[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện

Chương 514 : Chương 514




Phá không bay nhanh, xuyên mây rẻ gió. Tân Nguyệt mang theo tâm tình vô cùng nóng nảy, cố nén nỗi đau trong lòng, thi triển pháp quyết tối cao Chỉ Xích Thiên Nhai chớp mắt đã vượt trăm dặm, bắn mình thẳng theo hướng Tây Bắc. Trước đây, khi luồng ý niệm cố chấp Thiên Lân phát ra truyền vào trong lòng nàng, Tân Nguyệt đã mơ hồ dự cảm được không ổn rồi. Còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để tìm kiếm Thiên Lân, hỗ trợ một tay để giúp hắn hóa giải nguy cơ, ai ngờ chỉ trong chốc lát công phu, khí tức của Thiên Lân liền đột nhiên tiêu tán, biến mất khỏi thế gian. Biến hóa nhanh đến như vậy khiến Tân Nguyệt ứng phó không kịp, vào lúc phát hiện được khí tức của Thiên Lân tan biến, Tân Nguyệt trước giờ vẫn luôn tỉnh táo cũng không nhịn được phải thét lên chói tai, thể hiện sự khó có thể đối mặt của bản thân đối với cái chết của Thiên Lân. Kế đến, Tân Nguyệt quên hết mọi thứ, trong lòng ngoại trừ Thiên Lân ra đã không còn bất cứ chuyện gì nữa, nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là lập tức chạy đến bên Thiên Lân. Tiến lên xuyên qua gió tuyết lạnh lẽo, khí lạnh khiến Tân Nguyệt hơi khôi phục lại vài phần tỉnh táo. Nàng khó mà che dấu nỗi đau trong lòng, nhưng lại bắt đầu tìm kiếm vị trí của Thiên Lân.

Trước đây, do bởi khoảng cách và một loại nguyên nhân đặc thù, Tân Nguyệt cảm ứng không được vị trí chính xác của Thiên Lân. Hiện nay, Thiên Lân đã chết, Tân Nguyệt cẩn thận phân tích tình hình chung quanh, khuếch đại phạm vi tìm kiếm của linh thức, nhanh chóng bắt được một luồng khí tức quen thuộc đang tiêu tán đi. Có mục tiêu rồi, Tân Nguyệt lóe lên xông đến, chớp mắt đã vượt qua được trăm dặm không gian xuất hiện trên không trung một khe núi băng. Ở đó, mặt đất bằng phẳng, không một khe nứt, yên lặng hệt như một mặt gương khiến cho người ta cảm thấy quái dị.

Lơ lửng giữa không trung, Tân Nguyệt chăm chú nhìn xuống tình cảnh dưới mặt đất, vẻ mặt dần dần toát ra sự kích động. Theo phân tích của Tân Nguyệt, địa hình khe núi băng này bằng phẳng, trong khe sâu ngập đầy băng tuyết, rõ ràng bởi vì có bố trí. Cho thấy nơi này đã từng có người giao chiến mới tạo nên địa hình không bình thường như vậy. Xác nhận được điểm này rồi, Tân Nguyệt trong lòng dâng lên một dự cảm bất an, ánh mắt tìm kiếm trên mặt đất, cuối cùng dừng lại ở một nơi tuyết phủ hơi nhô cao, trong mắt toát ra đau thương vô cùng vô tận.

Âm thầm hạ xuống, Tân Nguyệt hệt như một trụ đá, ngây ngốc chăm chú nhìn vào nơi tuyết ụ lên cao, đôi môi run rẩy không ngớt. Bầu trời tuôn xuống bao nhiêu là tuyết, tuyết đọng trên mặt đất cũng nhanh chóng tăng lên, chỉ một lúc đã dày lên một tấc. Tân Nguyệt khóe mắt rưng lệ, loạng choạng tiến lên từng bước, trên vai phảng phất như chịu sức nặng của trời sụp, ép cho nàng cơ hồ đứng cũng không vững được. Bi thương với tấm lòng đã chết đi, thời khắc này Tân Nguyệt mới thực sự cảm nhận sâu sắc chuyện này. Nhớ lại những chuyện dĩ vãng trước đây, nhớ lại sự tinh nghịch anh tuấn của Thiên Lân, Tân Nguyệt đôi mắt không nhịn được lệ tuôn thành dòng, từng giọt từng giọt trong suốt như trân chân rơi xuống mặt tuyết phủ.

Từ thời khắc Băng Nguyên bắt đầu hỗn loạn, Tân Nguyệt đã chuẩn bị rất tốt cho việc tùy lúc phải hy sinh. Tuy nàng không bỏ được Thiên Lân, nhưng với vai trò là đệ tử của Đằng Long cốc, nàng không hề sợ hãi. Hiện nay, Thiên Lân đột nhiên chết đi, điều này Tân Nguyệt trước giờ đều chưa từng nghĩ qua, cũng không dám tưởng tượng đến. Đứng trên mặt đất phủ tuyết, Tân Nguyệt toàn thân băng lạnh, một tâm tình tuyệt vọng chiếm hết cả lòng của nàng. Băng Nguyên trước giờ vẫn vắng lạnh, Tân Nguyệt ngoại trừ tu luyện ra chỉ còn để ý đến Thiên Lân, đó chính là tình cảm đáng trân trọng quý giá nhất cuộc đời này của nàng. Hiện nay, Thiên Lân đã âm thầm rời đi, để lại cho Tân Nguyệt ngoại trừ đau lòng thì chỉ còn một tình cảm tiếc hận không thể nào xua tan đi được. Cuộc đời con người cho dù là vì danh hay lợi, mưu đồ cũng chỉ là một phần an ủi nội tâm mà thôi. Đối với Tân Nguyệt, Thiên Lân chính là ký thác trong tâm linh của nàng, chính là trụ đỡ cảm tình của nàng. Một khi Thiên Lân rời đi rồi, đả kích đó đối với Tân Nguyệt có thể tưởng tượng như thế nào. Gió, thổi lên vù vù, mang theo mấy phần ý lạnh đau thương.

Tân Nguyệt từ trong đau khổ giật mình tỉnh lại, nhìn khu vực nhô lên cách ngoài ba trượng, trong lòng có một loại kích động và hận thù không nói ra được. Chầm chậm tiến lên, Tân Nguyệt chăm chú nhìn vào nơi đó, cừu hận trong lòng do khoảng cách gần lại mà càng thêm nồng đậm hơn. Khi Tân Nguyệt đến gần chỗ tuyết nhô lên đó, kích động trong lòng dường như đã đến mức cực hạn, toàn thân ánh sáng lấp lánh lập lòe, chân nguyên phập phồng hình thành một cơn cuồng phong mạnh mẽ đang nhanh chóng thổi bay tất cả tuyết đọng ở khu vực lân cận.

Rất nhanh, tuyết đọng tản ra khắp chung quanh, trên mặt tuyết để lộ ra một hình ảnh quen thuộc, đang yên lặng nằm ở nơi đó, mặt nhìn thẳng lên trời cao. Thân thể Tân Nguyệt chấn động, ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Lân trên mặt đất, khóe miệng máu tươi tuôn ra, cả người lắc lư lùi lại phía sau. Thời khắc đó, khi Tân Nguyệt nhìn thấy được thi thể của Thiên Lân, cơn đau trong nội tâm lập tức tăng đến cực hạn, cảm xúc kích động của nó khiến nàng khó mà có thể chịu đựng nỗi, lập tức trọng thương phun máu tươi, lùi lại vài thước.

Thời gian, vào thời khắc này phảng phất như dừng lại. Tân Nguyệt sửng sờ nhìn Thiên Lân, chăm chú với vết máu nơi khóe miệng của hắn, cùng với cặp mắt không hề khép lại. Trong mắt Thiên Lân có hận thù, lại có phần bất bình. Dường như trong lòng hắn có điểm bất cam, đến chết cũng không thể bỏ qua được sự lo nghĩ trong lòng. Thân thể Tân Nguyệt run rẩy, lệ rơi âm thầm. Nàng bản tính vốn lạnh lùng bình tĩnh, tuy chưa từng rống to lên một tiếng nào, nhưng nỗi khổ sở âm thầm đó lại càng khiến cho người ta phải kinh hãi trong lòng.

Gió, đột nhiên âm thầm, hệt như đang né tránh vậy. Tuyết, đột nhiên nhiều lên, hệt như đang than thở vậy. Tân Nguyệt cố hết sức cất bước từ từ đến gần, nước mắt hóa thành những hạt ngọc băng, từng hạt từng hạt rơi xuống trên băng cứng, phát xuất những tiếng thánh thót. Khoảng cách mấy bước, chớp mắt đã đến gần. khi Tân Nguyệt đến bên thi thể của Thiên Lân, từ từ ngồi xổm xuống, nỗi đau khổ trong lòng nàng cũng không còn chế ngự được nữa, hóa thành lệ nóng tuôn trào và tiếng khóc lóc ai oán.

- Thiên Lân, sao chàng lại bỏ đi như vậy? Chàng để cho ta phải đối mặt với chuyện này thế nào đây… ồ …

Trong tiếng khóc lóc, Tân Nguyệt không khỏi mất tự chủ đưa tay vuốt ve lên khuôn mặt của Thiên Lân. Nhưng đang khi tay phải của Tân Nguyệt sắp sửa đụng vào da thịt khuôn mặt của Thiên Lân, đột nhiên một luồng sáng trắng lóe lên, mang theo sức xung kích mạnh mẽ lập tức hất bắn Tân Nguyệt bay đi. Đảo người lùi lại, Tân Nguyệt sau khi hạ xuống mặt đất, khuôn mặt toát ra sự kích động, run rẩy nói:

- Thiên Lân, là chàng sao? Chàng đừng dọa ta, chàng nhanh chóng tỉnh lại đi.

- Hà …

Một tiếng thở dài từ không trung hư vô truyền đến, trên người Thiên Lân lóe lên ánh trắng, một đóa hoa sen tuyết khổng lồ đột nhiên xuất hiện, giữa nhụy hoa để lộ ra một người phụ nữ tóc dài xõa vai, toàn thân trần truồng, nàng ấy đang chăm chú nhìn Tân Nguyệt qua màn tóc lưa thưa. Thấy vậy, Tân Nguyệt kinh ngạc vô cùng, có mấy phần cảnh giác hỏi lại:

- Ngươi là ai?

Cô gái nhìn Tân Nguyệt, thở dài u oán đáp:

- Ta từ cách một thế hệ mà đến, ngươi có thể gọi ta là Tầm Duyên.

Tân Nguyệt chất vấn:

- Ngươi sao lại ở bên cạnh Thiên Lân, cái chết của chàng có liên quan gì đến ngươi?

Tầm Duyên khẽ giọng nói:

- Duyên định mệnh, chính là ý trời phải chịu. Đây là kiếp nạn cuộc đời của hắn phải trải qua, ai cũng không thể nào thay đổi được. Còn về ta, ta theo bên Thiên Lân đã được một khoảng thời gian, những chuyện hắn đã trải qua ta cơ hồ đều biết được. Bao gồm cả tình cảm giữa Thiên Lân và ngươi, rồi Vũ Điệp, Ngọc Tâm, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, ta đều biết rõ hoàn toàn.

Tân Nguyệt nghi hoặc nói:

- Chuyện này Thiên Lân từ xưa đến giờ chưa từng nhắc đến, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?

Tầm Duyên đáp:

- Ta lần đầu tiên gặp Thiên Lân là bởi vì Tỏa Hồn kiếm. Ta dặn dò hắn không được đề cập đến sự tồn tại của ta cho bất kỳ người nào. Trước đây, Thiên Lân hẳn đã từng nói với ngươi, hắn có gặp phải Tam Túc Minh Điểu, thiếu chút nữa phải chết đi. Nhưng vì sao hắn có thể thoát khỏi kiếp nạn đó, điều này các ngươi ai cũng không biết được.

Tân Nguyệt cau mày hỏi:

- Chính là vì ngươi?

Tầm Duyên gật đầu trả lời:

- Không sai, nhờ có ta. Tam Túc Minh Điểu chính là hóa thân của tử thần, khí âm tà mạnh mẽ vô cùng. Mà ta từ cách một thế hệ đến đây, không nhiễm chút khí bụi phàm trần, có được sức mạnh thần thánh thuần khiết mới có thể chế ngự được khí tức tử vong của Tam Túc Minh Điểu.

Tân Nguyệt trầm ngâm nói:

- Nếu ngươi cách đời khác mà đến, vì sao lại phải theo bên cạnh Thiên Lân?

Tầm Duyên nói:

- Ta đến chỉ để tìm kiếm một đoạn duyên phận, mà Thiên Lân lại chính là người mà ta phải tìm kiếm. Giữa ta và hắn, ở kiếp trước có quan hệ rắc rối phức tạp.

Tân Nguyệt trầm mặc một lúc, hỏi tiếp:

- Nói như vậy, ngươi hẳn biết Thiên Lân đã chết như thế nào?

Tầm Duyên than khẽ:

- Thiên Lân chính là chết trong tay của Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm.

Tần Nguyệt nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:

- Chính là lão! Thế Ngọc Tâm đâu? Cô ấy sao lại không hề thấy tung tích?

Tầm Duyên khổ sở đáp:

- Chuyện này nói ra càng khiến người ta phải thương cảm, phải nói đến từ chuyện hôm qua.

Tân Nguyệt nói:

- Xin ngươi hãy nói cho ta biết, chuyện này thật ra là như thế nào?

Tầm Duyên chần chừ một lúc, gật đầu nói:

- Được, để ta cho ngươi biết, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.

Tân Nguyệt nghiêm mặt nói:

- Ngươi nói đi, bất kỳ điều kiện àno ta đều đáp ứng với ngươi.

Tầm Duyên nói:

- Ta nói cho ngươi biết những chuyện này, phần lớn có thể nói cho những người khác biết. Nhưng có một phần ngươi phải đáp ứng với ta, không được nói cho người khác biết.

Tân Nguyệt gật nhẹ, nhỏ giọng nói:

- Được, ta đáp ứng với ngươi.

Tầm Duyên gật nhẹ, khẽ nói:

- Hôm qua, Thiên Lân đã từng đi tìm Xích Viêm, lúc đó Xích Viêm đã từng nhắc nhở hắn, nói hắn hôm nay có tai ách đổ máu, bảo hắn phải nhớ kỹ cẩn thận.

Tân Nguyệt thân thể run lên, vọt miệng nói:

- Thiên Lân hoàn toàn không đề cập chuyện này với chúng ta.

Tầm Duyên trả lời:

- Đó là bởi vì Thiên Lân không muốn các ngươi phải lo lắng, đồng thời hắn cũng có một chút nghi ngờ, không đồng ý tin tưởng chuyện đó.

Tân Nguyệt hỏi tới:

- Cái chết của Thiên Lân chính là bởi vì lời dự báo của Xích Viêm chăng?

Tầm Duyên lắc đầu trả lời:

- Đây chỉ là một trong số đó mà thôi. Nhớ lại lần đầu tiên gặp phải Tam Túc Minh Điểu, ta đã từng nhắc nhở Thiên Lân. Ta chỉ có thể hóa giải nguy cơ một lần cho hắn, lời nguyền tử thần tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ đi. Sáng sớm nay, Thiên Lân và Ngọc Tâm rời khỏi Đằng Long cốc không lâu thì gặp phải Tam Túc Minh Điểu. Khi đó Thiên Lân đã dự cảm được không ổn, lập tức vội vàng quay về Đằng Long cốc, đáng tiếc mọi thứ đã quá trễ rồi.

Tân Nguyệt đau lòng nói:

- Lẽ nào đây chính là ý trời?

Tầm Duyên trả lời:

- Trên đường quay về, Thiên Lân và Ngọc Tâm gặp phải Trương Phàm, hai bên xảy ra kịch chiến.

Tân Nguyệt kinh ngạc nói:

- Cho dù Thiên Lân đánh không lại Trương Phàm, nhưng về mặt bỏ chạy chắc không thành vấn đề, vì sao Thiên Lân lại chết ở nơi này?

Tầm Duyên than thở nói:

- Lời dự báo của Xích Viêm, sự xuất hiện của Tam Túc Minh Điểu khiến cho Thiên Lân bị ảnh hưởng rất lớn, trong lòng đeo một khối nặng nề, ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng lực phán đoán của hắn. Lại thêm tu vi Trương Phàm vượt ngoài dự đoán, cho nên …

Tân Nguyệt lắc đầu nói:

- Không, không phải vậy. Thiên Lân hiệu xưng là thần Băng Nguyên, ở nơi này hắn có được sức mạnh quỷ thần khó lường, hắn tuyệt đối sẽ không …

Tầm Duyên khổ sở cắt lời:

- Ngươi có biết được tu vi của Trương Phàm đã đạt đến cảnh giới nào chăng?

Tân Nguyệt chần chừ trả lời:

- Ta không biết rõ ràng lắm.

Tầm Duyên nói:

- Thiên Lân và Ngọc Tâm đều có tu vi ở mức hậu kỳ Quy Tiên. Còn tu vi Trương Phàm đã đạt đến trung hậu kỳ của cảnh giới Huyền Chân, thực lực cách biệt giữa hai bên thì không phải sự xảo diệu của pháp quyết có thể bồi bổ được.

Tân Nguyệt vẻ mặt chấn động, kinh hãi nói:

- Thế chẳng phải là … là …

Tầm Duyên gật nhẹ, tiếp tục nói:

- Trong trận chiến đó, Trương Phàm chiếm được ưu thế tuyệt đối. Thiên Lân bởi vì không nhìn thấu được sự nông sâu của địch nhân, ngay chiêu thứ nhất đã bị trọng thương, khiến cho Thiên Lân mất đi cơ hội bỏ chạy.

Tân Nguyệt hỏi tiếp:

- Thế Ngọc Tâm thì sao?

Tầm Duyên đáp:

- Ngọc Tâm không muốn bỏ đi, cô ấy toàn lực phối hợp với Thiên Lân, hai người nhờ vào uy lực của Tàn Tình kiếm để hủy đi cơ thể huyết nhục của Trương Phàm, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi định mệnh.

Tân Nguyệt lắc lư nhè nhẹ, đau lòng nói:

- Ngươi nói Ngọc Tâm cũng chết ở nơi này? Thế Trương Phàm thì sao?

Tầm Duyên đáp:

- Khoảng cách thực lực đã xác định vận mệnh của Thiên Lân. Khi lửa giận trong lòng Thiên Lân bùng lên, trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện một luồng khí huyết sát mạnh mẽ, khiến thân thể trọng thương của hắn thực lực tăng mạnh, cùng Trương Phàm liều mạng một chiêu. Lúc đó, Trương Phàm đột nhiên thi triển thức thứ nhất trong Diệt Thần tam thức, nếu như không có Ngọc Tâm liều mạng hỗ trợ, Thiên Lân lúc đó chắc đã sớm bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác.

Tân Nguyệt hỏi tiếp:

- Sau đó thế nào?

Tầm Duyên thở dài u oán, cảm xúc nói:

- Sau đó, Thiên Lân bị trọng thương nằm thẳng xuống đất, toàn thân kinh mạch đã đứt đoạn, chỉ còn hấp hối. Khi đó, Trương Phàm không muốn để quá lâu, lại thi triển thức thứ nhất của Diệt Thần tam thức, dự tính trước hết giết chết Ngọc Tâm để tạo nên đả kích cho Thiên Lân. Đối mặt với một chiêu đáng sợ đó, Ngọc Tâm đã bị trọng thương hoàn toàn không sao né tránh được, nàng ấy đã đưa ra một chọn lựa, để lại hy vọng cho Thiên Lân, dành lấy nuối tiếc cho bản thân mình.

Tân Nguyệt khuôn mặt cơ thịt run rẩy, kích động hỏi:

- Chọn lựa thế nào?

Tầm Duyên đáp:

- Theo những hiểu biết ta có từ trong ký ức của Thiên Lân, Ngọc Tâm có chỗ dựa là một chiêu tuyệt kỹ vô địch của Tàn Tình môn, có tên là Tuyệt Tình Chi Luyến. Tại thời khắc nguy hiểm đó, Ngọc Tâm không còn so đo thi triển một chiêu tuyệt mạnh, dùng Tàn Tình kiếm làm vũ khí, hủy diệt nguyên thần của Trương Phàm. Một kiếm đó khiến trời đất chấn động kinh hãi, khiến Thiên Lân nhìn thấy hy vọng. Nhưng Thiên Lân hoàn toàn không biết được rằng, một kiếm đó cũng hao tận hết sinh lực một đời Ngọc Tâm, khiến nàng ta rơi vào tuyệt cảnh. Khi Ngọc Tâm rơi xuống mặt đất, khí tức của nàng cũng tiêu tán trong trời đất, thời khắc đó, Thiên Lân bị kích động đến cực điểm, ở trạng thái yếu ớt vô cùng khiến hắn mọi ý niệm đều thành tro bụi, ý chí cầu sinh vốn tồn tại cũng đột nhiên biến mất khiến hắn chết đi.

Tân Nguyệt đau thương muốn chết, khóc lóc nói:

- Ngọc Tâm, cô thật là khờ quá.

Tầm Duyên lắc đầu trả lời:

- Đây không phải là ngu xuẩn, đổi lại là ngươi cũng sẽ đưa ra chọn lựa tương đồng như vậy.

Tân Nguyệt đau lòng rơi lệ, cất tiếng hỏi:

- Ngọc Tâm nếu đã chết rồi thì thi thể cô ấy sao lại không có ở nơi này?

Tầm Duyên đáp:

- Thiên Lân và Ngọc Tâm chết đi không lâu, một con chim khổng lồ đột nhiên xuất hiện, mang thi thể Ngọc Tâm đi mất.

Tân Nguyệt ngạc nhiên nói:

- Chim khổng lồ? Nó vì sao lại muốn mang thi thể của Ngọc Tâm đi mất?

Tầm Duyên trầm ngâm đáp:

- Theo ta biết được, con chim khổng lồ dường như biết Ngọc Tâm, rất đau lòng với cái chết của cô ấy, chắc là một con linh cầm do một người quen biết với Ngọc Tâm nuôi dưỡng.

Tân Nguyệt gật khẽ, đau lòng nói:

- Linh cầm đều biết tình ý, hà huống gì là chúng ta. Bây giờ Thiên Lân đã chết rồi, ta muốn mang chàng quay về.

Tầm Duyên lắc đầu đáp:

- Tâm tình của ngươi ta hiểu được, nhưng ngươi không thể mang hắn rời đi.

Tân Nguyệt kinh ngạc nói:

- Vì sao như vậy?

Tầm Duyên nói:

- Trước đây khi ngươi muốn vuốt ve Thiên Lân, ta đã ngăn cản ngươi, điều này là có nguyên nhân.

Tân Nguyệt nghe vậy lập tức nghĩ đến chuyện trước đây, hỏi tới:

- Nguyên nhân thế nào?

Tầm Duyên nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt phức tạp nói:

- Mọi thứ ta nói cho ngươi nghe trước đây đều là những chuyện không hề quan trọng. Chuyện tiếp theo ta muốn cho ngươi biết mới thật sự là chuyện quan trọng.

Tân Nguyệt ánh mắt toát ra sự mơ hồ, kinh ngạc nói:

- Chuyện thật sự quan trọng?

Tầm Duyên gật nhẹ, ngửng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó đưa mắt nhìn lại Tân Nguyệt, khẽ nói:

- Vận mệnh của Thiên Lân rất thần bí, tương lai của hắn quyết định bởi chính hắn.

Tân Nguyệt kích động hỏi lại:

- Câu này của ngươi có ý nghĩa thế nào?

Tầm Duyên không lý gì đến câu hỏi của Tân Nguyệt, tự nói tiếp tục:

- Hiện nay, sinh tử của Thiên Lân chia thành hai phần, thứ nhất là ở chính hắn. Thứ hai, chính là trong tay của ngươi. Hai phương diện này đều trọng yếu như nhau, đây chính là nguyên nhân ta xuất hiện gặp ngươi.

Tân Nguyệt không hiểu nói:

- Ta không hiểu ý của ngươi?

Tầm Duyên trầm ngâm đáp:

- Nói đơn giản, Thiên Lân trước mắt đúng là đã chết đi rồi, bất luận là cơ thể huyết nhục hay nguyên thần đều đã không còn bất kỳ khí tức sinh mạng nào nữa. Nhưng trong não của Thiên Lân còn có một luồng sức mạnh biến ảo khó lường, liên tục vận chuyển tiếp theo, người ngoài căn bản không thể nào tra ra nó được.

Tân Nguyệt kinh ngạc mừng rỡ nói:

- Ngươi nói vậy là Thiên Lân còn có một tia hy vọng sống sót?

Tầm Duyên nhìn Tân Nguyệt, vẻ mặt kỳ dị đáp:

- Có một số chuyện ta không thể nói cho ngươi biết được, nếu không ta sẽ bị trời giáng kiếp. Hiện nay, chuyện ngươi duy nhất có thể làm chính là thủ giữ nơi này, không cho bất kỳ người nào được tiếp xúc với Thiên Lân, bao gồm cả ngươi.

Tân Nguyệt hỏi lại:

- Ta phải thủ giữ cho Thiên Lân thời gian bao lâu đây?

Tầm Duyên đáp:

- Ba ngày. Chỉ cần ngươi có thể thủ giữ cho hắn trong ba ngày ba đêm, dùng tình yêu của ngươi để làm một tuyến phòng ngự kiên cường, hạnh phúc thuộc về ngươi sẽ quay lại với cuộc sống của ngươi.

Tân Nguyệt nghe vậy kích động vô cùng, giọng kiên định đáp lại:

- Ngươi hãy yên tâm, cho dù ta chết cũng nhất định phải thủ giữ Thiên Lân thật tốt.

Tầm Duyên vẻ mặt quái dị, khẽ than:

- Đây là một nhiệm vụ gian khổ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Băng Nguyên hiện nay rung động bất an, núi đổ đất nứt tùy lúc có thể thấy được, ngươi phải đảm bảo Thiên Lân không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, đây là chuyện vô cùng gian nan. Chuyện này liên quan đến thiên hạ, không phải chỉ một mình ngươi có thể hoàn thành, vì thế ngươi phải đoàn kết những người khác, mọi người cùng nhau hoàn thành.

Tân Nguyệt trầm ngâm một chút, khẽ nói:

- Chút nữa không lâu, ta phỏng chừng Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vũ Điệp, Dao Quang mấy người sẽ đến đây, đến lúc đó ta sẽ bảo bọn họ cùng nhau hỗ trợ ta, chắc chắn không có vấn đề gì lớn.

Tầm Duyên gật nhẹ, khẽ lẩm bẩm:

- Còn có một điểm ta phải nhắc nhở ngươi, Thiên Lân tuy chết rồi nhưng cao thủ đến đây cướp đoạt thi thể của hắn ít ra có mấy người, các ngươi nhớ không được khinh thường.

Tân Nguyệt nghi hoặc nói:

- Thiên Lân đã chết rồi, những người đó vì sao lại muốn cướp đoạt thi thể của chàng?

Tầm Duyên đáp:

- Không cần phải hỏi nhiều, tương lai ngươi sẽ tự mình biết được. Ngoài ra, Tàn Tình kiếm ở lại bên cạnh Thiên Lân, ngươi phải bảo tồn kiếm này cho tốt, không được cho người khác sử dụng, bởi vì kiếm này biết nhận thức, trừ người có duyên ra thì không thể tiếp xúc được.

Tân Nguyệt đáp:

- Được, ta biết rồi. Ngươi còn có dặn dò gì nữa không?

Tầm Duyên ánh mắt kỳ lạ, yên lặng nhìn vào trong hai mắt của Tân Nguyệt, khẽ lẩm bẩm:

- Thực ra cái chết của Thiên Lân có liên quan rất lớn đến ta, đáng tiếc đây đều là ý trời, ngươi tương lai sẽ tự mình hiểu rõ. Ngoài ra ngươi phải nhớ kỹ, muốn dời thi thể Thiên Lân đi thì rất đơn giản, nhưng ngươi quyết không thể để cho người ta mang hắn rời khỏi nơi này, bởi vì đây chính là nơi tạo nên bước ngoặt trong vận mệnh hắn, có định mệnh không thể đảo ngược được. Bây giờ, ta phải ẩn mình đi, mọi thứ còn lại đều trông vào ngươi.

Dứt lời, Tầm Duyên và ngay cả bông hoa sen đã thu nhỏ lại vài trăm lần, hóa thành một luồng sáng trắng biến mất trên người của Thiên Lân.

Tân Nguyệt thấy vậy, khẽ hỏi:

- Tầm Duyên, ngươi còn ở đó chăng?

Trong lòng của Thiên Lân, Tầm Duyên trả lời lại:

- Ta vẫn luôn ở trên người của Thiên Lân, nhưng mọi thứ sau này đều phải nhờ vào nỗ lực của các ngươi, ta sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vận mạng của Thiên Lân. Tân Nguyệt, hãy nâng cao tinh thần lên, dùng tình yêu của ngươi để gọi về người ngươi yêu thương nhất trong lòng, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thành công.

Tân Nguyệt nghe vậy thu lại vẻ mặt đau thương, trầm giọng đáp:

- Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần có một tia hy vọng, ta cũng sẽ trả giá nỗ lực trăm lần, dùng tình yêu vô cùng vô tận để chỉ dẫn cho Thiên Lân quay về nhà.

Thời khắc đó, khi một tia hy vọng yếu ớt xuất hiện trước mắt Tân Nguyệt, nàng chọn lựa chụp lấy, dùng tâm tình chân chính nhất của bản thân để đối mặt với kết cục còn chưa biết. Cuối cùng, nàng có thể được như ý nguyện, trong ba ngày này sẽ phát sinh ra những chuyện như thế nào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.