Chương 10: THE LESSER EVIL 3
***
“Cha ơi,” Marilka vòi vĩnh, “khi nào thì chúng ta ra chợ ạ? Ra chợ đi, cha!”
“Trật tự đi, Marilka,” Caldemeyn quát một tiếng, vét nốt đĩa bằng mẩu bánh mỳ. “Vậy anh nói sao, Geralt? Họ sẽ rời đi à?”
“Phải.”
“Tôi đã không nghĩ là nó sẽ kết thúc êm thấm như này. Họ bắt chẹt được tôi bằng lá thư của Audoen đó. Tôi đã cố ra vẻ cứng rắn, nhưng phải nói thật, tôi chẳng thể làm gì được họ.”
“Kể cả khi họ phá luật? Bắt đầu đánh nhau?”
“Kể cả khi họ làm vậy. Audoen là một vị vua rất nhạy cảm. Ông ta đày người ta ra giá treo cổ chỉ vì linh cảm. Tôi còn vợ, một đứa con gái, và tôi rất hài lòng với công việc hiện tại của mình. Tôi không phải lo là sẽ kiếm thịt cho ngày mai ở đâu. Thật tốt là họ sẽ rời đi. Nhưng làm sao, và tại sao, lại xảy ra chuyện đó?”
“Cha ơi, con muốn ra chợ!”
“Libushe! Đem Marilka ra chỗ khác đi! Geralt, tôi đã hỏi Centurion, tay chủ quán Tòa Án Vàng, về cái băng đảng Novigrad đó. Họ đích thực là một băng nhóm. Vài người còn khá nổi tiếng.”
“Vậy sao?”
“Người với vết sẹo cắt ngang mặt là Nohorn, phụ tá cũ của Abergard ở trong Quân Đoàn Tự Do Angren – anh chắc đã nghe đến họ rồi. Cái gã mà gọi là Fifteen đó cũng từng là người của họ và tôi không nghĩ là cái biệt danh đó bắt nguồn từ 15 việc tốt đâu. Gã nửa-elves là Civril, một tên cướp và sát thủ chuyên nghiệp. Có vẻ như hắn có dính líu tới vụ thảm sát ở Tridam.”
“Ở đâu cơ?”
“Tridam. Anh không nghe tin gì sao? Tất cả mọi người đều bàn tán về nó khoảng ba...đúng rồi, ba năm về trước. Nam tước của Tridam có bắt giữ vài tên cướp trong hầm ngục. Đồng đội của chúng – một trong số đó là cái gã Civril đấy – đã chiếm một cái phà chở đầy khách hành hương trong thời gian Lễ hội Nis. Chúng đòi nam tước phóng thích tù nhân. Nam tước từ chối, vậy nên chúng bắt đầu giết con tin, từng người một. Cho đến lúc nam tước thả tù nhân thì chúng đã thả hơn chục cái xác trôi dòng rồi – và theo sau vụ thảm sát đó thì nam tước phải đứng trước nguy cơ bị trục xuất, hoặc thậm chí là tử hình. Một số người đổ lỗi cho ông ta đã đợi quá lâu, một số lại cho rằng ông ta đã gây ra tội ác lớn hơn bằng việc phóng thích đám sát nhân đó, mà vì vậy đã tạo nên một tiền – tiền lệ hay gì đó. Băng nhóm đấy lẽ ra nên bị bắn chết ngay trên bờ sông, cùng với cả con tin, hoặc quân lính nên xông ra chiếm lại phà. Lẽ ra ông ta không nên nhượng bộ một phân. Trong phiên xử người nam tước cãi rằng ông ta không có lựa chọn, ông ta phải chọn cái ác nhỏ hơn để cứu lấy nhiều hơn là 25 người – cả phụ nữ và trẻ em – trên chuyến phà.”
“Tối hậu thư Tridam,” witcher thì thầm. “Renfri...”
“Cái gì?”
“Caldemeyn, ra chợ.”
“Cái gì?”
“Cô ta đã lừa chúng ta. Họ sẽ không rời đi. Họ sẽ ép Stregobor ra khỏi tòa tháp như đã ép nam tước của Tridam. Hoặc là họ sẽ ép tôi...Họ sẽ bắt đầu giết người tại phiên họp chợ, đó là một cái bẫy!”
“Nhân danh thánh thần ơi – Con định chạy đâu thế? Ngồi xuống!”
Marilka, hoảng sợ bởi tiếng quát, chạy vào góc bếp và nấp ở đó.
“Tôi đã nói rồi!” Libushe la lên, chỉ tay vào witcher. “Tôi đã nói là anh ta chỉ mang rắc rối đến thôi mà!”
“Im đi, đồ đàn bà! Geralt? Ngồi xuống!”
“Chúng ta phải ngăn họ lại. Ngay bây giờ, trước khi mọi người bắt đầu vào chợ. Và gọi lính gác đi. Ngay khi băng nhóm đó rời khỏi nhà trọ, hãy bắt giữ họ.”
“Suy nghĩ tỉnh táo chút đi. Chúng ta không thể. Chúng ta không thể chạm nổi một sợi tóc trên đầu họ nếu họ không làm gì sai trái. Họ sẽ tự vệ và rồi sẽ có đổ máu. Họ là dân chuyên nghiệp, họ sẽ tàn sát người của tôi, và cái đầu tôi sẽ phải chịu tội nếu chuyện này lọt đến tai Audoen. Tôi sẽ cho lính gác tới khu chợ và để mắt đến họ...”
“Việc đó sẽ chẳng có ích gì đâu, Caldemeyn. Nếu đám đông đã ở quảng trường rồi thì ông sẽ không thể ngăn nổi cơn hoảng loạn và cuộc thảm sát. Renfri phải bị ngăn chặn, ngay bây giờ, khi mà chợ vẫn còn vắng người.”
“Việc đó là phi pháp. Tôi không thể đồng ý được. Người ta chỉ đồn là gã nửa-elves đã có mặt ở Tridam thôi. Anh có thể sai, và Audoen sẽ lột da tôi.”
“Chúng ta phải chọn cái ác nhỏ hơn!”
“Geralt, tôi cấm đấy! Với danh nghĩa thị trưởng, tôi cấm anh! Bỏ kiếm lại! Đứng yên đó!”
Marilka hét lên, lấy tay che miệng.
***
Lấy tay che mắt, Civril ngắm nhìn mặt trời ló dạng sau hàng cây. Khu chợ bắt đầu náo nhiệt. Xe hàng chạy qua lại và các thương nhân đầu tiên đã bắt đầu xếp hàng. Một chiếc búa đang gõ, một con gà gáy và hải âu vần vũ phía trên đầu.
“Có vẻ như là một ngày đẹp trời.” Fifteen trầm ngâm.
Civril liếc xéo hắn nhưng không nói gì.
“Ngựa đã chuẩn bị xong chưa, Tavik?” Nohorn hỏi, đeo găng tay vào.
“Đã sắp yên cương và sẵn sàng. Nhưng vẫn chưa có nhiều người ở chợ.”
“Rồi sẽ có thêm.”
“Chúng ta nên ăn.”
“Để sau đi.”
“Đúng đó. Các cậu sẽ có thời gian sau. Và có hứng nữa.”
“Nhìn kìa.” Fifteen bất chợt lên tiếng.
Witcher xuất hiện trên con phố chính, bước đi giữa những quầy hàng, tiếng thẳng về phía họ.
“Renfri đã đúng,” Civril nói. “Đưa tôi cái nỏ, Nohorn.” Hắn cúi gập người xuống, giữ nỏ bằng chân, kéo dây cung ra sau. Hắn cẩn thận lắp mũi tên vào trong khi witcher tiếp tục lại gần. Civril giơ nỏ lên.
“Không được tiến thêm bước nào nữa, witcher!”
Geralt dừng lại cách nhóm khoảng 40 bước.
“Renfri đâu?”
Gương mặt điển trai của gã nửa-elves nhăn nhó. “Tại tòa tháp. Cô ấy đang đề nghị gã pháp sư một yêu cầu mà lão không thể khước từ. Nhưng cô ấy biết là ngươi sẽ đến. Cô ấy đã để lại một thông điệp cho ngươi.”
“Nói đi.”
“Tôi là tôi. Chọn đi. Hoặc là tôi, hoặc một cái ác nhỏ hơn.” ngươi khắc tự biết thế nghĩa là gì.”
Witcher gật đầu, tay với lên trên vai phải, và rút kiếm ra. Lưỡi kiếm vẽ một cung tròn lấp lóe trên đầu anh. Bước thật chậm, anh tiến lại gần băng cướp.
Civril cười tàn độc, u ám.
“Renfri nói chuyện này sẽ xảy ra, witcher, và để lại cho chúng ta một món quà tặng ngươi. Ngay giữa hai mắt.”
Witcher tiếp tục lại gần, và gã nửa-elves giương nỏ áp lên má. Không khí trở nên tĩnh lặng.
Tiếng dây cung bật, thanh kiếm của witcher lóe sáng và mũi tên bị đánh bay lên trời với âm thanh chát chúa của kim loại, xoay một vòng cho tới khi rơi xuống mái nhà và lăn xuống cống.
“Hắn đánh bay nó...” Fifteen rên rỉ. “Đánh bật nó khi đang bay...”
“Tập hợp lại,” Civril ra lệnh. Những thanh kiếm rít lên khi được rút khỏi vỏ, cả nhóm đứng vai kề vai, một rừng kiếm tua tủa.
Witcher đi nhanh hơn, chuyển động mềm mại của anh biến thành bước chạy – không phải lao thẳng vào cả nhóm với kiếm chìa ra, mà vòng quanh nó theo một hình xoáy trôn ốc ngày càng thắt chặt.
Tavik không chịu nổi. Hắn lao tới witcher, cặp song sinh bám sát theo.
“Đừng tách ra!” Civril rống lên, lắc đầu và mất dấu witcher. Hắn nguyền rủa và nhảy sang bên, nhìn cả nhóm tan tác, tản khắp xung quanh các quầy hàng.
Tavik xông lên đầu tiên. Hắn đang đuổi theo witcher thì bỗng thấy Geralt chạy ngược lại về phía mình. Hắn phanh gấp, cố dừng lại, nhưng witcher sượt qua trước khi hắn kịp giơ kiếm lên. Tavik cảm thấy một nhát chém mạnh bên dưới hông, quỵ gối xuống, và khi nhìn thấy hông mình, bắt đầu hét.
Cặp song sinh đồng loạt tấn công cái bóng người đen đúa, mờ nhạt đang lao tới chúng, căn trượt thời gian và đổ vào nhau khi Geralt cắt một nhát ngang ngực Vyr và thái dương Nimir, để một tên lảo đảo, ngã sấp mặt xuống quầy rau quả, và tên còn lại xoay tại chỗ và đổ người xuống cống.
Khu chợ sôi lên với các thương nhân tháo chạy tán loạn, quầy hàng lật sang bên và tiếng hét vang vọng trong bầu không khí bụi bặm. Tavik cố đứng dậy trên đôi chân run rẩy và đau đớn ngã xuống đất.
“Vào từ bên trái, Fifteen!” Nohorn rống lên, chạy thành một cung tròn để tiếp cận witcher từ đằng sau.
Fifteen xoay người. Nhưng không đủ nhanh. Hắn nhận một mũi kiếm vào bụng, chuẩn bị tấn công và lại ăn thêm một đường kiếm nữa vào cổ, ngay bên dưới tai. Hắn bước bốn bước lảo đảo và dẫm phải một xe chở cá, mà trượt đi bên dưới chân mình. Vấp phải đống hàng trơn tuột, Fifteen ngã ra vỉa hè, gai bạc lởm chởm vung vãi.
Civril và Nohorn tấn công đồng thời từ hai phía, gã elves với một đường kiếm cao quét ngang, và Nohorn từ một vị trí quỳ trên đầu gối, thấp và thẳng. Witcher bắt được cả hai, âm thanh ba lưỡi kiếm va vào nhau nhập làm một. Civril nhảy sang bên và trượt chân, ngã dựa vào một quầy hàng trong khi Nohorn đỡ một đường kiếm mạnh tới nỗi đánh hắn bật ra sau. Đứng dậy, hắn cố phản công nhưng quá chậm, và nhận một nhát cắt trên mặt song song với vết sẹo cũ.
Civril lao tới từ quầy hàng, nhảy qua Nohorn khi hắn đổ xuống, đánh trượt witcher và né sang bên. Nhát đâm thật ngọt, và chính xác tới nỗi hắn không cảm thấy được, chân hắn chỉ không thể di chuyển nổi khi hắn định tấn công lại. Thanh kiếm rơi khỏi tay hắn, gân tay bị cắt bên trên cùi chỏ. Civril khuỵu gối và lắc đầu, cố đứng lên không thành công. Đầu hắn gục xuống, và giữa đống quầy hàng và đồ đạc vỡ nát, giữa đống cá và rau lẫn lộn, xác hắn nằm im trên một vũng máu đỏ.
Renfri bước vào khu chợ.
Cô ta tiến lại thật chậm với từng bước di chuyển như mèo, tránh các xe hàng và đồ đạc. Đám đông đứng trên phố và trong nhà, mà nãy giờ xì xào như tổ ong, trở nên im lặng. Geralt đứng bất động, thanh kiếm trong tay hạ xuống. Renfri lại gần cách khoảng 10 bước chân và đứng lại, đủ gần để thấy rằng bên dưới chiếc áo khoác, cô ta mặc một lớp áo thép dài quá hông.
“Anh đã lựa chọn rồi.” Cô ta nói bình thản. “Anh có chắc là nó đúng đắn không?”
“Đây sẽ không phải là Tridam.” Geralt nói khó nhọc.
“Đằng nào nó cũng sẽ không như vậy. Stregobor cười vào mặt tôi. Lão nói rằng tôi cứ việc tàn sát cả Blaviken và toàn bộ các ngôi làng lân cận và lão cũng sẽ không rời khỏi tháp. Và lão cũng sẽ không cho ai vào, kể cả anh. Tại sao anh lại nhìn tôi như thế? Phải, tôi đã lừa anh. Tôi sẽ lừa bất kỳ ai nếu tôi buộc phải, anh thì có gì đặc biệt?’
“Ra khỏi đây đi, Renfri.”
Cô ta cười. “Không, Geralt.” Cô ta rút kiếm ra, nhanh nhẹn và uyển chuyển.
“Renfri.”
“Không. Anh đã chọn rồi. Giờ là tới lượt tôi.” Với một chuyển động chớp nhoáng, cô ta xé chiếc váy ra khỏi người và xoay nó trên không, quấn vòng quanh cổ tay mình. Geralt lùi lại và giơ tay lên, ngón tay xếp lại thành Dấu.
Renfri cười khàn. “Nó không có tác dụng với tôi đâu. Chỉ có thanh kiếm thôi.”
“Renfri.” Anh nhắc lại. “Đi đi, nếu chúng ta chạm kiếm, tôi...tôi sẽ không thể...”
“Tôi biết.” Cô ta trả lời. “Nhưng tôi, tôi không thể làm gì khác. Tôi đơn giản là không thể. Chúng ta là chúng ta, anh và tôi.”
Cô ta di chuyển về phía anh với một bước chân nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, thanh kiếm lóe sáng trên tay phải, chiếc váy kéo lê trên đất bên tay trái.
Cô ta nhảy, chiếc váy tung bay trong gió, giấu đi chuyển động của thanh kiếm lóe sáng trong một nhát cắt ngắn, thử nghiệm. Geralt né sang bên, mảnh vải không chạm tới anh, và lưỡi kiếm của Renfri trượt qua một nhát đỡ chéo. Anh phản công theo bản năng, xoay kiếm của cả hai theo một đường tròn, cố gắng hất vũ khí của cô ta ra khỏi tay. Đó là một sai lầm. Cô ta đánh trượt lưỡi kiếm của anh và cắt, nhắm vào mặt witcher. Anh chỉ vừa kịp đỡ và xoay đi, né đường kiếm múa lượn của cô ta và lại nhảy sang bên. Cô ta xáp tới anh, hất mảnh vải lên mắt anh và chém một nhát thẳng từ khoảng cách gần, xoay tròn. Xoay cùng cô ta, anh tránh được đường kiếm. Cô ta nhận ra được mánh khóe và cùng quay người với anh, thân thể họ ở gần nhau tới mức anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô ta khi lưỡi kiếm chạy dọc qua ngực mình. Anh thấy một cơn đau nhói, phớt lờ nó. Anh lại xoay người, theo hướng ngược lại, đánh bay đường kiếm nhắm vào thái dương mình, làm một động tác giả nhanh và tấn công. Renfri nhảy đi như thể định tấn công từ trên cao trong khi Geralt lao tới trước và chém một đường kiếm chớp nhoáng vào bên đùi lộ ra của cô ta bằng đầu mũi kiếm của mình.
Renfri không hét. Ngã sang bên, cô ta đánh rơi thanh kiếm và ôm chân. Máu chảy qua kẽ ngón tay thành từng dòng và thấm xuống đôi ủng da hươu, xuống nền đá bẩn thỉu của con đường. Đám đông đứng chật ních xung quanh xôn xao khi nhìn thấy máu.
Geralt tra kiếm lại vào bao.
“Đừng đi...” cô ta rên rỉ, cuộn người lại.
Anh không trả lời.
“Tôi...thấy...lạnh...”
Anh không nói gì. Renfri lại rên lên, cuộn lại chặt hơn khi máu lan ra giữa những kẽ nứt trên đá.
“Geralt...ôm tôi đi...”
Witcher im lặng.
Renfri ngả đầu sang bên, má áp lên vỉa hè và bất động. Một con dao đẹp đẽ, giấu bên dưới thân người cô ta cho tới lúc này, trượt khỏi những ngón tay tê cứng.
Sau một lúc lâu witcher mới ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng gậy của Stregobor gõ lên những viên đá lát đường. Người pháp sư lại gần thật nhanh, cẩn thận tránh những cái xác.
“Thật là một trận thảm sát,” ông ta thở dốc. “Tôi đã trông thấy, Geralt, tôi quan sát bằng quả cầu pha lê...”
Ông ta lại gần hơn, cúi xuống. Trong chiếc áo choàng đen, chống gậy, ông ta trông thật già.
“Không thể tin nổi.” Stregobor lắc đầu. “Shrike đã chết.”
Geralt không đáp lại.
“Chà, Geralt.” Người pháp sư đứng thẳng dậy. “Hãy kiếm một cái xe và chúng ta sẽ đưa cô ta về tháp để khám nghiệm.”
Ông ta nhìn witcher, và khi không nhận được câu trả lời nào, cúi xuống cái xác.
Ai đó mà witcher không quen đã tìm thấy cán kiếm của anh và rút nó ra. “Động đến một sợi tóc trên đầu cô ấy,” người mà witcher không quen cất tiếng, “động đến một sợi tóc trên đầu cô ấy và đầu của ông sẽ nằm dưới đường.”
“Anh điên rồi à? Anh đang bị thương, và sốc! Một cuộc giải phẫu là cách duy nhất để xác minh...”
“Đừng có động vào cô ấy!”
Stregobor, trông thấy lưỡi kiếm giơ cao, nhảy sang bên và vẫy cây gậy. “Được rồi!” Ông ta la lên. “Như anh muốn! Nhưng anh sẽ không bao giờ biết! Anh sẽ không bao giờ chắc chắn! Không bao giờ, nghe chưa, witcher?”
“Biến đi.”
“Như anh muốn.” Người pháp sư quay đi, cây gậy gõ lên đá lát đường. “Tôi sẽ quay về Kovir. Tôi sẽ không ở lại cái hố xí này thêm một ngày nào nữa. Hãy đi cùng tôi trừ khi anh muốn mục xác ở đây. Những người này không hiểu chuyện gì đâu, họ chỉ nhìn thấy anh đã giết người thôi. Và anh đã giết thật man rợ, Geralt. Thế nào, có đi không?”
Geralt không trả lời, anh không nhìn ông ta. Anh cất thanh kiếm lại vào bao. Stregobor nhún vai và bỏ đi, cây gậy gõ theo nhịp từng bước chân.
Một viên đá bay tới từ đám đông và rớt xuống nền đường. Một viên thứ hai bay theo, sượt qua vai Geralt. Witcher, đứng thẳng người lên, giơ cả hai tay và thực hiện một động tác mau lẹ. Đám đông rộ lên, đá bay tới nhiều hơn nhưng Dấu bảo vệ anh đằng sau một tấm chắn vô hình đã đẩy chúng sang bên.
“Đủ rồi!” Caldemeyn quát. “Quỷ tha ma bắt, quá đủ rồi!”
Đám đông rống lên như một cơn sóng nhưng đá đã ngừng bay tới. Witcher đứng, bất động.
Thị trưởng lại gần anh.
“Đây có phải,” ông ta nói, với một động tác ám chỉ những cái xác im lìm nằm rải rác quảng trường, “là cái ác nhỏ hơn của anh không? Đây là điều mà anh tin là cần thiết?”
“Phải.” Geralt từ tốn đáp lời, một cách khó khăn.
“Vết thương của anh có nghiêm trọng không?”
“Không.”
“Nếu vậy, hãy rời khỏi đây.”
“Được.” witcher nói. Anh đứng một lúc nữa, tránh ánh nhìn của thị trưởng. Rồi quay đi thật chậm, rất chậm.
“Geralt.”
Witcher ngoảnh lại.
“Đừng quay lại.” Caldemeyn nói. “Đừng bao giờ quay lại.”