”Vương Gia, cần gì phải tức giận như vậy?” Triệu Cầm Âm thướt tha mềm mại đi tới, ngồi ở bên cạnh Long Hạo Vân, mị nhãn như tơ.
“Gần đây lão Tứ lão, Ngũ có động tĩnh gì không?” Sắc mặt Long Hạo Vân âm trầm hỏi.
Triệu Cầm Âm mềm mại đáng yêu cười một tiếng, nói: “Mặc dù có động tác nhỏ, nhưng không đáng nhắc tới. Rất dễ xử lý.”
“Chuyện ta giao cho ngươi làm như thế nào rồi?” Long Hạo Vân gật đầu một cái, tiếp tục hỏi.
“Đã làm xong rồi, xin Vương gia chờ tin tốt lành.” Triệu Cầm Âm nhàn nhạt nói.
Ngay sau đó một mưu sĩ góp lời: “Vương Gia, Triệu công tử tinh thông dùng độc, chỉ cần dùng độc...... ?”
“Ngu ngốc, ngươi có thể dùng độc để bít miệng người trong thiên hạ sao?” Long Hạo Vân khinh bỉ nhìn mưu sĩ một cái, trách mắng.
Triệu Cầm Âm nhìn vị mưu sĩ kia giống như nhìn một đứa ngốc, mềm mại đáng yêu cười một tiếng, tự rót cho mình một ly rượu nhạt, ngửa đầu lên, uống một hơi cạn sạch, tư thế cực kì xinh đẹp. Các mưu sĩ chung quanh đều nhìn hắn chằm chằm, không kềm chế được dùng sức nuốt nước miếng.
Triệu Cầm Âm nhẹ nhàng nhíu mày, cười quyến rũ với mọi người một cái. Trong lòng những người ở đây không khỏi hiện lên một từ: cười một tiếng khuynh thành.
Long Hạo Vân cũng không khỏi nhìn hắn nhiều thêm một cái, quả nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc, tiếc là chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể khinh nhờn.
Từ trước đến giờ Triệu Cầm Âm không hề keo kiệt việc biểu diễn sức quyến rũ của mình ở trước mặt mọi người, nữ nhân đều giống nhau, háo sắc, bạc tình, phụ nghĩa. Vì vậy nam nhân cũng không cần chung tình, hắn xem việc đùa bỡn nữ nhân như là một trò vui giải trí.
“Cầm Âm, không bằng ngươi thi triển mỹ nhân kế......” Long Hạo Vân nửa thật nửa giả nói.
Trong mắt Triệu Cầm Âm lóe lên ý lạnh, nhưng hắn lại cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong mắt, sau đó cười thản nhiên, nhàn nhạt nói: “Có gì không thể?”
Long Hạo Vân cười ha hả, nói: “Cũng chỉ là nói giỡn mà thôi.”
Đây không phải là lần đầu tiên nàng ta đưa ra chủ ý này, chẳng qua nàng ta không có niềm tin tuyệt đối với Triệu Cầm Âm. Những mưu sĩ này đều là kỳ nhân dị sĩ từ mà nàng ta tìm được ở giang hồ, đều là vì ích lợi sai khiến mà đến đây. Triệu Cầm Âm chỉ là một người trong đó. Quan hệ duy trì bằng ích lợi thường rất yếu ớt. Không tới cuối cùng, nàng ta cũng không muốn trở mặt với hắn.
Huống chi đầu óc Triệu Cầm Âm khôn khéo giỏi tính toán, nếu như hắn đổi ý đinh, phản bội nàng ta chạy tới bên cạnh Nữ hoàng hoặc là Long Ngâm Phong, như vậy nàng ta không chỉ khó lòng phòng bị mà càng thêm tiền mất tật mang.
Nàng ta đã từng may giá y cho người khác, hôm nay, nàng ta lại càng không muốn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo nữa.
Mắt thấy sắp được hai tháng rồi, sự kiên nhẫn của nàng ta cũng đã bị tiêu tan hầu như không còn, cũng không muốn chờ đợi khổ sở nữa.
Triệu Cầm Âm nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, cười vô vị, tay thon nhẹ nhàng gảy dây đàn. Tiếng nhạc đẹp đẽ từ đầu ngón tay của hắn tuôn ra róc rách, giống như nước suối trong suốt trong khe suối chậm rãi chảy qua nội tâm mọi người. Tất cả những người ở đây đều không yên lòng, thỉnh thoảng liếc trộm hắn mấy lần.
Long Hạo Vân ngẩng đầu thì thấy nam tử xinh đẹp kia đã trở lại, sợ hãi quỳ gối bên chân nàng ta, cúi đầu, không dám thở mạnh một tiếng. Long Hạo Vân cầm lấy cái ly trong tay hắn, nói: “Ngươi trước đi xuống đi.” Nam tử như được đại xá, hoảng hốt lui ra.
Trong tiểu hoa viên, tiếng đàn sáo huyền cầm vẫn ngân nga không dứt, chỉ là sắc mặt của Long Hạo Vân vẫn tối tăm nóng nảy như cũ.
*
Thành Lâm Giang, Tô phủ.
Sau buổi trưa, trong hoa viên, hai nữ ba nam đang ngồi thưởng thức trà ở trong vườn hoa cúc màu vàng kim. Ánh mặt trời ngày mùa thu chiếu xuống những bông hoa cúc muôn hình vạn trạng, đủ chủng loại khiến chúng tùy ý nở xòe ra, nhìn thoáng qua là cả một màu vàng tươi đẹp, cực kỳ chói mắt. Hoa tươi mỹ nhân, thật sự là cảnh đẹp.
Thật ra thì, nói chính xác phải là một nữ bốn nam. Người mặc y phục nữ tử màu xanh nhạt chính là Thư Ngâm, giống như bụi trúc xanh biếc trước nhà, mát mẻ, cao lớn, tràn đầy sức sống mạnh mẽ và tinh thần phấn chấn. Người mặc áo vải màu xanh dương nhạt chính là Quân Nhược Thủy, đơn giản hào phóng, tự nhiên thoải mái. Thư Ngâm ngồi bên cạnh Thanh Văn thương thế vừa mới khỏi, hắn mặc một bộ y phục màu xanh lam, an tĩnh nở nụ cười nhạt nhòa nghe Thư Ngâm nói chuyện với hắn, có vẻ có chút thận trọng. Bên trái Quân Nhược Thủy là Tử Phi mặc một bộ y phục màu trắng muốt. Thư Ngâm mặc đồ màu trắng thì giống như trăng sáng trong núi còn Tử Phi thì bởi vì thân thể yếu đuối, được nuôi dưỡng ở khuê phòng, hình như thân thể còn chưa có trổ mã hoàn toàn nên có nhỏ hơn rất nhiều vẻ so với tuổi thật, ánh mắt của hắn trong suốt sáng ngời không tạp niệm làm cho những người thấy hắn không nhịn được mà yêu thích và thương tiếc hắn. Lúc hắn mặc áo trắng, phong cách hoàn toàn không giống Thư Ngâm, màu trắng thuần nổi bật lên làn da trắng nõn trong suốt của hắn, khiến cho hắn càng thêm lộ ra vẻ suy nhược, cực kì hồn nhiên. Ngồi ở bên phải Quân Nhược Thủy dĩ nhiên là phu lang nhà nàng, Tô Tử Bội rồi. Hắn mặc trường sam màu tím, đai lưng màu tím đậm bó chặt cái eo nhỏ nhắn, đai lưng vừa vặn vòng quanh cái eo xinh đẹp.
Trên bàn là một bình trà trái cây nóng hổi. Phần lớn nam tử ở vương triều Kim Bích đều thích mùi vị ngọt ngấy, hiển nhiên trà trái cây sẽ rất được bọn họ hoan nghênh.
Tướng mạo của bốn nam tử đang ngồi ở đây đều xuất chúng hơn người, thật sự là vui tai vui mắt. Quân Nhược Thủy nhếch khóe miệng, lúc không đề phòng thì đùi bị người ta nhéo một cái, cảm giác hơi đau truyền đến khiến nàng không thể không nhìn sang bên phải thì thấy Tô Tử Bội mới vừa làm chuyện xấu xong đang cười nhàn nhạt, bộ dạng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Quân Nhược Thủy nở nụ cười bất đắc dĩ, phu lang nhà nàng đang ghen nha.
Kể từ sau khi Thư Ngâm khuyên nhủ Thanh Văn, Thanh Văn liền sáng sủa hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn rất là yên tĩnh, nhưng so với trước kia thì nói nhiều hơn, cũng đã mỉm cười với mọi người rồi.
Trước đó vài ngày, Quân Nhược Thủy nghĩ đến Thư Ngâm đọc đủ thứ thi thư, chỉ cần hắn kể cho Thanh Văn nghe một ít chuyện xưa, khích lệ hắn kiên cường tự lập, nhất định sẽ có hiệu quả rất tốt. Mà Thư Ngâm lại là nam nhi, điều này càng khiến Thanh Văn cảm thấy thân thiết hơn. Hôm nay xem ra hiệu quả rất tốt.
Hôm nay, thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, nàng liền cùng Tô Tử Bội tới Lưu phủ dẫn Tử Phi ra ngoài một chút, sau khi ba người ngồi trên xe ngựa đi dạo một vòng Thành Lâm Giang thì tới Tô phủ ngồi một lát. Đúng lúc này Thư Ngâm cũng đang ở trong hoa viên phơi nắng nói chuyện với Thanh Văn, hẹn nhau không bằng tình cờ gặp được, vì vậy Quân Nhược Thủy rất có hứng thú pha một bình trà trái cây có hương vị ngọt ngào ngon miệng để năm người cùng nhau tán dóc vài câu.
“Thư Ngâm, gần đây Trầm Hương Trai có tác phẩm nào mới không?” Quân Nhược Thủy theo thứ tự rót cho mỗi người một ly trà trái cây màu hổ phách, mùi thơm tản ra bốn phía, cười hỏi.
“Sau “Đầu bạc không rời” thì chưa có tác phẩm mới. Các loại sách không viết về tài tử giai nhân thì không được hoan nghênh.” Thư Ngâm mỉm cười nhìn Quân Nhược Thủy, chậm rãi nói. Giọng của Thư Ngâm hơi trầm thấp, giống như mang theo từ tính làm cho người ta cảm thấy cực kì dễ nghe.
Quân Nhược Thủy cười nhạt, nói: “Thư Ngâm quá khen 《 Đầu bạc không rời 》 rồi.”
“Không đúng, không đúng.” Thanh Phong đang đứng hầu sau lưng Tô Tử Bội cướp lời: “Nhất định tác giả Tố Tâm kia là một nữ tử phong lưu phóng khoáng, bụng đầy thi thư, si tình chung thủy.”
Lời này cũng hắn khiến mọi người cười to, Tô Tử Bội buồn cười nói: “Tại sao lại giống như ngươi tận mắt nhìn thấy vậy?”
“Mọi người đã đọc qua truyện này đều cho rằng như vậy.” Thanh Phong ngây thơ nói.
Tử Phi tiếp lời nói: “Quyển sách này ta chưa có xem qua, nghe các ngươi nói, ta ta cũng muốn đọc thử một lần cho biết.”
“Thiếu gia có quyển sách này đấy.” Thanh Phong lại cướp lời, cực kì hưng phấn trả lời.
Thư Ngâm hài hước nhìn Quân Nhược Thủy một cái, nói: “ Nếu như Tử Phi muốn biết, có thể bảo Nhược Thủy kể cho ngươi nghe.”
“Nhược Thủy cũng đã đọc qua sao?” Tử Phi nghe vậy quay đầu, đôi mắt to trong suốt nhìn Quân Nhược Thủy, tràn ngập mong đợi.
Tô Tử Bội nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Sách, dĩ nhiên là phải vừa đọc vừa thưởng thức mới được. Nếu Tử Phi muốn đọc, ta có thể cho ngươi mượn.” Không đợi Tử Phi trả lời, hắn liền dặn dò: “Thanh Phong, đến thư phòng của ta lấy sách ra đây.”
Tử Phi rất biết điều gật đầu một cái, mắt to chớp chớp, lộ ra một nụ cười đơn thuần.
Hiển nhiên là Thư Ngâm và Quân Nhược Thủy biết tâm tư của Tô Tử Bội, không khỏi nhìn nhau cười.
Lúc trước nàng có nói mong người lòng chỉ một, đầu bạc cũng không rời. Sau đó, nàng lại ký tên là Tố Tâm, tức xuất phát từ Tố Tâm Cư của bọn họ. Tô Tử Bội cực kì thông minh, tất nhiên biết tác giả là nàng.
“Thanh Văn đã nghe qua chuyện xưa này sao?” Quân Nhược Thủy nhìn Thanh Văn đang ngồi an tĩnh một bên, mỉm cười hỏi.
Bởi vì thân phận gã sai vặt của mình nên lúc Thanh Văn ngồi chung một bàn chủ tử rất là câu nệ, thẳng lưng nghiêm chỉnh. Nghe vậy, hắn gật đầu một cái trả lời: “Thư Ngâm đã kể cho ta nghe.”
“Chuyện xưa này rất thú vị sao?” Tử Phi lập tức chớp đôi mắt to, tò mò hỏi.
Thanh Văn cũng biết chút ít thơ văn, nâng khóe miệng, gật đầu nói: “Ừ, Tử Phi, ngươi biết chữ, từ từ thưởng thức thì hay hơn.”
Đang khi nói chuyện thì Thanh Phong đã cầm quyển sách《 Đầu bạc không rời 》tới. Quyển sách kia dùng gấm màu tím nhạt tỉ mỉ bao quanh, được bảo vệ cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, đủ để nhìn ra chủ nhân quyển sách này coi trọng nó như thế nào.
Quân Nhược Thủy kinh ngạc nhìn Tô Tử Bội một cái, lại thấy hắn sau khi nhận lấy quyển sách trong tay Thanh Phong thì yêu thích không rời, cầm ở trong tay, vuốt ve một hồi lâu, mới nói: “Tử Phi, đây là quyển sách ta thích nhất, hi vọng thời điểm ngươi xem nó cũng quý trọng nó giống như ta.”
“Cám ơn Tử Bội ca ca, ta biết quyển sách này là vật ca ca yêu thích nhất, ta sẽ cố gắng hết sức.” Tử Phi gật đầu, thành kính nhận lấy.
Trà trái cây màu hổ phách hòa quyền với hồng trà thơm thuần, lại có rất nhiều trái cây có hương vị ngọt ngào, thật sự rất ngon, mấy người đang ngồi ở đây đều uốnấycực kỳ vui vẻ.
“Trà chiều mới sản xuất ra gần đây được mọi người rất là yêu thích, Nhược Thủy cực kì vui mừng.” Quân Nhược Thủy nhìn các vị mỹ nhân cười nói.
Thư Ngâm nhàn nhã uống một ngụm trà, khẽ mỉm cười: “Vậy ta chỉ hy vọng Nhược Thủy thường xuyên mời chúng ta tới nếm thử sản phẩm mới, chúng ta cũng rất là vui lòng.”
Mấy người còn lại đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Quân Nhược Thủy luôn có thể làm ra những thứ mới lạ, sau đó quảng bá rầm rộ ở Dưỡng Sinh Đường thành Nam, rất được hoan nghênh, mặc dù giá tiền đắt, nhưng cung vẫn không đủ cầu. Cho nên bọn họ vô cùng tin tưởng Quân Nhược Thủy.
Lúc này, một gã sai vặt canh cửa vội vã chạy tới, bẩm báo nói: “Thiếu phu nhân, có người tìm ngài.”
“Ai vậy?” Quân Nhược Thủy nhàn nhạt hỏi.
“Tiểu nô không biết. Hắn chỉ nói muốn gặp riêng thiếu phu nhân.” Gã sai vặt cúi đầu trả lời.
Quân Nhược Thủy khẽ nhíu mày một cái, không nghĩ ra người nào lại cố ra vẻ thần bí như vậy. Nhưng nàng vẫn đứng dậy, nói với bốn người đang ngồi: “Nhược Thủy đi một chút sẽ trở lại, Bội Nhi, ngươi và Thanh Văn ở lại tiếp Thư Ngâm và Tử Phi.”
Tô Tử Bội cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Được.”
Trong tiền thính, một nữ tử mặc áo xám quay mặt về phía cửa sổ, lẳng lặng chờ đợi. Mặc dù nước trà bên cạnh tràn ngập mùi thơm ngát, nhưng nàng ta vẫn không động vào chút nào.
Quân Nhược Thủy không biến sắc cho gã sai vặt lui, nhìn bóng dáng to lớn của nữ tử áo xám kia, chậm rãi nói: “Không biết các hạ tìm Nhược Thủy có chuyện gì?”
Nữ tử áo xám từ từ xoay người lại. Khuôn mặt vô cùng bình thường xuất hiện tại trước mặt Quân Nhược Thủy. Vẻ mặt nàng ta xám xịt, không hề đặc sắc, mắt lại không có linh khí, lông mày không đậm không nhạt, lỗ mũi không lớn không nhỏ, đôi môi cũng không dày không mỏng, nhìn tổng thể mà nói thì nàng ta chính là người một khi đi lẫn vào trong đám người thì không thể tìm ra được nữa.
“Chủ tử sai tiểu nhân đưa lá thư này cho Tô phu nhân. Xin Tô phu nhân nhanh chóng xem xong rồi trả lại cho tiểu nhân tiêu hủy.” Nữ tử áo xám thong dong nói, sau đó lấy một một phong thơ từ trong tay áo ra giao cho Quân Nhược Thủy.
Quân Nhược Thủy có chút nghi ngờ nhận lấy, xé lá thư được niêm kín ra, mở ra nhìn một cái, không khỏi kinh ngạc, cặp mắt trừng lớn nhìn về phía nữ tử áo xám. Chữ viết rồng bay phượng múa, khí thế bất phàm này, rõ ràng là...... bút tích của Quân Hiểu Phù!