Pháp khí ấy quả thật rất khủng khiếp, sát khí sôi trào.
Boong!
Nhưng mà, Thạch Hạo chẳng hề sợ hãi, trong lúc giơ tay liền rút ra kiếm thai Đại la bổ mạnh tới, đánh bay pháp phí kia.
"Giết!"
Đồng thời, Thạch Hạo hét lớn kèm theo ánh chớp giết thẳng về trước.
Phụt phụt phụt...
Ánh máu tung tóe, sớp chớp như sông dài.
Có một số tu sĩ dị vực nổ tung ngay tại chỗ, đã bị kẻ điên Thạch Hạo đánh giết.
Đặc biệt là, hắn tập trung vào một người đang giương cung, khống chế pháp lực toàn thân và triển khai một đòn tuyệt thế.
Sinh linh kia tránh né, không đón lấy mũi nhọn này.
Xoẹt!
Mũi tên như cầu vòng, sinh linh giương cung về phía Thạch Hạo, mũi tên xé rách cả trời cao.
"Ầm!"
Thạch Hạo đấm ra một quyền lên trên mũi tên óng ánh tựa như mặt trời bốc cháy này khiến nó văng ngược sang bên đồng thời nổ tung trên trời cao.
Trong lòng Thạch Hạo giật nảy, đây là một tu sĩ cực kỳ mạnh mẽ, không phải là Vương tộc tầm thường, chắc chắn có huyết thống hoặc không thuần huyết của Đế tộc, thế nhưng sự mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Đồng thời, người này đang ở cảnh giới Độn Nhất.
Chẳng trách đám người Vệ gia tứ hoàng, Lam tiên, Dịch Nghĩ trước sau đều bị trọng thương cùng với bỏ mạng, người này đáng sợ cực kỳ.
"Giết, chạy đâu cho thoát!"
Trên bầu trời chợt có người hét lớn, vẫn là người trẻ tuổi tay cầm binh khí Chí Tôn lao tới, vẫn muốn dây dưa đánh giết với Thạch Hạo.
"Muốn chết!"
Thạch Hạo nổi giận, hắn muốn đi trừ khử kẻ bắn cung kia thế nhưng giờ lại bị ngăn cản.
"Chí Tôn hiện ra thần uy!" Người trẻ tuổi giữa trời kia lạnh lùng nói, đồng thời khống chế pháp khí Chí Tôn.
Ầm ầm!
Thời khắc này, toàn bộ mái tóc của Thạch Hạo dựng thẳng kèm theo đó là lôi điện cùng sát ý ngập trời lao tới.
"Lùi, không nên để cho binh khí Chí Tôn rơi vào trong lôi kiếp!"
Phía sau có Chí Tôn đích thân lên tiếng, chỉ điểm cho đời sau của mình.
Nếu chính bản thân hắn tự tới thì tất nhiên sẽ không hề e sợ gì, thực lực vẫn là thực lực.
Thế nhưng, con cháu đời sau mang theo pháp bảo mạnh mẽ như vậy nếu bị vây hãm trong lôi kiếp thì có thể sẽ phát sinh biến hóa không tốt, ví như sẽ độ kiếp theo cũng không biết chừng.
Quả nhiên, chuyện đáng sợ đã phát sinh.
Binh khí Chí Tôn gặp phải lôi kiếp thì liền phát sáng rồi phát sinh tiếng nổ vang rền, hầu như đã dẫn tới lôi kiếp cấp Chí Tôn.
Vèo!
Hào quang lóe lên, Chí Tôn nơi xa phất tay thu lại thanh pháp khí ấy.
"Đạo hữu, ngươi hơi quá rồi đó, muốn nhúng tay vào cuộc chiến đấu của đám nhỏ à?"
Trong bàn cờ đại đạo chợt Mạnh Thiên Chính lên tiếng, đồng thời món tiên khí ở xung quanh chợt phát sáng, ví như Cờ chiến tiên cổ, Thập Giới đồ... tất cả đều bồng bềnh muốn đánh giết tới.
Vị Chí Tôn này chợt rùng mình, không còn có cử động gì nữa
Sắc mặt tên hậu nhân của hắn chợt tái méc, nhanh chóng lùi về sau.
Nhưng mà, hắn không thể nào nhanh hơn Thạch Hạo được, đã bị đuổi kịp, Hoang mang theo theo sấm chớp lao xuống, dù cho là tu sĩ cảnh giới Độn Nhất cũng không cách nào ngăn được một đòn như vậy của hắn.
Phụt!
Sinh linh này kêu thảm, cả người cháy khét rồi nổ tung.
Thạch Hạo không hề dừng lại chút nào, vọt về trước đám người đồng thời ngăn chặn sinh linh bắn tên cùng những sinh linh khác.
Hoàn toàn là một trận nghiền ép, để cho đám tu sĩ trẻ tuổi của dị vực chứng kiến được hung uy của Hoang, ai nấy đều chật vật không thể không tránh né thoát thân.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mũi tên như cầu vòng, tiếng xé gió không dứt bên tai, thiên địa đổ nát đầy đáng sợ.
Ầm!
Thạch Hạo tiến tới, nơi đây là sa mạc vô ngần, tuy rằng rộng lớn thế nhưng cũng không hề có quá nhiều địa phương để trốn, người bắn tên thuộc cảnh giới Độn Nhất kia đang bị truy đuổi gắt gao.
Trong quá trình này hắn vẫn không ngừng căng dây, thần tiễn như cầu vòng lao thẳng về Thạch Hạo, mỗi một tên đều kéo lấy hào quang chói mắt, đó chính là sự phóng thích của quy tắc đại đạo!
Mỗi một tên đều vô cùng mạnh mẽ, mạnh tới đáng sợ, người bình thường cơ bản không tài nào ngăn được, sẽ bị một tên bắn nổ!
Đặc biệt là, đây lại là một đại tu sĩ có một phần huyết thống Đé tộc, nếu như bắn giết một người nào đó có cảnh giới thấp, thời gian tu luyện ngắn hơn mình thì có thể gọi là hành hạ tới chết.
Cô gái trong Vệ gia tứ hoàng, Dịch Nghĩ... đều chết vì thế.
Mạnh như Thạch Hạo nhưng mỗi lần đỡ một đòn thì cánh tay đều tê rần, có thể thấy được người này phi phàm tới cỡ nào.
Dù sao, đây vẫn là đời sau của Đế tộc, tuy rằng huyết thống khong thuần, chỉ là chi thứ, thế nhưng vẫn không hề đơn giản chút nào.
Ầm!
Ánh điện xèn xẹt, Thạch Hạo lao tới gần, có một vài tia chớp đã bao trùm lấy phía trước.
Rất đáng tiếc, tên cường nhân bị Thạch Hạo đuổi theo này không cách nào phát huy được cung tên.
"Giết!"
Chạm trán đầy khốc liệt, sinh linh này vọt tới liều mạng với Thạch Hạo, chỉ là đây sẽ là một hồi bi kịch với hắn, bởi vì Thạch Hạo đã tiến vào cảnh giới Độn Nhất rồi.
Đang chém giết lẫn nhau thì chợt phù, Thạch Hạo một quyền đâm xuyên thân thể hắn tựa như là mũi tên mà hắn ra khi xuyên thủng thể phách của người khác vậy, thân thể ấy nổ tung.
Một vị mãnh nhân đã bị Thạch Hạo giết chết!
"Cảnh giới Độn Nhất, một trong Thập đại Thần tiễn thủ lại bị giết!" Một đám dị vực chấn động, từng người đều sùng sục cơn giận.
Thế nhưng, tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất, ai có thể chặn hắn đây?
Thạch Hạo mang theo thiên kiếp, mang theo sấm chớp giết thẳng tới, phóng thích ánh sáng vô lượng, hắn lần nữa nhằm về Hạo Phong, muốn giết chết cho bằng được người này.
Đương nhiên, trong lúc này chính bản thân hắn cũng chẳng hề dễ chịu chút nào, đây chính là thiên kiếp, là sấm chớp mênh mông khiến cả người hắn cháy đen, bị đánh cho rất thảm.
Thạch Hạo hùng hổ như thế đã chấn kinh cả đám người, khiến cho những người muốn đuổi giết phải ngừng chân đồng thời dồn dập chạy trốn.
Hiện giờ hắn là một tên sát thần, cắt đứt đường đi của Hạo Phong và muốn chiến một trận thật sảng khoái!
"Được rồi!'
Nơi phương xa có người khẽ quát, đó chính là Chí Tôn, âm thanh của hắn như sấm cuồn cuộn trào dâng, chấn động cả trời cao.
Thế hệ trẻ tuổi thì sợ hãi, khí tức Chí Tôn ngập tràn áp chế đại đạo trong thiên địa, thần hồn của mọi người run rẩy.
"Trận chiến này, nhất định phải được giải quyết bởi Chí Tôn, bọn ngươi đều lui ra đi." Đây chính là Chí Tôn của dị vực, hắn lên tiếng như thế.
Người thuộc thế hệ trẻ tuổi không cách nào áp chế được Hoang đã khiến hắn không vui vẻ gì.
Tuy rằng Hạo Phong rất mạnh, vả lại cũng chưa phân thắng bại với Hoang, thế nhưng bọn họ cũng có chút lo lắng, sợ rằng hắn sẽ chiến tử ở đây, nếu như vậy thì cảnh nội nắm chắc không người có thể địch lại hoang.
"Lùi về sau đi."
Mạnh Thiên Chính cũng lên tiếng, tuy rằng đang tranh đấu trên bàn cờ đại đạo thế nhưng vẫn không ngừng chú ý tranh đấu ở bên ngoài.
Tu sĩ trẻ tuổi bên phía Đế quan đều rút lui, tuy rằng lần này đã đánh gục được Tác Minh cùng với hàng loạt những chi thứ của Đế tộc, chiến tích kinh người, thế nhưng bọn họ cũng phải trả cái giá không hề nhỏ.
"Cuộc chiến Chí Tôn, không cho phép bọn ngươi ồn ào, yên lặng!"
Nhưng vào lúc này thì lại có một Chí Tôn khác lên tiếng, khoát tay đè ép phía bầu trời như muốn ngưng hẳn thiên kiếp của Thạch Hạo, muốn đánh văng thứ này khỏi nơi đây.
Đây là việc xưa nay chưa từng có!
Ai dám làm như thế. Ai có thể làm như vậy?
Thiên kiếp tuyệt không thể xúc phạm, bởi vì, dù cho là cao thủ tuyệt thế cỡ nào đi ngăn cản thì đều sẽ dẫn lửa thiêu thân, sẽ có thiên phạt cùng cấp bậc với bọn họ hạ xuống!
Nhưng mà, sự tình khiến người khác kinh ngạc lại phát sinh, thiên kiếp tựa như bị áp chế vậy, ánh chớp ít dần.
Ầm!
Nhưng mà, trong lúc hắn áp chế gần như hoàn thành thì đột nhiên có tiếng vang kinh thiên động địa bùng phát, ngón tay của hắn cháy khét và bị đẩy lùi.
Hoặc có thể nói là, hắn đã cực tộc chặt đứt nhân quả, cắt đứt liên hệ, là bản thân chủ động tách ra, nếu không, rất có thể hắn sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Bởi vì, trong hư không lại hiện thêm một tòa lôi trì màu đỏ sậm với vẻ cổ kính và sâu lắng khiến người sợ hãi.
"Khà khà!"
Một vị Chí Tôn bên Đế quan cười khẩy mang theo vẻ trào phúng.
"Tiểu bối, lùi lại đi, nhường lại chiến trường!" Vị Chí Tôn này lên tiếng đầy lạnh lùng nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Ầm!
Giữa bầu trời là tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, thiên thạch vô số rơi xuống sa mạc vô ngần, có rất nhiều xác ngôi sao bốc cháy nằm ngổn ngang bên trong!
Vương Trường Sinh từ trên trời hạ xuống, tay cầm theo một cái đầu lâu rồi quăng xuống đất.
Nhất thời gọi nên tiếng hoan hô của mọi người trong Đế quan.
Vương Trường Sinh đại chiến ngoài vực ngoại, đã chém giết được một vị Chí Tôn, rất cường thế và hắn giành thằng lợi.
"Chỉ thắng một trận mà thôi, nhất định sẽ đón lấy đại họa máu chảy, các ngươi đã chuẩn bị xong rồi chứ?" Chí Tôn Đé tộc lên tiếng, hắn đứng nơi đó lạnh lùng nhìn chằm chằm người của Đế quan bên này.
Mà trong bàn cờ đại đạo vẫn đang diễn ra cuộc đối đầu giữa Chí Tôn Đế tộc cùng với Mạnh Thiên Chính, không ngừng diễn biến quân cờ đại đạo, đánh chém tới hồi gay cấn.
"Tự mình xuất thủ, giết chết từng tên một, nhìn xem thử ai có thể sống sót!" Vị Chí Tôn Đế tộc vừa nãy lên tiếng, tự mình ép thẳng tới.
Một màn sau đó khiến người khác lo lắng và sợ hãi, bởi vì một lão Chí Tôn bên Đế quan nghênh chiến, quả nhiên không thể địch lại được, tuy rằng giết thẳng hướng vực ngoại, vân jdụng thủ đoạn cấm kỵ, dù cho pháp khí Chí Tôn của bản thân đều nổ tung những vẫn phải nhận lấy cái chết.
Vực ngoại diễn ra trời khóc, mưa máu tầm tã!
Sau đó là mọi người thấy được những giọt mưa máu rơi lả tả, tiếp theo là từng mảng màu đỏ tươi bốc cháy trên trời cao, trở nên tĩnh lặng.
Ầm!
Trong bàn cờ đại đạo, xung quanh Mạnh Thiên Chính dập dờn ký hiệu, diễn dịch ra quy tắc vô thượng, hắn mang theo khí tức trang nghiêm xuất thủ toàn lực.
Vừa nãy, hắn không thể nào ngăn cản được bi kịch xảy ra, bởi vì ván cờ đã tới thời khắc mấu chốt, hiện giờ bùng phát theo cơn giận dữ trong lòng.
Phụt!
Trên bàn cờ đại đạo, vị Chí Tôn Đế tộc khóe miệng ứa máu, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa đang ngồi xếp bằng ngã ngửa ra sau.
"Ta đã nói rồi, cho Đế quan một cơ hội, trong lúc Mạnh Thiên Chính ngươi đánh cờ trên bàn cờ đại đạo với Chí Tôn giới ta, thì Chí Tôn của cửu Thiên phải sống chết đánh nhau với chúng ta, dùng thắng bại để quyết ra vận mệnh của Đế quan. Đáng tiếc, ba trận chiến Chí Tôn, các ngươi đã thua hai trận, đã thất bại."
Tên Chí Tôn Đế tộc đã đánh giết lão Chí Tôn bên Đế quan lên tiếng, trong khi chớp mắt mang theo mùi máu tanh, vẻ lạnh lẽo tựa như tiên kiếm phát sáng.
"Hiện giờ, tất cả có thể kết thúc rồi." Hắn lạnh lùng nói.
"Không phải đang thế hòa hay sao, ta đã trấn áp được hắn!" Nhưng vào lúc này Mạnh Thiên Chính đứng dậy, mà CHí Tôn trên bàn cờ đại đạo lại rất khó nhúc nhích, khỏe miệng không ngừng chảy máu.
Hả? Thắng bại đã phân, việc này khiến người khác sợ hãi!
"Xem như đã chiến bốn trận, hai thắng hai bại." Mạnh Thiên Chính nói.
"Đúng vậy không, thế thì tiếp tục cuộc chiến tiếp theo, không cần thiết phải đợi chờ nữa, cứ phân sinh tử, giết sạch các ngươi là được!" Chí Tôn Đế tộc với hai tay đầy mùi máu tanh lạnh lùng nói.
Hắn bước lên trước đồng thời những Chí Tôn khác cũng rục rịch xúm lại.
Rất rõ ràng, hiện giờ không phải là lúc một đấu một, mà là muốn huyết chiến, phát động cuộc thảo phạt cuối cùng.
"Các ngươi cũng chỉ có vài người như vầy thì làm sao chống trả được chứ, vận dụng tiên khí à? Tốt lắm, mọi người cùng nhau khống chế và rồi có thể trực tiếp tiêu diệt luôn Đế quan!" Có một vị Chí Tôn của dị vực lạnh lùng nói.
Tình huống nguy cấp, người bên Đế quan không nhiều, hiện giờ cũng chỉ có Mạnh Thiên Chính, Vương Trường Sinh, Kim thái quân cùng một một lão Chí Tôn khác mà thôi.
"Người quá ít, không cách nào đấu được!" Kim thái quân lên tiếng.
Giờ phải làm sao đây? Trên tường thành Đế quan, trái tim của rất nhiều người đều đập mạnh.
"Chúng ta đã tới muộn, xin thứ lỗi"
Đúng lúc này, bên trong Đế quan truyền tới tiếng nói, hào quang rực rỡ tỏa ra nơi ấy, có người xuất quan và tiến ra ngoài chiến trường.
"Lão bất tử của Tiên viện tới rồi!" Ông lão vừa tới tự giễu mang theo sát khí đầy mạnh mẽ.
"Lão gia hỏa của Thánh viên cũng tới rồi, cuối cùng cũng xem như không bỏ qua thời khắc này!' Một ông lão khác cũng nói thế.
"hôm nay, ta nguyện hiến tế, dâng lên tính mạng, tiền đề là, kéo theo hai tên chịu tội thay!" Một bà lão cũng lên tiếng, không biết thân phận là gì.
Chí Tôn của cửu Thiên đã tới, từ trong Đế quan xuất thành, tất cả đều có phù văn lượn lờ, hừng hực không gì sánh được.
Mọi người biết, trận chiến cuối cùng muốn bắt đầu rồi, giữa bọn họ sẽ phát sinh cuộc huyết chiến đáng sợ nhất, có lẽ trong giây lát sẽ phân ra thắng bại, liên quan tới sống còn của Đế quan.