốt và cố vấn của vua Bran. Còn đây là Draig Bon-Dhu, một người hát rong nổi tiếng. Và còn ba mươi thủy thủ của Skellige đang đợi ngoài sân, cháy bỏng với hy vọng được Calanthe xinh đẹp của Cintra liếc nhìn.”
“Xin mời ngồi, các vị khách quý. Tuirseach, ngồi đây đi.”
Eist ngồi vào ghế ở góc bàn, chỉ cách nữ hoàng bởi Drogodar và một chiếc ghế trống. Những người còn lại ngồi phía bên trái, giữa nguyên soái Vissegerd và ba người con của lãnh chúa Strept, Tinglant, Fodcat và Wieldhill.
“Chừng này là đủ rồi.” Nữ hoàng nghiêng ra hiệu cho quan chủ lễ. “Bắt đầu đi, Vissegerd.”
Vị nguyên soái vỗ tay. Những người hầu mang theo hàng loạt đĩa và bình đi dọc theo chiếc bàn dài, được chào đón bằng tiếng xì xào vui vẻ của các vị khách.
Calanthe ăn rất ít, chỉ miễn cưỡng chọn vài miếng bằng chiếc dĩa bạc. Drogodar ăn uống chớp nhoáng rồi lại tập trung vào cây đàn. Những vị khách còn lại thì khác, họ lấp đầy chiếc bàn bằng xương và những mẩu thừa từ những đĩa thịt lợn, chim, cá nướng, Crach an Craite là người dẫn đầu về khoản này. Rainfarn xứ Attre đang khiển trách hoàng tử Windhahm một cách nghiêm khắc, thậm chí còn đánh vào tay khi cậu ta định với lấy bình rượu táo. Coodcoodak ngừng nhặt xương một lát và chọc cười những người ngồi cạnh bằng cách bắt chước tiếng kêu của loài rùa bùn. Bầu không khí của bữa tiệc dần trở nên vui vẻ hơn, những cốc rượu chúc tụng nhau được nâng lên, có điều lời chúc thì lại càng lúc càng lè nhè.
Calanthe điều chỉnh lại những chiếc vòng vàng nhỏ trên mái tóc màu xám tro của mình, rồi quay sang Geralt, gã witcher lúc này còn đang bận bóc vỏ một con tôm hùm cỡ bự.
“Giờ thì đã đủ ồn ào để chúng ta có thể trao đổi với nhau một cách kín đáo. Hãy bắt đầu một cách lịch sự nhé: Ta rất hân hạnh được gặp anh.”
“Tôi cũng vậy, thưa nữ hoàng.”
“Sau những lời chào lịch sự là sự thực đầy khó khăn. Ta có một công việc cho anh.”
“Vậy nên tôi mới được gọi tới. Tôi hiếm khi được mời tới một bữa tiệc chỉ vì niềm vui của khách hàng.”
“Thì anh đâu phải là một vị khách thú vị. Vậy anh thường được gọi tới để làm gì?”
“Tôi sẽ nói khi chúng ta đã thảo luận xong công việc, thưa nữ hoàng.”
Calanthe gõ ngón tay vào những viên ngọc lục bảo trên chiếc vòng cổ, viên bé nhất cũng to bằng một con ong và nói: “Geralt, anh mong đợi một công việc kiểu gì hả witcher? Đào giếng? Sửa một mái nhà bị dột? Hay là dệt những tấm thảm cho đêm tân hôn của vua Vridank và Cerro xinh đẹp? Anh chắc chắn phải biết mình là chuyên gia cho vấn đề gì chứ?”
“Vâng, tôi biết. Tôi sẽ nói cho người nghe lý do mà tôi thường được gọi tới, thưa nữ hoàng.”
“Ta rất tò mò đấy.”
“Tôi được gọi tới, và cũng như nhiều người khác, người đã nhầm lẫn công việc của tôi với một thứ hoàn toàn khác.”
“Oh?” Calanthe nghiêng người lại gần tiếng đàn của Drogodar, tạo ra vẻ như đang trầm ngâm và lơ đãng. “Ai, Geralt, lũ ngu dốt đó là ai mà anh lại dám đánh đồng chúng với ta? Và chúng đã nhầm công việc của anh với điều gì?”
Geralt bình tĩnh đáp: “Thưa nữ hoàng, trên đường tới Cintra, tôi đã gặp rất nhiều người dân, thương nhân, người bán hàng rong, người lùn, tiều phù. Họ kể cho tôi nghe về một Annis đen đang một đang trốn đâu đó trong rừng, một cái nhà nhỏ đứng trên chân gà ba móng. Họ cũng nhắc tới một con chimera non sống trong dãy núi. Thậm chí là cả một con manticore cũng có thể được tìm thấy. Rất nhiều việc cho một witcher mà không cần phải mặc bộ trang phục và gia huy của ai đó này.”
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“Thưa nữ hoàng, rõ ràng là một cuộc hôn nhân đồng minh với Skellige là cần thiết với Cintra. Có lẽ, những kẻ âm mưu ngăn cản điều này xứng đáng phải nhận một bài học – bằng một cách thức nào đó không liên quan đến người. Thật tiện lợi nếu bài học đó được đưa ra bởi một lãnh chúa vô danh xứ Fourhorn, người sẽ biến mất ngay sau đó. Và bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi của người. Người đã nhầm lẫn công việc của tôi với một tên giết thuê, giống như những người khác, phần nhiều họ cũng là những kẻ cai trị. Đây không phải là lần đầu tiên tôi được gọi đến một nơi có những vấn đề cần được xử lý nhanh gọn bằng kiếm. Nhưng tôi không giết người vì tiền, bất kể là vì lý do tốt hay xấu. Và sẽ không bao giờ.”
Trên bàn tiệc, bia càng ít đi thì không khí lại càng nào nhiệt. Crach an Craite tìm được những thính giả thương thức câu chuyện về trận chiến Thwyth. Bằng những mẩu xương được chấm vào nước sốt, anh ta vẽ ra một bản đồ trên bàn, chỉ ra kế hoạch tác chiến và la hét ầm ĩ. Coodcoodak, chứng minh cái biệt hiệu đấy phù hợp với mình bằng cách đột nhiên bật ra những tiếng kêu y hệt như một con gà mái, làm cho những vị khách xung quanh phải bật cười, đồng thời cũng khiến đám người hầu hốt hoảng vì tin rằng có một sinh vật nào đó, bằng một cách nào đó, đã chế giễu sự cảnh giác của họ và lẻn được vào đại sảnh.
“Vậy là số phận đã trừng phạt ta bằng một gã witcher quá khôn ngoan.” Calanthe mỉm cười, nhưng đôi mắt thì híp lại với vẻ tức giận.
“Một witcher, kẻ không hề biết tôn trọng, hay ít nhất là phép lịch sự thông thường đã vạch trần kế hoạch đen tối của ta. Nhưng chẳng phải vẻ đẹp quyến rũ của ta đã tác động đến phán đoán của anh hay sao? Đừng bao giờ làm thế nữa, Geralt ạ. Đó không phải là cách để nói chuyện với những người đầy quyền lực. Rất ít người có thể bỏ qua ngôn từ của anh, mà vua thì anh biết đấy, họ có vô số thứ để dùng: dao găm, thuốc độc, ngục tối, sắt nung. Có hàng trăm, hàng ngàn cách mà các vị vua có thể dùng để trả thù cho lòng tự trọng bị tổn thương. Và Geralt, anh sẽ khó mà tin được rằng lòng tự trọng của một vị vua có thể dễ dàng bị tổn thương đến mức nào. Hiếm ai trong số họ có thể bình tĩnh mà nghe những từ như “không”, “tôi chưa từng” hay “không bao giờ”. Nhưng đó chưa là gì. Ngắt lời họ hay đưa ra những ý kiến không phù hợp, và anh sẽ tự kết án mình trên một cái bánh xe.”
Nữ hoàng đan những ngón tay dài trắng muốt vào nhau và tựa cằm lên chúng. Geralt không ngắt lời, cũng không đưa ra một lời bình luận.
“Các vị vua,” Calanthe nói tiếp, “chia con người thành hai loại – những người nghe lệnh, và những kẻ mua được – bởi vì họ đồng ý với một sự thật cổ xưa nhàm chán rằng tất cả mọi người đều có thể mua được. Tất cả. Vấn đề chỉ là giá cả. Anh có đồng ý không? Ah, mà ta đâu cần phải hỏi, anh là một witcher cơ mà, anh hoàn thành công việc rồi nhận tiền. Sự khinh bỉ với ý nghĩ rằng mình có thể bị mua sẽ dần phai nhạt thôi. Câu hỏi về giá trị của anh là rất rõ ràng, độ khó của nhiệm vụ và chất lượng hoàn thành công việc. Và cả danh tiếng của anh nữa, Geralt. Những ông già ở các buổi hội chợ vẫn hát về chiến công của gã witcher tóc trắng xứ Rivia. Dù cho chỉ một nửa trong số đó là thật thì ta vẫn cá rằng tiền công của anh không hề rẻ. Vậy nên đó sẽ là một sự lãng phí lớn nếu dùng anh cho những vấn đề cũ rích như âm mưu cung đình hay giết người. Chúng có thể được xử lý bằng những kẻ có giá rẻ hơn nhiều.”
“BRAAAK! Ghaaa-braaak!”
Coodcoodak bỗng gầm lên và nhận được một tràng pháo tay lớn. Geralt không biết ngài nam tước vừa bắt chước tiếng kêu của sinh vật gì, nhưng dù sao anh cũng không muốn phải đối mặt với thứ đó. Anh quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt xanh lục nham hiểm của nữ hoàng. Còn Drogodar vẫn cúi thấp đầu khiến khuôn mặt bị che khuất bởi mái tóc xám, im lặng gẩy đàn.
“Nào, Geralt,” Calanthe vừa nói vừa ra hiệu cho người hầu không cần rót rượu vào cốc của mình. “Ta sẽ nói còn anh thì cứ im lặng. Chúng ta đang dự tiệc và đều muốn được thưởng thức cơ mà. Hãy làm ta vui đi nào. Ta bắt đầu quên mất những lời nhận xét thích đáng và cảm nhận sâu sắc của anh rồi đấy. Ta rất muốn được làm hài lòng bởi một lời khen ngợi, hoặc sự kính trọng và đảm bảo tuân phục. Anh chọn gì cũng được.”
“Được thôi, thưa nữ hoàng,” witcher đáp lại, “Tôi không phải là một vị khách thú vị. Tôi đã ngạc nhiên khi được chọn để ngồi vào vị trí vinh dự này. Quả thật là một ai đó thích hợp hơn nên được ngồi đây. Bất kỳ ai mà người muốn. Một kẻ phù hợp để người ra lệnh, hoặc mua. Vấn đề chỉ là giá cả.”
“Tiếp đi, tiếp tục đi.” Calanthe ngả đầu về phía sau và nhắm mắt lại, một nụ cười dễ chịu hiện ra trên môi.
“Vậy là tôi đã rất vinh dự và tự hào được ngồi cạnh nữ hoàng Calanthe của Cintra, người mà vẻ đẹp chỉ có thể bị vượt qua bởi chính sự thông thái của bản thân. Tôi cũng coi đó là một vinh dự to lớn khi mà nữ hoàng đã nghe về những gì tôi từng làm, và dựa vào đó đã quyết định không sử dụng tôi cho những vấn đề tầm thường. Mùa đông năm ngoái, vị hoàng tử thiếu lịch thiệp Hrobarik đã cố thuê tôi đi tìm một mỹ nhân, người đã phát ốm với sự thô tục của anh ta và quyết định chạy trốn, những gì còn lại chỉ là một chiếc giày. Thật khó để thuyết phục hoàng tử rằng anh ta cần một thợ săn, chứ không phải là một witcher.”
Nữ hoàng lắng nghe với một nụ cười bí ẩn.
“Những người cai trị khác, không thông thái như người, đã không thể kiềm chế bản thân mà đưa ra những nhiệm vụ tầm thường. Đó thường là gì nhỉ? Cái chết của đứa con kế, người cha dượng, mẹ kế, bác, cậu, cô, dì – thật khó để liệt kê hết. Tất cả họ đều cho rằng vấn đề chỉ là giá cả.”
Nụ cười của nữ hoàng có thể hoàn toàn là vô nghĩa.
“Và tôi xin nhắc lại” Geralt khẽ cúi đầu – “Rằng tôi vô cùng kiêu hãnh khi được ngồi cạnh người. Và niềm kiêu hãnh có ý nghĩa vô cùng lớn với những witcher chúng tôi. Người khó mà tin được nó lớn đến chừng nào. Đã từng có một lãnh chúa xúc phạm niềm tự hào ấy bằng cách đưa ra một công việc trái ngược với danh dự và quy tắc của witcher. Hơn thế nữa, ông ta không chấp nhận lời từ chối lịch sự và ra lệnh ngăn cản witcher rời khỏi lâu đài. Sau đó, mọi người đều phải đồng ý rằng đó không phải là một ý tưởng hay.”
Sau vài giây yên lặng, Calanthe nói: “Geralt, anh đã sai rồi. Anh đúng là một vị khách rất thú vị đó chứ.”
Coodcoodak, phủi sạch bọt bia bám trên ria mép và vạt áo khoác, rồi nghểnh cổ và tru lên như một con sói cái trong mùa sinh sản. Đàn chó trong sân và cả những khu quanh đó tru vang đáp lại.
Một trong những người con của Strept nhúng ngón tay vào cốc bia rồi vẽ một đường đậm nét quanh đội hình được vẽ bởi Crach an Craite.
“Sai lầm và bất tài!” anh ta gào lên. “Họ không nên làm thế! Đây, ngay bên cánh, đó là nơi họ nên nhắm vào bằng kỵ binh, đánh thẳng vào hai cánh!”
“Ha!” Crach an Craite gầm lên, đấm mạnh xuống bàn đến nỗi làm văng nước sốt lên mặt và áo khoác của những người xung quanh. “Và tự làm yếu đi trung tâm, vị trí quan trọng nhất? Thật lố bịch!”
“Chỉ có những thằng mù hoặc thiểu năng mới bỏ lỡ cơ hội tấn công trong một tình huống như thế!”
“Đó, vậy mới đúng chứ!” Windhalm xứ Attre hô lớn.
“Ai hỏi tới ngươi, thằng chó?”
“Chó cái con mẹ ngươi!”
“Ngậm mồm vào không thì ta đập nát xác….”
“Ngồi xuống và giữ trật tự đi, Crach,” Eist Tuirseach phải tự làm gián đoạn cuộc nói chuyện với Vissegerd và quát lên. “Tranh luận thế là đủ rồi. Drogodar, thưa ngài, xin đừng lãng phí tài năng của mình. Thật vậy, những giai điệu êm ái của ngài sẽ được lắng nghe với sự nghiêm túc và tập trung cao độ. Draig Bon-Dhu, ngừng vụ ăn uống lại đi! Cậu sẽ không làm ai ấn tượng với cái kiểu đấy đâu. Bơm cây kèn túi lên và làm thỏa mãn đôi tai của mọi người bằng những bản hành khúc đi. Với sự cho phép của người, thưa Calanthe cao quý!”
“Ôi mẹ tôi ơi!” Nữ hoàng thì thầm với Geralt, mắt nhìn lên mái vòm trong một khoảnh khắc im lặng. Nhưng rồi bà gật đầu với nụ cười cởi mở và chân thành.
“Draig Bon-Dhu, hãy chơi bài hát về trận Hochebuz đi nào. Sẽ không ai có thể nghi ngờ về nhưng bước đi chiến thuật của người chỉ huy – hay những người mà tên tuổi họ từ đó đã trở nên bất tử! Vì sức khỏe của Calanthe, anh hùng xứ Cintra!”
“Vì sức khỏe! Và vinh quang!” những vị khách gầm lên rồi nốc cạn cốc rượu trong tay.
Cây kèn túi của Draig Bon-Dhu bắt đầu phát ra những tiếng ò e rồi bùng lên thành một giai điệu rền rĩ khủng khiếp kéo dài. Các vị khách bắt nhịp bài hát bằng cách gõ xuống bàn với bất cứ thứ gì có trong tay. Coodcoodak nhìn chằm chằm vào chiếc túi da dê của cây kèn, bị hấp dẫn bởi ý tưởng áp dụng giai điệu đáng sợ này vào tiết mục của mình.
Calanthe nhìn Geralt và nói: “Hochebuz, trận chiến đầu tiên của ta. Mặc dù sợ sẽ khơi dậy sự phẫn nộ và khinh bỉ của một witcher đầy kiêu hãnh, nhưng ta vẫn phải thú thật rằng chúng ta đã chiến đấu vì tiền. Kẻ địch dám đốt cháy những ngôi làng đã nộp thuế cho chúng ta, vậy nên chúng ta thách thức chúng trên chiến trường. Một lý do tầm thường, một trận chiến tầm thường, ba ngàn xác chết tầm thường bị rỉa thịt bởi lũ quạ. Và nhìn xem, thay vì xấu hổ, ta lại tự hào như một con công với bài hát về mình. Dẫu rằng đó là một bản nhạc khủng khiếp.”
Nở một nụ cười hài lòng với bài hát về chiến thắng của mình, nữ hoàng nhấc cốc rượu vốn đã rỗng không lên để đáp lại những lời chúc tụng của khách mời.
“Chúng ta tiếp tục nào.” Calanthe duyên dáng xiên một miếng đùi gà lôi do Drogodar mời. “Như ta đã nói, anh làm ta thấy rất thú vị. Ta từng nghe rằng witcher là những kẻ đáng chú ý, nhưng ta không thực sự tin vào điều đó. Nhưng giờ thì ta tin. Những lời chỉ trích cay độc của anh cho thấy anh được tạo ra bằng thép nguyên chất chứ không phải là thứ ẻo lả nào đó. Nhưng dù gì đi chăng nữa thì sự thật vẫn là anh ở đây để thực hiện một nhiệm vụ. Và anh sẽ làm mà không cần phải quá thông minh.”
Geralt không đáp lại nữ hoàng bằng những tiếng cười bất kính, mặc dù anh rất muốn. Anh tiếp tục giữ im lặng.
“Ta nghĩ,” nữ hoàng làm bộ chú ý vào miếng thịt gà lôi, “rằng anh sẽ nói gì đó, hoặc cười. Không ư? Thế thì tốt hơn. Vậy ta có thể kết luận rằng cuộc đàm phán này đã kết thúc rồi chứ?”
“Một nhiệm vụ mù mờ không thể được giải quyết một cách gọn gàng.”
“Có gì mà mù mờ? Anh đã đoán đúng rồi đấy thôi. Ta có kế hoạch về một cuộc hôn nhân chính trị với Skellige. Kế hoạch này bị đe dọa và ta cần anh xử lý nó. Nhưng sự thông minh của anh chỉ đi đến đây là hết. Cái suy nghĩ rằng ta đã nhầm lẫn công việc của anh với những tên đâm thuê chém mướn thực sự đã xúc phạm ta. Chấp nhận đi, Geralt, rằng ta nằm trong số những người cai trị biết chính xác công việc của witcher, và cách họ nên được sử dụng. Mặt khác, nếu ai đó giết người hiệu quả được như anh, dù rằng không phải vì tiền, thì hắn ta cũng không nên ngạc nhiên nếu được coi là chuyên gia trong lĩnh vực này. Danh tiếng đi trước anh, Geralt ạ, nó vang vọng hơn tiếng kèn túi đáng nguyền rủa của Draig Bon-Dhu và đi kèm với vài ghi chú hay ho nữa.”
Dù không nghe thấy lời nhận xét của nữ hoàng thì người nhạc công kèn túi cũng đã kết thúc bản nhạc của mình. Các vị khách thưởng cho gã ta những tiếng hoan hô vang dội, sau đó lại tập trung vào bàn tiệc, tiếp tục với câu chuyện về chiến trường và những trò đùa thô tục về phụ nữ. Coodcoodak tạo ra một loạt những tiếng kêu ầm ĩ, nhưng không có cách để phân biệt đó là tiếng kêu của một loài động vật hay đơn giản chỉ là nỗ lực giảm tải cho cái dạ dày của ngài nam tước.
Eist Tuirseach vươn người lên và nói: “Thưa nữ hoàng, tôi tin rằng phải có những lý do đặc biệt nên người mới dành nhiều thời gian cho ngài lãnh chúa đến từ Fourhorn như vậy, nhưng đã đến lúc chúng tôi nên được diện kiến công chúa Pavetta. Chúng ta còn đợi gì nữa đây? Hẳn là không phải đến lúc Crach an Craite say quên cả trời đất chứ? Mà thực ra thì cậu ta cũng sắp gục thật rồi?”
“Ý kiến của ngài vẫn đúng đắn như mọi khi, Eist ạ.” Calanthe mỉm cười ấm áp. Geralt thực sự ngạc nhiên trước kho kiểu cười đồ sộ của nữ hoàng. “Thực vậy, ta có một vấn đề quan trọng cần thảo luận với ngài Ravix. Ta cũng sẽ dành thời gian cho ngài thôi, nhưng ngài biết nguyên tắc của ta mà: nghĩa vụ trước, vui thú sau. Haxo!”
Bà giơ tay ra hiệu cho người quản gia. Haxo lập tức đứng dậy, cúi đầu rồi chạy nhanh lên lầu, biến mất vào dãy hành lang tối đen. Nữ hoàng quay lại với gã witcher.
“Nghe thấy rồi chứ? Chúng ta tranh cãi quá lâu rồi. Nếu Pavetta đã trang điểm xong xuôi thì con bé sẽ xuất hiện ngay thôi. Vậy nên hãy nghe cho rõ bởi vì ta không nhắc lại đâu. Mục đích của ta, anh đã đoán được một phần nào đó rồi. Giải pháp khác là không thể. Còn về phần mình, anh có thể lựa chọn. Hoặc là bị buộc phải tuân theo mệnh lệnh của ta – ta không muốn phải nói nhiều về hậu quả của sự bất tuân, nhưng tuân phục thì sẽ được tưởng thưởng hào phóng – hoặc anh có thể làm cho ta như một dịch vụ trả tiền. Hãy chú ý rằng ta không nói “Ta mua anh”, bởi vì ta đã quyết định sẽ không xúc phạm tới niềm kiêu hãnh của witcher. Đó chẳng phải là một sự khác biệt rất lớn sao?”
“Chẳng biết vì sao mà tôi lại không nhận ra được mức độ của sự khác biệt đó.”
“Vậy thì hãy tập trung hơn. Sự khác biệt, witcher thân mến ạ, đó là người bị mua sẽ chỉ được trả tiền theo ý muốn của người mua, trong khi đó, người thực hiện dịch vụ được tự đặt ra mức giá của mình. Rõ rồi chứ?
“Ở một mức độ nhất định. Vậy có thể nói rằng tôi được chọn để phục vụ. Hẳn là tôi nên được biết nguyên nhân chứ?”
“Không. Chỉ có một mệnh lệnh cụ thể và rõ ràng. Ta chỉ quan tâm đến kết quả, không hơn. Làm thế nào là việc của anh.”
Geralt bỗng ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Mousesack. Thầy druid vùng Skellige bóp vụn miếng bánh mì trong tay và để chúng rơi xuống nhưng vẫn không rời mắt khỏi witcher. Geralt nhìn xuống. Trên chiếc bàn bằng gỗ sồi, vụn bánh mì, hạt kiều mạch và vỏ tôm hùm đang di chuyển như một đàn kiến. Trong một khoảnh khắc, chúng nối lại với nhau thành những chữ cái. Một câu hỏi.