“Nương, nữ nhi tuyệt đối không nhìn lầm, chính là tiện nhân kia!” Cơ Điệp Nhi nói đầy phẫn hận, “Trách không được Nhị hoàng tử không muốn đến Tướng phủ như trước nữa, nguyên lai đều là do hồ ly tinh giở trò quỷ.” Nàng ta vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
“Tốt lắm!” Đại phu nhân nghiêm túc nhìn Cơ Điệp Nhi, “Những lời này là những lời một tiểu thư gia giáo nên nói? Lưu ma ma dạy ngươi loại quy củ gì vậy?” Nữ nhi của bà tại sao một chút tâm cơ cũng không có vậy? “Bắt đầu từ ngày mai, thành thật học quy củ cho ta.”
Cơ Điệp Nhi vừa nghe thấy ba chữ Lưu ma ma thì thân mình run lên vì sợ hãi, nhớ đến lão vu bà kia nàng lập tức im như hến, bà ta rất đáng sợ a!
“Đi xuống đi!” Đại phu nhân cho Cơ Điệp Nhi lui ra ngoài, sau đó nhìn nhi tử của mình dò hỏi, “Duy nhi, ngươi không biết chuyện này sao?”
Cơ Duy thần sắc mờ mịt không rõ lắc đầu: “Nhị hoàng tử vẫn nói công vụ bận rộn, nhi tử cũng không dám hỏi nhiều. Bất quá một năm nay nhi tử lấy cớ mời hoàng tử đến Tướng phủ mấy lần đều bị hắn lấy cớ cự tuyệt, xem ra là sơ sót của chúng ta.”
“Để tiện nha đầu kia chiếm mất tiện nghi rồi!” Đại phu nhân vỗ bàn đầy phẫn hận.
“Nương, chuyện này vẫn cần điều tra rõ đầu đuôi ra sao mới tốt.” Cơ Duy thận trọng nói.
Đại phu nhân gật gật đầu với Cơ Duy, chẳng qua là tức giận trên mặt làm thế nào cũng xua đi không nổi.
Cơ Duy trở lại thư phòng của mình, lại nhìn gã sai vặt vẫn đi theo mình từ nhỏ nhíu mày nói: “Ngươi làm sao?”
Gã sai vặt chần chờ một chút, cẩn thận mở miệng: “Đại thiếu gia, người chúng ta phái đi giám thị đều biến mất không rõ lí do.” Nói xong hắn liền cúi đầu, không dám nhìn biểu tình tiếp theo của Cơ Duy.
“Là sơ sẩy của ta.” Cơ Duy ngược lại không có tức giận, hắn bình thản nói, " Công phu của mấy người đó không kém, tốt lắm, ngươi đều truyền tin bảo họ trở về đi, về sau có cơ hội ta sẽ lại phái họ ra ngoài. "
" Vâng " Gã sai vặt sau khi lĩnh mệnh liền rời đi.
Đợi cho trong phòng chỉ còn một mình mình, trên mặt Cơ Duy cuối cùng không kìm nén được tức giận, hắn nhìn bao da trên cánh tay mình, trong mắt hiện lên từng đạo ánh sáng lạnh, ngoài cười như trong không cười nói, " Há có thể buông tha ngươi như thế ! "
" Tiểu thư, những người đó đều diệt. " Hồng Nhi có chút sốt ruột nhìn Cơ Cửu Nhi, " Dại thiếu gia vì sao không bỏ qua được cho tiểu thư a, không phải hai người đều cùng một huyết thống sao ? " Rốt cuộc Hồng Nhi không nhịn được oán hận lên tiếng.
Cơ Cửu Nhi nghe vậy ngừng nét bút đang viết, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, nàng nhìn thoáng qua Hồng Nhi, sau đó vừa tiếp tục nét bút vừa nói, " Hồng Nhi, có một loại người, ngay từ đầu đối với ta đã là địch nhân. "
Rốt cục viết xong một mặt giấy, Cơ Cửu Nhi buông bút lông, lắc lắc cổ tay có chút mỏi của mình, thản nhiên nói : " Hồng Nhi, ngươi đi chuẩn bị một chút, không quá hai ngày nữa, Tướng phủ sẽ phái người đến đón chúng ta về. "
Hồng Nhi nghe vậy sợ run, khó hiểu nhìn Cơ Cửu Nhi : " Tiểu thư làm thế nào khẳng định như vậy ? " Hơn một năm nay đều không có bất cứ tin tức gì, làm sao đột ngột tới đón người như vậy ?
Nghĩ đến gã sai vặt nàng nhìn thấy lúc sáng, còn không phải là Cơ Điệp Nhi thì là ai ? Cơ Cửu Nhi nghĩ vậy liền cười quỷ dị : " Này có tính là tự lấy đá đập chân mình không ? "
Cơ Cửu Nhi đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, làm cho Hồng Nhi không hiểu nhíu mày : " Tiểu thư nói đại phu nhân sao ? Nhưng là, đại phu nhân không phải còn ao ước tiểu thư đừng bao giờ trở về Tướng phủ sao ? "
Hồng Nhi có thể lí giải một ít, năm đó đại phu nhân một mực phải lòng Nhị thiếu gia Cơ Vũ, nhưng lại bị Nhị thiếu gia cự tuyệt thẳng thừng, cuối cùng bà ta chấp nhận gả cho Đại thiếu gia Cơ Tập. Từ ngày Nhị phu nhân được cưới về, Đại phu nhân lúc nào cũng tìm Nhị phu nhân gây phiền toái, may mắn có lão phu nhân ngồi vững ở đó, quan hệ giữa hai chi mới bớt gay gắt một chút.
Đại phu nhân không thích Cơ Cửu Nhi thực chất đều có nguyên nhân, Hồng Nhi nhìn khuôn mặt Cơ Cửu Nhi một cái, tiểu thư cùng Nhị phu nhân quả thực dung mạo tương tự nhau, nhất là đôi mắt hoa đào kia, phi thường giống.
Không ngoài sở liệu của Cơ Cửu Nhi, ngày thứ hai sau hôm đó, Tướng phủ đột nhiên lấy cớ trong nhà có việc đón Cơ Cửu Nhi cùng Hồng Nhi về phủ.
Thời điểm Cơ Cửu Nhi bị người dẫn đến trước mặt lão phu nhân, mọi người trong nhà nguyên bản đều đang cười nói vui vẻ nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Cơ Cửu Nhi đều đồng loạt trầm xuống.
Cơ Cửu Nhi một mình đứng giữa căn phòng, gật đầu với lão phu nhân xem như chào hỏi, vẫn không có ý tứ quỳ xuống như cũ.
Sắc mặt lão phu nhân so với lúc trước càng thêm âm trầm, " Đi ra ngoài. "
Bà ta chán ghét nhìn Cơ Cửu Nhi không ngừng nói : " Cút ra ngoài đi ! "
Cơ Cửu Nhi thế nhưng bình tĩnh gật đầu với lão phu nhân, không chút khách khí quay người rời đi, căn bản không thèm để ý tới biểu tình trố mắt nhìn của những người xung quanh.
Đại phu nhân âm thầm nhìn lão phu nhân ngày càng tức giận, lại nhìn bóng dáng sắp rời khỏi của Cơ Cửu Nhi, trong lòng bắt đầu khỏi động tính toán.
" Nương, Nhị tẩu mất tích không rõ ở đâu, Nhị thúc lại hàng năm không ở nhà, đứa nhỏ như nàng cũng có chỗ đáng thương. " Tam phu nhân vẫn trầm mặc ngồi cạnh đại phu nhân đột nhiên nói chuyện, trên mặt tràn đầy thương tiếc, " Nàng vẫn là cốt nhục Cơ gia ta a. " Bà ta âm thầm buồn cười nhìn qua sắc mặt đại phu nhân, cũng không để ý đến cảm xúc của lão phu nhân nói tiếp, " Quy củ dù sao cũng phải học, Thái hậu không phải cấp Đại tẩu ma ma dạy lễ nghi sao, con dâu cảm thấy để ma ma nhân tiện giáo dưỡng Cửu Nhi này. "
Mí mắt Đại phu nhân lập tức nhảy dựng, nhìn về phía tam phu nhân bên cạnh, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt chứa ý cười ôn hòa kia tràn đầy khiêu khích với bà ta.
Giáo ? Dạy cho tiện nhân kia cùng Điệp Nhi không phải làm hai đứa ngang hàng sao ? Trong lòng Đại phu nhần mắng lớn, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh : " Nghĩ đến nhưng lời của Tam đệ muội thật giống như Tướng phủ ta bạc đãi Tam tiểu thư. Nương cũng là đau lòng Tam tiểu thư thân mình yếu đuối mới cho nàng ra ngoài tĩnh dưỡng, dù sao bình an của nàng so với những cái khác đều quan trọng hơn, nếu không Nhị túc trách tội xuống dưới, Tam đệ muội chắc cũng không thể gánh đủ tội ? " Đại phu nhân không khách khí hỏi.
Tam phu nhân nghe đại phu nhân nói sắc mặt khó chịu.
" Được rồi, các ngươi ầm í cái gì ? " Lão phu nhân trừng mắt nhìn Đại phu nhân cùng Tam phu nhân, sau đó nói với Đại phu nhân, " Một lát thỉnh Thái y đến nhìn nàng một cái, còn ma ma giáo dưỡng mà Thái hậu ban cho Cơ gia không phải người nào muốn đều có thể học. Ngươi thân là trưởng tẩu, Lão nhị không có ở nhà, ngươi liền dạy dỗ nàng một chút. " Lão phu nhân nói xong liền tỏ ra cả người mệt mỏi.
" Vâng, nương. " Đại phu nhân lập tức đáp lại, âm thầm cười nhạo Tam phu nhân, " Nương nghỉ ngơi cho tốt, con dâu lui xuống trước vậy. "
Đại phu nhân đứng dậy đầu tiên, tam phu nhân cũng thức thời lui ra, hai người đi đến trước cửa thì Tam phu nhân không nhịn được trừng mắt nhìn Đại phu nhân nói châm chọc : " Đại tẩu thực giỏi tính kế, chỉ là nên cẩn thận thông minh mắc lỗi thông minh, tẩu vẫn nên chuẩn bị gả y cho nữ nhi thì hơn. "
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Đại phu nhân ôm một bụng tức giận quay về viện tử của mình.
Nghe âm thanh hai người nói chuyện từ bên ngoài truyền vào, lão phu nhân âm thầm lắc đầu, " Nhà lão đại có chút tâm cơ trong người, nhưng làm việc vẫn rất thiếu kiên nhẫn. " Bà ta ngẩng đầu hỏi Từ ma ma, " Sự tình điều tra thế nào ? "
Từ ma ma cung kính đáp : " Đã điều tra xong, Nhị hoàng tử quả thật có quan hệ không đơn giản cùng Tam tiểu thư.. "
Lão phu nhân cau mày, cười lạnh : " Chỉ như vậy liền muốn diễu võ dương oai ! " Lão phu nhân trong lòng đã muốn nghĩ Cơ Cửu Nhi vì được Nhị Hoàng tử ưu ái nên mới dám đối mình như vậy, " Thật đúng là tiện nhân chỉ sinh ra được tiện nhân ! Một đám chỉ biết đi dụ dỗ là giỏi "
" Lão phu nhân ! " Từ ma ma nhảy dựng lên, " Lão phu nhân nguôi giận, thân mình quan trọng hơn. " Ba ta liếc mắt để ý bốn phía, không phát hiện có người dị thường mới nhẹ nhàng thở ra.
Lão phu nhân phun ra một hơi thật mạnh, " Nguyên bản tính gả Đại nha đầu vào cung, nhưng với tính tình của nàng chỉ sợ vào cung sẽ gây ra tai vạ. " Lão phu nhân còn không có hồ đồ, trong lòng tính toán so với ai khác đều rõ ràng.
" Con cháu đều có phúc của con cháu, lão phu nhân không cần lo lắng quá mức, đại tiểu thư hẳn là một người có phúc khí. " Từ ma ma không ngừng an ủi.
" Trước quan sát một chút rồi nói. " Lão phu nhân không kiên nhẫn khoát tay.