Ầm!
Năm bí cảnh lớn trong thân thể Thạch Hạo cộng hưởng và toàn lực ứng phó, triển khai pháp môn mà kỷ nguyên này chưa hề xuất hiện, đây là con đường do chính hắn khai sáng nên, thích hợp nhất với bản thân hắn.
"A!"
Thạch Hạo hét lớn một tiếng, một tay cầm kiếm một tay nắm quyền ấn đánh giết về trước.
Thời khắc này, xung quanh hắn là hàng loạt dị tượng của chân hoàng, côn bằng, lôi đế, hỗn thế ma viên... xuất hiện!
Năm bí cảnh lớn cộng hưởng và Thạch Hạo thể hiện ra không chỉ mỗi sức mạnh của chính mình mà còn là cảnh tượng đầy kỳ dị nữa!
Đây không phải là bóng mờ mà tựa như đang kêu gọi ra chân thân của các sinh linh Tiên đạo vậy, sức mạnh quá hùng hồn.
Hắn không có triển khai những bảo thuật kia thế nhưng tự chúng lấy hình thái của những dị tượng này để hiện lên.
Ngoài ra, còn có những dị tượng chưa từng thấy chưa từng nghe nữa.
Ví như Luân hải nơi vị trí bụng của hắn, kim quang trào dâng biển rộng ngập trời, trên đỉnh đầu của hắn là hỗn độn cuồn cuộn hiện ra vô số ngôi sao thần bí, tựa như đang khai thiên vậy, mà những ngôi sao này cũng chẳng phải như trong vũ trụ mà là những dị tượng hiện lên khi hắn thi pháp.
Ầm!
Rất nhiều loại dị tượng đều sở hữu lực công kích chứ chẳng phải là bóng mờ bình thường gì, chúng đồng thời cộng hưởng trấn áp về trước.
Phụt!
Tàn tiên ho ra ngụm máu, sau khi hắn bị dị tượng kia bao trùm thì lảo đảo về sau, đã bị thương.
Hoàn toàn chính xác, đây là một cuộc tai nạn chí mạng với tàn tiên, thân thể hắn vốn đã khô kiệt thì làm sao có thể lấy cứng đối cứng với loại công kích này, tiêu hao quá nhiều.
"Tàn tiên, nạp mạng đi!" Thạch Hạo hét lớn.
Xung quanh là từng cây sen xanh sinh trưởng, số lượng phải lên tới cả vạn cây không ngừng cắm rễ trong hư không, lúc chập chờn thì sẽ phát ra âm thanh đại đạo chấn thế, đây là dị tượng!
Gần đó lại có từng bóng hình ngồi xếp bằng, có thành viên của Thập hung, có Tiên vương đang tụng kinh, mơ hồ và kinh người, đây cũng là dị tượng!
Trên bầu trời, vô số tinh đấu đang ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, diễn dịch ra huyền bí khai thiên, đây cũng là dị tượng!
...
Hàng loạt dị tượng hiện lên!
Con đường của Thạch Hạo càng ngày càng hoàn thiện, lúc này phát động thì trời long đất lở, chém thần giết ma!
Phụt!
Tàn tiên không ngừng bị dị tượng bắn trúng nên thân thể không ngừng bị đánh ra sau, ho đầy máu giữa không trung.
Ầm ầm!
Dị tượng không chỉ mạnh mẽ mà quyền ấn của Thạch Hạo cũng lao theo vào đánh thẳng lên trên người của tàn tiên, khiến thân thể ấy nhanh chóng rạn nứt.
Đó là sự phát tác của những vết thương cũ và cũng có vết thương mới tạo thành.
Ngày xương, côn bằng giang cánh đánh lên trên người hắn đã khiến hắn xém tí nữa đã nổ tung, cả người đầy vết rạn, vô số năm tháng qua đi nhưng pháp tắc vẫn ở nguyên như trước, hắn không cách nào chữa trị hoàn toàn thương thế này.
Ầm!
Lại thêm một quyền, tàn tiên bị đánh văng ngược ra sau, vết thương cũ trên thân thể lần nữa tách lớn, vết thương mới không ngừng chảy máu, hắn gần như muốn chia năm xẻ bảy rồi.
Phụt!
Đáng sợ nhất chính là, kiếm thai Đại la quét ngang trời xuyên thủng và cắn nát rất nhiều sinh cơ trong cơ thể hắn.
"A..." Tàn tiên hét lớn đầy tức giận thế nhưng hắn không cách nào ngăn cản được tất cả thứ này, hắn đã bị trọng thương vô cùng nghiêm trọng từ xa xưa, cơ thể kho cạn nên lúc này vô lực tái chiến.
Dù cho muốn chạy cũng chạy không thoát!
Phụt!
Thạch Hạo rút kiếm thai rồi xoay tròn mũi kiếm một cái, hàn quang chiếu sáng cả cửu Thiên, phụt, chém bay đầu lâu của tàn tiên xuống.
Một luồng máu huyết đáng sợ phụt lên cao nhuộm đỏ cả vùng tinh hệ tan nát này.
"Chẳng hề có chút phong thái của cao thủ Tiên đạo gì cả, chẳng trách tiên huyết lại tối tăm như thế, còn tính là Chân Tiên gì nữa chứ?!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Chính xác, tàn tiên đã xảy ra vấn đề lớn, tinh huyết Tiên đạo sớm đã bị tiêu hao sạch để bảo mệnh, suy nhược tới cùng cực.
Sau khi trải qua cuộc chiến với côn bằng thì hắn đã không dám hiện thân nữa, bởi vì lực sinh mệnh đã dùng không còn bao nhiêu cả, hôm nay là trường hợp ngoại lệ vì muốn tru diệt Thạch Hạo.
Nhưng, sau cùng lại bán đi bản thân mình, hiển nhiên phải đi trên con đường diệt vong rồi.
Kiếm tiên không cam lòng, chớp mắt đầu lâu lìa khỏi cổ thì hắn dùng mọi khả năng để tránh né sát cơ, đầu lâu phát sáng tựa như đang bốc cháy, nguyên thần phi độn ra ngoài hòng bỏ chạy.
"Ngươi còn khả năng để đi à?" Thạch Hạo hét lớn.
Tới một bước này thì làm sao có thể để tàn tiên trốn thoát chứ, hắn muốn trong trận chiến này diệt trừ hậu hoạn, hoàn toàn giết chết.
Xung quanh hắn lộ ra hàng loạt dị tượng, ví như từng bóng hình mơ hồ ngồi xếp bằng tụng kinh, đồng thời vung ra bàn tay lớn chộp về trước.
Ngoài ra, hỗn độn cũng như sao lớn trnê đính đầu hắn cũng chấn động và vươn xuống vô số ánh sao giam cầm thiên địa, phong tỏa khu vũ trụ tả tơi này.
Tàn tiên cuống lên, chẳng lẽ sẽ chết trong tay người trẻ tuổi này ư?
Hắn thở dài, nếu như vậy thì quá đáng tiếc, hắn cho rằng đây là một sự sỉ nhục, đối phương vẫn chưa thành tiên đó.
"Ta rất bực tức vì không thể bày ra sức mạnh đỉnh cao được, hoàn toàn không phải là thực lực của Chân Tiên, chết trong sự nhục nhã!" Hắn gầm nhẹ, trong lòng ngập tràn vô số oán niệm.
Xoẹt!
Cầu vồng cắt đứt tinh không tả tơi này, đó là nguyên thần của hắn đang mạnh mẽ đột phá và kết hợp với một thanh kiếm tàn cách đó không xa.
Hắn là kiếm tiên, năm xưa vô cùng mạnh mẽ và hiện giờ đã là chó cùng rứt giậu không muốn chết đi như vậy, muốn kéo Thạch Hạo cùng diệt vong với mình.
Hắn biết không cách nào chạy thoát được, sau khi nguyên thần gian nan tránh thoát thì nhanh chóng hợp nhất với tàn kiếm và giết ngược lại về phía Thạch Hạo.
Xoẹt
Thạch Hạo vung tay, trong đó ngón tay đỏ sẫm như máu, ánh đỏ lan tỏa, vô cùng sắc bén, nó còn kinh người hơn cả ánh sáng của tiên kiếm kia.
"Đây là thứ gì?" Tàn tiên kêu lên sợ hãi, tuy rằng đã kết hợp lại với kiếm khí thế nhưng vẫn cảm nhận được một loại nguy cơ, cảm thấy vô cùng không ổn chút nào.
Trát đao trảm tiên, ánh đỏ ẩn chứa bên trong tuyệt không thể nào tưởng tượng ra được, năm xưa khi độ kiếp thì Thạch Hạo từng chiếm được một vệt tinh tuy và rèn luyện vào trong ngón tay mình, hiện giờ hắn đang vận dụng tới.
Boong!
Một luồng ánh đỏ lao ra chém thẳng lên trên tàn kiếm đó, khiến cho nó gào thét và rơi xuống.
Cũng trong lúc đó có một vệt nguyên thần cực kỳ mờ ảo thoát ly, vết thương cũ tái phát, ngập tràn vết thương như muốn chia năm xẻ bảy.
Nguyên thần đã tới một bước như vậy thì chính là đang tiệm cận về hủy diệt.
"Ta không cam lòng kết thúc như vầy!" Tang tiên gào thét.
Hắn hóa thành một vệt ánh sáng vồ giết về Thạch Hạo, đã là trạng thái nguyên thần và trên con đường này lại gặp phải sự cắn giết của hàng loạt dị tượng nên càng ngày càng mờ tối, vết thương vô số như muốn nổ tung.
Thế nhưng, hắn vẫn vọt tới gần giết thẳng Thạch Hạo.
Ầm!
Bên trong ngực của Thạch Hạo có ba luồng tiên khí ngồi xếp bằng, năm xưa từng hiện lên trên đỉnh đầu của hắn thế nhưng lúc này đã hóa hình thành những người tí hon ngồi xếp bằng nơi ấy.
Ba luồng khí vọt lên, ầm, thiên địa rung bần bật, lần nữa lại hiện lên trên đỉnh đầu của hắn, hai người tí hon ngồi bên trái và ở giữa chợt mở to cặp mắt!
"Giết!"
Tàn tiên hét lớn đồng thời nhanh chóng xông tới, hắn muốn tiêu diệt nguyên thần của Thạch Hạo và cũng muốn hủy đi người tí hon này.
Người tí hon ở chính giữa chặn đứng lại.
Ầm!
Mạnh mẽ xông tớn nên đã khiến nguyên thần của kiếm tiên gần như muốn vỡ nát, hiện giờ lại càng thảm không thể tả hơn, hắn vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm nơi đó, thất thanh nói: "Làm sao có khả năng chứ?"
Hắn từng là Chân Tiên, dù cho lúc này đã bị hao tổn thế nhưng sức manh nguyên thần cũng không phải là chuyện nhỏ, dưới hoàn cảnh đang liều mạng, muốn đồng vu quy tận nhưng không ngờ lại bị phá tan.
Bên trên người tí hon kia có một gông xiềng đã được mở ra, nó hóa thành một luồng tiên khí to lớn lượn lờ trên đỉnh đầu của Thạch Hạo.
Đó là thủy khí!
Thực ra, năm xưa Thạch Hạo tổng cộng đã tu được bốn luồng tiên khí, luồng thứ nhất cũng chính là luồng thủy khí không cách nào bảo vệ được nên đã tản đi mất kia, kết quả sau đó không ngờ rằng đã được hắn ngưng tụ ra lại.
Nhưng, việc này quá nghịch thiên nên đã gặp phải thiên phạt, luồng khí kia đã khóa chặt lại người tí hon thứ hai trên đỉnh đầu của hắn lại.
Hiện giờ diễn ra cuộc chạm trán với tàn tiên nên người tí hon thứ hai đã thoát khỏi ràng buộc, thủy khí thoát ly và lơ lửng trên đỉnh đầu Thạch Hạo, không còn phong ấn người tí hon thứ hai kia nữa.
Thời khắc này, Thạch Hạo cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, trong lòng kỳ ảo, cảm thấy càng ngày càng mạnh mẽ, tự tin vô địch!
Người tí hon thứ hai đại biểu cho sức mạnh vô địch của hiện tại, lúc này đã được mở ra gông xiềng khiến cả người hắn càng thông suốt hơn, càng khủng khiếp hơn.
Ầm!
Quả nhiên, thân thể và nguyên thần của Thạch Hạo cùng nhau chấn động cộng hưởng cùng với người tí hon đang ngồi bên trên Bông hoa đại đại do tiên khí tiến thành trên đỉnh đầu kia, cả hai cùng xuất quyền đánh giết về trước.
Ầm!
Nguyên thần của kiếm tiên nổ tung, nguyên bản đã phải vỡ nát rồi, lúc này không cách nào chịu đựng được nữa nên hoàn toàn hủy diệt tan biến hóa thành mưa ánh sáng.
Một đời kiếm tiên cứ thế mất mạng!