[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện

Chương 346 : Vũ Điệp sấm quan (Vũ Điệp xông qua cửa quan)




Khi sức mạnh Vũ Điệp truyền vào đạt một trình độ nhất định, cánh tay của nàng cuối cùng cũng xuyên qua được kết giới, cả thân thể cũng chầm chậm chuyển ra phía sau kết giới. Đi qua khỏi kết giới rồi, Vũ Điệp thở phào nhẹ nhõm. Khi đang dự tính quan sát cẩn thận hoàn cảnh chung quanh, Vũ Điệp liền phát hiện từng trận gió âm thổi thẳng đến nàng. Phát giác tình hình không ổn, Vũ Điệp lập tức tỉnh táo trở lại, trước hết bố trí một lưới sáng phòng ngự quanh người, sau đó mới bắt đầu đánh giá tình hình chung quanh.

Vừa nhìn qua, Vũ Điệp biến hẳn sắc mặt, chỉ thấy bản thân đang đứng trước một lối vào đường hầm, chung quanh ánh sáng hôn ám, vài chục bóng quỷ bay lượn trên không với đủ các dạng các vẻ, đều đáng sợ âm trầm khiến người ta trong lòng phát khiếp. Quay đầu lại, Vũ Điệp liếc về phía sau, lập tức nàng bị dọa cho thiếu chút nữa la làng thất thanh, cả người đột nhiên xông thẳng đến phía trước một trượng, lúc đó tâm tình mới hơi ổn định trở lại. Trước đây, Vũ Điệp đi xuyên qua kết giới, xuất hiện ở bên cạnh lối vào đường hầm thần bí kia. Theo lý thuyết thì phía sau lưng phải là tầng kết giới vừa vượt qua, nhưng khi Vũ Điệp quay đầu nhìn lại thì phát hiện kết giới đã không còn thấy nữa, thay vào đó là một khuôn mặt quỷ khổng lồ, hai con mắt hệt như hai luồng lửa, đang hừng hực bốc cháy. Khuôn mặt xấu xí có máu tươi đầm đìa, há cái mồm to đầy máu, để lộ răng trắng nhỡn dọa cho Vũ Điệp tâm hồn chấn động. Cảnh tượng đáng sợ như vậy cùng với hoàn cảnh âm u, gió âm vù vù, đừng nói Vũ Điệp là một cô gái, cho dù đổi lại một người đàn ông trưởng thành mà thấy cũng đủ để hồn phi phách tán.

Vuốt nhẹ lồng ngực, Vũ Điệp vẻ mặt trắng bệch. Từ nhỏ đến lớn nàng đây là lần đầu đưa thân vào nơi âm hiểm quỷ dị như vậy, nói không sợ chỉ là gạt người mà thôi. Nhưng nơi này chỉ có một mình Vũ Điệp, nàng không tìm được chỗ dựa, đành phải tự kiên cường trở lại.Hít sâu vào một hơi, Vũ Điệp cố nén sợ hãi trong lòng, ánh mắt quan sát chung quanh, phát hiện đường hầm này có phần đặc biệt, không giống với những hang núi bình thường. So sánh với Đằng Long cốc, ở đó động núi dày đặc, đường hầm đan xen, ngoại trừ một bộ phận vị trí đặc thù ra, còn lại những đường hầm đều là hình tròn, giữ nguyên dáng dấp nguyên thủy nhất. Nhưng hiện nay, ở vị trí Vũ Điệp thấy được thì đường hầm lại có hình vuông, bề ngang và bề cao đại khái tương đương, diện tích chừng hai trượng. Còn về chiều dài, Vũ Điệp đại khái suy đoán một chút, phỏng chừng mười trượng, ở cuối cùng có ánh sáng yếu ớt, nơi đó chính là một ngã rẽ. Ở giữa của đường hầm, vài chục bóng sáng bay lượn đan xen, xem ra giống như là yêu ma quỷ quái, thỉnh thoảng lại thấy hiện ra một khuôn mặt dữ tợn kinh khủng, phát xuất những tiếng thét chói tai kinh hồn. Cảnh tượng như vậy là ảo ảnh hay thật sự tồn tại, trong lòng Vũ Điệp cũng không biết được.

Nắm vững được tình hình đại khái, Vũ Điệp bắt đầu chầm chậm tiến lên, hơn nữa còn bố trí tầng tầng phòng ngự để tránh phát sinh nguy cơ. Ở bên trong đường hầm, những bóng sáng đó dường như phát hiện được di động của Vũ Điệp, bắt đầu trước sau xông thẳng đến nàng, thể hiện các thức các dạng tư thế, hiện rõ ràng một cảnh tượng như ác quỷ chụp mồi dưới địa ngục. Vũ Điệp trong lòng hơi rung động, cố sức giữ bình tĩnh, cẩn thận tiến thẳng lên. Như vậy, hai bên gặp nhau giữa đường hầm. Những bóng sáng như hư ảo kia mỗi lần va chạm vào Vũ Điệp đều lóe lên trôi qua, mỗi lần lóe qua lại phảng phất như ảo ảnh thật sự, không phải là thực thể. Nhưng đối với Vũ Điệp, mỗi một bóng sáng va chạm tuy bề ngoài không có gì khác lạ nhưng trong lòng nàng lại cảm ứng được rõ ràng việc kết giới phòng ngự do mình bố trí đang nhanh chóng giảm yếu, chịu một loại sức mạnh không biết tên đang ăn mòn mài mỏng bớt.

Cứ kéo dài mãi như vậy, kết giới Vũ Điệp bố trí tất phải vỡ nát, lúc đó nàng sẽ gặp phải chuyện gì đây? Phát hiện điểm này, Vũ Điệp không dám chờ lâu, lập tức tăng cường tốc độ dự tính sớm vượt qua đường hầm có cự ly không dài này. Suy nghĩ này vô cùng bình thường, nhưng có điểm Vũ Điệp chưa từng nghĩ đến chính là khi nàng đi đến giữa chừng của đường hầm, dưới chân đột nhiên rỗng không, cả người rơi thẳng xuống dưới. La lên thất thanh một tiếng, Vũ Điệp cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy vốn dĩ là đường hầm khoét vào trong đá cứng lúc này đã biến thành một cái hồ máu. Ở bên trong hồ lơ lửng xương trắng dày đặc, thỉnh thoảng lại hiện ra một cái đầu người không da thịt, lộ hẳn xương cốt làm những hành động kinh khủng. Phát hiện cảnh tượng này, Vũ Điệp hoảng sợ vô cùng, vội vàng múa hai tay đánh ra một chưởng mạnh mẽ xuống bên dưới, thân thể thuận thế bay vút lên lại để tránh bị rơi xuống hồ máu.

Phản ứng của Vũ Điệp vô cùng bình thường, nhưng có điều chưa từng nghĩ đến, đoạn đường hầm này quá quỷ dị, đầy những điều bí ẩn chưa từng biết đến. Khi thân thể nàng bay lên đến vách đá trên đầu, trên đó liền đột nhiên xuất hiện mấy cọng cây mây đen sẫm lập tức cuốn lấy thân thể của nàng. Đương nhiên, cái gọi là cuốn lấy chỉ là nói cây mây vây phủ bên ngoài bề mặt kết giới của Vũ Điệp, tạm thời hạn chế không gian hoạt động của nàng, hoàn toàn không thực sự tiếp xúc lấy thân thể của nàng. Nhưng cho dù là như vậy, nó cũng đã khiến cho Vũ Điệp tâm thần đang hoảng loạn thêm phần khiếp sợ.

Thét mấy tiếng chói lói, Vũ Điệp không áp chế được sự khiếp sợ trong lòng, cuối cùng phải mở miệng phát tiết ra. Chờ đến sau khi nàng kêu xong, toàn thân bình tĩnh được khá nhiều liền bắt đầu phân tích cụ thể tình thế trước mắt. Từ khi bắt đầu tiến vào nơi này, do bởi khí tức âm hiểm khủng khiếp mà Vũ Điệp bị dọa kinh hãi, khiến tâm thần nàng không ổn định, chân tay rối loạn, hoàn toàn mất đi lý trí. Như vậy, khi đối mặt với hoàn cảnh như vậy, Vũ Điệp liền tỏ ra mất hẳn hồn vía, đánh mất tiêu chuẩn của một cao thủ phải có, rơi vào một loại bẫy rập vô hình. Nghĩ thông suốt được đạo lý này rồi, Vũ Điệp lập tức điều chỉnh tâm lý, toàn thân phát ra ánh bạc, cả người chớp mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Giữ nguyên loại tâm trạng này, Vũ Điệp cẩn thận nhớ lại tất cả mới phát sinh, thấy những cảnh tượng gọi là kinh khủng đó thật ra chỉ là một trò tiểu xảo nhỏ, chỉ cần bản thân trấn định hơn sẽ không xuất hiện cảnh tượng chân tay luống cuống như vậy. Nghĩ đến đây, Vũ Điệp không khỏi bật cười khổ, sau đó giữ tâm thần trấn tĩnh, toàn thân ánh sáng rực hẳn, khiến cho cây mây đang cuốn lấy lập tức hóa thành khí đen biến mất không còn tung tích. Lơ lửng trên không, Vũ Điệp chầm chậm tiến lên, nhanh chóng xuyên qua được cự ly năm trượng, trong lúc này không còn xảy ra bất cứ chuyện gì thêm. Đi đến chỗ rẽ, Vũ Điệp dừng lại, trước mắt chính là một đường hầm có ánh sáng rọi chiếu rối loạn đan xen lẫn nhau, độ dài còn chừng mười trượng, lại không thấy bất kỳ ảo ảnh nào cả.

Trầm tư giây lát, Vũ Điệp từ tay phải phát xuất một chùm ánh sáng trắng như tuyết, chớp mắt đã ngưng tụ thành một cây gậy băng phóng thẳng về phía đầu cuối của đường hầm. Chớp mắt, cây gậy băng dài chừng một trượng đã bay đến giữa đường hầm. Lúc này, ánh sáng trong đường hầm đột nhiên gia tăng tốc độ quay cuồng, một luồng hào quang màu đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện, lập tức đánh nát cây gậy băng. Nhìn thấy điều này, Vũ Điệp vẻ mặt nặng nề. Đường hầm này thật ra ẩn chứa bí mật thế nào? Trước đây, Thiện Từ đến nơi này, hắn làm như thế nào mà đi qua đoạn đường hầm này thuận lợi, lúc ấy có phát sinh chuyện gì hay không?

Suy nghĩ một lúc, Vũ Điệp đoán không ra được huyền cơ bên trong nhưng lại nghĩ ra một cách làm, dự tính lập tức thử qua. Trước hết, Vũ Điệp giữ lòng bình tĩnh trở lại, sau đó nàng thi triển Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, hai lòng bàn tay phát xuất ra ánh sáng màu trắng bạc, dùng thực lực kinh người chỉ trong chớp mắt đã đóng băng hoàn toàn đường hầm. Đến lúc này, ánh sáng đan xen biến hóa rọi chiếu trong đường hầm do có khối băng tham gia vào mà phát sinh chuyển biến, sau đó xuất hiện tình trạng khó gặp. Trước đây, trong đường hầm ngoại trừ không khí thì không có bất cứ vật thể nào, luân chuyển của ánh sáng giữ theo một quy luật nhất định. Hiện nay, trong đường hầm đầy băng, tốc độ truyền và mức khúc xạ của ánh sáng trong khối băng đều phát sinh thay đổi. Điều này phá hỏng quy luật vốn có của đường hầm, khiến ánh sáng phát sinh xung đột, vô số làn sáng đồng thời lấp lánh, cuối cùng tạo nên sức hủy diệt đáng sợ, lập tức đánh nát khối băng hoàn toàn cũng đồng thời phá hủy cấm chế của đường hầm. Nhìn ánh sáng hỗn loạn dần dần ảm đạm, Vũ Điệp vẻ mặt hiện lên nét may mắn. Bản thân nếu không có cơ duyên xảo hợp phá hủy cấm chế nơi này thì kết quả khó mà tưởng tượng được.

Đi xuyên đường hầm thứ hai rồi, Vũ Điệp đến trước một đoạn đường hầm thứ ba, cảnh tượng trước mắt khác hẳn trước kia, xem ra thật xinh đẹp vô cùng, khiến nàng rung động không nói được. Đoạn hầm thứ ba có độ dài vẫn như cũ nhưng màu sắc lại tươi sáng vô cùng, hệt như đi lạc vào một đại dương toàn hoa. Trên vách đầy những hoa cỏ diễm lệ nhiều vẻ. Nhìn cẩn thận, những loại hoa cỏ này không dưới trăm dạng, có hoa hồng đỏ tươi, mẫu đơn trắng tinh, thược dược kiều diễm, bách hợp thanh tú cùng với rất nhiều những loài kỳ hoa dị thảo không biết tên là gì, tất cả bố trí có vị trí đầy hết trong đường hầm, khiến người ta cảm thấy rung động vì xinh đẹp. Cảnh tượng như vậy khiến người ta kinh ngạc, Vũ Điệp tuy biết rõ khác thường mà cũng không khỏi ngầm tán thưởng.

Quan sát một lúc lâu, Vũ Điệp tự nói:

- Kỳ quái, đoạn hầm này lại có ẩn chứa sát cơ thế nào đây? Những loài hoa màu sắc diễm lệ này là cảnh tượng giả hư ảo hay là thực sự tồn tại?

Nghi hoặc mơ hồ vang vọng quanh mình, Vũ Điệp không lập tức khinh cử vọng động, rõ ràng những biến cố trước đây khiến nàng cảnh giác không ít. Nhưng Vũ Điệp vẫn không hiểu được, những loài hoa cỏ này nếu thật sự thì bọn chúng có thể làm được chuyện gì, làm sao ngăn cản những người đến được? Lẽ nào đây đều là hoa yêu, hoặc giả có kịch độc với một loại phương thức đặc thù chỉ chớp mắt đã đánh trúng vào người đến đây? Nghĩ đến đây, Vũ Điệp quyết định thử thăm dò, phất ống áo tay trái phát ra một luồng gió nhẹ êm ái thổi qua hoa cỏ trước mắt. Đến lúc này, trong đường hầm ngập tràn hương hoa, lá xanh mơn mởn hiện lên một tầng sương mù nhạt, mơ hồ xuất hiện một số hình bóng không rõ nét, đang múa nhẹ giữa cánh hoa với tư thế ưu nhã. Vũ Điệp thấy vậy thì nghi hoặc trong lòng càng lớn, đây là cảnh tượng chân thực hay hư ảo, người ta tạo ra như vậy để làm gì? Ngẫm nghĩ lại, Vũ Điệp không hiểu rõ được, muốn dùng thân mình thử lại nhưng sợ bước tới hung hiểm, nhất thời chìm vào khó khăn. Theo tình hình trước mắt, nếu hương hoa có độc, thế thì vô hiệu đối với Vũ Điệp bởi vì nàng có lưới sáng phòng ngự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.