[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1697 : Giải đáp nghi hoặc.




"Ông còn dám ăn nói linh tinh nữa à!" Hắn quát mắng, bởi vì, những chuyển ông lão kể trước đây không lâu đều là những chuyện ma quỷ quá sự thật.

Hiện tại, hắn khó mà tin tưởng được, ngôi mộ này yêu tà và đáng sự như vậy ư?

"Ta nói từng câu từng chữ đều là thật, nếu như nói dối, nguyện hình thần đều diệt!" Ông lão thề.

Trên thực tế, trong lòng Thạch Hạo đã bán tín bán nghi rồi, bởi vì, những gì trước kia ông lão đã nói tuy rằng không quá đáng tin, thế nhưng cũng có một số việc không hoàn toàn nói dối.

Náo động đen tối nhất, kỷ nguyên rỉ máu, tận thế tàn khốc, chung quy lại sẽ có một ngày như thế.

Khi đó, sẽ có một cuộc thanh toán lớn, rất khó tưởng tượng ra sẽ có sinh lin hđáng sợ như nào xuất hiện.

Thạch Hạo tuyệt không ngờ rằng, nơi này lại là một góc của đại loạn, nơi này có một con đường cổ dẫn tới một nơi vĩnh hằng không biết.

Tương lai sẽ có sinh linh xuất hiện từ nơi này, đi tới trên thế gian!

"Lên trước dẫn đường, dẫn ta tham quan một vòng!" Thạch Hạo quát.

Thịt thối rửa và xương trên mặt đất phát sáng rồi hóa thành một ông lão, thế nhưng đã bị Thạch Hạo dùng ký hiệu khóa chặt phòng ngừa rắc rối.

Ông lão này phối hợp, đi trước đãn đường.

Năm tháng dài đằng đẵng tới hiện tại có ai dám vào mộ lớn, có ai dám chủ động tiến vào nơi sâu?

Ngoại trừ chủ Cấm khu thì e rằng chỉ có mỗi Thạch Hạo, nếu như người thường chỉ cần đứng ở phần rìa cũng đủ hóa thành xương khô rồi, bị ăn mòn không ra hình dáng gì, chết không có chỗ chôn.

Mà lại tiến vào trong mộ lớn thì hơn phân nửa đạo cốt cứng rắn nhất cũng sẽ bị tan rã, hóa thành bụi trần.

Thạch Hạo chặn đứng tập kích, toàn thân phát sáng phóng ra vô số vòng thần bao trùm hắn lại, khiến bản thân như sừng sững ở trung tâm vũ trụ, bao quát chúng sinh.

"Lai lịch tiền thân của ông như thế nào, một chút cũng không nhớ gì à?" Thạch Hạo hỏi.

"Không có ký ức." Ông lão lắc đầu.

Ông lão chỉ là một đoạn xương ngón tay ngắn ngủn của sinh linh nào đó bị thất lạc ở nơi này, huyết tinh mất sạch, tất cả đều thối rửa nhưng sau cùng lại có thể thông linh hóa thành một cường giả đáng sợ.

Người của ngày xưa kia thật là đáng sợ!

Mộ lớn rất rộng lớn tựa như không có phần cuối, bên trong vô ngần phảng phất là một thế giới lớn!

Đất vàng biến mất, nền đá xuất hiện, là bị người khác đào bới lên, bên trong phần mộ xuất hiện một con đường cổ dẫn về một vùng đất phát sáng ở phía cuối đường chân trời.

Bên trong mộ lớn tựa như là một khu đồng bằng đầy mênh mông.

Nền đá nằm khắp bình nguyên, dẫn tới chỗ cần tới.

"Sắp tới rồi!" Ông lão nói.

Hai người đều là cao thủ, thực lực mạnh mẽ nên có thể súc địa thành thốn, cứ thế tiến tới nơi cần tới.

Khi tới gần thì vùng đất này xảy ra biến hóa, không còn trống trải, không còn phát sáng, phản phác quy chân.

Không ngờ nó đã trở thành một khu nghĩa trang, hóa thành bãi tha ma.

Đất vàng trong mộ, con đường duy nhất dẫn về một cánh cửa bằng đồng.

Nó đóng chặt với những gỉ mảng gỉ sét loang lổ cổ xưa, tựa như đã đóng kín trong rất nhiều kỷ nguyên.

Đây là vùng đất chung cực!

Nó đóng lại, không có cách nào mở ra được.

Bởi vì, Thạch Hạo nói ông lão tới mở cửa thì lão sợ hãi, thân thể thoáng run rẩy, cơ bản không dám lại gần.

"Cánh cửa này tuyệt không thể đùng vào, người sống nếu chạm phải thì sẽ chết ngay tức khắc, trở thành bụi mù!" Ông lão nói.

Lão không thể không nói thạt, nếu không Thạch Hạo sẽ ép lão tiến lên mở cánh cửa đồng đó.

Ngoài ra, con sông kia cũng đang chảy xuôi tới đây!

Bên ngoài mộ lớn có một dòng sông dài rực rỡ chảy xuôi trong hư không, có người nói đó là do dư âm của lôi đình Tiên đạo biến thành, mà cũng có người nói đó là huyết dịch của sinh linh nào đó.

Cuối cùng, nó tiến vào trong mộ lớn và điểm cuối chính là nơi này.

Bên dưới cánh cửa đồng này có một cái khe rất nhỏ, nước sông lấp lánh ánh bạc từ trên không nhập vào bên trong cửa, và biến mất không thấy đâu nữa.

"Dòng sông này chảy vào trong cánh cửa, vậy nó có điểm đặc biệt gì?" Thạch Hạo nhìn chăm chú.

Đồng thời, hắn cảm nhận được khí tức cực kỳ khủng khiếp, toàn bộ thân thể như muốn nổ tung và tan rã, nguyền rủa ở nơi này mạnh tới kinh người.

Hắn cảm thấy, nếu như là mình trước kia và không có đi lên con đường Lấy thân làm chủng, khi tới nơi này hơn nửa sẽ bị ăn mòn thành xương khô, thậm chí ngay cả xương cốt cũng hóa thành bột mịn.

Nguyền rủa quá nghiêm trọng!

Đều là phía sau cánh cửa này.

"Những gì ta nói trước kia cũng không phải là giả." Ông lão giải thích.

Bởi vì, kiếm thai Đại La trong tay Thạch Hạo đang chỉ thẳng mi tâm lão, chỉ hơi lừa phỉnh thì sẽ xuyên thủng qua đầu, kết thúc tính mạng của lão.

"Con sông này có tên là dòng sông Tiếp Dẫn, có thể mang sinh linh muốn quay lại kia từ thời không thần bí xa xôi vô tận tiếp dẫn trở về, giúp cho bọn họ bước lên đường về." Ông lão nói.

Việc này rất kinh người, một dòng sông nối liền với thế giới không biết, chỉ vì để tiếp dẫn một sinh linh? Thạch Hạo biến đổi sắc mặt.

"Chưa chắc đã là một sinh linh, hoặc có thể là cả một bộ tộc." Ông lão này trở nên nhút nhát khi đứng trước mặt người trẻ tuổi này, bị ép phải nói ra những chuyện mà lão hiểu.

Đương nhiên, liên quan tới việc này cũng là do lão nghe được từ chủ Cấm khu, nếu không, với trình độ của lão tuyệt không biết được.

Những gì lão nói trước kia có chút là sự thật, ví dụ như con sông này là do vài giọt huyết dịch rơi xuống thế gian này rồi hòa lẫn với năm tháng cùng với nguyền rủa các loại.

Mà những giọt máu này là của sinh linh đang muốn trở về trong tương lai từ phía sau cánh cửa đồng kia.

Chính vì thế nó mới có thể tiếp dẫn trử về, vì đó cung cấp tọa độ chính xác!

Phía sau kia là địa phương như thế nào, Thạch Hạo lộ vẻ nghiêm túc, yên lặng đứng đó rất lâu, đây là cánh cửa họa loạn, là con đường trở về của một sinh linh hay là một bộ tộc nào đó.

"Ông chẳng hề đơn giản chút nào, sức mạnh nguyền rủa như vậy mà ông lại bình yên vô sự, có thể sinh sống quanh năm ở nơi này." Thạch Hạo nhìn về phía ông lão.

Ông lão cười khổ muốn nói rằng, chẳng phải ngươi cũng đang kiên trì đó sao?

Lão nhẹ nhàng thở dài, nói: "Bởi vì ta đã mất đi huyết tinh, thứ còn lại chỉ là bã thịt thối rửa và cũng đã bị sức mạnh nguyền rủa đồng hóa.

Lão nói như thế, nói theo một ý nghĩa nào đó, nếu như huyết tinh vẫn còn, một khi thông linh sẽ mạnh mẽ hơn hiện tại nữa.

Thạch Hạo hỏi lão rất nhiều thứ, muốn biết phía sau cánh cửa đồng kia sẽ dẫn tới nơi nào, đó là con đường ra sao, nhưng mà cũng không cách nào tra được tin tức gì trên người lão cả.

"Ta muốn biết, hai người bên ngoài kia đã xảy ra chuyện gì?" Thạch Hạo nghiêm túc.

Đồng thời, hắn đẩy ông lão rời khỏi mộ lớn, không còn thời gian ở lại nữa, dù cho Thạch Hạo có nghịch thiên đi nữa thì cũng không cách nào ở lâu dài trước cánh cửa đồng đầy gỉ sét kia được, sức xâm thực quá đáng sợ.

"Cũng không biết nguyên nhân gì mà ông già kia lại có thể thân thiết với chân huyết mà Ma tôn lưu lại, cực kỳ hài hòa với nhau, có thể thu tập tàn huyết ở gần đó." Ông lão nói.

"Ông nói kiểu gì đó hả?" Thạch Hạo trừng mắt, quát lớn nói: "Ổng là ông nội ta đó."

Ông lão lập tức đổi giọng, nói: "À, vị lão tiền bối này rất kỳ quái, có thể dung hợp máu của Ma tôn, chắc chắn sẽ có vận may lớn, đương nhiên sẽ gặp được những thuận lợi nữa."

"Đừng có buồn nôn như vậy nữa, tuổi của ổng nhỏ hơn ông nhiều đó." Thạch Hạo cứng họng chẳng biết nói gì về ông lão này nữa, chả khí phách gì cả.

Đại ma thần Thập Ngũ gia hiện giờ trông rất trẻ trung, mái tóc đen như thác nước, dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, chính là độ tuổi xuân thì.

"Ông nội khi nào thì có thể thức tỉnh?" Thạch Hạo hỏi.

"Sớm thì cũng phải một vạn tám ngàn năm đó." Ông lão nói.

"Lâu như thế ?!" Thạch Hạo không tin.

"Ma tôn là ai chứ, năm xưa từng đặt chân Tiên đạo, nếu không phải bị lôi đình cùng với mây đen kỳ lạ bao phủ thì đã là Chân Tiên rồi, cho nên tàn huyết của hắn rất quý giá, muốn dung hợp à, đừng có mơ, chắc chắn phải chết. Ông nội của ngươi không biết vì sao lại có thể hòa tan từng giọt một, thế nhưng cảnh giới giữa hai bên cách biệt quá xa nên cần phải dùng năm tháng từ từ tích lũy." Ông lão nói ra sự thật.

Thạch Hạo nhíu mày rồi nhẹ nhàng thở ra, hắn gật gật đầu.

"Còn A Man đang xảy ra chuyện gì thế?" Thạch Hạo chỉ về thiếu nữ phía trên.

"Cô bé đó à, ta chịu, rất thần bí và cũng rất yêu tà." Ông lão mang theo hòai nghi và có chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm A Man.

Lão lại lộ vẻ như vậy đã nằm ngoài dự liệu Thạch Hạo.

"Vì sao lại như thế?"

"Trước kia nó đã trúng nguyền rủa nhưng lại không hề hóa đạo trở thành bộ xương khô như những người khác, mà toàn thân lượn lờ hoa văn đỏ sẫm tựa như trận đồ mà cũng như là sự thể hiện của đại đạo nào đó, kết quả đã kêu gọi chiếc quan tài ngọc trước cánh cửa đồng kia xuất hiện bên cạnh mình." Ông lão giải thích.

Việc này làm Thạch Hạo kinh hãi, đã xảy ra chuyện gì trên người A Man.

Ông lão hoài nghi, hơn phân nửa A Man đã chiếm được món đồ cổ gì đó ở bên ngoài và nó có quan hệ với nơi này, có quan hệ với cổ lộ thần bí sau cánh cửa đồng kia, cho nên đã kinh động quan tài ngọc ấy.

"Quan tài ngọc này vốn đứng trước cánh cửa đồng à?" Thạch Hạo hỏi.

"Ừ!"

Quan tài ngọc kia khiến ông lão rất kiêng kỵ, năm tháng dài đằng đẵng tới hiện tại lão cũng không dám đụng vào, chỉ có đúng một lần đụng và thiếu chút nữa đã mất mạng.

Nhưng, ngay trong đời này chiếc quan tài kia đã chủ động bay ra, đi ra khỏi ngôi mộ đất vàng và xuất hiện bên cạnh thiếu nữ đó.

Chính vì thế, sau khi lão tỉnh giấc và nhìn thấy bên ngoài mộ có hai bóng người nên mới không dám manh động.

"Ông suy đoán ra làm sao?" Thạch Hạo hỏi lão, dù sao ông lão này cũng quanh quẩn sống ở nơi này, hiểu rõ chắc chắn hơn xa hắn.

"Ta hoài nghi, chiếc quan tài ngọc này sẽ được sử dụng sau khi sinh linh ở phía sau cánh cửa đồng kia quay trở lại trong tương lai, thiếu nữ này khả năng đang phát huy tác dụng của nó."

"Nói kỹ hơn một chút đi." Vẻ mặt của Thạch Hạo rất khó coi.

"Cô bé này, không phải người kế thừa thì cũng là kẻ tôi tớ phụ trách trấn thủ cánh cửa này, cũng sẽ tự tay mở ra con đường cổ xưa kia!" Ông lão nói mấy lời như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.