[Dịch] Thể Tôn

Chương 74 : U Thiên




Sau tiếng gầm của tiểu Phần, không khí như bị đun sôi rồi bốc cháy hừng hực.

- A....

Khải Thiên hét lên một tiếng thảm thiết, co người lại như muốn thu nhỏ diện tích bị ngọn lửa thiêu đốt. Lão nhân đang khiếp sợ bị tiếng hét của Khải Thiên làm cho sực tỉnh liền vội vàng phát ra một đạo kết giới, bao phủ lấy y.

- Lưu lão cả ta.

Kim Linh khẽ kêu lên một tiếng lo lắng. Ngọn lửa màu vàng óng trong không trung từ từ hòa tan kết giới của nàng. Kim Linh tu luyện hệ Thủy nên tương khắc với Hỏa. Lưu lão lại vung tay phải để cho Kim Linh, Khải Thiên và Khải Chấn tới bên cạnh.

- Lưu lão! Làm sao bây giờ?

Khải Chấn lên tiếng. Tới lúc này, Khải Chấn vẫn không thể tin được biển lửa trên bầu trời là do một tiên thiếu niên mà mình có thể bóp chết làm ra.

- Quá mức quái dị. Đây là lần đầu tiên, lão phu gặp phải cảnh tượng như thế này. Đi thôi! Có được thú hạch thì rời khỏi đây được rồi.

Lão nhân nhìn biển lửa bị kết giới của mình chắn bên ngoài mà nói. Sau đó, lão mang theo ba người định xông ra khỏi biển lửa.

- Còn định chạy sao?

Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt bốn người. Toàn thân tiểu Phần màu vàng kim cầm tron tay một thanh kiếm mỏng màu vàng. Hai mắt váng chóe của y nhìn bốn người, khóe miệng hơi nhấc lên khiến cho người ta có cảm giác quái dị.

Đột nhiên, không để cho bốn người kịp phản ứng, tiểu Phần vung mạnh thanh kiếm lên. Ngọn lửa vàng óng trong trời đất đột nhiên dao động. Rồi trong nháy mắt cả biển lửa ngưng tụ lại thành một thanh kiếm khổng lồ. Thanh kiếm đó giống như một quả núi chém xuống bốn người.

- Chết tiệt.

Lưu lão gầm lên một tiếng, lấy linh kiếm rồi chém về phía thanh kiếm khổng lồ kia.

"Rầm...rầm...rầm..." Một gợn sóng không khí tản ra bốn phương tám hướng. Vô số linh thú trong Bắc Phệ hoảng hốt bỏ chạy. Khu rừng rậm bên dưới đã biến mất chỉ còn lại một vùng đất bị cháy đen.

Sau cú va chạm kích liệt, không trung lại xuất hiện một biển lửa. Tiểu Phần vẫn đứng nguyên trước mặt bốn người.

"Phù..." Lưu lão thở ra một hơi, ánh mắt nhìn tiểu Phần một cách nghiêm túc mà nói:

- Sao có thể như vậy? Một tên tiểu tử Luyện Thần phản hư làm sao có thể sánh được với cường giả Kiếp Cương?

Gương mặt Khải Thiên tím bầm. Nét mặt y hết sức khiếp sợ cùng với ghen tị, có cả sự không cam lòng. Kim Linh cũng mở to đôi mắt đẹp mà nhìn tiểu Phần với ánh mắt khiếp sợ. Gương mặt của Khải Chấn thì thay đổi liên tục, không biết đang nghĩ cái gì.

- Khặc khặc... Lão già được lắm. Tiếp một chiêu của ta có cảm giác thế nào?

Tiểu Phần nhìn Lưu lão chằm chằm, khóe miệng nở một nụ cười quái dị.

Lưu lão chợt biến sắc mà nhìn không trung. Lão kinh ngạc lên tiếng:

- Hơi thở có hệ Hỏa đậm thật.

Lúc này, tiểu Phần vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bốn người. Mà biển lửa trong không trung lại từ từ co lại.

- Không ổn.

Lưu lão cả kinh thốt lên. Biển lửa trong không trung không ngờ lại nén thành một thanh kiếm lớn. Thanh kiếm trong tay Lưu lão chuyển động, khí thế toàn thân bộc phát. Lão gầm nhẹ một tiếng rồi chém về phía tiểu Phần.

- Khặc khặc...

Tiểu Phần tập trung cho một chiêu khủng bố chợt phát ra một tiếng cười quái dị. Thân mình của nó từ từ tan rã rồi biến mất.

"Rầm...rầm...rầm..." Một tiếng nổ long trời lở đất vang vọng cả phía Bắc của Lôi châu. Toàn bộ ngọn núi trong Bắc Phệ sập xuống. Một cái khe khủng bố do một kiếm của Lưu lão tạo thành xuất hiện ở sâu trong Bắc Phệ.

Một tiếng động vang lên, thanh kiếm khổng lồ do biển lửa nén thành chém thẳng xuống dưới.

- Chết tiệt!

Khuôn mặt già nua của Lưu lão biến sắc, đưa ba người kia vọt ra ngoài Bắc Phệ. Nhưng thanh kiếm khổng lồ trên trời cũng đã chém xuống.

"A...a...a!' ba tiếng kêu thảm thiết vang lên. Thêm Lưu lão, cả bốn người bị văng hết xuống đất.

"Hự..." Cả bốn người cùng phun ra một ngụm máu tươi. Khải Thiên thì ngất xỉu ngay tại chỗ. Lưu lão ngẩng đầu nhìn thành kiếm khổng lồ đã biến mất. Gương mặt lão giật giật. Chưa bao giờ, lão phải chịu một nỗi nhục như thế này. Một tên tiểu tửu Luyện Thần phản hư không ngờ lại có thể làm được điều đó. Trong nháy mắt, Lưu lão lại vọt lên giữa không trung.

Sau khi chém một kiếm đó, tiểu Phần nhìn xuống dưới, thở dài rồi lẩm bẩm nói:

- Chân khí không còn để duy trì lâu nữa.... Cần phải trưởng thành thêm a.

Chợt tiểu Phần từ từ nhắm mắt. Màu vàng óng trên người nó từ từ biến mất.

Lưu lão giật mình nhìn tiểu Phần trước mặt với ánh mắt âm trầm. Thấy màu vàng óng trên người tiểu Phần từ từ biến mất cùng với ngọn lửa trong không trung tan biến, sát khí của Lưu lão cũng hạ xuống. Đúng vào lúc, Lưu lão định giết tiểu Phần thì trên mặt đất chợt vang lên một tiếng thét tức giận.

Một tiếng động chói tai vang lên trong không trung. Kéo theo đó là một đòn công kích sắc bén đánh úp về phía Lưu lão.

Lưu lão từ từ cúi đầu nhìn về phía có đòn công kích rồi hừ lạnh một tiếng sau đó chém xuống một cái.

"Oành...." Trong không trung vang lên một tiếng động. Sau đó có một bóng người xuất hiện bên cạnh tiểu Phần, nhìn Lưu lão chăm chú.

- Cương sư Thiên cấp. Cương sư thiên cấp. Ha ha. Cương sư thiên cấp mà cũng dám ra tay với lão phu. Đúng là không biết sống chết.

Lưu lão nhìn chằm chằm về phía người vừa xuất hiện. Gương mặt lão trở nên xanh mét.

Bóng người đó đúng là Lôi Cương. Lúc này, những vết thương trên người hắn đã hồi phục tất cả. Mà gương mặt có màu cổ đồng lại trở nên ửng hồng. Cơ mặt của hắn giật giật liên tục giống như đang chịu thứ gì đó cắn trả.

Đó chính là Sinh Tử đan. Sinh Tử đan là đan được cấp bốn trung phẩm. Khi ở tiểu Thập Vạn đại sơn, lúc chia tay Đan Thần và Luyện Hư, Đan Thần đã đưa Sinh Tử đan cho hắn. Lúc đó, Đan Thần có nói rằng chỉ cần hồn phách vẫn còn thì Sinh Tử đan có thể chữa khỏi. Lôi Cương bị Khải Chấn đạp rơi xuống đất liền bị hôn mê. Nhưng cũng may sau đó tỉnh lại, liền cố gắng lấy từ trong giới chỉ ra Sinh Tử đan để hồi phục.

- Chết đi.

Lưu lão gầm nhẹ một tiếng, thanh linh kiếm trong tay liền bổ về phía Lôi Cương và tiểu Phần.

Lôi Cương muốn di động nhưng chợt phát hiện ra bản thân không thể nhúc nhích được. Một làn khí thế khủng bố ép tới bên người khiến cho hắn hô hấp rất khó khăn. Một chiêu của cường giả Kiếp Cương làm sao mà lúc này Lôi Cương có thể đối mặt? Lôi Cương mở to mắt mà nhìn đòn công kích đang lao về phía mình.

"Mình phải chết sao?" Trong nháy mắt, đầu óc của hắn hoàn toàn trống rống. Rồi đột nhiên, hắn chợt nghĩ tới một người thiếu niên đang khóc cùng với...một đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu.

Nghĩ tới việc bị chia cách, Lôi Cương cảm thấy trái tim như thắt lại. Hai mắt hắn đỏ như máu, cố sức giãy dụa nhưng vẫn không thể động đậy.

- Khặc...khặc...

Trong lúc Lôi Cương đang tuyệt vọng, phía chân trời chợt vang lên một tiếng cười.

Nét mặt già nua của Lưu lão chợt biến sắc, khiếp sợ mà nhìn vào không trung đang từ từ hiện lên một bóng người mặc áo đen. Bộ mặt của bóng người đó bị một làn sương mù màu đen che phủ. Nhưng xuyên qua lớp sương đó có thể thấy một đôi mắt âm độc khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh. Mà điều khiến cho Lưu lão càng thêm sợ hãi đó là người đó phát ra khí thế khiến cho lão có cảm giác thở không nổi.

Bản thân lão là cao thủ Kiếp Cương địa cấp vậy mà không thể hít thở nổi thì người đó có tu vi gì? Đạo Vương hay là Cương Vương? Từ từ Lưu lão chợt nhận ra chuyện hôm nay đã vượt ra ngoài suy nghĩ của mình.

Khải Chấn ôm Khải Thiên và Kim Linh từ từ bay lên. Nhìn người áo đen đang từ từ bước tới, Khải Chấn liền lên tiếng:

- Lưu lão! Y là ai vậy?

Bước chân của người áo đen mặc dù thong thả nhưng chỉ trong giây lát đã tới trước mặt mọi người. Y nhìn Lôi Cương với ánh mắt khác lạ rồi nở nụ cười âm trầm mà nói:

- Tiểu tử! Chúng ta lại gặp mặt.

Trong lòng Lôi Cương vừa mới sống lại thì bây giờ lại rơi xuống tận đáy vực. Hắn cứng người mà nhìn người áo đen. Người áo đen đó Lôi Cương hoàn toàn quen thuộc. Đó chính là người đã giết chết thú vương ở tiểu Thập Vạn đại sơn lúc trước. Lôi Cương vẫn còn nhớ, người áo đen đó có tên là U Thiên. Tới bây giờ, Lôi Cương vẫn không hiểu tại sao lúc trước y lại bỏ qua cho mình. Mà khi ở đại hội giao lưu, sự thay đổi của Kiếm Thần, Lôi Cương cũng hơi đoán được việc đó có liên quan tới U Thiên.

- Ngươi...ngươi...

Lôi Cương lắp bắp nói.

- Khặc...khặc... Tiểu tử! Chỉ cần ngươi giao đồ vật lấy được ở trong động ra thì ta giúp ngươi giết bốn người bọn chúng được không?

Ánh mắt âm độc của U Thiên nhìn Lôi Cương rồi nói một cách chậm rãi. Tay phải y đưa lên, chỉ về phía bốn người Lưu lão.

Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi nhỏ giọng nói:

- Tiền bối! Cuối cùng thì người muốn cái gì?

U Thiên từ từ nhìn về phía tay phải của Lôi Cương, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng. Âm thanh của y có chút kinh ngạc mà nói:

- Giới chỉ trên tay ngươi cùng với quả trứng đen đó. Thứ ta muốn đều có ở trong tay ngươi. Thế nào? Đưa giới chỉ và quả trúng cho ta, ta sẽ giúp ngươi giết bọn họ.

Ngực Lôi Cương phập phồng liên tục. Gương mặt của hắn tái nhợt, nhìn tiểu Phần đang ngồi xếp bằng bên cạn. Một lúc lâu sau, Lôi Cương thở ra một hơi rồi nói:

- Được.

Trong mắt của U Thiên lóe lên một tia sáng, từ từ quay đầu nhìn bốn người kia mà cười nói một cách âm trầm:

- Không được cử động.

Khuôn mặt của bốn người Lưu lão tái nhợt. Hơi thở khủng bố của U Thiên khiến cho cả bốn người không thể nhúc nhích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.