[Dịch]Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 33 : Thuyền hoa thưởng sen. ( thượng )




Editor: Mèo coki

Quả nhiên là ngày hôm sau bầu trời cực kì âm u, xám xịt giống như lúc nào cũng có thể bắt đầu đổ mưa nhưng sáng sớm Tô Tử Bội đã rời giường rửa mặt, y phục cũng phải thay đổi mấy lần mới vừa lòng. Màu trắng, màu đen, màu thiên thanh, màu xanh ngọc...... Gần như tất cả y phục trong tủ đều phải thử một lần. Quân Nhược Thủy ngồi ở trên ghế đá trong sân Tố Tâm Cư chống cằm chờ đợi, ngược lại rất là hiểu tâm tình "Nam vì người mình yêu mà trang điểm". Đã từng, nàng cũng đã từng vì cuộc hẹn với Lâm Tuấn mà ăn mặc tỉ mỉ, muốn khoe ra mặt đẹp nhất của mình để hắn kinh ngạc.

"Công tử, rất đẹp." Quân Nhược Thủy nhìn hắn mặc trường sam màu tím thêu hoa bằng tơ bạc bước ra ngoài, tròng mắt không khỏi sáng lên.

Tô Tử Bội hừ nhẹ một tiếng: "Có liên quan gì tới ngươi?"

Quân Nhược Thủy nhún vai một cái, thay đổi tư thế, nhắm mắt dưỡng thần.

Đợi đến khi Tô Tử Bội trang điểm ăn mặc xong, Quân Nhược Thủy đã ngủ được một giấc ngon lành.

"Đừng theo ta, ta không muốn cùng đi với ngươi." Tô Tử Bội mang theo Thanh Phong lên xe ngựa, ngăn cản Quân Nhược Thủy đang đứng ở ngoài xe.

"Công tử, chớ tùy hứng." Quân Nhược Thủy nghiêm mặt nói.

"Hừ, ta vốn là người cậy mạnh tùy hứng, hôm nay ngươi mới biết sao?" Gương mặt tuấn tú của Tô Tử Bội lạnh lẽo.

Sắc mặt Quân Nhược Thủy hơi trầm xuống, không để ý đến lời của hắn nữa, tự mình nhảy lên xe ngựa: "Thanh Phong, đi."

Thanh Phong cũng cảm thấy thiếu gia cố tình gây sự, huống chi lại là đi đến ước hẹn với Tam vương gia, ngược lại nếu đi cùng với thiếu phu nhân thì tương đối an tâm hơn một chút. Khó có được tính khí của thiếu phu nhân ôn hòa như vậy, không chỉ không trách cứ thiếu gia mà còn luôn suy nghĩ cho thiếu gia. Chậc, thiếu gia đúng là sống ở trong phúc không biết hưởng.

Cho nên lần đầu tiên Thanh Phong cam tâm tình nguyện nghe theo Quân Nhược Thủy phân phó, trả lời: "Vâng" sau đó bảo phu xe đánh xe lên đường.

Trong buồng xe, Tô Tử Bội ngồi quay mặt về một bên nhìn phía ngoài cửa xe. Trong lòng cũng rất là vui vẻ, nếu như nàng không đi, ngược lại hắn thật sự không biết làm sao. Thật may là nàng không có bị mình chọc giận, lại còn đi theo, nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn không tự chủ được nở một nụ cười không dễ dàng phát hiện.

Hồ Minh Tuyết hồ là hồ lớn nhất ở vương triều Kim Bích, chu vi hơn bốn trăm dặm, thuỷ sản phong phú, đất đai phì nhiêu, vì vậy đây là nơi nổi danh nhất đất lành không chỉ trong thành Lâm Giang mà còn ở cả vương triều Kim Bích.

Xe ngựa cách bờ sông không xa thì từ từ ngừng lại. Đầu tiên Quân Nhược Thủy nhảy xuống xe ngựa rồi xoay người lại đỡ Tô Tử Bội xuống xe. Tô Tử Bội mặt lạnh đưa tay ra khoác lên trong tay nàng, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.

Mặc dù thời tiết âm u nhưng trên mặt hồ Minh Tuyết đã có rất nhiều thuyền hoa xinh đẹp đủ màu sắc, xa xa còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng đàn và tiếng hát uyển chuyển truyền đến. Trên mặt hồ là từng mảng hoa sen lớn đang đúng vào thời kì tươi đẹp nhất. Nếu như ở dưới ánh mặt trời thì nhất định sẽ càng thêm xinh đẹp không sao tả xiết, quả thật là rất giống với cảnh sắc trong câu thơ của Dương Vạn Lý: Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt, nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng.*

*Nguyên văn: Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng

Bình thường thuyền hoa đều tương đối xinh xắn, thích hợp cho nam nữ trẻ tuổi du hồ tâm sự hoặc là cho tiểu quan thanh lâu đánh đàn trên sông. Cũng có loại thuyền bè lớn hơn một chút, chính là những nhà phú quý mang theo đông đảo gia quyến đến du ngoạn trên hồ, gặp gỡ Tam vương gia người đại phú đại quý đến bực nào, dĩ nhiên phải là thuyền lớn vừa rộng rãi lại vừa sang trọng rồi, có thể chứa được mấy chục người cùng uống rượu mua vui, xem ca vũ.

Quân Nhược Thủy và Tô Tử Bội vừa mới đi tới bờ sông thì một cái thuyền hoa nhỏ đã cập vào bờ ngay trước mặt, một gã sai vặt dạng ăn mặc theo kiểu hạ nhân trên thuyền hành lễ nói: "Tiểu nô gặp qua Tô công tử, Vương gia đợi Tô công tử đã lâu." Ngụ ý là không có để Quân Nhược Thủy vào trong mắt.

Tô Tử Bội nhíu nhíu mày, nhìn trộm Quân Nhược Thủy một chút, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường thì mới hơi yên lòng.

"Tô công tử mời đi bên này." Gã sai vặt cúi đầu cung kính nói.

Tô Tử Bội cùng Quân Nhược Thủy và Thanh Phong ba người lên thuyền hoa, chầm chậm tiến về chiếc thuyền hoa to lớn sang trọng ở giữa hồ. Quân Nhược Thủy đứng ở mũi thuyền đón gió nhìn về phía thuyền hoa trên mặt sông xa xa một cái, khẽ nở nụ cười. Ban ngày du hồ chỉ là tham gia náo nhiệt nhưng nếu là ban đêm thì những ngọn đèn dầu trên hồ giống như ánh sao lóe lên trong bóng đêm mờ mịt, tiếng ca trải dài mênh mông mới càng có tình thơ ý hoạ. Chỉ là trên thuyền hoa hoa lệ vào ban đêm phần nhiều là thanh lâu đào kép. Gió đêm thổi nhè nhẹ gợi lên loài dục vọng nguyên thủy nhất của người, ca múa mừng cảnh thái bình, choáng ngợp trong vàng son giống như ngàn năm trước bên sông Tần Hoài.

Trí nhớ về quê hương ấy rất rõ ràng nhưng vĩnh viễn chỉ có thể là nỗi nhớ mơ hồ mà thôi.

"Ngươi...... Đang suy nghĩ gì?" Tô Tử Bội không nhịn được hỏi. Vẻ mặt của nàng khiến cho hắn cảm thấy nàng đang ở một nơi rất xa, mơ hồ mông lung đến mức có thể rời hắn mà đi bất cứ lúc nào. Nàng đang suy nghĩ đến người nào? Nàng từng nỉ non một người tên là Lâm Tuấn, là đang suy nghĩ đến người nam nhân kia sao?

"Không có gì." Quân Nhược Thủy nhàn nhạt trả lời. Chuyện cũ đã qua, đã từng và cũng chỉ là bóng dáng của kiếp trước. Nếu như cứ luôn rối rắm với quá khứ thì kiếp này sẽ bỏ lỡ rất nhiều vui vẻ.

Nhìn mặt mũi nàng bình thản, Tô Tử Bội có chút chán nản. Trong lòng của nàng, có lẽ cho tới bây giờ chưa từng có chỗ cho hắn.

Nam tử như hắn đã định là sẽ phải cô đơn. Hắn cường thế, tùy hứng, bá đạo, mặc dù có một khuôn mặt mỹ lệ, có tài sản khổng lộ nhưng lại vĩnh viễn không thể chiếm được tình yêu vẫn luôn khát vọng ở sâu trong nội tâm đó.

Thuyền lớn sang trọng kia có tên là Vân Hải, Quân Nhược Thủy nhìn vào trong khoang thuyền, đã có rất nhiều quan lại quyền quý ngồi ở trong đó ôm mỹ nam trong ngực chơi đoán số uống rượu, ở giữa bọn họ còn có một nam tử mặc áo trắng che mặt cũng bằng lụa trắng khảy đàn ngâm xướng, tiếng hát uyển chuyển, tiếng đàn du dương, nhưng phần nhiều mọi người đều không thưởng thức mà có dụng ý khác, người nghe đàn thì ít mà người tham luyến mỹ nhân thì nhiều.

Gã sai vặt dẫn Tô Tử Bội tới một bàn ở bên cạnh. Trên bàn đã chuẩn bị rượu ngon thịt say, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Người chung quanh đều chào hỏi với Tô Tử Bội. Nhiều người làm ăn trong thành Lâm Giang đều có lui tới làm ăn buôn bán với Tô gia, vì vậy cho dù sau lưng có phỉ nhổ hắn xuất đầu lộ diện, đồi phong bại tục nhưng công phu ngoài mặt vẫn là mười phần vẹn toàn. Dù sao cũng không ai chê vàng bạc cả.

"Tử Bội hôm nay thật sự là đẹp giống như hoa sen trong hồ vậy, đúng là sắc đẹp thay cơm mà." Long Hạo Vân phong nhã cười cười đi tới.

Tô Tử Bội và Quân Nhược Thủy đứng dậy: "Bái kiến Vương Gia."

"Ơ, Tô phu nhân cũng tới sao?" Lúc này Long Hạo Vân mới nhìn thẳng về phía Quân Nhược Thủy, giống như là mới phát hiện ra nàng, kinh ngạc mà nói: "Chẳng lẽ Tô phu nhân không yên tâm về Tử Bội sao?"

Tử Bội… Tử Bội, thật là thân thiết mà, nàng là thê chủ cũng còn chưa có gọi như hắn như vậy đấy. Đúng là có cái có thể nhịn nhưng có cái không thể nhịn được.

"Tử Bội là phu lang của ta, ta là thê chủ dĩ nhiên là lúc nào cũng phải che chở hắn rồi!" Quân Nhược Thủy cười nhạt một tiếng nói.

Long Hạo Vân cười ha ha, nói: "Ta cho rằng Tử Bội là một nam tử hiếm thấy trong thiên hạ, siêu thoát thế tục, cho nên mới gởi thư mời. Tử Bội sẽ không để tâm chứ?" Ngụ ý là Tô Tử Bội đã không để ý thì cần gì Quân Nhược Thủy ngươi phải xen vào việc của người khác đây?

"Vương gia đánh giá quá cao Tử Bội rồi, hôm nay Tử Bội đã là phu quân của người ta, tình ngay lý gian, tất nhiên là kiêng dè." Tô Tử Bội khẽ mỉm cười, thoái mái bình thản nói.

"Vậy là Bổn vương mạo muội rồi." Sắc mặt Long Hạo Vân thay đổi nhưng trong nháy mắt lại hiện lên chiêu bài bình dị gần gũi như thường: "Tử Bội còn nhớ cũng lúc này năm ngoái hay không, khi đó chúng ta còn ở trên thuyền hoa đối tửu đương ca, chèo thuyền trên hồ du ngoạn thưởng hoa sen? Khi đó thật là vui vẻ tựa như thần tiên mà."

Thì ra là nàng ta vẫn còn nhớ. Lúc đó nàng ta chỉ nói nàng ta là cô nàng nhà giàu có ở kinh thành cho nên hai người mới tay trong tay ngao du sơn thủy. Lúc đó nàng ta khiến hắn hiểu rằng cuộc sống ngoại trừ sổ sách phức tạp, ngoại trừ trên phương diện làm ăn ngươi lừa ta gạt thì vẫn còn có một loại tình cảm tốt đẹp nhất thế gian, có thể làm cho người ta quên đi tất cả, nguyện ý vì dốc hết không cất giữ chút nào.

Tinh thần Tô Tử Bội không khỏi hoảng hốt, ánh mắt mê ly, hình như đang hồi tưởng lại đủ loại chuyện vui ngày đó. Kỷ niệm quả thật là một thứ rất có lực sát thương, hơn nữa lại giống như là hình xăm trên người, càng muốn quên lại càng khắc cốt ghi tâm. Quân Nhược Thủy bất đắc dĩ suy nghĩ.

"Còn nhớ rõ hôm đó, ngươi cũng mặc một bộ y phục màu tím, phiêu dật xuất trần, có dịu dàng của nam tử cũng có anh khí của nữ tử. Ta nhất thời kinh ngạc, nghĩ thầm không ngờ trên thế gian này lại có một nam tử tuyệt diễm như vậy." Long Hạo Vân giống như lọt vào trong dòng kí ức, trên mặt hiện ra một loại dịu dàng như mộng như ảo. Mà Tô Tử Bội nhìn xinh đẹp dịu dàng khuôn mặt của thấy nàng ta thì mất đi tất cả tinh thần.

Cho dù mọi thứ đã trở thành quá khứ, vĩnh viễn không thể quay trở lại như xưa được nữa, nhưng vẫn không cách nào xóa bỏ sự tồn tại của nó, tình cũ lúc nào cũng có thể nảy mầm đơn hoa kết quả. Quân Nhược Thủy nở nụ cười nhạt nhưng trong lòng lại có một loại cảm xúc xa lạ đang lặng lẽ nảy sinh.

"Vương gia cũng nói đó là chuyện của những năm trước, thời gian đã qua không thể giữ lại được, hôm nay Tử Bội đã là phu lang của ta, nam nhi gia* rất trọng danh tiết, cho nên chuyện đã qua hãy lưu giữ ở trong ký ức thôi." Quân Nhược Thủy bình bình đạm đạm nói. Không có tức giận cũng không có khúm núm.

*Tương tự như nữ nhi gia đó: từ này hay gặp trong cổ đại.

Long Hạo Vân cười ha hả, nói: "Hôm nay mời Tử Bội đến du ngoạn hồ Minh Tuyết, tất nhiên là muốn ôn chuyện một chút, xin Tô phu nhân đừng trách."

Người ta đã nói như vậy, nếu Quân Nhược Thủy còn khó khăn thì chính là không biết phân biệt tốt xấu rồi. Mà vị chính chủ kia không nói lời nào thì nàng cần gì phải chọc vào người ta đây?

"Tử Bội, không bằng chúng ta lên thuyền hoa du ngoạn, cùng nhau thưởng thức cảnh trí hồ Minh Tuyết vào mùa hè, như thế nào?" Long Hạo Vân phe phẩy quạt, nhanh nhẹn hỏi.

Tô Tử Bội quay đầu lại xem xét Quân Nhược Thủy, Nhược Thủy đè xuống không vui trong lòng, cười nói: "Nếu như ngươi muốn đi thì cứ đi đi. Dẫn Thanh Phong theo, ta tại đứng ở nơi này chờ ngươi." Hai người muốn ôn chuyện cũ, nhất định là không cần đến sự tồn tại của nàng.

Tô Tử Bội mờ mịt nhìn một chút nàng, vui hay buồn trên mặt đều không rõ ràng. Sau đó hắn hơi cúi đầu, đi cùng với Long Hạo Vân. Quân Nhược Thủy nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên lại cảm thấy cô đơn tịch mich.

Thanh Phong liếc nàng một cái nói: "Thiếu phu nhân, không phải là ta lắm mồm, không phải là người đang đưa dê vào miệng cọp sao? Người thật là kỳ quái, chẳng lẽ ngươi không thích thiếu gia?" Nói xong tức giận đi tới phía trước. Tam vương gia từng làm tổn thương thiếu gia bao nhiêu, hắn là người rõ ràng nhất. Hắn nhớ rõ Vương gia đã từng mắng thiếu gia giày rách, có thể chơi đùa nhưng không thể thú. Hắn không hiểu, tại sao đối với người mình đã từng yêu mà nàng ta lại ác độc đến như vậy. Còn thiếu gia thì quá ngu ngốc, đối với nữ nhân như vậy mà còn nhớ mãi không quên, tình cũ chưa dứt. Theo cách nhìn của hắn thì mặc dù thiếu phu nhân không hoàn mỹ lắm nhưng nếu so sánh cùng với Vương thì cao thấp có thể phân biệt được rất rõ ràng. Dĩ nhiên là thiếu phu nhân tốt hơn Vương gia gấp trăm ngàn lần.

Ngay cả hắn cũng hiểu, tại sao thiếu gia lại cố tình nhìn không thấu đây? Lại còn đi tới ước hẹn với Vương gia, bỏ lại thiếu phu nhân, cùng với Vương gia ôn chuyện cũ. Hắn tuyệt đối không thể biện minh cho thiếu gia được, nếu hắn là thiếu phu nhân thì sẽ không tốt tính tốt khí như vậy đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.