[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện

Chương 327 : Chương 327




Đột nhiên, một âm thanh truyền đến khiến Thiên Lân đang trầm tư giật mình tỉnh lại.

- Thiên Lân, đệ về hồi nào vậy? Vũ Điệp đâu?

Quay đầu lại, thấy người nói là Giang Thanh Tuyết, Thiên Lân vẻ mặt liền tươi cười.

- Vũ Điệp đi tìm Thiện Từ rồi. Chuyện ở đây như thế nào vậy, tượng đá thần long sao rồi?

Giang Thanh Tuyết khẽ than:

- Sau khi đệ đi không bao lâu, Đằng Long cốc đột nhiên bị núi rung đất chuyển, kéo dài một lúc, cuối cùng tượng đá thần long ngã ầm xuống. Mọi người đều ở đó, cốc chủ vẻ mặt bi thương, dường như biết nguyên nhân nhưng lại không muốn nói nhiều.

Thiên Lân hơi cảm khái, nhịn không được lắc đầu thở dài, sau đó đi đến bên Giang Thanh Tuyết khẽ nói:

- Được rồi, có một số chuyện sớm muộn cũng phải đến, hay là chúng ta đi vào trong gặp cốc chủ đi.

Giang Thanh Tuyết nhìn hắn, cảm xúc nói:

- Thiên Lân, chuyện đau thương dễ dàng khiến người ta trưởng thành, đệ cũng không còn nhỏ nữa rồi, phải suy nghĩ cho mình, ý nghĩa cuộc sống của đệ, lý tưởng của đệ ở đâu?

Thiên Lân gật nhẹ, vừa đi vừa nói:

- Rất nhiều khi, đệ đều muốn suy nghĩ. Nhưng trong tiềm thức, đệ dường như còn cự tuyệt lớn lên, còn đang hoài niệm quá khứ.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Không trải qua mưa gió, khó mà chịu đau thương. Đời này của đệ được ông trời yêu thương, mọi chuyện đều trót lọt, vì thế còn chưa biết được sự gian khổ và bất lực của thế gian. Chờ một ngày đệ cảm giác được rồi, thấy thất vọng, lúc đó đệ sẽ hiểu được phiền não là như thế nào.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Tỷ tỷ vì sao lại nói như vậy? Lẽ nào tỷ tỷ cũng đã trải qua chuyện tương tự?

Giang Thanh Tuyết cười cười, vẻ mặt kỳ lạ nói:

- Tỷ tỷ đời này cũng tính là thuận lợi, không thể nào nói được. Nhưng tỷ biết, vị thần của Thất Giới hai mươi năm trước, ông ấy từ nhỏ đã bị ông trời nguyền rủa, khi sinh ra đã tàn khuyết một hồn một phách, vốn bị định cuộc đời phải chết non, nhưng ông ấy không phục trời đất, lập chí nghịch trời, cuối cùng trở thành người cao vời vợi. Nếu như đệ muốn vượt hơn ông ấy, hẳn phải có được sức mạnh ý chí kinh người, càng phải có quyết tâm kiên định, càng phải có sức chiến đấu ngoan cường, không thể bị hù dọa thối lui. Hiểu rõ chưa?

Thiên Lân nghe vậy máu nóng bừng bừng, nghiêm mặt nói:

- Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ không để tỷ phải thất vọng, cũng không để những người quan tâm đệ thất vọng.

Giang Thanh Tuyết vui mừng bật cười, khẽ nói:

- Chỉ nói không cũng không được, phải thể hiện bằng hành động. Được rồi, chúng ta đến đi, cốc chủ dường như không có mặt.

Thiên Lân nhìn chung quanh, gật đầu nói:

- Cốc chủ đúng là không ở đây, chúng ta đợi một chút. Sau khi đệ đi rồi, trong cốc còn phát sinh chuyện nào không?

Giang Thanh Tuyết nói:

- Sau khi đệ đi rồi, trong cốc trước sau có ba người đến, người thứ nhất tự xưng là Ứng Thiên Tà, nói là đồ đệ của Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên của trung thổ … Người trước đây giết Phùng Vân chính là Ứng Thiên Cừu, là huynh đệ song sinh của Ứng Thiên Tà, cũng là đồ đệ của Bạch Vân Thiên …

Thiên Lân nghe xong thấy kinh ngạc, nói:

- Không ngờ lại có chuyện như vậy, quả thật khó mà tin được. Sau đó, hai người còn lại là ai?

Giang Thanh Tuyết cười nói:

- Hai người còn lại là bằng hữu của đệ, Phỉ Vân và Tuyết Hồ. Bọn họ trên đường đi gặp Ứng Thiên Tà, hơn nữa còn đụng phải Địa Ngục sứ giả của Cửu U nhất mạch Phong U …

Thiên Lân cau mày nói:

- Bọn họ cũng gặp phải, quả thật bất ngờ.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Thế nào, đệ cũng gặp phải Phong U chăng?

Thiên Lân gật nhẹ, đang muốn mở miệng nói liền phát hiện cốc chủ Triệu Ngọc Thanh từ ngoài quay vào, phía sau những người khác đi theo.

Thấy mọi người đều đến rồi, Thiên Lân cảm nhận khác thường, cất tiếng nói:

- Cốc chủ, mọi người sao cùng nhau tiến vào, có phải phát hiện được chuyện gì xảy ra không?

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt đầy tâm sự, khẽ than:

- Ta trước đây tranh thủ đi quanh một vòng, bất ngờ phát hiện phong ấn ở trong khe núi phủ băng một năm trước ba phái làm, lại xuất hiện dấu chân khổng lồ, vì thế ta liền triệu tập mọi người lại, dự tính bàn luận. Phía bên con có chuyện gì?

Thiên Lân đáp:

- Hồ nước tạm thời ổn định, không có tình hình gì cả. Ngược lại Vũ Điệp phát hiện Thiện Từ có khả năng gặp nguy hiểm, con bảo cô ấy đuổi theo. Ngoài ra, sự xuất hiện của hồ nước khiến không ít người chú ý, Ngốc Thiên Ông, Tây Bắc Cuồng Đao, Hoàng Kiệt, Tuyết Nhân, Tỏa Hồn còn có Phong U đều trước sau xuất hiện. Khi đó, con đã giao đấu với Tỏa Hồn, đáng tiếc không làm gì được hắn …

Nghe Thiên Lân kể xong, mọi người ai cũng suy nghĩ.

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Chuyện liên quan đến Thiện Từ, mọi người đều không cần phải lo lắng con đường hắn phải đi, ai cũng không ngăn cản được.

Hàn Hạc nói:

- Chuyện của tuổi trẻ, chúng ta có thể tạm thời để qua một bên. Vấn đề quan trọng hiện nay chính là dấu chân khổng lồ đó lại xuất hiện lần nữa, điều này dự báo chuyện gì đây?

Công Dương Thiên Tung nói:

- Một năm trước, lúc đó không có Ngũ Sắc Thiên Vực, chúng ta có thể chuyên tâm xử lý chuyện dấu chân khổng lồ. Hiện nay, Ngũ Sắc Thiên Vực ở trong chỗ tối trừng mắt hổ, chúng ta căn bản khó mà chu toàn hai mặt. Nếu như lúc này lại phát sinh biến cố, sợ là chúng ta khó mà khống chế được thế cục.

Mã Vũ Đào nói:

- Chúng ta hiện nay đã vô cùng bị động, nếu như lại có bất ngờ thì đã mưa lại thêm gió. Ta kiến nghị, mọi người phải nắm lấy thời cơ, lợi dụng lúc còn chưa có chuyện phát sinh, sớm giải quyết những vấn đề xuất hiện trước.

Điền Lỗi không lạc quan lắm nói:

- Ý kiến của Mã tông chủ rất tốt, nhưng khi thực hiện thì rất khó khăn. Gần đây chúng ta vẫn luôn bắt tay làm chuyện này, nhưng suy tính cho an toàn, nhiều chuyện lại không thể dừng lại được.

Mã Vũ Đào phiền muộn nói:

- Chuyện này mọi người đều biết, nhưng chúng ta không thể cứ trì hoãn mãi như vậy.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Tông chủ chớ có nóng lòng, mọi chuyện đều phải tiến từng bước một. Hiện nay Ngũ Sắc Thiên Vực chỉ còn lại ba đại cao thủ, tu vi bọn chúng kinh người, chúng ta muốn lập tức tiêu diệt bọn chúng cũng rất khó khăn. Muốn phòng ngừa bọn chúng cũng không hề dễ dàng, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của chúng ta. Còn các phương diện khác, chúng ta đều có năng lực giải quyết một bộ phận địch nhân, nhưng điều kiện tiên quyết là né tránh ba đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực, nếu không sẽ có khả năng bị hao binh tổn tướng.

Mã Vũ Đào cười khổ đáp:

- Cốc chủ phân tích rất có lý, nhưng chúng ta không thể để yên cứ mặc cho Ngũ Sắc Thiên Vực hoành hành bá đạo.

Sở Văn Tân đề nghị:

- Chúng ta có thể bàn luận qua tính tập trung, xem thử có thể dùng thủ đoạn sét đánh, trước hết giải quyết một phần uy hiếp.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Kiến nghị này cũng được, mọi người phiền muộn như vậy, chi bằng thương nghị qua một lượt.

Mọi người nghĩ lại đều thấy được, vì thế tập trung lại, ngươi một câu ta một câu bàn luận sôi nổi.

Rất nhanh, một phương án được mô tả lại. Mọi người thông qua một phen thảo luận và thương nghị, cuối cùng xác định một kế sách có tính khả thi rất cao. Kế sách này chủ yếu nhằm vào địch nhân bao gồm Ngốc Thiên Ông của Ma Ưng môn, Thiên Tàn môn chủ, Phiêu Linh khách, Cửu Hư lệnh sứ Hoàng Kiệt, Tuyết Nhân và Thiên Tàm. Trong đó, chuyện đối phó với Tuyết Nhân, Triệu Ngọc Thanh ra lệnh tạm thời hoãn lại. Còn năm đại cường địch còn lại, ai nấy tự phân phối người tương ứng để tập trung vào. Trước hết, Ngốc Thiên Ông và Hắc Ưng giao cho Mã Vũ Đào, Đông Quan Thành, Hạ Kiến Quốc ba người của Thiên Tà tông.

Thiên Tàn môn chủ, Phiêu Linh khách, Hoàng Kiệt ba người giao cho Công Dương Thiên Tung, Mạc Bắc Thiên Tinh khách, Cơ Tuyết Ny, Tiết Phong phụ trách. Thiên Tàm do Điền Lỗi của Đằng Long cốc ra mặt. Còn lại những người khác chia thành hai nhóm, người tu vi yếu một chút phụ trách thu thập một số tin tức, đồng thời phòng ngự địch xâm nhập từ ngoài vào. Người tu vi cao cường như Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Tuyết Sơn thánh tăng lại tùy lúc theo dõi động tĩnh của Ngũ Sắc Thiên Vực, không mong tiêu diệt bọn họ, chỉ mong giữ lấy bọn họ để tránh cho cao thủ Chính Đạo bị tổn thương.

Có kế hoạch rồi thì cần phải thực hiện. Để nhanh chóng biết được chỗ của địch nhân, Triệu Ngọc Thanh bảo Thiên Lân phụ trách thu thập tình báo, người có nhiệm vụ tùy lúc chuẩn bị cho tốt. Trước khi đi, Thiên Lân hỏi một câu.

- Cốc chủ, Lâm Phàm đâu, sao không thấy bóng dáng của hắn?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Ta đã sai hắn đi làm công việc liên quan đến Tuyết Nhân.

Thiên Lân ồ một tiếng rồi không hỏi nhiều, lập tức xoay người đi ra ngoài. Lúc đó, Phi Hiệp dẫn Phỉ Vân và Tuyết Hồ đi vào, vừa hay gặp được Thiên Lân. Hai bên vừa gặp, Thiên Lân lập tức dừng bước mỉm cười nói:

- Thế nào rồi, ở đây có thoải mái không?

Phỉ Vân đáp:

- Đi một vòng phát hiện nơi này rất lớn, rất hay. Nhưng ở lâu thì thấy có phần buồn phiền.

Thiên Lân cau mày nói:

- Buồn hả? Có muốn đi ra ngoài với ta một chuyến cho thoải mái không?

Phỉ Vân liếc mọi người, cười đáp:

- Rất tốt. Ta đến đây là muốn nói với cốc chủ, cho phép, ta không thích hợp quanh quẩn trong nhà.

Thiên Lân mỉm cười nói:

- Ngươi là khách, cốc chủ sao có thể bắt người làm việc. Hay là ngươi đi theo ta lòng vòng một chuyến, đảm bảo rất hay ho.

Phỉ Vân cười cười, ánh mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh có mấy phần hỏi ý.

Gật nhè nhẹ, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Đi đi, tiện dịp hỗ trợ Thiên Lân, hai bên chăm sóc cho nhau.

Phỉ Vân cười nói:

- Cốc chủ yên tâm, ta đang dự tính học tập với Thiên Lân thêm nữa.

- Học tập? Ta từ đó đến giờ chưa thu đồ đệ. Trao đổi lẫn nhau cũng có thể, đi thôi.

Kéo tay Phỉ Vân, Thiên Lân loáng cái đi liền, để lại một tràng cười vui vẻ. Tuyết Hồ vội vàng đi theo một bên, cùng với Phỉ Vân chớp mắt đã rời đi. Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Thanh Tuyết cười nói:

- Thiên Lân thật sự khiến người ta vừa gặp đã thích, người nào cũng đều hợp với hắn hết.

Tuyết Sơn thánh tăng ý vị thâm sâu nói:

- Thiên hồ chọn người rất có ý nghĩa, hoàn toàn không đơn giản như bề mặt bên ngoài.

Triệu Ngọc Thanh khẽ cười nói:

- Đúng thế, Thiên Lân có một đôi mắt trí tuệ, có thể nhìn xuyên thấu tương lai của không ít người. Được rồi, mọi người lui về chuẩn bị đi, tiếp theo sẽ là một trận đánh gian khổ.

Rời khỏi Đằng Long cốc, Lâm Phàm và Linh Hoa ngự kiếm bay lượn trên không tiến thẳng về phía Băng Hà cốc. Trên đường đi, Lâm Phàm hỏi một số chuyện phát sinh trước đó. Linh Hoa kể hết sự thật, chỉ che giấu những chuyện Triệu Ngọc Thanh dặn dò.

Biết tu vi của Linh Hoa tăng mạnh rồi, đã luyện thành Ma Long tiên pháp, Lâm Phàm vô cùng cao hứng, cười nói:

- Đợi tương lai đuổi hết tai họa tà ác rồi, chúng ta cùng nhau nỗ lực kiến thiết lại Đằng Long cốc càng thêm xinh đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.