Thiên Lân nghe vậy, cười cười thức thời, ôm Hoa Hồng và Mẫu Đơn xì xào chuyện vãn, thừa dịp bồi dưỡng cảm tình của hai cô, không để ý gì đến những người chung quanh. Thấy vậy, mọi người đều cảm thấy tức giận, ngoại trừ Thanh Ảnh Huyền Tôn điềm đạm trầm tĩnh ra, những người khác đều quay đầu chung quanh, nhất thời hẻm núi phủ tuyết yên lặng đến nghe được tiếng tuyết rơi. Tình hình này hơi quỷ dị, không phù hợp với bình thường.
Theo lý thuyết thì Ngốc Thiên Ông, Tam Dực thánh sứ rõ ràng có sợ hãi Thanh Ảnh Huyền Tôn, vì sao lúc này lại không hề rời đi? Bởi sợ tạo nên chú ý của Thanh Ảnh Huyền Tôn hay còn có mục đích khác? Tây Bắc Cuồng Đao dường như biết được lai lịch của Thanh Ảnh Huyền Tôn, xem bộ dáng y âm trầm, rõ ràng cũng không bình thường, y dường như không có ân oán với Thanh Ảnh Huyền Tôn, vì sao lại ở nơi này? Còn Hoàng Kiệt, y đến cũng có phần thần bí. Y phát giác nơi này khác thường nên muốn tìm hiểu một chút hay là muốn đến gặp Thanh Ảnh Huyền Tôn?
Trong yên lặng, Thiên Lân rõ ràng đắc ý vô cùng, hắn hai tay ôm hai tuyệt thế mỹ nhân, nhỏ to thân mật với hai cô, mũi ngửi thấy mùi hương say lòng khác nhau trên người hai cô, trong lòng bay bổng như trong cõi tiên, thỏa mãn vô cùng. Hoa Hồng Đỏ giữ nguyên sự lạnh lùng và cao ngạo của nàng, tuy biết Thiên Lân có chiếm chút tiện nghi nhưng lại thản nhiên bất động, giữ nguyên khí chất độc đáo của nàng. Lam Mẫu Đơn tính cách hơi tùy tiện một chút, nàng dường như đọc được tâm địa méo mó của Thiên Lân, biết hắn muốn một mũi tên bắn trúng hai con chim, nhưng trong tình hình trước mắt, nàng lại không hề phơi bày chuyện đó mà dùng một loại phương thức sủng ái để dung túng dục vọng và đắc ý của Thiên Lân.
Thời gian trôi qua trong âm thầm.
Khi hai luồng khí tức to lớn đến gần, mọi người mới quay đầu cùng nhau nhìn về phía chân trời. Theo cảm ứng của mọi người, hai luồng khí tức này hơi khác biệt, từ hai phía bay đến, một trước một sau cách biệt không quá xa. Rất nhanh, luồng khí tức thứ nhất đến gần, mọi người nhìn cẩn thận thì thấy đó là một lão già tóc bạc, chính là Bạch Đầu Thiên Ông. Thấy lão, Hoa Hồng Đỏ và Lam Mẫu Đơn phản ứng khá mạnh, lập tức thoát khỏi lòng của Thiên Lân, trong mắt toát ra tia nhìn lạnh lẽo. Thiên Lân hơi cảnh giác, một Tuyết Ẩn Cuồng Đao thiếu chút nữa lấy đi mạng hắn, hiện nay đổi thành Bạch Đầu Thiên Ông, nếu lại đánh nhau nữa, phỏng chừng Thiên Lân cũng không chiếm được chút tiện nghi.
Quét mắt qua mọi người ở trong hẻm núi tuyết phủ, Bạch Đầu Thiên Ông dừng lại một chút ở Hoa Hồng và Mẫu Đơn, sau đó quay qua Thanh Ảnh Huyền Tôn, khuôn mặt mơ hồ có vài phần kinh ngạc, khẽ giọng nói:
- Ngươi là …
Thanh Ảnh Huyền Tôn nhìn Bạch Đầu Thiên Ông, điềm nhiên nói:
- Cố nhân gặp gỡ, lại không biết nhau. Xem ra sinh hoạt ở Dị giới đã khiến ngươi quên rất nhiều chuyện trần thế.
Bạch Đầu Thiên Ông cau mày cất tiếng:
- Cố nhân, ngươi … lẽ nào … là ngươi!
Biến hẳn sắc mặt, Bạch Đầu Thiên Ông đột nhiên mở to mắt, toàn thân ngập tràn một tình cảm kỳ lạ.
Thanh Ảnh Huyền Tôn điềm nhiên đáp:
- Xem ra ngươi đã nhớ đến cố nhân.
Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt phức tạp, hỏi tiếp:
- Ngươi đến nơi này, không biết có chuyện gì?
Thanh Ảnh Huyền Tôn nói:
- Theo tâm mà đi, thiên hạ đi được. Đến nơi này bởi vì ở đây có một thứ ta muốn tìm kiếm.
Bạch Đầu Thiên Ông dường như hiểu được câu nói của bà, khẽ khàng nói:
- Thứ bà muốn tìm thì người khác cũng tìm kiếm. Phỏng chừng đến lúc đó sẽ phát sinh một số chuyện không được thoải mái.
Thanh Ảnh Huyền Tôn cười nói:
- Nếu niệm tình cũ, bổn tôn có thể mở ra một mặt, nếu không niệm tình xưa, bổn tôn tự nhiên lục thân cũng không nhận. Chọn lựa như thế nào, là ở trong lòng. Ngươi tốt nhất tìm chút thời gian suy xét.
Nói rồi ngửng đầu nhìn trời bởi vì luồng khí tức còn lại cũng đã đến gần.
Bạch Đầu Thiên Ông không nói, ngửng đầu nhìn lên trời, cùng mọi người chờ đợi vị khách sắp đến trong chốc lát.
Chớp mắt, ánh sáng lóe lên, bóng người mờ hiện. Một người đàn ông nửa trắng nửa đen xuất hiện ở trên tầng không của hẻm núi tuyết phủ, trên khuôn mặt nửa trắng nửa đen, mắt trái mở còn mắt phải nhắm chặt, khiến người ta cảm thấy quái dị.
Nhìn người đến, Tây Bắc Cuồng Đao, Ngốc Thiên Ông, Tam Dực thánh sứ đều cảm thấy ngạc nhiên, ai nấy cùng la lên:
- Ngươi là ai?
Hoàng Kiệt hai mắt khép hờ, nghi hoặc nói:
- Khí tức trên người của ngươi có phần quen thuộc, thật ra ngươi là ai?
Bạch Đầu Thiên Ông, Lam Mẫu Đơn, Hoa Hồng Đỏ vẻ mặt hơi biến đổi, ai cũng cảm ứng được khí lệ sát trên người mới đến, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, liên tục chăm chú quan sát người này. Thiên Lân thấy hình dạng như vậy liền biết lão chính là người dị biến từ Vô Tướng khách – Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên, lập tức không khỏi ngầm quan sát, phát hiện Hắc Bạch Điên này quả thật tên đúng như người, cũng không biết Phật nhãn lão cứ nhắm tịt lại thật ra có quái dị thế nào đây.
Thanh Ảnh Huyền Tôn luôn luôn trấn tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Hắc Bạch Điên thì cũng hơi kinh ngạc, trầm giọng nói:
- Tử Vong thành chủ, không ngờ ngươi cuối cùng cũng quay lại nhân gian.
Hắc Bạch Điên quét mắt qua mọi người, dừng lại ở Thanh Ảnh Huyền Tôn, hơi bất ngờ lên tiếng:
- Bổn thành chủ cũng không ngờ sau nhiều năm lại gặp được ngươi ở nơi này.
Thanh Ảnh Huyền Tôn chăm chú nhìn Hắc Bạch Điên, trầm ngâm nói:
- Nhìn khí sắc của ngươi không tốt, dường như còn chưa hồi phục hoàn toàn. Hôm nay đến đây, ngươi muốn làm thế nào?
Hắc Bạch Điên vì vẻ mặt trắng đen phân minh, khiến người ta nhất thời không nhìn quen được, vì thế sự biến hóa vẻ mặt của lão cũng khó mà nắm bắt dễ dàng, cũng như khó mà nhìn được khí sắc của lão tốt hay xấu. Lúc này, thấy Thanh Ảnh Huyền Tôn nói ra, mọi người mới mơ hồ hiểu được một chút, nhưng lại biết cũng không để làm gì. Thật ra, Thanh Ảnh Huyền Tôn nói rõ tình trạng thân thể của Hắc Bạch Điên cũng là một loại ám chỉ vô hình, đồng thời là một loại uy hiếp, dụng ý nhắc nhở Hắc Bạch Điên, không cho lão làm càn trước mặt Thanh Ảnh Huyền Tôn.
Đối với chuyện này, Hắc Bạch Điên trong lòng tự biết, nhưng lại không vui, lạnh lùng nói:
- Có ngươi ở đây, ta há có thể không đến nhìn một cái sao?
Thanh Ảnh Huyền Tôn điềm nhiên đáp:
- Ý tốt ta xin nhận, thành chủ quay lại nhân gian là chuyện đáng vui đáng mừng, ta cũng phải tặng một tiếng chúc mừng mới đúng.
Hắc Bạch Điên hừ giọng nói:
- Thân thể ta không tốt, sợ là không chịu đựng nổi, hay là xin cáo từ đi trước.
Nói rồi lóe lên đi liền, chớp mắt đã không còn thấy tung tích.
Thanh Ảnh Huyền Tôn ánh mắt khẽ dời sang Thiên Lân rồi hỏi:
- Người ngươi nói trước đây có phải là vị Tử Vong thành chủ này chăng?
Thiên Lân đáp:
- Không sai, chính là người này. Hắn vốn có tên là Vô Tướng khách, hai ngày trước mới đột nhiên biến hóa khác thường, trở thành hình dạng như vậy. Nghe ra Huyền Tôn dường như hiểu rất rõ, không biết có thể giảng giải một lượt không, cũng để cho chúng ta được tăng thêm một phần kiến thức.
Câu nói của Thiên Lân khiến Hoàng Kiệt, Tây Bắc Cuồng Đao hơi kinh ngạc. Bọn họ căn bản chưa từng ngờ được Hắc Bạch Điên lại là do Vô Tướng khách biến hóa mà thành.
Thanh Ảnh Huyền Tôn thấy Thiên Lân hỏi vậy, hơi trầm ngâm một chút rồi mở miệng trả lời;
- Liên quan đến chuyện của Tử Vong thành chủ, ta có nghe sơ qua, nhưng lại không tiện nhắc đến sau lưng hắn. Sau này có dịp ta sẽ tự cho ngươi biết.
Thiên Lân nghi hoặc nói;
- Bây giờ ở đây thì sao?
Thanh Ảnh Huyền Tôn cười nói:
- Ngươi không phải đã chờ đợi mấy ngày rồi sao? Bây giờ sao lại không chờ được rồi?
Thiên Lân cười ha hả nói:
- Ta vốn cho là Huyền Tôn và Tử Vong thành chủ hai kẻ mạnh gặp nhau, sẽ có một phen kịch chiến. Đến lúc đó ta thừa cơ chạy đi, không phải là hay sao? Ai ngờ Huyền Tôn nói một câu đã dọa Tử Vong thành chủ bỏ chạy, ta sau này còn có cơ hội sao?
Thanh Ảnh Huyền Tôn hừ giọng nói:
- Chớ có tỏ ra thông minh miệng lưỡi trước mặt bổn tôn, chút tâm tư đó của ngươi thì ta hiểu rõ mồn một. Bây giờ ở đây những người phải đến đã đến rồi, hay là nói sang chuyện chính đi.
Thiên Lân đảo tròn mắt, liếc những người khác im lặng không nói, hỏi lại:
- Chuyện chính mà Huyền Tôn nhắc đến, không biết là chuyện thế nào đây?
Thanh Ảnh Huyền Tôn liếc chung quanh, giọng hơi thần bí nói:
- Nơi đây nhiều người như vậy, có một số đến xem náo nhiệt, nhưng có một số người không phải vậy.
Thiên Lân liền nhìn thấu được, cười nói:
- Ta hiểu rõ rồi, mọi người đến nơi này hẳn còn có mục đích khác. Nhưng ta không hiểu rõ lắm, có Huyền Tôn ở đây, những người này vẫn không muốn đi, thật ra là thứ gì mà hấp dẫn người ta vậy?
Thanh Ảnh Huyền Tôn lạnh lùng nói:
- Điều đó phải hỏi một số người mới biết vì sao lại như vậy.
Thiên Lân không hiểu, ánh mắt quét qua Bạch Đầu Thiên Ông, Hoàng Kiệt, Ngốc Thiên Ông, Tây Bắc Cuồng Đao, Tam Dực thánh sứ, thấy bọn họ tấc cả đều không chút biểu hiện, trong lòng không khỏi nghi hoặc, trong năm người này có mấy người đến xem náo nhiệt, có mấy người có mục đích khác đây?
Trong hẻm núi tuyết phủ, lúc này lại chìm trong yên lặng. Mọi người ai nấy trầm ngâm, không thấy chút khác biệt nào, dường như đều đang cố sức che dấu.
Hoa Hồng Đỏ thấy vậy, hừ khẽ nói:
- Các ngươi ở nơi này còn âm hiểm hơn chúng ta, từng người đều chính tà quái lạ, che giấu bản thân rất sâu sắc.
Thiên Lân khuyên:
- Hoa Hồng chớ chấp nhất với bọn họ như vậy, người càng có tâm cơ thâm trầm, thì sống càng mệt mỏi, càng không được vui vẻ.
Lam Mẫu Đơn cảm thán nói:
- Người thế nhân đều hiểu rõ đạo lý này, nhưng đều thích cố làm ra vẻ thâm trầm.
Thanh Ảnh Huyền Tôn nói:
- Trên thế gian nếu không như vậy, làm gì có tranh đấu, làm gì có kích thích, có khác biệt gì nhau đâu?
Hoa Hồng Đỏ hừ giọng nói:
- Ngươi càng không phải thứ tốt lành gì, chớ có nói đến bọn họ.
Thanh Ảnh Huyền Tôn vẻ mặt lạnh lẽo, quát lên:
- Làm càn. Ngươi dám chống đối bổn tôn lần nữa, ta sẽ tiêu diệt ngươi trước hết.
Thiên Lân nghe vậy vội kéo Hoa Hồng Đỏ, khuyên bảo:
- Chớ kích động, nàng thấy mọi người đều bất động, nếu chúng ta động thủ thì không phải giúp cho người khác sao.
Hoa Hồng Đỏ giận dữ nói:
- Thiên Lân ngươi tránh ra, Hắc Trì Huyết Mân ta còn chưa đến nỗi cảm thấy sợ người ta, ta muốn xem thử thật ra cô ta có bản lĩnh to lớn đến thế nào.
Thiên Lân thấy nàng nổi giận, không ngừng rút tay ra, hắn đành dùng sức hai tay, ôm chặt nàng vào lòng, hai người lại tiếp xúc thân mật. Điều này khiến Hoa Hồng Đỏ sửng người, dường như sự đụng chạm thân thể phân tán sức chú ý của nàng, lập tức dời ánh mắt nhìn Thiên Lân, vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng hắn.
Thiên Lân ôm chặt lấy nàng, cảm nhận thân thể mềm mại đầy co giãn, vừa không khỏi rung động, vừa vội nói:
- Không đáng gì hành động theo cảm tính. Nàng thấy tên da trâu Bạch Đầu Thiên Ông đó còn ngoan ngoãn ở bên cạnh không hó hé, nàng hà tất phải chạy ra sính cường làm gì?