Võ Vương trúng tên, máu tươi tràn ra, rơi xuống dưới sân, lúc này bị thương rất nặng, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu!
Giờ khắc này, trong thiên địa im lặng như tờ, vậy mà kết thúc lại như vậy, khiến người khác không thể tin được.
Võ Vương thất bại!
Hắn ngang dọc Đại Hoang, quát tháo phong vân, nhiều năm qua uy danh hiển hách, có phong thái của bậc làm Vương, cường thế tuyệt luân, hiện tại lại bị bắn hạ, mưa máu bắn tung tóe.
Như vậy sao không khiến người ta chấn động?
Đây chính là Võ Vương, chỉ một danh hiệu thì khiến cho Thạch Quốc chấn động, hiện tại lại thất bại làm người khác khó tin được, tất cả đều ngẩn ngơ.
Những năm gần đây, tuy hắn rất ít xuất hiện thế nhưng uy danh vẫn còn uy chấn thế gian, không hề nghĩ tới sẽ có kết quả như vầy.
Cuối cùng, Hoàng Đô sôi trào, trận chiến này kết thúc, Võ Vương đại bại, Thập Ngũ gia một mũi tên bắn thủng thân thể hắn, khiến hắn mất đi năng lực tái chiến.
Các vương hầu tộc lớn đều bàn tán sôi nổi, trận chiến này quá mức kinh người, chiến đấu không phải trong thời gian ngắn, cuối cùng kết cục lại thành như vậy, rất nhiều người chấn động.
Bất kể ta những vương tộc hay là tu sĩ bình thường lúc này đều kích động, huyên náo không thôi, phố lớn ngõ nhỏ khó lòng yên tĩnh.
Phong ba như thế nhất định sẽ trở thành một cơn bão táp phủ kín các nơi, nhiều ngày sau khó mà dẹp tan được, và sẽ trở thành đề tài nóng bóng nhất.
Bên trong Võ Vương phủ, đám người Thạch Uyên sắc mặt trắng bệch, đây là một đả kích rất lớn đối với bọn họ, ngay cả Võ Vương cũng thất bại thì mình sẽ như thế nào? Đối với bọn hắn mà nói, cả thế giới này như bị lật ngược lại.
Thất bại này khiến cho niềm tin của bọn họ mất sạch, vô tình và tàn khốc, khiến toàn thân bọn họ lạnh lẽo.
Cho tới những lão huynh đệ của Thập Ngũ gia, từng người khiếp sợ sau đó là vui mừng, kết quả này thật là nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Vốn đang rất lo lắng, không hề nghĩ rằng...đại thắng.
"Sao lại vậy, ta không tin!" Một gã nguyên lão bị phế bỏ tu vi gầm nhẹ, thân thể run rẩy, con mắt đỏ kè, nhìn chằm chằm Võ Vương.
Đám người Thạch Uyên sắc mặt cũng xám như tro tàn, há miệng muốn nói câu gì nhưng không làm sao mở miệng được.
"Lão Thập Ngũ, ngươi không sao chớ?" Một vị lão huynh đệ hô lớn, sợ ông cũng bị thương nặng.
Giữa bầu trời, ánh sáng cả người Đại Ma Thần thu lại, khóe miệng có máu chảy ra, thế nhưng tinh khí thần lại tràn trề, giống như là một lò lửa lớn cực kỳ dồi dào, không có gì đáng lo.
Đặc biệt trong đôi tròng mắt vô cùng thâm thúy, thần mang tình cờ bắn ra như là tia chớp đầy cả bầu trời, ông bay xuống, lau đi vết máu nơi khóe môi.
Một bóng dáng cao lớn như vậy, đánh bại Võ Vương, quả nhiên là Ma Thần, khiến mỗi người phải run sợ, cũng vì đó mà chấn động.
Đại Ma Thần - danh xứng với thực!
Xa xa, Võ Vương gượng dậy, bên sườn trái xuất hiện một lỗ máu, xương đều gãy nát hết, thương thế rất nặng, nếu lại tiếp tục ắt phải chết.
Hắn không nói lời nào, thần quang lần nữa bao phủ toàn thân, không người nào có thể thấy được vẻ mặt của hắn.
"Ta thất bại!" Nói xong ba chữ này, hắn nhanh chân đi về nơi xa.
"Võ Vương!" Đám người Thạch Uyên kêu to.
"Ta không có hứng thú với vị trí Võ Vương!" Đại Ma Thần bình tĩnh nói.
"Sau lưng Nghị nhi là một vị Chí Cường giả, ngươi ta đều khó mà ngăn cản được sự quật khởi của nó."
Võ Vương thân thể thoáng dừng lại, nói ra mấy lời sau đó lại bước nhanh chân hướng vào trong dãy cung điện, nhưng đột nhiên ngã nhào xuống, bịch một tiếng, liền ngất đi.
Có mấy người nhanh chóng chạy tới, đưa hắn tới tĩnh thất để cứu trị.
Đại Ma Thần vẫy tay, chín cây cờ lớn trở về, hóa thành cỡ gang tay rồi rơi lên trên tay ông, biến mất không thấy tăm hơi, đại trận được bố trí ở ngoài Võ Vương phủ được mở ra.
Thời khắc này, Võ Vương phủ yên tĩnh, cũng không ai dám nhiều lời, đám người Thạch Uyên mồ hôi lạnh chảy ròng rngf, cũng nhịn không được nữa, từng người ngã nhào xuống nhất.
Bọn họ cảm thấy đời người hoàn toàn u ám, đã mất đi hi vọng, Đại Ma Thần trở về, muốn làm chủ Võ Vương phủ sao, sau này làm sao mà sống tiếp được đây?!
Bỗng nhiên, giữa bầu trời xuất hiện cơn mưa, tích tích, sau đó từ từ lớn lên.
Con mắt của Đại Ma Thần lập tức xuất hiện ánh sáng, quát to một tiếng nói: "Vũ tộc các ngươi muốn chết thì phải?!"
Tiếng quát to chấn động cả Hoàng Đô, khí thế mạnh bạo, bốn phương đều chấn động, Đại Ma Thần rất tức giận, ngửa mặt nhìn trời..
"Thập Ngũ, nộ khí của ngươi quá nặng, khách nhân đến thăm, đây là thái độ sao?" Một âm thanh bình thản truyền tới.
"Ngươi coi đây là nơi nào, dám đến Võ Vương phủ khiêu khích, muốn rước đại họa cho tộc mình à?!" Đại Ma Thần hét lớn.
Đây cũng không phải là mưa tự nhiên mà là có người tạo ra, bởi vì sự xuất hiện của một nhân vật lớn nên thiên địa bắt đầu có mưa, khiến người khác giật mình.
"Vũ Vương!"
Có người kinh ngạc thốt lên khi phát hiện người tới là ai, còn bên ngoài phủ càng chấn động hơn nữa, Vương của Vũ tộc nhiều năm không xuất hiện vậy mà lại xuất hiện, cũng chạy với Võ Vương phủ tham gia trò vui.
"Lão Thập Ngũ, tính khí ngươi quá nóng, ta là khách mà ngươi lại đối xử như vậy, không phải đạo đãi khách nhen." Vũ Vương lên tiếng, hắn vừa xuất hiện lập tức những vòng hoa từ mưa lấp lánh, vô cùng mông lung.
"Thu hồi mưa của ngươi đi, đừng làm càn, Võ Vương phủ không phải là địa phương ngươi có thể giở trò lưu manh!" Thập Ngũ gia lạnh lùng nói, sắc mặt của ông khá là khó coi.
Vũ tộc sinh sống ở đầm nước, lấy sức mạnh của mưa để xưng hậu thế, lúc này sau khi tới Võ Vương phủ thì xuất hiện cơn mưa, đây chính là một khiêu khích vô cùng lớn!
Giữa bầu trời mưa xối xả, mơ mơ hồ hồ, một bóng người phát sáng xuất hiện bên trong, bầu không khí có chút hơi khác.
Vũ Vương, mạnh mẽ đến kinh người, nắm giữ sức mạnh nước mưa, tắm rửa bên trong mưa ánh sáng thánh khiết, loáng thoáng tựa như hòa ca cùng trời đất.
"Lão Thập Ngũ, cái gì cũng không hỏi mà đã đe dạo ta như vậy rồi, ngôn ngữ không thân thiện chút nào." Vũ Vương nói.
"Đến tột cùng ai mới là không thân thiện đây? Ngươi đã rõ ở trong lòng, nhưng với ta mà nói, cũng không phải là chuyện xấu, sớm muộn gì cũng có ngày đi Vũ tộc một chuyến." Thập Ngũ gia vẻ mặt lạnh lùng, khi nghe được những tình huống kia, Tử Lăng từng bị tộc này một hai lần ngăn trở.
Hai vợ chồng bọn họ dẫn theo Thạch Hạo tới Tây Cương, gặp phải vô số cao thủ đuổi giết, Thạch Tử Lăng vì bảo vệ đứa con nhỏ yếu của mình suýt chút nữa thì gặp chuyện ngoài ý muốn.
"Cho ngươi hai lựa chọn, một là cút, hai là chờ ta đánh bại ngươi sau đó đăng lâm Vũ tộc!" Đại Ma Thần lạnh giọng nói.
Đối phương quá kiêu ngạo, mưa giữa bầu trời càng ngày càng dày đặc, bất cứ lúc nào cũng sẽ hóa thành vũ khí công kích bao phủ cả Thạch phủ.
Rất nhiều người thuộc Võ Vương phủ tức giận, đối phương dám làm như thế! Đại Ma Thần quát mắng như vậy khiến cho trong lòng tộc nhân khấy động, cảm thấy hả giận.
Ở ngoài phủ, các tộc đều hoảng sợ, đại chiến vừa kết thúc mà lại nổi lên xung đột, thật sự ngoài dự đoán của mọi người, e rằng chuẩn bị có trận đại chiến khác.
"Được rồi, nói rõ ý đồ của mình vậy ta là tới giúp đỡ Võ Vương, giúp hắn thanh lý môn hộ. Lão Thập Ngũ, ngươi quá kiêu ngạo, rời phủ mười mấy năm khi trở lại thì đại nghịch bất đạo như vậy!" Vũ Vương đột nhiên hét lớn.
"Ngươi dám to tiếng với ai đấy hả, muốn chết hả?" Đại Ma Thần nắm chặt cung lớn, ánh mắt lạnh lẽo khiếp người.
"Với tính cách của Võ Vương thì hắn đời nào sẽ nhờ hắn được!" Sau lưng Thập Ngũ gia mấy vị lão huynh độ phuẫn uất, Võ Vương là ai? Cho dù ý kiến không thống nhất, muốn chiến với Đại Ma Thần thế nhưng cũng không thể nhờ Vũ tộc đến giúp đỡ được.
Bàn tay của Vũ Vương thò ra quá dài, hắn dựa vào cái gì mà tới đây? Nhìn thấy chiến lực mạnh mẽ của Thập Ngũ gia mà vẫn dám xuất hiện, mọi người suy đoán thể nào hắn cũng có chổ dựa!
Vũ Vương không thể mạnh hơn Võ Vương, hiện tại không sợ mà xuất hiện, tất sẽ có thủ đoạn đáng sợ.
"Ta thay Võ Vương ra tay, giúp hắn thanh lý môn hộ, lão Thập Ngũ ngươi quá lắm, biến mất nhiều năm mà lại có tiến bộ như vậy nhưng cũng đừng bá đạo như thế." Vũ Vương lên tiếng.
"Ngươi là cái thá gì cũng dám ở trước Võ Vương phủ ta giảng giải đạo lý!"
Thập Ngũ gia dứt lời, trực tiếp giơ cung lên, cả cây cung phát sáng, phù văn lưu chuyển, một mũi tên trắng đen xem kẽ đặt lên dây cung nhắm lên trời cao, bùng phát ra hào quang rực rỡ.
Vũ Vương biến sắc, đối mặt với Đại Ma Thần thần tiễn vô sung, thật sự hắn có chút nhút nhát, mặc dù đã chuẩn bị mới tới nhưng vẫn không được tự nhiên cho lắm.
Đại Ma Thần cực kỳ cường thế, trực tiếp mở cung, vù một tiếng dây cung run rẩy, một mũi tên óng ánh bay lên trời cao, xuyên thấu màn mưa, phát ra những tiếng vù vù, phù văn nước mưa toàn bộ bị chấn vỡ.
"Ầm!"
Đây chả giống với một mũi tên gì cả mà là như một ngọn núi lớn ấp tới phía Vũ Vương, phát ra những âm thanh vù vù rung động, bốn phương run rẩy.
Vũ Vương tránh lui, nhanh chóng né tránh thế nhưng khi đối mặt với Đại Ma Thần được xưng là thần tiễn vô song thì tránh né cũng hoàn toàn vô dụng, tên ra thì không trúng mục tiêu tuyệt không dừng lại.
Trong tiếng ầm ầm, mũi tên tỏa ra phù văn, biến hướng theo hắn, đuổi sát không thôi.
Vũ Vương hoảng sợ, ngừng lại, trước người phát sáng, hàng loạt ký hiệu kỳ dị hiện lên, hắn lấy ra thần vật không biết tên, chói mắt đến nỗi mọi người không cách nào mở mắt nhìn được.
"Keeng!"
Một tiếng vang thật lớn, như thần nhân chuyển động giữa trời cao, tiếng vang quá lớn chấn cho mọi người đầu trở nên ong ong, hoa mắt chóng mặt.
Mũi tên trắng đen xen kẽ bắn trúng vật phát sáng kia thì bị cản lại, giống như là tấm khiên thần, không thể tiến lên nữa.
Dù vậy, Vũ Vương cũng bị chấn động mạnh, sức mạnh khổng lồ xuyên thấy qua vật đó truyền lui sau, khiến cho hắn và thần vật đó bay ngược lại mấy trăm trượng.
Có thể đoán được uy lực của mũi tên này mạnh đến cỡ nào, trực tiếp đập văng Vũ Vương mạnh mẽ như thế bay ngược ra sau, giống như một ngọn núi lớn nện mạnh tới.
Cuối cùng thân hình của Vũ Vương cũng ổn định lại, đứng trên không, thu hồi lại vật phát sáng kia.
Thập Ngũ gia vẻ mặt nghiêm túc, nói: Có quan hệ với Thần Linh!"
Lời này vừa ra bốn phương yên tĩnh, rất nhiều người thất kinh, trong lòng rung động mạnh, như là gặp phải ma quỷ tràn đầy sợ hãi.
"Lão Thập Ngũ, ngươi sợ sao?" Vũ Vương được hào quang mông lung bao lấy, lần thứ hai tiến tới, bên trong lạnh nhạt hiện ra vẻ thong dong.
Nước mưa rơi lả tả, cả thế giới đều bao phủ vởi một tầng khói mỏng, đó là hơi nước hàm chứa phù văn, bao phủ nơi đây lại.
"Ta không biết sức mạnh đó ngươi lấy được từ nơi nào, dám tới Võ Vương phủ ta đòi đánh đòi giết, ngươi chính là đang gây đại họa cho Vũ tộc mình đấy!" Đại Ma Thần lạnh lẽo lên tiến, như là đang tuyên án, ông muốn đối phó với toàn bộ Vũ tộc.
"Ta nói rồi, ra tay dùm Võ Vương, thay hắn thanh lý môn hộ, cũng không phải vô duyên vô cớ tìm tới cửa." Vũ Vương bình tĩnh nói, càng thêm trấn định.
"Ngươi là cái thá gì, dựa vào cái gì?" Phái sau Đại Ma Thần, những lão huynh đệ kia cũng nhịn không được lớn tiếng quát.
Bọn họ lo lắng, nếu Vũ Vương đã dám tới thì nhất định sẽ có hậu chiêu, lão Thập Ngũ có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, sẽ đối mặt với một hồi ác chiến.
"Là ta mời Vũ Vương tới, hắn có tư cách xuất hiện ở đây, dù sao hắn cũng xem như là người thân của Nghị nhi." Đúng lúc này, bên trong màn mưa mờ mịt xuất hiện một bóng người từng bước từng bước đi tới, bước chân có một loại nhịp điệu đang sợ, cuối cùng cùng thiên địa reo vang, như hợp thành một thể!
"Là ngươi!" Một vài trưởng bối kinh ngạc thốt lên.
Đây là một người đàn ông mạnh mẽ, như hòa vào trong thiên địa, cả người có một ý vị không tên, khiến cho người ta cảm thấy áp lực rất lớn.
"Tử Đằng, ngươi đã trở về rồi sao?" Xa xa, Thạch Uyên giọng run lên, đây chính là cháu ruột của hắn, cũng là cha ruột của Thạch Nghị!