Tiếng trống Tà Hồn cổ biến mất khiến cho cả chiến trường Địa giai dừng lại. Người tu luyện đang diên cuồng, sau khi tỉnh táo lại liền hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Nhìn người chết trên mặt đất rồi lại nhìn người họ đối mặt mà ngây người.
- Trời ạ! Ta có can đảm đánh với Quân Liệt?
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chẳng phải ta đang ở trong động phủ hay sao? Tại sao lại ra đây?
- Cường giả hỗn độn thiên giai? Ngươi...ngươi tại sao lại ở hỗn độn Địa giai?
Những tiếng hô kinh ngạc liên tục vang lên. Còn đám đệ tử đã chết thì chết mà không hiểu tại sao. Có thể nói là họ đang bế quan hồi phục thì chết đi, cơ bản không biết mình như thế nào.
Cường giả hỗn độn thiên giai tái mét mặt nhìn thanh thần khí nhuộm đỏ của mình mà gào lên trong lòng:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao ta lại tham gia chiến đấu? - Tên cường giả hỗn độn thiên giai xuất thủ ở chiến trường Địa giai chính là trái với quy định, chớ nói y lại là người trấn thủ ở đây. Lúc này, toàn thân y run bần bật, vội vàng rời khỏi. Y phải mang chuyện nơi này đi bẩm báo.
Trường mâu biến mất khiến cho Tinh Thiên Sát vô cùng phẫn nộ và đau lòng. Xét đến cùng, y liền quy chuyện đó cho Lôi Cương. Tới lúc này, y vẫn không biết tại sao mình lại sử dụng trường mâu. Ánh mắt của y đầy sát khí, nhìn Lôi Cương chằm chằm. Mặc dù y có chút e ngại đối với thân phận bộ tộc cổ tu của Lôi Cương nhưng chuyện này khiến cho y không còn nghĩ nhiều được nữa. Sự khủng bố của trường mâu y hiểu rất rõ. Một thanh thần khí như vậy chắc chắn phải là thần khí thượng phẩm thiên giai. Cho dù y là đệ tử của đại tôn Tinh Vũ, có được thần khí thiên giai nhưng vẫn chỉ là thần khí thiên giai hạ phẩm, so với nó vẫn còn kém hai cấp. Tuy nhiên sự chênh lệch giữa hai cấp đó có thể nói là không tính nổi. Su tôn Tinh Vũ của y trong tay cũng chỉ có một thanh thần khí thượng phẩm thiên giai, có thể thấy thần khí như vậy vô cùng đáng quý.
Lôi Cương nhìn Tinh Thiên Sát tỏa ra sát khí mà nhếch miệng nói:
- Tinh đạo hữu! Lúc trước ngươi ném trường mâu đi tại sao lại bắt ta giao ra?
Thần thức của Lôi Cương xem xét đã đoán được điều gì đó. Nhưng hắn vô cùng bất đắc dĩ vì không ngờ sự biến mất của trường mâu lại đúng là có liên quan tới mình.
- Là ngươi! Là ngươi làm cho ta giao chiến với Long U Nhi. Là ngươi làm cho ta rơi vào trạng thái điên cuồng. Trường mâu chắc chắn là do ngươi lấy. - Tinh Thiên Sát chắc chắn Lôi Cương lấy được trường mâu của mình, tức giận đi về phía đối phương. Y nổi giận như vậy phần lớn là vì trường mâu, còn phần nhỏ là vì suýt chút nữa đánh chết Long U Nhi. Điều này khiến cho y hận chỉ muốn xé nát Lôi Cương. Từ người y, bốn con thần long xuất hiện, tản ra khí thế vô cùng kinh khủng. (Bốn con thần long này là do Tinh Thiên Sát lĩnh ngộ bốn hệ, nhưng trong đó có ba hệ đã lĩnh ngộ tới hỗn độn long lực và dung hợp.)
Long U Nhi từ từ xuất hiện sau lưng Tinh Thiên Sát, đôi mắt đẹp ẩn chứa một sự ngạc nhiên và e ngại nhìn Lôi Cương. Nàng cũng như những người khác, lúc trước không biết tại sao lại lấy Ngũ Long chiến xa đánh với Tinh Thiên Sát. Cũng may là tỉnh lại kịp, nếu không cây trường mâu kinh khủng kia làm cho nàng biến mất. Mỗi lần nghĩ tới, Long U Nhi lại thêm run rẩy.
Lôi Cương cau mày nhìn Tinh Thiên Sát nói:
- Việc này không liên quan gì tới ta. Tại sao các ngươi đánh nhau có liên qua gì tới ta đâu? - Lôi Cương không muốn nói tới Tà Hồn cổ. Dù sao thì nó quá mới quái dị, đối với Tinh Thiên Sát và Long U Nhi còn không thể ngăn cản được tiếng trống của nó thì đủ thấy được sự khủng bố.
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngươi nghĩ rằng mình thuộc bộ tộc cổ tư thì Tinh Thiên Sát ta không dám động tới? - Tinh Thiên Sát nghe vậy mà giận giữ. Thanh thần khí bị Lôi Cương quăng đi, trong nháy mắt xuất hiện trong tay y. Y vỗ vay phải một cái khiến cho thanh thần kiếm thiên giai hạ phẩm sáng rực, phát ra tiếng long ngâm, hổ gầm.
Một làn khí thế kinh khủng phóng lên cao. Tinh Thiên Sát nhìn Lôi Cương chằm chằm rồi quát khẽ:
- Một lần cuối cùng, giao ra trường mâu.
Thấy Lôi Cương vẫn đứng yên, Tinh Thiên Sát đột nhiên biến mất, xuất hiện cách đối phương mười thước. Hư không trước mặt Lôi Cương bị thanh thần kiếm của Tinh Thiên Sát cắt làm đôi với tốc độ như sát đánh.
"Rầm rầm rầm!" Lôi Cương run người, chẳng hề do dự bay ngược về phía sau. Nhưng một đòn của Tinh Thiên Sát vô cùng nhanh khiến cho Lôi Cương không kịp lùi đã đánh nát lớp bàn thạch mà chạm vào vai hắn.
Một tiếng gãy vang lên, nhát kiếm không gì cản nối chém vào thân thể của Lôi Cương. Lôi Cương hoảng hốt. Lực lượng trong thanh thần kiếm này có lực hủy diệt rất mạnh. Nó điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn khiến cho máu thịt Lôi Cương bay tán loạn. Hắn nhanh chóng lấy Hư Kiếm, sử dụng thức bốn mươi bốn của Khai thiên rồi chém thẳng vào thần kiếm của Tinh Thiên Sát, định sử dụng lực lượng ẩn chứa trong Hư Kiếm mà đánh bay nó.
"Keng..." Tiếng sắt thép chói tai vang lên. Lực lượng va chạm tạo thành một cơn gió càn quét ben dưới. Toàn bộ không gian giống như một đại dương mênh mông với vô vàn con sóng. Còn Tinh Thiên Sát thì cảm thấy tay phải tê rần, một thứ lực lượng không thể địch nổi làm cho y bay ngược lại, thanh thần kiếm trong tay cũng bị đánh bay. Thần hồn của Lôi Cương điên cuồng hấp thu lực lượng tinh thuần trong không khí, khôi phục vai trái bị thương, đồng thời nhanh chóng đuổi theo Tinh Thiên Sát.
Vốn Lôi Cương không có ý định làm kẻ địch của Tinh Thiên Sát, nhưng y ấn định Lôi Cương lấy trường mâu. Chuyện đã tới mức này, Lôi Cương cũng phải đánh với y một trận. Điều này vừa khiến cho hắn lo lắng lại vừa mong đợi. Cương khí trong cơ thể của Lôi Cương cuồn cuộn khiến cho mỗi một thứ thịt phát ra lực lượng cực mạnh mà dồn vào trong Hư Kiếm. Khi Tinh Thiên Sát bay ngược lại, một kiếm từ trên trời giáng xuống, phát nát không gian và mặt đất xuất hiện những con sóng. Lôi Cương súc lực khiến cho một đòn đó kết hợp với Hư Kiếm nặng trăm vạn cân tạo ra uy lực của thể chẻ đôi một ngọn núi cao. Cũng may cương khí của Tinh Thiên Sát rất nhiều, nếu không cho dù tu vi của Tinh Thiên Sát có mạnh trở lại cũng không chịu nổi một đòn kinh khủng như vậy.
Nhưng cho dù như vậy thì máu huyết trong người Tinh Thiên Sát cũng sôi trào, gần như phun máu. Y kinh hãi bay ngược ra ngoài, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Vô số cây tiểu kiếm từ người y bay ra, che phủ nửa bầu trời, mà bắn về phía trước. Vô số tiếng động xé gió vang lên như tiếng sấm khiến cho Lôi Cương không kịp tránh bị gần trăm thanh tiểu kiếm bắn trúng. Lớp bàn thạch của hắn bị phá nát, rồi tiểu kiếm cắm lên cơ thể khiến cho Lôi Cương phải lui lại. Lúc này, Tinh Thiên Sát cũng hóa giải được lực tác dụng lên người, ném mạnh thanh thần kiếm của mình. Thanh thần kiếm như biến thành một vật sống, rít lên lao về phía bụng Lôi Cương.
Tốc độ của một kiếm đó quá nhanh khiến cho đồng tử của hắn co lại, cơ bản không kịp phản ứng, chỉ trơ mắt nhìn thanh kiếm xuyên vào bụng mình.
Lôi Cương phun ra một ngụm máu. Thanh thần kiếm bắn đúng vào đan điền, chém vỡ hộ anh giáp của Lôi Cương, đâm trúng cương anh. Lôi Cương run người, chẳng khác gì bị sét đánh. Y chỉ cảm thấy lực lượng trong cơ thể trôi đi, cương anh cũng nhanh chóng co lại. Lôi Cương vội vàng lấy ra một viên đan dược rồi nuốt. Có điều lần này không phải thân thể bị thương mà là cương anh. Cương anh nối liền với thần hồn khiến cho thần hồn của hắn cũng bị thương nặng. Một khi cương anh bị phá nát, cho dù Lôi Cương không chết cũng phải mất mấy trăm năm để hồi phục.
Nhìn Tinh Thiên Sát như hung thần ác sát đi về phía Lôi Cương, Long U Nhi ở xa vội kêu lên:
- Tinh Thiên Sát! Hắn là người của bộ tộc cổ tu, xin nghĩ lại.
Tinh Thiên Sát sửng sốt, nét mặt trở nên tái nhợt nhưng đột nhiên lại dữ tợn:
- Bộ tộc cổ tư thì sao? Tinh Thiên Sát ta nào có sợ? - Tinh Thiên Sát bị Lôi Cương làm cho nổi giận nên bất chấp. Y thầm nghĩ lấy mạng Lôi Cương.
Lôi Cương lạnh lùng nhìn Tinh Thiên Sát. Hắn có thể cảm nhận được sát ý của đối phương. Có điều lần này Lôi Cương cũng thật sự nổi giận nói:
- Muốn giết ta thì cứ nói cần gì phải lấy cớ trưởng mâu? Tinh Thiên Sát! Những gì ta gặp phải hôm nay, ngày khác sẽ trả lại gấp mười. - Cương anh của Lôi Cương cùng với thần hồn bị thương nặng. Bây giờ hắn cần phải hồi phục gấp nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
- Hừ! Ngươi cho rằng có thể sống quá hôm nay? - Tinh Thiên Sát nói một cách ngông cuồng, nhìn Lôi Cương chẳng khác gì một người đã chết. Y là đệ tử thân truyền của đại tôn Tinh Vũ, nên thân phận vô cùng cao quý. Y vô cùng tức giận chuyện Lôi Cương làm cho mình và Long U Nhi đánh nhau, lại quy kết trường mâu cho Lôi Cương, cộng thêm việc Lôi Cương đánh bay bản thân khiến cho tính tình kiêu ngạo của y bị hổ thẹn. Y không e ngại Lôi Cương mà là với thân phận của hắn. Từ đầu tới cuối, Tinh Thiên Sát đúng là khinh thường hắn. Trong suy nghĩ của y thì Lôi Cương chỉ có thân phận không tầm thường mà thôi. Vì vậy khi bị Lôi Cương đánh bay, khiến cho y thẹn quá hóa giận, quyết giết Lôi Cương.
Có thể nói, Tinh Thiên Sát một khi đã quyết định việc gì là không bao giờ hay đổi.