Đông Phương Tiểu Linh mỉm cười.
Lâm Hồng Phi ngẩn người, hơi giật mình, suýt chút nữa quên mất Đông Phương Tiểu Linh là người phụ nữ sâu xa, xưởng chế tạo xe máy không chỉ là nơi khởi đầu của hắn, mà còn là nơi xuất phát của Đông Phương Tiểu Linh, không cần biết người đứng sau mà kịch này là ai, cũng không cần biết y có ý đồ xấu xa gì, nhưng một khi đụng chạm đến lợi ích của Đông Phương Tiểu Linh thì tội đáng chết!
Đối với vị phó trưởng phòng kia, Lâm Hồng Phi chỉ có thể tặng hắn ta một câu: Tên khốn đui mù tự tìm đến chỗ chết! Đáng đời!
…
Phó chủ nhiệm Vương Quần Sinh của Cục Phát thanh truyền hình thành phố, nhưng trong mắt của những công nhân viên chức cùng với các đơn vị cấp dưới, Phó chủ nhiệm Vương Quần Sinh là một tên khốn đáng chết, vô cùng hà khắc với mọi người, có việc gì là luôn vòi tiền, còn thường xuyên nhận tiền mà không giúp người ta, là một tên vô cùng khốn nạn.
Nhưng trong mắt các vị lãnh đạo của Đài phát thanh thì Phó chủ nhiệm Vương Quần Sinh luôn được đánh giá tốt, hắn ta là cấp dưới có năng lực, chỉ cần lãnh đạo ra lệnh một tiếng, Vương Quần Sinh lập tức có thể hoàn thành tốt, thậm chí có những việc không cần lãnh đạo nói, hắn đã tự giúp họ làm xong rồi, từ Chủ nhiệm văn phòng đến mấy vị Cục phó rồi cả Cục trưởng đều rất hài lòng với Phó chủ nhiệm Vương Quần Sinh, họ cho rằng ông ta là một nhân tài hiếm có, là người mà các vị lãnh đạo trong Cục Phát thanh truyền hình vô cùng coi trọng.
Nhưng hôm nay, Cục trưởng Đặng của……. dường như phát điên lên, đến cả người ở tầng một cũng nghe thấy Cục trưởng quát thét đầy phẫn nộ:
- Đi! Gọi tên Vương Quần Sinh khốn khiếp đến cho tôi! Trong vòng năm phút mà không thấy bóng dang hắn ta đâu thì bảo hắn ta cuốn gói cút đi cho khuất mắt tôi!
Mọi người thấy Cục trưởng gào lên đầy tức giận, trong lòng thấy hơi lo sợ không biết việc này có liên quan gì đến mình không, nhưng lại rất hiếu kỳ, Cục trưởng Đặng tốt nghiệp đại học ra, từ trước đến này đều tự hào là người có văn hóa, kiểu văn nhân nho nhã thích viết thư pháp, thậm chí còn có thể sáng tác thơ mới rất hay, ngày thường lúc nói chuyện cũng rất điềm đạm, lịch sự, là người đứng đầu trong các nhà lãnh đạo có học vấn, không cục cằn như mấy người ở Sở Công an, cả ngày nói những lời cục cằn, thô tục, hôm nay không biết vì chuyện gì mà Cục trưởng Đặng lại tức giận đến mức quát tháo không thèm giữ thể diện.
Không chỉ có người trong Sở bị dọa cho một trận, đến thư ký của Cục trưởng Đặng cũng bị dáng vẻ phẫn nộ của ông ta dọa cho sợ phát khiếp, trong suốt hơn một năm làm thư ký cho Cục trưởng Đặng, lúc nào Cục trưởng Đặng cũng là người nho nhã, chưa lúc nào trông bộ dạng tức giận như vậy, cứ như là bị người ta đào phần mộ tổ tiên nhà mình lên vậy.
- Còn không mau đi đi?
Thấy thư ký vẫn đứng ngay người trong văn phòng, Cục trưởng Đặng đập mạnh vào bàn, thét khản cả giọng:
- Còn đứng ngây người ra đấy làm gì? Không muốn làm nữa phải không?
Năm 91, người ta chưa chú trọng đến việc xây tường cách âm, tiếng thét phẫn nộ của Cục trưởng Đặng không ngừng vang vọng trong khắp tòa nhà, trong chốc lát, mọi người đều biết một tin tức động trời: không biết là Phó chủ nhiệm Vương Quần Sinh đã làm chuyện gì, đã khiến cho sếp tức giận đến như vậy, quát mắng la lối om sòm không thèm để ý đến thể diện, thậm chí đến cả thư ký thân cận cũng bị mắng.
Các cơ quan nhà nước là nơi tin tức lan truyền nhanh chóng, chưa đầy hai phút, đã có không dưới chục phiên bản nguyên do vì sao Phó chủ nhiệm Vương Quần Sinh khiến cho Cục trưởng Đặng tức giận, những ánh mắt đầy phấn khích, tò mò, hả hê trước nỗi đau của người khác đều hướng về phía cửa chính của Cục Phát thanh truyền hình Nhưng không ít người biết sáng sớm nay Phó chủ nhiệm Vương đã đến cơ quan một lúc rồi lại lái xe ra ngoài, nghe nói là một vị lãnh đạo nào đó có vieekc cần giải quyết, sự tình cụ thể thế nào không ai biết, nhưng chắc hẳn Phó chủ nhiệm Vương đã đi phục vụ vị lãnh đạo ấy, chuyện này là chắc chắn, chờ một lúc nữa Phó chủ nhiệm Vương quay lại sẽ phải bước vào từ cửa.
Điện thoại di động là thiết bị dành cho các sếp, nhưng lãnh đạo tầm trung như Phó chủ nhiệm Vương vẫn được cấp cho sử dụng điện thoại.
Cục trưởng Đặng còn chưa biết cả Cục đang đoán già đoán non về hành vi cư xử thô lỗ của ông ta, đuổi thư ký Tiểu Liêm ra ngoài, Cục trưởng Đặng bị cược điện thoại khi nãy khiến cho giật mình thon thót, nghĩ lại lúc nghe điện thoại, lời nói của tiểu thư Đông Phương rất nhẹ nhàng, Cục trưởng Đặng vẫn nhớ rõ cảm giác bị dọa cho đứng tim: Tên chó chết Vương Quần Sinh, tao bị mày hại chết rồi.
Cục trưởng Đặng cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu con mắt nhìn người của ông ta thế nào, còn cho rằng tên họ Vương này có năng lực, còn định cất nhắc đề bạt tên khốn họ Vương này.
Năm 91, có một “chú dế” nhỏ gài ở lưng là một điều hiếm có, có thể có một “chú dế” như vậy, chắc chắn phải là người thành đạt.
Hiện tại đã là tháng bảy, tiêu chí ăn mặc của một người thành đạt là mặc áo sơ mi cộc tay nhạt màu với quần tây, sơ vin áo vào trong quần, đai quần xỏ một cái thắt lưng da màu đen, cài “chú dế” vào thắt lưng, sợ người khác không nhìn thấy, trong lòng đắc chí ngầm muốn nói với mọi người: Ê, nhìn thấy không? Ta đây là người thành công.
Vốn dĩ Phó chủ nhiệm Vương cũng là người thành đạt, mặc dù mới hơn 30 tuổi, nhưng đã làm tới chức Phó chủ nhiệm văn phòng của Cục Phát thanh truyền hình, năng lực làm việc xuất chúng, nhận được sự tín nhiệm của lãnh đạo và sự kính trọng của đồng nghiệp, có thể nói là tiền đồ rộng mở, đã có nguồn tin, sau khi có sự điều chỉnh, Chủ nhiệm Lưu đương nhiệm sẽ được thăng chức, đến lúc đó sẽ phải gọi là “Cục trưởng Lưu”, chức vụ thực tế là Cục phó Lưu, nhưng họ gọi vậy là để thể hiện sự tôn kính với lãnh đạo, trừ khi là trước mặt Cục trương Đặng, còn đây mọi người đều gọi là Cục trưởng Lưu.
Chủ nhiệm Lưu thăng chức, năng lực xuất chúng, lẽ đương nhiên là người được lãnh đạo tín nhiệm như Phó chủ nhiệm Vương cũng được thăng chức, từ Phó chủ nhiệm Vương lúc này sẽ trở thành Chủ nhiệm Vương, khi mọi người gọi hắn là Chủ nhiệm Vương, Phó chủ nhiệm Vương cũng ko bao giờ cần dung câu nói khiêm tốn “Phó…Phó….” nữa. Câu nói xem ra khiêm nhường, nhưng thực ra trong lòng lại như thôi thúc.
Tương lai sáng lạn trước mắt, trong thời gian này, Phó chủ nhiệm Vương làm việc vô cùng nhiệt tình, để giải quyết nỗi lo về sau cho các vị lãnh đạo, để cho các vị lãnh đạo có thể tận tình phục vụ nhân dân, như hiện nay, Phó chủ nhiệm Vương mua một loạt đồ dùng như ti vi, tủ lạnh .v.v. đưa đến nhà Cục trưởng Đặng một cách cẩn thận.
Lại nói tiếp, nhắc đến việc này Cục phó Thành Trác Kiến có chút phiền muộn, cách đây ba năm mua cái ti vi 21 inch của LG khiến cho Cục phó Đặng cảm thấy không hài lòng, làm sao bằng được ti vi ở nhà các cục phó khác, không phải là 25 inch thì cũng phải 29 inch, có mỗi ông ta là dung 21 inch, lẽ nào ông ta lại không bằng những người khác sao?