Hoa Hồng Đỏ nghe vậy, cũng không biết Thiên Lân nói thật hay giả, nhưng lại không giằng co nữa, nhu thuận tựa vào lòng hắn, trái tim trong ngực nhảy múa, ngượng ngùng và hoảng hốt khó hiểu.
Thừa dịp này, Thiên Lân đưa tay vào trong lòng âm thầm lấy cái kính thần bí ra, dùng ý thức quan sát tình trạng của nó, còn mắt lại nhìn Huyền Tôn khẽ lẩm bẩm.
Lam Mẫu Đơn hơi thất vọng, tuy phát hiện hành vi của Thiên Lân hơi kỳ quái, nhưng trong lòng lại có thất vọng không xua đi được.
Tây Bắc Cuồng Đao và Ngốc Thiên Ông yên yên lặng lặng quan sát, vẻ mặt không chút thay đổi.
Thanh Ảnh Huyền Tôn hơi cau mày, dường như đang thăm dò tình trạng của Thiên Lân, nhưng lại bị một luồng sức mạnh kỳ dị trên người Hoa Hồng Đỏ phân tán sức chú ý.
Như vậy, giữa sân tạm thời xuất hiện yên lặng, mọi người ai cũng không nói gì, âm thầm chờ đợi câu chuyện phát triển.
Đột nhiên, thân thể Thiên Lân chấn động, nhanh chóng cất giữ cái kính vào trong lòng, không khỏi tự động nắm chặt tay trái Hoa Hồng Đỏ.
Chuyện này khiến Hoa Hồng Đỏ lập tức tỉnh lại, nhẹ giọng nói:
- Thiên Lân, ngươi làm sao vậy, không sao chứ?
Buông tay ra, Thiên Lân ánh mắt kỳ quái nhìn Thanh Ảnh Huyền Tôn, nói với Hoa Hồng Đỏ và Lam Mẫu Đơn:
- Nơi này xem ra không quá tốt lành, các tỷ trước hết hãy rời khỏi nơi này.
Lam Mẫu Đơn dường như nhìn thấu được tâm ý của Thiên Lân, tiến lên nắm lấy cánh tay của hắn, trầm giọng nói:
- Không được, muốn đi thì cùng đi. Người đàn bà này cho dù quỷ dị, nhưng ta và Hoa Hồng nếu mang ngươi đi, cô ta còn chưa ngăn được chúng ta.
Hoa Hồng Đỏ nói:
- Chỉ cần ta và Mẫu Đơn liên thủ, tuyệt đối có cơ hội đánh người này trọng thương.
Thiên Lân thấy hai cô gái quan tâm bản thân như vậy, trong lòng rất cao hứng, cười nói:
- Đừng nghĩ sai, ta để hai tỷ đi là không nói ta muốn giao đấu với cô ta, các tỷ chớ quá lo lắng. Thật ra ta nói nơi này không tốt lành, bởi vì ta phát hiện nơi này người đã quá nhiều rồi, sớm muộn sẽ xuất hiện tình huống …
Hoa Hồng Đỏ quát lên:
- Chớ có tỏ ra thông minh, chút tâm tư quỷ quái của ngươi không lừa được chúng ta đâu.
Thiên Lân cười khổ nói:
- Ta không hề lừa tỷ, nơi này lập tức sẽ xuất hiện nhân vật mới, lúc đó tình hình sẽ càng thêm phần phức tạp.
Hoa Hồng Đỏ không tin, chỉ cho Thiên Lân muốn ép nàng rời đi.
Nhưng lúc này, Thanh Ảnh Huyền Tôn lại mở miệng:
- Thiên Lân nói không sai, lát nữa nơi này thật sự sẽ xuất hiện liên tiếp một số nhân vật ly kỳ cổ quái.
Lam Mẫu Đơn nghe vậy, chất vấn:
- Nói như vậy, ngươi chọn lựa nơi này là đã sớm có dự mưu rồi?
Thanh Ảnh Huyền Tôn điềm nhiên nói:
- Bổn tôn tùy ý đi lại, đến Băng Nguyên sao lại không có người nghênh đón?
Hoa Hồng Đỏ khinh thường hừ một tiếng, hơi không tin.
Thiên Lân lại cười nói:
- Huyền Tôn không ngại ngàn dặm đến đây, ta đại biểu cho Băng Nguyên tự nhiên là hoan nghênh chào đón. Nhưng hiện nay Ngũ Sắc Thiên Vực nhiều lần sinh sự, Huyền Tôn thân phận tôn quý, có phải là giữa đường thấy bất bình nên ra tay chính nghĩa, trước hết đuổi sạch những người thuộc dị giới không?
Thanh Ảnh Huyền Tôn cười nhẹ nói:
- Thiên Lân, tâm ý của ngươi cũng không nhỏ, dám đem chuyện chính đổ lên người bổn tôn rồi.
Thiên Lân cố làm ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Huyền Tôn mới đến Băng Nguyên, còn chưa hiểu rõ tình thế nơi này. Băng Nguyên hiện nay vô cùng hỗn loạn, nếu Huyền Tôn không ra tay trợ giúp, sợ là cũng rất bất lợi cho bản thân Huyền Tôn.
Tỳ nữ Tiểu Ngọc quát lên:
- Nói bậy. Chủ ta đi khắp thiên hạ, ai là người dám chọc vào.
Thiên Lân nhún vai, không cho như vậy nói:
- Mở to mắt đương nhiên không dám chọc, nhưng gặp phải một số người không mở to mắt thì khó mà nói lắm.
Tiểu Ngọc quát to:
- Trước mặt chủ ta ai dám không mở to con mắt?
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Không nhất định là như vậy. Như Ngũ Sắc Thiên Vực, bọn họ muốn thống nhất thiên hạ, phàm là người chống lại đều giết sạch không tha. Cửu U nhất mạch, nghe nói sức mạnh có nguồn từ trời đất, nhưng không thấy để Huyền Tôn vào trong mắt. Còn có Cửu Hư nhất mạch gì đó tự hào là chí tôn trời đất, giọng điệu thì vô cùng kinh người. Lại thêm xuất hiện một số nhân vật khác nữa, những người này ở cùng một chỗ, phỏng chừng Huyền Tôn cũng không chống được.
Tiểu Ngọc sửng người, nhìn Thanh Ảnh Huyền Tôn, dường như muốn nói gì đó lại bị Thanh Ảnh Huyền Tôn phất tay ngăn lại.
Chăm chú nhìn Thiên Lân, Thanh Ảnh Huyền Tôn hỏi:
- Câu cuối cùng ngươi nhắc đến một nhân vật mới xuất hiện, không biết là người nào mà có thể khiến ngươi so sánh cùng với Cửu U Minh Giới?
Thiên Lân chần chừ nói:
- Người này, nghe nói … ồ … có người đến rồi.
Giọng điệu chuyển biến, Thiên Lân đổi chủ đề, có ý giữ vẻ thần bí.
Mọi người nghe nói đều quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy một con lốc xoáy khổng lồ đang gào thét xông đến, mang theo gió tuyết ngập trời, khiến người ta cảm thấy khí thế nuốt trọn núi sông.
Ngốc Thiên Ông thấy vậy, hơi cau mày, Tây Bắc Cuồng Đao vẻ mặt bình tĩnh.
Thanh Ảnh Huyền Tôn hừ khẽ một tiếng, dường như biết là ai, vẻ có mấy phần chán ghét và không thích, Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ mới đến Băng Nguyên, còn chưa biết rất nhiều người, vì thế chỉ yên yên lặng lặng chăm chú nhìn.
Giây lát sau, cơn lốc xoáy đến gần, thế đi không dừng, xem ra muốn xông thẳng đến, lúc đó chẳng phải sẽ cuốn tung lấy mọi người?
Cho là như vậy, Hoa Hồng Đỏ và Lam Mẫu Đơn ngầm cảnh giác, Thiên Lân lại không chút kinh ngạc, ngược lại còn đưa mắt nhìn Thanh Ảnh Huyền Tôn, xem thử cô ta có phản ứng thế nào.
Chớp mắt, cơn lốc xoáy đến gần hẻm núi phủ tuyết, tiếng kêu kỳ lạ chói tai chấn nhiếp lòng người, khiến người ta hãi hùng khiếp vía đến không rét mà run.
Nhưng đúng lúc này, tỳ nữ Tiểu Ngọc của Thanh Ảnh Huyền Tôn đột nhiên phất cánh tay ngọc, cây tỳ bà trong lòng truyền ra một chuỗi âm thanh êm tai cùng với sức mạnh huyền diệu không nói ra được, chớp mắt đã đánh nát nhanh chóng cơn lốc xoáy đường kính vài trượng, dài đến vài trăm trượng.
Chiêu thức ấy huyền diệu nhẹ nhàng mà rất nặng, xem ra vô cùng bình thường nhưng uy lực lại quả thực kinh thế hãi tục, khiến Thiên Lân chấn động rất lớn, và cũng rất hiếu kỳ với tu vi của Tiểu Ngọc.
Thật ra hai tì nữ bên mình vị Huyền Tôn này tu vi đã đạt đến cảnh giới nào rồi, một chiêu tùy ý lại có uy lực đến như vậy.
Lúc này, Tây Bắc Cuồng Đao và Ngốc Thiên Ông cũng nặng nề sắc mặt, Hoa Hồng Đỏ và Lam Mẫu Đơn trầm ngâm không nói, ai cũng bị sự kiện này làm cho kinh hãi, ánh mắt nhìn vào chỗ cơn lốc biến mất, liền phát hiện một quái nhân ba cánh, đang ngạc nhiên lơ lửng trên không trung, vẫn không nhúc nhích phảng phất như mất hồn.
Thiên Lân thôi suy tư, liếc Tam Dực thánh sứ, điềm nhiên nói:
- Phong thần giá lâm, không tiếp đón từ xa, quả thật là thất lễ.
Tam Dực thánh sứ tỉnh táo lại, ngượng ngùng nhìn mọi người, hơi giận dữ nói:
- Tiểu tử, chớ có dùng ngôn từ châm chọc, xem tình hình ngươi ở nơi này cũng không được tốt.
Thiên Lân cười nói:
- Câu này sai rồi. Ngươi nhìn ta, trái ôm phải ấp, ở dưới cánh hoa hưởng phúc bất tận cùng người, thế gian mấy người so được?
Còn đang nói, Thiên Lân nửa thật nửa giả kéo Hoa Hồng và Mẫu Đơn đến bên mình, thân thiết ôm lấy hai người.
Hiểu rõ tâm tư quỷ kế của Thiên Lân, Mẫu Đơn không để ý, ngược lại Hoa Hồng hơi không được tự nhiên, quay đầu nhìn sang bên giống như còn có chút bất hòa với Mẫu Đơn.
Tam Dực thánh sứ thấy vậy, vừa tức vừa nóng, giận dữ nói:
- Tiểu tử ngươi chết đến nơi mà ham sắc chưa đổi, ta thấy ngươi không có phúc hưởng thụ, xuống địa ngục để thụ hưởng với ác quỷ.
Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, mắng:
- Thật là ác độc, coi chừng ta làm thịt ngươi để làm đồ nhắm.
Thanh Ảnh Huyền Tôn lạnh lẽo nói:
- Đủ rồi, không cần làm trò trước mặt ta nữa. Thiên Lân, ngươi hãy tiếp tục trả lời câu hỏi vừa rồi của ta.
Thiên Lân cười ha hả nói:
- Huyền Tôn hà tất phải nóng lòng, thật ra vận khí nói tốt, người mà ta nói đến chút nữa không chừng đều sẽ gặp được, mọi người trực tiếp tâm sự không phải càng tốt hơn sao?
Thanh Ảnh Huyền Tôn đảo tròn mắt, trầm ngâm nói:
- Ngươi đang kéo dài thời gian?
Thiên Lân lắc đầu trả lời:
- Không ta, ta chờ đợi thời cơ. Hôm nay, xem ra nơi này có một sự trọng đại hiếm có, mọi người sao không chờ đợi một lúc, đợi mọi người đến đông đủ mới làm rõ hết thảy, không phải càng có ý tứ hơn sao?
Thanh Ảnh Huyền Tôn hừ giọng nói:
- Ngươi bày trò không ít, nhưng ngươi thật sự thấy rằng sẽ chiếm được tiện nghi?
Thiên Lân tự phụ nói:
- So với ba người còn lại nơi này, ta nghĩ ta ít nhiều chiếm được chút tiện nghi, không phải vậy sao?
Thanh Ảnh Huyền Tôn nói:
- Cũng khó nói, bọn họ bất quá chỉ là hạng nhãi nhép, xấu xí, nhưng ngươi lại bị người chú ý. Mà càng được người chú ý thì càng nguy hiểm vô cùng.
Thiên Lân không thèm để ý nói:
- Không có nguy hiểm, sao kích thích được? Ngươi không trải qua ngăn trở, làm sao có thể tiến lên được?
Thanh Ảnh Huyền Tôn dường như tán thưởng Thiên Lân, gật đầu nói:
- Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến ngươi được người chú ý.
Dứt lời, Thanh Ảnh Huyền Tôn lơ đãng liếc về chân trời, điềm nhiên nói:
- Nếu đến rồi, sao không xuất hiện? Lẽ nào trước mặt bổn tôn ngươi còn núp được sao?
Câu này hơi cuồng vọng, nhưng với biểu hiện của bà ta hiện nay, lại là phụ trợ thêm cho thân phận.
Không trung, ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện.
Chỉ thấy Hoàng Kiệt lơ lửng giữa không trung, ánh mắt kinh ngạc nhìn Thanh Ảnh Huyền Tôn, ngạc nhiên nói:
- Ngươi là ai, sao có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra được nơi ta ẩn thân?
Thanh Ảnh Huyền Tôn điềm nhiên nói:
- Bổn tôn là ai, sau này sẽ biết. Bây giờ ngươi hãy báo tên đi, tỏ thân phận ra.
Thiên Lân nghe vậy, không chờ Hoàng Kiệt mở miệng, liền cướp lời trước:
- Huyền Tôn à, người này hiệu xưng là một trong Cửu Hư lệnh sứ dưới chân của Thiên Địa Chí Tôn, hạng cao nhất của Cửu Hư nhất mạch, tên là Hoàng Kiệt. Huyền Tôn cũng nên cẩn thận, người này rất không đơn giản, sở trường lớn nhất là đánh lén người ta sau lưng.
Hoàng Kiệt rất giận, quát lên:
- Câm miệng. Ngươi hủy diệt danh dự của ta ngay trước mặt ta, cẩn thận ta giết chết ngươi đó.
Thiên Lân khinh thường nói:
- Giết ta? Thế thì ngươi hãy hỏi Huyền Tôn trước đã. Bà ta nói muốn tìm ta tính sổ. Hiện giờ bà ta còn chưa động thủ, ngươi còn dám đi trước một bước sao?
Lam Mẫu Đơn mỉm cười xem cuộc chiến, nàng cảm thấy rất thích thú với sự thông minh lanh lợi của Thiên Lân.
Hoa Hồng Đỏ không nói, nhưng trong thâm tâm của mình, cũng bội phục với ứng biến cơ trí của Thiên Lân.
Hoàng Kiệt sửng người, hiểu rõ kế mượn đao giết người của Thiên Lân, hừ giọng nói:
- Không cần đắc ý, sớm muộn có một ngày ta phải khiến ngươi đẹp mặt.
Thiên Lân cười ha hả nói:
- Ta bây giờ tự nhận đã rất anh tuấn, rất đẹp trai, không cần phải làm phiền ngươi nữa.
Hoàng Kiệt tức giận, nóng nảy nói:
- Ngươi bớt làm ra vẻ thông minh đi, có bản lĩnh thì chúng ta so tài cao thấp.
Thiên Lân mỉa mai nói:
- Bản lĩnh của ngươi bị một kiếm của Quý Hoa Kiệt dọa cho bỏ chạy, ta bây giờ không có hứng thú với ngươi.
Thanh Ảnh Huyền Tôn quát lên:
- Đủ rồi, Thiên Lân. Trước mặt bổn tôn không cho hơn thua miệng lưỡi.