[Dịch]Thế Gia

Chương 81 : Người giúp việc(3)




Nói trắng ra, thật ra chồng cô dùng năm nghìn tệ mua về một người vợ.

Nếu dùng tiền mua, hiển nhiên Lưu Tú Nga không có địa vị gì trong nhà. Có gì không vừa lòng liền bị chồng đánh chửi. Hai người có con gái, năm nay chắc là tám chín tuổi. Nhưng năm ngoái, nếu tài liệu ghi không sai, thì đó là năm ngoái, năm ngoái chồng cô say rượu đánh nhau bị người ta một đao đâm chết.

Tuy rằng chồng cô không phải chức này chức nọ, nhưng dầu gì cũng là công nhân nhà máy. Người vẫn có tình cảm, tuy rằng chồng của Lưu Tú Nga đã chết, nhưng theo chính sách mỗi tháng vẫn có thể đến nhà máy lĩnh 50 đồng tiền trợ cấp cùng tiền trợ cấp nuôi con. Thấy Lưu Tú Nga đáng thương, nhà máy cũng không thu hồi nhà của họ, cứ cho họ ở như vậy.

Nhưng tuy chỗ ở không có vấn đề nhưng cơm ăn lại có vấn đề. Lưu Tú Nga là dân quê, nói thế nào cũng không thể sắp xếp công việc trong nhà xưởng được. Nhiều quân nhân xuất ngũ, thanh niên trong thành phố còn chưa được, sắp xếp một cô gái nông thôn vào làm việc nói thực là hơi quá đi.

Một tháng 50 tệ tiền trợ cấp, có thể nghĩ được cuộc sống gian khổ của hai mẹ con. Dựa vào 50 tệ này cộng thêm số tiền nhà mẹ đẻ tiếp tế, Lưu Tú Nga mới có thể coi như sống qua ngày. Hiện giờ con càng lúc càng lớn, đã gần 9 tuổi. Đã bị kéo dài thời gian đến trường.

- Đúng là đáng thương thật.

Đông Phương Tiểu Linh không biết tình hình của Lưu Tú Nga, nghe Lâm Hồng Phi nói như vậy, sự đồng cảm của cô gái dâng lên, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Hồng Phi.

- Bạn làm giám đốc, hai sắp xếp cho cô một công việc? Hai người chỉ có 50 tệ sinh hoạt phí, sống thế nào được.

Đông Phương Tiểu Linh một tháng 200 tệ tiền lương, mỗi lần đến cuối tháng không thừa một xu, ăn cơm ở nhà cho nên Đông Phương Tiểu Linh không thể tưởng tượng được Lưu Tú Nga phải dựa vào 50 tệ thì làm sao có thể sống, lại còn có con nhỏ nữa.

- Chuyện này tôi chưa biết tính thế nào.

Lâm Hồng Phi trầm ngâm, đối với tình hình của Lưu Tú Nga, quả thực đồng tình, nhưng chế độ trước mắt lại làm cho Lâm Hồng Phi căn bản không có cách nào.

- Không phải bạn không biết chính sách sử dụng công nhân, thanh niên trong thành phố cùng với quân nhân xuất ngũ chờ sắp xếp công việc nhiều như vậy, đã sắp xếp hết đâu, sắp xếp Lưu Tú Nga như vậy…

- Tôi mặc kệ.

Đông Phương Tiểu Linh cáu kỉnh, trực tiếp không để ý việc này.

- Bạn là giám đốc, Lưu Tú Nga là người nhà của công nhân nhà máy chúng ta. Bạn phải có trách nhiệm sắp xếp công việc cho cô. Nếu không giám đốc như bạn không đủ tư cách ngồi đây.

Việc này lo gic. Từ thái độ đó thì mặc dù có chút già mồm át lẽ phải nhưng nói vấn đề công tác của Lưu Tú Nga nhất định phải do nhà máy giúp thì cũng không phải là nói quá.

Đông Phương Tiểu Linh nói không để ý, Lâm Hồng Phi cũng không phải ngồi không, hai tay giơ lên

- Vậy được rồi, bạn nói cho tôi biết, tôi sắp xếp cô ấy vào đâu?

- Sắp xếp cho cô ấy… sắp xếp đến…

Đông Phương Tiểu Linh cũng kẹt, khi nói không để ý đương nhiên thật thích, nhưng nếu để Đông Phương Tiểu Linh nói ra cách, cô cũng không thể, chính sách sử dụng công nhân cho các nhà máy trong thành phố không phải cô không biết. Lẽ ra với thân phận của Đông Phương Tiểu Linh cũng thật sự có thể giải quyết. Mặc dù không sắp xếp trong các công ty trong nước, hiện giờ có nhiều công ty tư nhân như vậy, rổi cửa hàng… dù thế nào thì cũng có thể tìm một chỗ sắp xếp xuống. Nhưng đây là mình thiếu họ một ân tình, vấn đề là thiếu ân tình là vấn đề Bí thư Đông Phương kiêng kị nhất.

Nhà Đông Phương Tiểu Linh gia giáo cực nghiêm, chuyện lợi dụng ảnh hưởng của Bí thư Đông Phương làm việc nếu bị ông phát hiện, kết cục rất thảm. Dù là tìm việc cho Lưu Tú Nga. Cô thật đúng là không thể nào dám làm.

Nói như thế nào, cách đều bị buộc, bị Lâm Hồng Phi ép buộc như vậy, công chúa Đông Phương thật đúng là ép ra một cách

- Đúng rồi, không phải bạn còn thiếu giúp việc sao? Để cho Lưu Tú Nga làm giúp việc cho bạn thì sao?

- Cái gì?

Lâm Hồng Phi nhất thời bị chủ ý của cô bé này dạo rồi

- Để Lưu Tú Nga làm giúp việc cho tôi?

- Việc này có gì không tốt?

Cách này là bị Lâm Hồng Phi ép mà ra, nhưng vừa nói xong Đông Phương Tiểu Linh cảm thấy cách này quả thực tuyệt diệu.

Thứ nhất là Lâm Hồng Phi hiện giờ thiếu giúp việc, thứ hai, vừa nghĩ đến có một giúp việc xinh đẹp trẻ tuổi trong nhà Lâm Hồng Phi, Đông Phương Tiểu Linh cảm thấy không thoải mái trong lòng. Thứ ba, Lưu Tú Nga cũng đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn có con nhỏ, không thuộc cùng lứa với Lâm Hồng Phi. Tuyệt đối không cần lo lắng hai người sẽ phát sinh cái gì, cũng chắc chắn không có người nói lung tung. Cuối cùng Lưu Tú Nga là dân quê, dân quê ai không phải giữ khuôn phép, có thể lo liệu tốt một gia đình.

Vừa có thể quan tâm đến Lâm Hồng Phi, lại không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, tuổi không lớn đến mức cả ngày chỉ kêu ca, còn gì thích hợp hơn nữa. Càng suy nghĩ, Đông Phương Tiểu Linh lại càng cảm thấy thích hợp. Cô nhất thời vui vẻ.

- Đúng rồi, phải hỏi Lưu Tú Nga nấu ăn thế nào, nếu nấu ăn được còn không có trở ngại gì, ngoài cô ấy.

- Này, này … này…

Lâm Hồng Phi nhất thời dở khóc dở cười

- Tôi nói, đây dù gì cũng là giúp việc của tôi? Bạn có phải cũng nên hỏi ý kiến của tôi chứ?

- Vậy bạn có ý kiến gì?

- Tôi…

Lâm Hồng Phi nhất thời nghẹn lời, nghĩ nghĩ, miễng cưỡng xem như tìm ra một lý do.

- Tối thiểu tôi phải xem người như thế nào chứ? Tối thiểu không thể ảnh hưởng đến ăn uống có phải không?

Ảnh hưởng ăn uống, câu này kiếp sau rất hay nói. Hiện giờ cũng chưa có ai nói. Đông Phương Tiểu Linh suy nghĩ một lúc, xem như là hiểu được Ảnh hưởng ăn uống là chỉ cái gì? Lập tức trợn mắt lườm Lâm Hồng Phi một cái

- Đồ háo sắc.

Nói tới nói lui, yêu cầu này của Lâm Hồng Phi Đông Phương Tiểu Linh cũng thấy bình thường. Dù gì Lâm Hồng Phi cũng là lãnh đạo, trong nhà không có giúp việc thì thôi, nếu thật sự mời giúp việc, kém cỏi nhất cũng phải là người trung bình. Nói ra thì khác đến nhà, giúp việc là người bưng trà rót nước, nếu giúp việc vừa xuất hiện, khách vừa thấy đã bị dọa. Việc này liên quan đến suy nghĩ của khách đối với vấn đề thẩm mỹ của chủ nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.