Đây cũng chính là lo lắng của những người khác, bọn họ cảm thấy nên giải quyết Thạch Hạo càng nhanh càng tốt, hoặc là giết chết hoặc là bắt làm tù binh.
"Quăng hắn tới đây!" Có người hô lên, đó là một người trẻ tuổi đang liếm liếm đôi môi để lộ ra hàm răng trắng bóng, sát ý rất đậm.
"Đúng đó, sao có thể để hắn chết trong đau đớn đơn giản như vậy được chứ, tinh anh của giới ta không thể chết vô ích được, phải xách hắn tới trước mộ phần và quỳ lạy cầu xin tha thứ!" Có người đề xuất.
Một đám tuổi trẻ cổ vũ, vừa hưng phấn vừa kích động, đồng thời mang theo sát khí đầy cay nghiệt.
"Vứt hắn lên đây đi!" Một ông lão cũng gật đầu, hắn cảm thấy bắt giữ Thạch Hạo còn tốt hơn là giết chết, có thể hiểu rõ thêm nhiều bí mật từ trên người của hắn.
Trong ao nước, móng vuốt của Vô Úy sư tử đập xuống, ánh hoàng kim rực rỡ chói mắt chấn động cả ao nước.
Nó đang lột xác nên hành động bị ảnh hưởng cực lớn, thế nhưng lại mạnh hơn rất nhiều so với những người khác, có thể ra tay như thường.
Mà bên dưới mặt nước, cả người Thạch Hạo gần như nứt toác, cái ao này tựa như là một cái cối xay đầy đáng sợ có thể tiêu diệt thần ma, nó không ngừng nghiền ép xoắn cắt thành thịt vụn.
Thất khiếu của hắn rỉ máu thế nhưng thân thể vẫn phát sáng tựa như là sao băng va chạm xuống mặt đất, muốn dành cho con sư tử kia một đòn trí mạng.
"Ầm!'
Đáng tiếc, hắn bị thương quá nặng, tinh khí thần toàn thân đều đã hao tổn nghiêm trọng, hơn nữa còn bị áp chế bởi ao nước này nên không thể nào phát huy ra được sức mạnh như lúc toàn thịnh.
Kết quả rất rõ ràng, lúc móng vuốt kia hạ xuống thì hắn đã gặp phải thương thế nghiêm trọng.
Vô Úy sư tử rất khổng lồ, móng vuốt tựa như là một cái móc câu hoàng kim, trong đó có một móng quẹt vào thân thể của Thạch Hạo và cuốn lấy một mảng huyết nhục sâu tới tận xương, thiếu chút nữa thì đã cào nát bụng của Thạch Hạo.
"Khá lắm, vậy mà còn có thể xuất thủ trong ao nước này, sức mạnh cũng không hề bị ao nước hóa giải hoàn toàn." Vô Úy sư tử nói.
Sinh linh trên bờ nghe vậy thì đều biến sắc mặt, bởi vì bọn họ từng thử nghiệm xuất thủ, bất kỳ thứ sức mạnh nào cũng đều bị hóa giải cả.
Dựa theo những gì Hoàng Kim sư tử từng nói, cơn đau đớn phải thừa nhận ở nơi này hoàn toàn vượt qua cực hạn cảnh giới của bản thân.
Phụt!
Đúng lúc này thì bả vai của Thạch Hạo đột nhiên bắn lên một luồng hoa máu, bả vai bị xé rách, toàn bộ cánh tay gần như thoát ly khỏi thân thể.
Tiếp đó hắn lại rên lên một tiếng, chân phải run rẩy, máu thịt be bét, xương đùi đã bị đánh gãy thành vài khúc và gần như bị nghiền ép vỡ nát.
Tình huống càng lúc càng gay go, cơ bản không cần Vô Úy sư tử động thủ thì bản thân của Thạch Hạo cũng muốn giải thể rồi, tình hình nguy cấp tới cực điểm.
Phụt!
Tiếp đó, nơi ngực của Thạch Hạo xuất hiện một lỗ máu, xương ngực bị bẻ gẫy, nước trong ao gần như chảy hết vào bên trong, có thể thấy được trái tim đã nứt thành bốn miếng.
"Ha ha... Rốt cuộc cũng tới nước này, xem ra ta chỉ cần giơ tay cũng có thể dễ dàng cắt lấy đầu của ngươi rồi, chỉ tới thế mà thôi." Hoàng Kim sư tử cười nói.
Trên bờ, rất nhiều thiếu niên trẻ tuổi mừng rỡ, cuối cùng thì Hoang cũng đã chết trong tay Vô Úy sư tử, đây là chiến công mà biết bao nhiêu người ước ao, Hoang với uy danh hiển hách sắp sửa bỏ mạng rồi.
Dù cho là nhân vật thế hệ trước cũng lộ vẻ khác thường, bởi vì, công lao lần này của Hoàng Kim sư tử quá to lớn, cuối cùng thì chiếc rương gỗ mục cũng xem như là do nó đoạt lại được.
Hoang vừa chết và Vô Úy sư tử cầm chiếc rương gỗ mục lên thì đã đại công cáo thành rồi.
"Hả?"
Tuy rằng Thạch Hạo rơi vào tuyệt cảnh, kề sát bên diệt vong thế nhưng hắn bỗng nhiên sinh ra cảm ứng kỳ dị, bởi vì tuy rằng bản thân bị hao tổn thế nhưng cũng không phải là không thể chống lại được, trong cơ thể chợt có một chùm sáng bé tí chợt phóng thích ra sinh cơ kỳ dị.
Vả lại, chính bởi vì thứ có tính đề kháng này tồn tại nên hắn mới có thể vận chuyển một phần pháp lực của bản thân, hành động cũng nhanh hơn một chút.
Hắn vận dụng pháp môn Liễu Thần để chữa trị thương thế, hi vọng những vị trí như cánh tay, bắp đùi, ngực... sẽ phục hồi như cũ.
Đáng tiếc, luồng sinh cơ này rất yếu ớt nên chữa trị rất khó, không thể nào chữa trị xong ngay tức khắc được, hơn nữa hắn đang ở trong ao nước nên phải thừa nhận tổn thương lại càng lớn hơn, tổng thể lại đều đang chuyển biến theo chiều hướng xấu.
"Ồ?" Hoàng Kim sư tử như cảm nhận được điều gì đó nên trong lòng nhảy dựng một cái rồi nhanh chóng xuất thủ, nó cũng có chút lo lắng.
Dưới cái nhìn của nó, Hoang rất khó để đoán trước được, vạn nhất hắn có thể chịu đựng được và trở thành vị Tiên Tăng vương thứ hai, như vậy đây là một hồi tai nạn đối với nó.
Dù cho nó đã đắp nặn kim thân thành công, và dưới tình huống vị Tiên Tăng vương thứ hai được sinh ra thì nó cũng sẽ lờ mờ tối tăm mà thôi.
Ầm!
Móng vuốt to lớn của Vô Úy sư tử lao tới, đồng thời nó cũng bắt đầu cướp lấy chiếc rương gỗ mục kia.
Thạch Hạo cũng không có chống đỡ trực diện, hắn cảm nhận được loại biến hóa kia, sự kiên trì của bản thân, sự mạnh mẽ của thể chất đã mạnh hơn đôi chút, có lẽ đang từ từ hướng về phía tốt đẹp, hay có thể nói hắn có thể dựa vào thứ này để mài giũa nên chiến thể càng mạnh mẽ hơn.
Vì vậy, việc làm ưu tiên hàng đầu của hắn chính là giữ lấy bản thân, phải sống sót, không thể chết đi được.
Hắn lướt người sang ngang, quả nhiên ao nước tựa như đầm lầy lúc này không còn khóa chặt hoàn toàn hắn được nữa, động tác của hắn đã nhanh hơn trước rất nhiều.
Nhưng mà, Hoàng Kim sư tử vẫn hoàn toàn chiếm ưu thế, sự ràng buộc của ao nước này cũng có hạn đối với nó, cho nên một móc câu hoàng kim từ bên trong móng vuốt lớn ấy xẹt qua, thiếu chút nữa đã đâm thủng mi tâm của Thạch Hạo, phù văn quy tắc lấp lánh, khủng khiếp vô cùng.
"Giết hắn!" Một vài ông lão cũng biến sắc nên quyết đoán nói Hoàng Kim sư tử hạ sát thủ, không cần phải bắt tù binh làm gì.
Nó hơi hơi dịch chuyển và ép tới đằng trước, bởi vì kim thân của nó sắp sửa đắp nặn xong xuôi nên không cần lo lắng quá nhiều, bộ da lông tân sinh óng ánh như tơ lụa vàng chói, vô cùng rực rỡ.
Thần lực nơi đây trở nên mãnh liệt, tinh khí cuộn trào, xích thần trật tự nằm dày đặc.
Thạch Hạo thở dài, hôm nay quả là đã rơi vào tử địa, trên bờ thì có một đám người mở to cặp mắt quan sát, rất nhiều đều là đại tu sĩ nên hắn không thể bước lên được.
Nhưng bên trong ao nước này thì lại kỳ lạ như thế, thân thể của hắn gần như bị ép tới vỡ nát, vả lại còn có một con Vô Úy sư tử đầy hung mãnh đang ra tay nữa.
Cuối cùng, Thạch Hạo cắn răng ôm chặt lấy chiếc rương gỗ mục, hắn hít sâu một hơi rồi lặn xuống đáy ao, mặc kệ sinh tử, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay của đám người này được.
"Chạy đi đâu!' Hoàng Kim sư tử biến sắc, nó cũng lặn xuống theo.
Thế nhưng, Thạch Hạo rất quyết đoán và cũng đẩy tốc độ nhanh nhất, không hề để ý tới nguy cơ tan rã của thân thể, dù cho có chết thì cũng phải do chính mình chọn lựa, không thể bị người khác chém giết được.
Trong lúc này, cánh tay, phủ tạng... của hắn đều bị ép gãy sau đó là vỡ nát, cuối cùng toàn bộ thân thể đều uốn lượn biến hình, ngay cả xương sọ cũng nứt ra.
Nên biết, cơ thể của hắn mạnh mẽ biết dường nào chứ, thế nhưng lúc này lại tựa như là đồ sứ rạn nứt vậy.
Ao nước này thật là đáng sợ!
Hoàng Kim sư tử đuổi được một đoạn thì nó hoàn toàn biến sắc, không cách nào lặn xuống được nữa, bởi vì nó vẫn đang đắp nặn kim thân, nếu cứ đuổi tiếp như vậy thì sẽ phá hư đạo quả của chính mình.
Không thể lột xác hoàn toàn thì cái gọi là kim thân này cũng sẽ bị đánh vỡ!
Con mắt của nó lộ vẻ lạnh lẽo nhìn về bóng người đang dần xa bên dưới kia, đồng thời nó cũng nhìn thấy được Thạch Hạo đang chia năm xẻ bảy, tới lúc này thì nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có ai hiểu hơn nó, đáy ao kia là một nơi như thế nào, nơi ấy còn đáng sợ hơn bên trên rất nhiều!
Bọt nước cuồn cuộn, Hoàng Kim sư tử lại xuất hiện ở trên mặt hồ, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Trên bờ, đông đảo tu sĩ dị vực giật mình, chiếc rương gỗ kia không hề đoạt được?
"Hoang đâu, hắn đã chết rồi à, còn chiếc rương đâu?" Một ông lão gấp gáp hỏi.
Rương gỗ kia là vấn đề cực lớn, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì!
"Yên tâm, hắn đã chết rồi, không thể nào sống được đâu, Chờ ta đắp nặn xong kim thân thì sẽ thử lẻn xuống đáy ao lấy lên chiếc rương gỗ kia." Vô Úy sư tử đáp.
Câu trả lời này khiến mọi người thất kinh, nó nói là thử nghiệm lẻn xuống đáy ao, đủ để chứng minh độ khó như thế nào, đáy ao rất đáng sợ ư?
"Chiếc ao này hết sức kinh người, nó còn siêu phàm hơn cả tưởng tượng của các vị nữa đó!" Hoàng Kim sư tử nói, nó nhìn ra được nghi hoặc của bọn họ.
"Nó được hình thành như thế nào, đáy hồ có thứ gì?" Một đại tu sĩ hỏi.
"Là các vị Phật đà xây dựng nên, ẩn chứa trật tự thiên địa kỳ dị, muốn thực hiện việc luân hồi. Các vị nhìn nè, chất lỏng này rất khủng khiếp đúng không, kỳ thực là loại thuốc vô thượng, là thần dịch." Hoàng Kim sư tử dùng móng vuốt lớn của mình quơ quơ mặt nước rồi nói như vậy.
"Thần dịch?" Sinh linh trên bờ không hiểu lắm, chất lỏng này từng ăn mòn và khiến bọn họ không cách nào tiếp cận được, vậy mà còn nói thần thánh gì chứ.
"Có một truyền thuyết, từng đời cao tăng sau khi tạo hóa thì thể xác sẽ được đưa vào và hòa tan trong ao nước này. Từng đời cổ Phật sau khi chết đi thì xương cốt được chôn vào trong Ao Luân Hồi, trở thành thần dịch." Hoàng Kim sư tử nói.
Việc này khiến cho người khác sởn tóc gáy, chất lỏng bên trong ao này đều là do các đời tiên hiền của một mạch Cổ tăng sau khi chết hóa thành?
Ngâm mình trong một ao nước như vậy, chỉ cần nghĩ tới thôi thì đã khiến đám người trên bờ nổi hết cả da gà!
"Các vị suy nghĩ nhiều rồi, trở thành Tiên tăng thì thân thể làm gì dơ bẩn nữa chứ, toàn thân là khí tức thần thánh, huyết nhục sớm đã được tịnh hóa, đây là những vị tăng lữ không thể trường sinh, trước khi tiến vào ao nước này thì sớm đã tịnh hóa qua bản thân, nếu như nói là nơi chôn xương không bằng nói là nơi hội tụ thần lực cuối cùng của bọn họ." Vô Úy sư tử nói.
"Hoang xuống dưới đó, lỡ may không có chết, ngược lại còn đạt được chỗ tốt thì sao?" Có người gấp gáp hỏi.
"Không thể nào, đáy ao càng hung hiểm hơn nữa, chỉ cần bước vào thì thân thể sẽ nổ tung, nguyên thần sẽ trở thành mưa ánh sáng, tiêu tán toàn bộ!" Vô Úy sư tử nói.
"Lý do?"
"Đáy ao không hề tầm thường đâu, nghe nói, có một vài Cổ tăng quá mạnh mẽ nên đã không hề hòa tan toàn bộ bản thân mình, lúc ấy thân thể được lưu lại và chìm xuống đáy ao. Nếu như Hoang xuống dưới đó thì làm sao có thể chịu đựng được loại áp chế ấy, nhất định hình thần đều diệt!" Hoàng Kim sư tử nói.