Trong chốc lát, bầu không khí căng thẳng đến mức tận cùng, ai cũng không nghĩ tới Thạch Hạo lại dám trực tiếp đối đầu với đại tu si, hơn nữa là đồng loạt nhằm vào mấy vị đại tu sĩ.
Ảnh hưởng này lớn đến nỗi khiến cho sinh linh ở đây đều trợn mắt ngoác mồm, sơ sót một chút là sẽ xảy ra vấn đề lớn ngay, lỡ như đám người Kim Hỗn, Kim Dật, La Hà bất chấp mọi thứ cố ý xuống nặng tay làm tổn thương tính mạng hắn thì làm sao bây giờ?
"Họ Thạch, ngươi điên rồi à, tuy đám khốn nạn kia đáng trách nhưng ngươi cũng không thể hành động theo cảm tính như vậy được!" Thái Âm thỏ ngọc lo lắng ngăn cản hắn.
"Theo ta thì đừng tức giận, không nên đoái hoài gì đến bọn hắn, sau này để đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính trừng trị bọn chúng!" Tào Vũ Sinh cũng vội vàng khuyên can.
Thanh Y càng là tiến lên kéo chéo áo của hắn và lắc lắc đầu, ra hiệu hắn phải ẩn nhẫn, không thể ngang nhiên chống lại bọn hắn, nếu không thì thật sự là thiệt thòi.
Đến nỗi mấy người Đại Tu Đà, Lam Tiên cũng dồn dập kín đáo mở khuyên Thạch Hạo nhịn xuống, đều là những người trẻ tuổi tuy quá khứ có cạnh tranh thế nhưng hiện tại lại rất ăn ý.
Ngay cả nhóm Thác Cổ Ngự Long hay chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh là Tề Hoành cũng đều ra hiệu để Thạch Hạo đừng kích động.
Chỉ mỗi tên khốn Thiên Giác nghĩ màu vàng là không phục và cũng không cam lòng, luôn luôn la hét ủng hộ Thạch Hạo, nói nó muốn đi nhờ người, không đánh cái đám gọi là đại tu sĩ này thì không được.
Lời nói của kiến nhỏ thật quá hung hăng khiến đám người Kim Hỗn, Kim Dật sắc mặt tái xanh, mang đầy ý lạnh.
"Đám người các ông bức ép như thế không sợ đại trưởng lão, tiền bối Mạnh Thiên Chính nổi giận sao?" Thập Quan vương lên tiếng hỏi.
Chí Tôn giận dữ, trăm vạn thi thể ngã xuống, máu chảy thành sông, ảnh hưởng rất lớn.
"Ha ha, người trẻ tuổi, các ngươi suy nghĩ nhiều rồi. À, quên nói cho các ngươi biết, chúng ta vừa mới nhận được tin tức, chỗ Mạnh Thiên Chính bế quan, hồn đăng treo lơ lửng của ông ta sắp tắt rồi." Kim Dật nhẹ nhàng nói, nhắc tới đại trưởng lão mà không hề có chút kính nể nào.
"Cái gì?" Một đám người sững sờ.
Đại trưởng lão sắp chết đi?
Chuyện này quá đột ngột, có thể nói là bão tố trong tương lai rồi, ảnh hưởng quá to lớn, tin tức này như một quả bom, chắc chắn khiến cả Đế quan chấn động.
Đây có phải là sự thật không? Mọi người không thể tin được.
Khi Thạch Hạo nghe xong thì trong lòng quặn đau, lo lắng cực độ.
Tuy nhiên, hắn bình tĩnh lại rất nhanh, rồi chợt nghĩ đến những lời đại trưởng lão đã nói lúc chia tay thì liền yên tâm lại, bởi vì hắn tin tưởng đại trưởng lão sẽ không có việc gì.
Hiện tại khả năng lớn nhất chính là y như lời đại trưởng lão đã nói, hắn muốn xung kích một lần, tiến hành một loại lột xác nào đó!
Hoặc là, hiện tại sóng sinh mệnh hạ thấp như thế nhưng Thạch Hạo tin chắc đại trưởng lão tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Đây hơn phân nửa cũng là một cơ hội, đại trưởng lão đang trùng kích cảnh giới kỳ diệu đồng thời cũng đang hờ hững quan sát ngoại giới.
Đây là sự ngầm hiểu giữa Thạch Hạo và đại trưởng lão, hắn tin tưởng đại trưởng lão sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
"Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, dám trêu chọc một ít người không thể động đến, thật sự rất đáng thương." La Hàn lắc đầu, bước từng bước về phía trước.
Lúc này, rất nhiều người trong lòng không yên tĩnh, chập chùng nổi sóng.
Thế nhưng, thân là thú cưỡi của Thạch Hạo, Hoàng Kim sư tử lại tương đối bình tĩnh, trong ánh mắt lộ vẻ khác thường, không ai rõ ràng thực lực của Thạch Hạo hơn nó, người sau thế nhưng đã từng tự tay đánh gục không chỉ hai tên đại tu sĩ.
Hiện tại, sau khi nó nghe được lời nói của La Hàn thì ánh mắt quái lạ, mang theo vẻ chế nhạo ác nghiệt, lẳng lặng quan sát như đang xem một cuộc vui.
"Hoang, ngươi có thiên tư không tồi, nếu như nỗ lực thật nhiều thì rất nhanh có thể đứng ngang hàng với chúng ta. Nhưng ở hiện tại thì quá nôn nóng rồi đó, cần phải khiêm tốn nghe không. À, để ta dạy dỗ ngươi một chút." Kim Hỗn nói rất thản nhiên, mặt không đỏ, rõ ràng là muốn trấn áp Thạch Hạo nhưng lại vô sỉ nói như vậy.
Đương nhiên, điều này trong mắt Hoàng Kim sư tử thì lại càng quá đáng, còn muốn dạy dỗ Hoang? Đoán chừng, Hoang không đập chết hắn thì cũng phải đánh hắn thành tám miếng!
"Ha ha, khà khà!" Thích Lâm cũng từ một hướng khác đi đến, tựa như bao vây Thạch Hạo vào chính giữa, hắn không nói gì mà chỉ cười vài tiếng như vậy, hắn không muốn nói nhiều mà chỉ mang theo vẻ khinh bỉ!
"Đến, đến, đến. Không phải ngươi muốn kiểm tra chúng ta sao, lão già ta đến vậy, cứ tự nhiên kiểm tra đi, phải xem bản lĩnh của ngươi rồi, đánh ta đi." Kim Dật nói, hắn là lão già tuổi tác lớn hơn ba người kia rất nhiều.
"Được, đó là ông nói đó nhé, bảo ta đánh thì ta đánh." Thạch Hạo điều khiến Hoàng Kim sư tử lao về phía trước, sau đó lập tức ra tay.
Ầm!
Hắn đánh về phía Kim Dật, nếu đối phương đã yêu cầu thì hắn còn nói gì nữa, thỏa mãn đối phương là được!
Gì? Kim Dật cảm thấy có chút không đúng, sao đối phương lại nhanh như vậy, hắn giơ lên một cánh tay tiến hành ngăn chặn.
Nhưng mà, bàn tay Thạch Hạo phát sáng rồi trượt qua mặt bên của cánh tay kia, trong tiếng vang ầm ầm chém xuống. Một tiếng bốp rất vang dội bao trùm lên khuôn mặt của hắn.
"A!?" Kim Dật kêu to một tiếng, toàn bộ khuôn mặt nở hoa, tất cả đều là máu, cả người lảo đảo lùi về phía sau.
Tất cả mọi người đều hóa đá, mới vừa đối mặt Kim Dật đã bị ăn một cái tát, còn bị đánh ở trên mặt, còn gì thê thảm hơn?
Ngay cả Hoàng Kim sư tử cũng giật mình. Đương nhiên nó không giống những người khác, nó cảm thấy một chưởng này thật sự quá nhẹ, không đánh chết và cũng không đánh bay, không giống thủ đoạn của Hoang.
"Sao ngươi có thể bất cẩn như vậy?" Kim Hỗn ở phía xa thấp giọng nói, cùng là người Kim gia, chuyện này cũng khiến mặt mũi hắn tối tăm.
"Bí thuật này giống như là Triền Ty thủ của tiên nhân trong truyền thuyết, tốc độ cực nhanh, thủ pháp vô cùng ảo diệu, rất khó tránh thoát." Thích Lâm suy đoán và giải thích như vậy.
Không có bất cứ ai cho rằng sức chiến đấu của Thạch Hạo mạnh mẽ tới mức không kém gì đại tu sĩ cảnh giới Độn nhất cả.
Đương nhiên điều này cũng không thể trách bọn họ, bởi vì thật sự khó có thể tưởng tượng được một người trẻ mới có hai mươi mấy tuổi lại có thể đuổi sát theo sau đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất.
Nên biết, cảnh giới càng cao thì càng khó mà chiến đấu vượt cấp, quá gian nan.
Tu sĩ như đi ngược dốc, có thể tới được đích đều là hạng người kỳ tuyệt, đều là thiên tài, cùng trong đám nhân vật như vậy thì có thể nào đánh nhau vượt cấp? Điều này không hiện thực.
Thạch Hạo cười nhạt, nói: "Mới đánh có một cái mà đã cân nhắc như thế sao?"
"Đánh lại!" Kim Dật thẹn quá hóa giận, hắn thật sự tức điên lên rồi, chẳng còn mặt mũi gì cả, dù cho hôm nay có đập Thạch Hạo chết tươi thì đoán chừng rất lâu sau vẫn có người nói hắn bị một người trẻ tuổi tát mạnh lên mặt.
"Còn muốn để ta đánh?" Thạch Hạo hỏi.
"Nhóc con, có thủ đoạn gì cứ việc triển khai ra đi!" Kim Dật nổi giận. Thế nhưng, lần này hắn toàn lực ứng phó, cực kỳ cẩn thận chứ không dám bất cẩn nữa.
Đồng thời, bên ngoài cơ thể hắn dâng trào thần quang, chiến khí cuồn cuộn, đã chuẩn bị tốt việc phòng ngự, muốn cho Thạch Hạo phải ăn thiệt thòi lớn.
Cùng lúc đó, La Hàn, Thích Lâm, Kim Hỗn cũng từng bước từng bước áp sát tời, trên mặt mang theo vẻ uy nghiêm cũng như vẻ lạnh lùng của đại tu sĩ.
"Cẩn thận nhen Thạch Hạo, đừng cậy mạnh như thế!" Có người vẫn còn khuyên can.
"Sao ngươi lại cứng đầu như thế, không chịu nghe người khác khuyên!" Mấy người trẻ tuổi như Thái Âm ngọc thỏ không vừa lòng, tức giận đến nỗi giậm chân cực kỳ lo lắng, sợ Thạch Hạo xảy ra chuyện không may.
Chỉ có một mình Hoàng Kim sư tử đứng đó oán thầm, Hoang là người chẳng ra gì cả, đây là nhận thức của nó.
"Thật không tử tế, thật không ra gì, đây chẳng phải là bắt nạt người khác sao?" Hoàng Kim sư tử lầm bầm lầu bầu nói.
Đồng thời, nó cũng càng lúc càng cẩn thận hơn, bởi vì Hoang rất không tử tế, rõ ràng mạnh hơn đối phương rất nhiều thế mà còn từng bước từng bước dẫn dụ mấy người này tập trung lại, chủ động chịu đòn.
Nó nghĩ tới chính nó và cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên.
"Các ông... cũng muốn được ta đánh?" Thạch Hạo nhìn về phía ba người La Hàn, Thích Lâm, Kim Hỗn.
"Chớ có ngông cuồng, nhóc con, nếu ngươi có thể đánh bốn người chúng ta thì đó là một kỳ tích, trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây." La Hàn cười to.
Thích Lâm lại càng lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "Ở trước mặt ta mà cũng dám láo xược hả?"
"Ngươi thật là nhược trí, ngay lúc biết Mạnh Thiên Chính sắp chết lại còn dám so đo với Kim gia ta, thật chẳng sáng suốt!" Kim Hỗn nói, đồng thời cười lạnh: "Lại đây chịu phạt đi!"
"Lão già nào cũng tới đây mong ta đánh, vậy ta sẽ giúp đỡ các ông vậy." Thạch Hạo nói.
Xoạt!
Một lát sau, hắn đã hóa thành một luồng sáng màu vàng nhạt, cùng lúc khống chế thần thông Côn Bằng và bí thuật Lôi Đế khiến tốc độ đạt tới cực hạn, đồng thời triển khai Tám thức Tán Phật, phân biệt đánh về phía bốn người.
Giờ phút này, đất trời run bần bật, sau đó hình ảnh rất nhanh bị ngắt quãng!
Tất cả mọi người đều gặp phải kịch chấn, tiếp đó phảng phất trở thành tượng đất cả.
Bởi vì vào đúng lúc này, Kim Dật lần thứ hai bị Thạch Hạo tát vào mặt, cái miệng toàn máu, khuôn mặt nở hoa. Lần này hắn không phải lảo đảo lùi lại nữa mà bay ngang ra ngoài, phun máu phè phè, xương mặt bị đập đến biến hình, suýt nữa thì mất mạng!
Một bên khác, Kim Hỗn cũng vô cùng thê thảm, bị một cước của Thạch Hạo đạp lên lỗ mũi, xương mũi gãy đôi, khuôn mặt sụp xuống, miệng mũi phún máu, thất khiếu vỡ tan, cả người bị giẫm lún vào trong đất, thê thảm vô vùng.
Còn như La Hàn thì bị Thạch Hạo mạnh mẽ tát một cái lanh lảnh vào mặt khiến toàn bộ hàm răng lẫn máu trong miệng bay ra ngoài.
Đồng thời xương trán của hắn cũng rạn nứt, một tát này thiếu chút nữa đã đánh nổ đầu của hắn.
Riêng Thích Lâm trước đó còn cười khẩy vì ỷ vào thân phận của mình, nhưng hiện tại nhìn thấy tình cảnh này thì lông tóc dựng đứng, dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại.
Kết quả vẫn khó thoát khỏi một đòn, bị bàn tay Phật của Thạch Hạo đập xuống khiến xương sống bị gãy, bay ngang ra ngoài, rơi xuống trong vũng máu.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh trong nháy mắt, nói cho cùng thì những người này vẫn còn có chút khinh thường Thạch Hạo, cho rằng một tên trẻ tuổi như hắn thì có thể lật nên sóng gió gì?
Trên thực tế, sức chiến đấu của Thạch Hạo không chỉ mạnh hơn bọn họ mà tốc độ cũng nhanh hơn, lại còn toàn lực ứng phó. Vì vậy, chỉ trong chớp mắt này toàn bộ bốn người chủ động ăn đòn đều gặp phải tai ương, quá thê thảm rồi!