[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1593 : Đánh giết.




Đám người khiếp sợ rồi đứng bật dậy đối mặt với Thạch Hạo trong đình đài.

Ai cũng không ngờ tới Hoang lại ngang ngược như thế, chủ động trêu chọc bọn họ, đầu lâu của thiếu chủ Vương tộc kia lăn lông lốc khiến toàn thân mọi người đều sinh khí lạnh.

"A..."

Tên thiếu chủ Vương tộc kia sợ hãi hét lớn, đầu lâu còn sót lại đó là do Hoang cố ý lưu lại, nó lăn lông lốc trong đình đài, nhận lấy cơn đau nhức khó tả.

Thạch Hạo đằng đằng sát khí vận dụng ngay đại thần thông Súc địa thành thốn ép lại gần, hắn nhìn toàn bộ sinh linh nơi đây.

Bên trong vài mâm ngọc kia đều có mấy đứa nhỏ tầm ba bốn tuổi bị phong ấn nên không cách nào động đậy nổi được, thế nhưng ánh mắt chúng đều ngập tràn sợ hãi gần như chết khiếp.

Thạch Hạo từng thấy qua một vài hung thú đầy tàn nhẫn độc ác thế nhưng vẫn chưa từng thấy ai như vậy cả, tướng mạo nho nhã, có thể gọi là đẹp trai thế nhưng lúc ăn uống thì lại há cái miệng tựa như chậu máu kia thật lớn đầy dọa người.

"Hoang, nơi này không phải là Đế quan, ngươi đang ở giới ta đó, chớ có mà hống hách!" Có người quát lớn.

Ầm!

Thạch Hạo vẫn một quyền như trước, ánh mắt của hắn lạnh băng, quyền lực tập trung khiến thần quang lan tỏa đầy đáng sợ, cứ thế đánh xuyên qua thân thể của người đó, khiến hắn kêu thảm thiết đồng thời bay ngược ra sau và nổ tung ngay trên mặt đất, chỉ còn sót lại mỗi chiếc đầu lâu đang lăn lông lốc.

Không phải hắn không giết được mà là cố ý như vậy, để bọn họ nhìn thấy đồng thời cảm nhận mùi vị khi bị kề cận với cái chết.

Đám người đứng trong chòi nghỉ mát đều là hạng người giết người không chớp mắt, nhưng khi đối mặt với Thạch Hạo thì đều hoảng sợ, không còn vẻ thong dong như trước kia.

Chỉ có chàng trai nho nhã được gọi là Phò mã kia vẫn giữ vẻ bình tĩnh, miệng không ngừng nhai nuốt đồ ăn, sau đó dùng khăn lụa lau đi vết máu tràn ra nơi khóe miệng.

"Hoang, ngươi biết mình đang làm gì không?" Hắn mở lời chất vấn như thế.

Phía sau, lão bà cùng bé gái sớm đã bị dọa khóc nức nở, bởi vì, nếu không phải Thạch Hạo cứu hai bà cháu thì hơn nửa tình cảnh như vừa thấy khi nãy sẽ là kết cục của đứa bé.

"Ngươi tới tình cảnh then chốt nên cần huyết thống đặc thù của Nhân tộc? Nhưng mà, ăn như thế thì không thấy quá tàn nhẫn à?" Thạch Hạo lạnh giọng nói.

Nếu như là dã thú thì không nói, thế nhưng đây lại là một sinh vật hình người đầy nho nhã từ tốn và lại ăn ngấu nghiến đứa hài đồng ngay trước mặt mọi người, hình ảnh này tương phản vô cùng.

Cũng chính vì như thế nên Thạch Hạo mới dùng thế lôi đình ra tay, dưới góc độ của hắn, tên được gọi là Phò mã này cũng chỉ là kẻ hung cuồng mà thôi.

"Những đứa bé này còn quá nhỏ, vậy mà ngươi cũng nhẫn tâm ăn thịt ư?" Thạch Hạo quát lớn.

Hắn cẩn thận cảm ứng thì nhận ra được, xương cốt của những đứa bé này có một vài điểm kỳ dị bẩm sinh, huyết thống bất phàm, sau khi lớn lên hẳn sẽ trở thành "Sơ đại", nắm giữ một loại bảo thuật trời sinh.

Những đứa bé ngây thơ hồn nhiên thế nhưng lại trở thành đồ ăn, vả lại còn bị ăn tươi nuốt sống.

"Ta cho ngươi một cơ hội, rời đi ngay tức khắc, đừng phạm sai lầm. Bởi vì, đây không phải là chuyện của ngươi, đây là thức ăn của ta." Tên Phò mã nói thế.

Vị thiếu chủ Vương tộc trước kia chắc chắn muốn nịnh nọt, cho nên mới dâng lên bé gái này.

"Ngươi là cái thá gì chứ, ta cần ngươi cho cơ hội chắc?" Thạch Hạo lên tiếng, đồng thời nắm quyền ấn và chuẩn bị xuất thủ.

"Hoang, mau dừng tay, chớ gây nên xung đột!" Người áo xám ở phía sau nhanh chóng truyền âm, nói hắn đừng kích động.

Thạch Hạo muốn biết chàng trai nho nhã này có lai lịch ra sao, thế nhưng ông lão nói rằng, đây là "Phò mã" của Đế tộc.

Đồng thời, cũng là người có quan hệ với Đế tộc đầy hung hăng nhất, là dòng dõi của Xích vương.

"Vị hôn thê của hắn, chính là em gái của Xích Mông Hoằng!" Người áo xám nói.

Xích Mông Hoằng là truyền nhân kiệt xuất nhất thuộc đời này của dòng dõi Xích vương, từng được rèn luyện chung với Thạch Hạo trong lò Âm Dương, có tu vi siêu phàm.

Đồng thời, Xích Mông Hoằng cũng rất muốn giết Hoang!

Tên được gọi là Phò mã đang đứng trước mặt này lại có quan hệ với dòng dõi Xích vương.

Em gái của Xích Mông Hoằng, thân là dòng chính Đế tộc nên có tư cách được gọi là công chúa, rõ ràng người trước mắt này có thân phận rất đáng sợ.

"Hoang, ngươi nên hiểu rõ tình cảnh thì hơn, còn không mau lui xuống." Trong chòi nghỉ mát có người thấy Thạch Hạo si ngốc không nói gì thì cho rằng hắn đang sợ hãi, cho nên khiêu khích hắn như thế.

Chuyện nơi này đã gây nên náo loạn không nhỏ, bởi vì trên con đường phía xa xa và trên những bậc thềm đá đã có không ít sinh linh nhìn thấy cảnh này.

"Ép ta phải giết từng người một à?" Rốt cuộc Thạch Hạo cũng lên tiếng.

Trong chòi nghỉ mát, tên vừa lên tiếng kia sắc mặt trắng bệch đồng thời không tự chủ rút lui vài bước, hắn rất hối hận, nội tâm mù mịt đầy sợ sệt.

"Hoang, ngươi quá đáng rồi đó, đây là thức ăn của ta, ngươi dựa vào đâu mà muốn ngăn cản chứ?" Tên Phò mã cười lạnh nói.

"Ta là Nhân loại, bọn ngươi đã hung cuồng như vậy thì đương nhiên ta phải quản rồi." Thạch Hạo nói.

"Ngươi nghĩ mình là Nhân tộc nên muốn xía vào, nhưng mà, Nhân tộc vốn là thức ăn của ta, vậy tại sao ngươi lại xen vào?" Phò mã cười to.

"Ngươi xem Nhân tộc là thức ăn, vậy thì ta liền xem ngươi là con mồi, ta mặc kệ nơi đây là nơi nào, tình cảnh ra làm sao, nếu như đã nhìn thấy cảnh này và ngươi dù chết cũng không hối cải, vậy thì giết thôi!" Thạch Hạo ngạo nghễ nói.

Tất cả mọi người đều giật mình, Hoang muốn ra tay rồi.

Keeng!

Phò mã giành thế chủ động, trong tay xuất hiện một thanh trường đao màu vàng óng, khi xoay chuyển thì khí nuốt thiên địa, thật sự rất mạnh mẽ, kéo theo rất nhiều xích thần trật tự giết thẳng về phía Thạch Hạo.

Hắn tin tưởng, dù cho không địch lại thì cũng có thể chờ cường viện tới, trên núi cao này có rất nhiều cao thủ nên cũng chẳng lo gì.

Nhưng mà, kết quả lại nằm ngoài dự liệu của hắn, và cũng vượt khỏi dự đoán của mọi người.

Hoang dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy thần đao của hắn, và khẽ chấn động thì trường đao màu vàng vang lên tiếng rắc, đã gãy vỡ.

Lực mạnh tới cỡ nào chứ?

Ầm!

Nhưng mà, Phò mã quả thật rất mạnh, ánh sáng thông thiên lan tỏa, nhiều loại bí pháp cùng xuất hiện đánh về phía Thạch Hạo.

Phụt!

Vẫn đơn giản như trước, Thạch Hạo tựa như Kim thân bất diệt đánh đâu thắng đó, hắn đi xuyên qua màn ánh sáng tổ thuật và cứ thế tiến thẳng tới trước mặt tên Phò mã, tiếp đó kéo lìa một cánh tay của kẻ này.

Việc này khiến người khác ngập tràn kinh hãi, Hoang rất mạnh, dù cho đã chuẩn bị tâm lý thế nhưng vẫn khá là giật mình.

"A.. ." Phò mã hét thảm, sắc mặt trắng bệch, hắn không nghĩ tới mình cũng sẽ bị thương, đương nhiên càng khiến hắn giật mình hơn chính là, thực lực của Hoang vượt xa tưởng tượng của hắn.

Phụt!

Thạch Hạo xuất thủ, lần này đấm ra một quyền, tuy rằng Phò mã không ngừng chống đỡ thế nhưng chỉ tám chiêu qua đi thì đã bị Thạch Hạo đánh nổ toàn thân, chỉ còn sót lại mỗi đầu lâu.

"Hỏng rồi, gây chuyện lớn rồi!" Người áo xám truyền âm cho Thạch Hạo, người của dòng dõi Xích vương rất khó dây vào.

Thạch Hạo cơ bản thẳng thèm để ý, cứ thế bước tới, bịch, giẫm nát đầu lâu của tên thiếu chủ Vương tộc kia, máu tươi tung tóe, nguyên thần bị giam cầm kia cũng hóa thành tro bụi.

Rắc!

Lại một tiếng vang nhỏ truyền tới, sinh linh chỉ còn sót lại đâu lâu kia cũng đã bị Thạch Hạo giẫm nát xương sọ, cứ thế bỏ mạng.

"Ngươi chớ có làm loạn, em của Xích Mông Hoằng sắp sửa trở thành đạo lữu của ta, ngươi... " Người được gọi là Phò mã kia sợ hãi quát thế.

"Thì ra còn chưa phải là Phò mã, dù cho là như vậy thì tới nước này đã không còn hi vọng gì nữa, ta cũng đành tiễn ngươi lên đường thôi!"

Rốp!

Thạch Hạo một cước giẫm nát, tên được gọi là Phò mã kia cứ thế bỏ mạng.

Toàn bộ sinh linh bốn phía đều há hốc miệng, thật sự không tài nào tin được, bọn họ còn chưa kịp phản ứng mà Hoang đã giải quyết tính mạng của đám người đầy nhanh gọn rồi.

Quá lộ liễu, quá bá đạo.

Ầm!

Chốc lát sau thì mọi người bắt đầu nghị luận, thật sự quá chấn động, Hoang gan to bằng trời, thậm chí ngay cả chuyện này mà cũng có thể làm ra.

Tới hiện giờ mọi người còn không thể nào tin nổi, vị đạo lữ của công chúa thuộc dòng dõi Xích vương lại bị người giết chết như vậy.

"Hoang, ngươi gây ra đại họa rồi!" Người áo xám chấn kinh hét lớn nhắc nhở Thạch Hạo.

"Hoang đã giết chết con rể của dòng dõi Xích vương rồi!"

"Trời ơi, vị Phò mã cứ thế chết đi, bị Hoang ngang tàng đánh chết!"

Cứ thế, chỉ trong chốc lát thì mọi người đã lấy lại tinh thần và khẽ hét lên.

Thạch Hạo cứ thế từng bước đi tới đỉnh núi, bà lão cùng với bé gái kia vẫn đi theo sau, thần sắc phức tạp thế nhưng lại rất cao hứng.

Bên dưới ngọn núi, tin tức tựa như là bão táp lan tràn, gây nên rắc rối không hề nhỏ.

Mà lúc này, Thạch Hạo đã tới gần đỉnh núi, cả người óng ánh ánh sáng thần thánh.

"Hoang, ngươi đã động tới người của Đế tộc?!" Trên núi có người quát lên.

"Thì sao nào?" Thạch Hạo lững thững vừa lên vừa nói, vẻ mặt đầy kiên định.

"Đế tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!" Người kia quát.

"Vậy thì chiến thôi!" Thạch Hạo đáp.

Hôm nay có rất nhiều người trẻ tuổi tới, Hoang sắp sửa đại chiến, và sẽ đại khai sát giới nơi đây ư? Rất nhiều người nghĩ tới vấn đề này thì chợt rùng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.