Bộ tộc Cổ Tu vốn là bộ tộc vương giả từ thời xa xưa của Thánh giới Hồng Hoang. Từ khi bọn họ rút lui, tránh khỏi ánh mắt của các tu luyện giả, không còn mấy người ở Thánh giới Hồng Hoang biết được chỗ ở của bọn họ. Nhưng ngay cả các thế lực lớn vẫn đang uy hiếp Thánh giới Hồng Hoang từ xưa đến nay, hay là liên minh của bốn đại tôn ở nơi đây cũng hết sức e ngại bộ tộc Cổ Tu.
Long gia mặc dù là thế lực lớn thứ hai ở tinh vực Hạo Nguyệt, thế nhưng vẫn không thể nào vượt quá năm ngôi vị đầu ở Thánh giới Hồng Hoang. Long U Nhi tuy là thiên tài của Long gia, nhưng ở Thánh giới Hồng Hoang, thiên tài xuất hiện lớp lớp. Nàng lại không phải thiên tài đứng đầu, cho dù trời sinh bản tính ngông nghênh, nhưng đối mặt với bộ tộc Cổ Tu, nàng vẫn phải kính nể. Giờ biết được người đứng trước mặt này là người của bộ tộc Cổ Tu vừa cường đại lại vừa hết sức thần bí, Long U Nhi cực kỳ xúc động.
Vốn dĩ, nàng chỉ suy đoán chứ chưa dám chắc chắn. Nhưng khi Lôi Cương nói ra hai chữ “Trọng Luyện”, nàng đã tin đến chín phần. Trọng, vốn là họ của thanh niên ở bộ tộc Cổ Tu. Người bình thường vốn không thể biết được. Chưa kể đến sự cường đại của Lôi Cương, buộc nàng phải tin tưởng những gì hắn nói. Lúc này, nàng miễn cưỡng cười, nói:
-Trọng Luyện đạo hữu, tiểu nữ tử vốn rất sùng kính bộ tộc Cổ Tu. Không biết, tiểu nữ tử có cơ hội ghé thăm bộ tộc Cổ Tu hay không?
Lôi Cương sửng sốt, không ngờ Long U Nhi lại nói vậy. Có điều, hắn cũng chỉ biết thầm than nàng quả là thông minh, vừa thuận tiện thăm dò hắn lại vừa nói được ý định của nàng. Tức thì, Lôi Cương thản nhiên, nói:
-Long đạo hữu, sợ rằng đây không phải là chuyện tại hạ có thể làm chủ được.
Ngay khi Long U Nhi còn chưa kịp nói gì tiếp, một bóng người màu vàng kim đã hiện lên bên cạnh nàng. Lôi Cương nhíu mày, người này chính là Tinh Thiên Sát, chính là nhân vật thiên tài đáng sợ luôn đứng phía sau Long U Nhi. Hắn biết bản thân không phải là đối thủ của y, trước chưa nói đến thân phận của bộ tộc Cổ Tu này có thể tạm thời giữ chân được Tinh Thiên Sát hay không, mà ngay cả sức mạnh cường đại của y cũng khiến Lôi Cương hết sức khiếp sợ. Lôi Cương bèn ôm quyền, nói:
-Long đạo hữu, tại hạ xin đi trước.
-Thế nào? Ta đã nói ngươi được đi sao? Không muốn bị ta xử lý sao? U nhi, Chu Hách kia đã bị đã đánh chết. Ta muốn xem còn ai dám tiếp cận muội nữa.
Giọng nói trầm thấp của y vừa vang lên, Lôi Cương đã cảm nhận được từ trong bóng người màu vàng kim đó bắn ra hai luồng sáng, chẳng khác nào nghìn vạn đao kiếm bao phủ lấy hắn. Nhưng điều khiến Lôi Cương càng cảm thấy nguy hiểm hơn là những gì Tinh Thiên Sát vừa nói, Chu Hách? Người thanh niên ưu tú của Khấp Thiên tông đã bị giết rồi sao? Hơn nữa, từ ngữ khí của y thì quan hệ của y với Long U Nhi cũng không phải bình thường. Lôi Cương không muốn đứng ở nơi này nữa. Tinh Thiên Sát không chút e ngại mà đánh chết ngay người thanh niên ưu tú của Khấp Thiên tông, cho dù gã chỉ có tu vi hỗn độn huyền giai, nhưng những thần khí mà gã mang theo cũng hết sức kinh người. Nghe đồn, Chu Hách ở Khấp Thiên tông có thân phận không đơn giản chút nào, thế nhưng Tinh Thiên Sát lại không chút e ngại mà đánh chết gã, có thể thấy được y là người cuồng vọng thế nào. Cũng có thể nói, y là người không biết sợ, bởi Khấp Thiên tông cho dù có mạnh, cũng không dám đắc tội với Tinh Thiên Sát y, hay nói trắng ra là đại tôn Tinh Vũ.
Long U Nhi cau mày, không để mắt đến Tinh Thiên Sát, quay qua nói với Lôi Cương:
-Ngươi cứ đi đi.
Tinh Thiên Sát trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Lôi Cương, sát khí nháy mắt hiện lên. Y thấp giọng nói:
-Ngươi là ai?
Lôi Cương không muốn đắc tội Tinh Thiên Sát, đành phải trả lời:
-Lôi Cương.
-A? Ngươi chính là Lôi Cương kia sao? Theo ta thấy thì cũng thường thôi. Đến đây, ta muốn xem thử ngươi có thực sự cường đại như trong lời đồn hay không.
Tinh Thiên Sát khẽ nhếch miệng cười lạnh, nói. Đôi mắt đen sì của y lộ rõ sát khí.
-Tinh Thiên Sát, ngươi đừng động đến hắn, nếu không, ngay cả đại tôn Tinh Vũ cũng không thể bảo vệ ngươi được đâu.
Long U Nhi làm sao không nhận ra sát khí của Tinh Thiên Sát được. Nàng vội vã ngăn y lại, từ khi biết được thân phận của Lôi Cương, Long U Nhi luôn muốn kết giao với hắn, dù sao chủng tộc kia cũng đáng để nàng kết giao a.
-A?
Tinh Thiên Sát kinh ngạc, nhìn Lôi Cương, bình thản nói:
-Không phải ngươi là đệ tử của bộ tộc Cổ Tu đấy chứ?
Lôi Cương gật đầu. Hắn không muốn cùng tranh cãi với Tinh Thiên Sát và Long U Nhi. Từ thái độ của Tinh Thiên Sát, có thể thấy được, y vì phải lòng Long U Nhi nên mới nổi lên ý muốn giết hắn. Chu Hách có lẽ cũng chính vì thế mới chết vào tay y. Ngạn ngữ có câu: Hồng nhan họa thủy (mỹ nhân gây họa), cũng chỉ như thế này mà thôi.
-A? Nếu đã như vậy, ta lại càng muốn nhìn thử xem bộ tộc Cổ Tu đã biến mất vô số năm kia có thật sự cường đại như lời đồn hay không.
Tinh Thiên Sát sau khi biết được chiến ý lại càng nổi lên. Khí thế toàn thân y nháy mắt phát ra, ánh sáng ba màu sáng rực trong không gian, mơ hồ ẩn hiện hình rồng. Thanh thần kiếm bốn màu vàng, đỏ, vàng đất, tím hiện lên trong tay Tinh Thiên Sát. Y mặt dù là kẻ cuồng vọng, nhưng đối mặt với bộ tộc Cổ Tu, y cũng không dám lơ là.
Lôi Cương trầm xuống, nhìn thanh thần khí thiên giai trong tay y, cười khổ nói:
-Tinh đạo hữu, tại hạ vốn không phải đối phủ của ngươi, có đánh cũng thế mà thôi.
Khuôn mặt của Tinh Thiên Sát trầm xuống, ánh mắt lóe lên vẻ không hài lòng. Y đang định nói gì đó, thì đã bị Long U Nhi cắt ngang, nàng nói:
-Tinh đạo hữu, ngươi dùng thần khí thiên giai đối phó với Lôi đạo hữu tay không, e rằng có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
Tinh Thiên Sát sửng sốt, thoáng trầm ngâm rồi lại quan sát Lôi Cương một lúc, rồi không nói gì nữa. Bộ chiến giáp màu vàng kim cùng thanh thần kiếm thiên giai đều được y cất vào trong giới chỉ. Y lấy ra một thanh thần khí địa giai, nhìn chằm chằm Lôi Cương, nói:
-Có thể bắt đầu được chưa?
Lôi Cương cười khổ, thầm mắng Long U Nhi nhiều chuyện. Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng không thể tránh được, liền nói luôn:
-Tinh đạo hữu, chúng ta chỉ đánh đến rồi thôi, được chứ?
Tinh Thiên Sát cười nhạt, luồng ánh sáng ba màu trong không gian chợt ngưng lại thành con thần long ba màu, nhanh như chớp lao về phía Lôi Cương. Lôi Cương kinh hãi, gọi toàn bộ cốt lân giáp và bàn thạch ra, nhanh chóng rút lui. Hư kiếm rút ra trong tay, hắn nhảy lên không bổ xuống con thần long ba màu đang tấn công tới. Con thần long này là hỗn độn tam long lực do Tinh Thiên Sát lĩnh ngộ mà có được, uy lực không hề nhỏ chút nào.
-Ầm!
Một tiếng nổ vang lên. Lôi Cương cảm nhận một luồng sức mạnh không thể áp chế nổi áp xuống người hắn. Hư kiếm tựa như đánh xuống biển sâu, sức mạnh nháy mắt biến mất.
-Ầm!
Bàn thạch, cốt lân giáp của Lôi Cương nháy mắt nổ tung, con thần long ba màu phá tan hàng phòng ngự của hắn, tấn công lên người hắn. Một lỗ máu to bằng đầu người hiện lên trước ngực Lôi Cương. Nháy mắt hắn cảm giác máu huyết trong cơ thể như chảy ngược lại, một vị ngòn ngọt lan đến yết hầu, suýt chút nữa hắn phun máu tươi. Hít một hơi thật sâu, nuốt lại máu huyết trong yết hầu, Lôi Cương thầm khiếp sợ, thầm nghĩ đòn tấn công này quả thực quỷ dị. Một chiêu của Hư kiếm hoàn toàn vô dụng. Lôi Cương nhanh chóng rút lui, thần hồn của hắn hấp thu sức mạnh trong không gian, nháy mắt vết thương trên ngực đã lành lại, không còn chút thương tổn nào.
Long U Nhi và Tinh Thiên Sát cùng kinh ngạc trước khả năng phục hồi của Lôi Cương. Đặc biệt là Tinh Thiên Sát, y cực kỳ nắm chắc một đòn tấn công vừa rồi. Các cao thủ hỗn độn địa giai thông thường trúng đòn bao giờ cũng không chết thì bị thương nặng, vậy mà Lôi Cương nhìn như không bị thương chút nào, làm sao y không kinh ngạc cho được.