Lúc này, số đông người đang hỗn chiến với nhau, trong đó tương đối rõ ràng nhất tập trung chủ yếu ở cao thủ hai phe.
Đầu tiên, Tuyết Sơn thánh tăng giao chiến với Bạch Đầu Thiên Ông, hai người ai nấy có sở học, thánh tăng toàn thân ánh vàng kim rực rỡ, dùng ánh Phật chí thánh mạnh mẽ áp chế Nghịch Thiên Pháp giới của Bạch Đầu Thiên Ông, tình thế hơi thuận lợi.
Cách đó vài trượng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghênh chiến với một lão già chừng sáu mươi tuổi, mặt mũi đen ngòm, Lạc Nhạn đao gặp phải trường kiếm khổng lồ của đối phương, hai bên có thể nói ngang tài ngang sức.
Thứ ba, Thiện Từ nghênh chiến Thiên Tàm, tình cảnh hai người hơi kỳ diệu. Theo tình hình giao chiến mà xét, Thiên Tàm dường như có phần sợ hãi Thiện Từ, luôn luôn vô tình tránh né hắn, điều này khiến Thiện Từ chiếm thượng phong, truy đuổi Thiên Tàm chạy khắp nơi tránh né.
Thứ tư, Vũ Điệp giao chiến với Ngốc Thiên Ông, tình thế hơi bất lợi, may mà có Phi Hiệp và Linh Hoa bên cạnh hỗ trợ, ba người liên thủ mới miễn cưỡng duy trì không bị bại.
Trận thứ năm, Thiên Tà tông Đông Quan Thành, Hạ Kiến Quốc và Lý Phong liên thủ nghênh chiến với Hoàng Kiệt của Cửu Hư, kết quả ba người bị thương không nhẹ, đang chống đỡ khó khăn, tùy lúc đều có thể bị đánh tan tành.
Nơi thứ sáu, Mạc Bắc Thiên Tinh khách, Tiết Phong, Đàm Thanh Ngưu ba người nghênh chiến Tuyết Nhân, Tiết Phong và Đàm Thanh Ngưu cùng bị trọng thương, may mắn Thiên Tinh khách thực lực kinh người, tạm thời còn có thể ổn định được.
Còn những người khác như Trần Phong, Đinh Vân Nham, Lâm Phàm đều bị trọng thương nằm trên mặt đất, vừa lợi dụng thời cơ khôi phục, vừa lo lắng nhìn chiến cục.
Ngoài ra có một số môn hạ đệ tử Đằng Long cốc hy sinh, thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, không động đậy chút nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Văn Tân và Giang Thanh Tuyết quát to một tiếng, nhanh chóng múa kiếm xuất kích, gia nhập vào chiến trường hỗn loạn.
Sở Văn Tân chọn lựa Hoàng Kiệt, điều này khiến Đông Quan Thành, Hạ Kiến Quốc, Lý Phong thở phào…
Giang Thanh Tuyết chọn lựa Tuyết Nhân, giảm bớt áp lực cho Mạc Bắc Thiên Tinh khách một cách hữu hiệu.
Đồng thời, sự xuất hiện của hai người cũng mang đến một tin tức, đó là viện binh đã đến, tình thế sắp sửa đảo chuyển. Vì thế, cao thủ Đằng Long cốc tinh thần hưng phấn, sĩ khí tăng vọt, triển khai phản kích toàn diện.
Sáu đại cao thủ xâm lấn ngầm thấy bất ổn, người rút lui đầu tiên chính là Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Hai người bọn họ trước đó biết thời gian cũng không còn nhiều, vì thế ôm lòng chuyển sang chỗ khác đánh người bị thương, khi phát hiện không ổn, lập tức chọn cách rời đi.
Nhưng tâm tư bọn họ, Triệu Ngọc Thanh đã sớm phát giác, đang ở trên không trung nghênh đón hai người bọn họ. Lúc này, Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như đồng thời xuất kích, hai người không hề dung tình, thế công mạnh mẽ bất ngờ đánh ra ngay khi Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao bay ra ngoài huyệt động, tất cả tập trung lên hai người, lập tức đánh rớt hai người từ không trung xuống hồ ở đáy cốc, cả hai cùng bị thương không nhẹ.
Mã Vũ Đào bên cạnh yên lặng, ánh mắt để ý đến nhân vật xuất hiện sau đó. Sau khi chờ đợi giây lát, cuối cùng chờ đến khi Ngốc Thiên Ông xuất hiện. Lúc này, Mã Vũ Đào tấn công bất ngờ, song chưởng với ánh sáng vàng kim rực rỡ ngưng tụ thành một cột sáng uy lực mạnh mẽ, đột nhiên đánh trúng vào người Ngốc Thiên Ông, lập tức đánh rớt lão ta.
Rên lên một tiếng, Ngốc Thiên Ông trong lòng rất giận, trước đây bản thân lão đã đại chiến khá lâu, tiêu hao không ít thực lực, hiện nay lại bị người đánh lén, thân thể bị thương không nói, tình cảnh càng thêm phần nguy hiểm, điều này sao không khiến lão cảm thấy tức tối?
Lơ lửng giữa không trung, Triệu Ngọc Thanh nhìn ba người trong hồ, hừ lạnh nói:
- Vài ngàn năm nay, còn chưa có người dám đến bổn cốc gây sự, các ngươi hôm nay dám làm, chắc chắn phải trả giá đắt.
Bạch Đầu Thiên Ông nhìn lên đầu, lạnh lẽo nói:
- Triệu Ngọc Thanh, không lâu sau, Ngũ Sắc Thiên Vực sẽ quét sạch Băng Nguyên, lúc đó xem thử Đằng Long cốc ngươi có thể chống cự được không. Ta khuyên ngươi hay là thức thời, sớm gia nhập vào Ngũ Sắc Thiên Vực, tương lai cũng tránh gặp kiếp nạn lớn.
Triệu Ngọc Thanh quát to:
- Câm miệng. Uổng cho ngươi là người sáng lập ra Tây vực Bạch Đầu sơn, bá chủ một phương năm xưa. Ngươi lại cam tâm làm chó săn cho Ngũ Sắc Thiên Vực, khiến người trong thiên hạ nhạo báng, để tiếng xấu đến vạn năm chăng?
Bạch Đầu Thiên Ông phản bác lại:
- Thức thời mới là người tuấn kiệt, ta làm vậy là thuận theo thiên ý, ngươi chớ có cứng đầu cứng cổ.
Phương Mộng Như hừ giọng nói:
- Sư huynh, chớ nói nhiều với hắn, giết liền là được.
Triệu Ngọc Thanh chần chừ một chút, khẽ nói:
- Ta tự có chừng mực, sư muội chớ vội.
Trong hồ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao quan sát địa hình chung quanh, truyền âm cho Bạch Đầu Thiên Ông:
- Bạch lão nhi, ta có thuật tuyết ẩn, có thể chạy đi, ngươi thì sao?
Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt nặng nề, khẽ nói:
- Đằng Long cốc này rất quỷ dị, ta lại không tìm được chút sơ hở nào.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao trầm ngâm nói:
- Như vậy, ta lôi kéo chú ý của bọn họ, ngươi tự mình suy nghĩ cách bỏ đi.
Bạch Đầu Thiên Ông gật khẽ, không hề phản đối.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao chuẩn bị một chút, sau đó quát to một tiếng, thân thể to lớn bắn thẳng lên trời, Lạc Nhạn đao trong tay đột nhiên múa lên, làn đao đỏ rực bá khí ngùn ngụt cùng với đao khí nóng bỏng không gì ngăn được công kích thẳng đến Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Mã Vũ Đào.
Thấy thế, Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hơi biến, dường như hơi do dự.
Phương Mộng Như bật cười lạnh một tiếng, tay phải đảo chuyển, lòng bàn tay gió băng đột nhiên xuất hiện cùng với sức mạnh huyền băng vạn năm đánh thẳng đến Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Lúc này, Triệu Ngọc Thanh đột nhiên nói:
- Sư muội, không được như vậy.
Phương Mộng Như sửng người, vừa thu gió băng lại, vừa hỏi:
- Sư huynh, sao lại ngăn cản?
Triệu Ngọc Thanh tùy tiện múa chưởng đánh ra, chỉ thấy rồng bay trong biển mây ánh sáng lóng lánh ngăn ngay đầu của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, đồng thời giải thích:
- Lão ta xưng là Tuyết Ẩn, có thể thấy là ẩn mình trong tuyết được. Một chiêu này của muội chắc chắn là giúp lão ta rất lớn. Ngoài ra …như …
Còn đang nói, một chiêu của Tuyết Ẩn Cuồng Đao sắc bén gặp phải một chưởng của Triệu Ngọc Thanh, hai luồng sức mạnh lập tức kích hóa, phát nổ kinh người.
Đến lúc đó, một đao của Tuyết Ẩn Cuồng Đao phát xuất bị vụ nổ ảnh hưởng, một bộ phận lớn bị chưởng lực của Triệu Ngọc Thanh hóa giải, còn lại một bộ phận xông qua được vầng mây sáng, bắn thẳng lên bầu trời của Đằng Long cốc.
Mã Vũ Đào thấy vậy, phất tay đánh một chưởng, hào quang màu vàng kim ảo hóa thành một tượng Phật vàng ngăn ngay trước mặt Tuyết Ẩn Cuồng Đao, không cho lão ta xông lên được.
Lúc này, Ngốc Thiên Ông dường như nhìn thấy được cơ hội, Kinh Thần thương trong tay đâm thẳng lên trời cao, phát ra một luồng kình khí sắc bén, chớp mắt đã hóa thành một con chim ưng đen với khí lệ sát vượt qua phòng tuyến của Mã Vũ Đào, bắn thẳng đến trời cao.
Ở cửa Đằng Long cốc, Điền Lỗi thấy vậy, lập tức cười lạnh một tiếng, tay phải nắm chắc thành quyền đột nhiên đánh ra, phát xuất một cột sáng màu đỏ rực, vừa hay nghênh đón ngay con ưng đen bay đến.
Tức khắc, ánh sáng đỏ đen gặp nhau, sức mạnh lũy kế chớp mắt đã gia tăng đến một điểm giới hạn, từ đó phát nổ, lập tức đánh nát một quyền của Điền Lỗi, dư lực tiếp tục tiến lên gặp phải kết giới phòng ngự của Hàn Hạc.
Lại nói Bạch Đầu Thiên Ông, lão ngay khi Tuyết Ẩn Cuồng Đao phát động thế công, đã ngầm chuẩn bị nghĩ cách thoát đi. Đến khi phát hiện được cử động của Ngốc Thiên Ông, Bạch Đầu Thiên Ông đột nhiên trong đầu phát sinh ý niệm, thân thể chớp mắt hóa thành ánh sáng trở nên một điểm sáng nhỏ bé, bám vào Kinh Thần thương của Ngốc Thiên Ông.
Lúc này, Ngốc Thiên Ông cũng hóa thân thành điểm sáng, nguyên thần bám vào trên thân thương, phát động một chiêu cực mạnh, dùng Kinh Thần thương khí thế sắc bén không đỡ nổi, trước sau xuyên qua phòng ngự của Mã Vũ Đào và Điền Lỗi, xông đến tầng cuối cùng liền gặp phải kết giới do Hàn Hạc bố trí.
Đến đây, Ngốc Thiên Ông đã sức cùng lực kiệt, lão đỡ thẳng một quyền của Điền Lỗi nên bị trọng thương, lại thêm bị Mã Vũ Đào đánh lén, thân thể đã đến mức cực hạn, căn bản không sao vượt qua được kết giới phòng ngự của Hàn Hạc.
Nhưng đúng lúc đó, Bạch Đầu Thiên Ông đang ẩn mình trên thân thương, để có thể thoát được liền giúp Ngốc Thiên Ông một chút sức lực, khiến cho hào quang Kinh Thần thương rực lên, lập tức đâm xuyên qua phòng ngự của Hàn Hạc, thân thương bắn thẳng lên tầng mây, chớp mắt đã không còn thấy hình bóng nào cả.
Hàn Hạc hơi kinh ngạc, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Điền Lỗi vọt miệng hỏi:
- Quái lạ, tên quái này sao lại có thực lực đáng sợ như vậy?
Cũng đúng lúc đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao sau khi phát giác Bạch Đầu Thiên Ông không còn, lập tức chuyển biến chiến thuật, thân thể dời ngang vài trượng, áp vào mặt đá dựng đứng, thân thể lập tức biến mất.
Mã Vũ Đào thấy vậy, rất kinh ngạc, lập tức truy đuổi đến, đáng tiếc đã không tìm thấy chút khí tức nào của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói:
- Không cần phải tìm kiếm, đây là tuyệt kỹ Tuyết Ẩn Vô Ngân vô cùng quái dị của lão ta.
Phương Mộng Như khẽ lẩm bẩm:
- Sư huynh, Bạch Đầu Thiên Ông đó cũng không còn thấy nữa.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ta biết rồi, lão ẩn mình trên chuôi trường thương của Ngốc Thiên Ông.
Phương Mộng Như nghi hoặc nói:
- Sư huynh nếu đã biết, vì sao lại không ngăn cản vậy?
Triệu Ngọc Thanh liếc bà, nhẹ giọng nói:
- Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao này thực lực kinh người, cái chúng ta thấy được hiện nay hoàn toàn không phải thực lực thật sự của bọn họ.
Phương Mộng Như ngạc nhiên nói:
- Không có khả năng đó.
Triệu Ngọc Thanh thở dài nói:
- Ta cũng hy vọng không phải vậy, nhưng theo truyền ngôn năm xưa, Bạch Đầu Thiên Ông được liệt vào một trong chín đại cao thủ đương thời, uy danh của lão còn cao hơn địa vị của sư muội ở trung thổ, muội cho là lão có bản lĩnh này sao? Thêm nữa, ba ngàn ba trăm năm trước, Tu Chân giới lúc đó và bây giờ không giống nhau, có thể vinh danh vào một trong chín đại cao thủ, Bạch Đầu Thiên Ông tuyệt đối có thực lực kinh thế hãi tục.
Phương Mộng Như nghi hoặc nói:
- Theo tình hình trước mắt, nếu lão ta thật sự lợi hại như vậy, sao lại nhẫn nhịn mọi nơi, điều này thật sự là không hợp đạo lý.
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:
- Bạch Đầu Thiên Ông người này tâm cơ thâm trầm, không phải cuồng ngạo như Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Lão luôn ẩn giấu thực lực, ta phỏng chừng có hai khả năng. Thứ nhất, lão và Ngũ Sắc Thiên Vực bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng vì một loại nguyên nhân nào đó, lão không dám biểu lộ ra ngoài. Thứ hai, thực lực của lão bị hạn chế, có khả năng bị một người nào đó phong ấn một phần sức mạnh, vì thế mới xảy ra tình hình như hiện nay.
Phương Mộng Như nghe xong liền chìm vào trầm tư, suy đoán của Triệu Ngọc Thanh tuy hoang đường nhưng không phải là không thể. Nhưng bà còn không tiện nói thẳng ra điều đó mà thôi.