[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện

Chương 270 : Chương 270




Phất tay bạt kiếm, Thiên Lân muốn thi triển liền.

Nhưng lúc này, khuôn mặt Thiên Lân lại hiện lên vẻ ngạc nhiên, thanh kiếm trong tay bất kể hắn dùng lực thế nào, không ngờ rút không ra được.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao thấy vậy, không khỏi bật cười lớn, trào phúng nói:

- Đây gọi là kiếm vào tay ngươi, tiên phật cũng phải cúi đầu phải không? Ha ha ha … quả thật là mất mặt …

Thiên Lân vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt chuyển đến người thiếu nữ liền phát hiện nàng đang chăm chú nhìn bản thân, dường như có một sự chờ đợi nào đó.

Thiên Lân không hiểu, hỏi lại:

- Cô nương, kiếm này của cô nương …

Thiếu nữ khẽ lẩm bẩm:

- Kiếm này không bình phàm, không phải người có duyên rút không ra, không phải người đại trí đại dũng rút không ra, không phải người có tâm tính kiên định rút không ra.

Thiên Lân sửng người, không phục nói:

- Ta không tin hôm nay ta không thể rút kiếm ra được.

Hai tay dùng sức, thúc động chân nguyên, Thiên Lân toàn thân xuất hiện ngũ sắc, xanh, đỏ, tím, vàng kim và đen nối tiếp xuất hiện, lưu động không ngừng trên người hắn, khiến người ta chấn động.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi kinh ngạc, chăm chú nhìn mặt Thiên Lân, thấy cơ mặt hắn run rẩy, nhưng kiếm trong tay còn chưa hề nhúc nhích.

Vì vậy, Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười chế nhạo:

- Thiên Lân, ta khuyên ngươi hay là chết cho rồi, một thanh kiếm cũng không rút ra được, sống để mà làm gì.

Thiên Lân không nói, vẻ mặt nghiêm chỉnh, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, toàn thân ngũ sắc từ từ dung hợp, cuối cùng hình thành hào quang màu xanh đen hội tụ trong lòng bàn tay của hắn, che phủ toàn bộ thanh trường kiếm.

Lúc này, Thiên Lân đột nhiên kêu lớn một tiếng, gằn giọng nói;

- Mở …

Theo tiếng kêu lớn chấn động lòng người, Thiên Lân toàn thân ánh sáng lưu động tứ tán, khí thế mạnh mẽ chớp mắt đã dâng lên đến cực hạn, hóa thành một luồng sức mạnh chấn động âm thầm tác dụng vào hai tay, cuối cùng từ từ rút thanh trường kiếm ra.

Thời khắc đó, trời đất chấn động, trong mắt người thiếu nữ thần bí lóe lên ánh sáng chờ đợi kỳ lạ, xen lẫn tình cảm quan tâm phức tạp không nói ra được, dường như vui mừng trông mong, lại như u oán cảm thán, tổng hợp lại khó có thể nói ra rõ ràng được.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi bất ngờ, chỉ thấy hào quang trong tay Thiên Lân tung tóe, thân kiếm chầm chậm ra khỏi vỏ phảng phất như cầu vồng, ánh sáng bảy màu từ đỏ, vàng chanh, vàng, xanh lục, xanh, xanh lam, tím.

Thiên Lân vẻ mặt trang nghiêm, kiếm tuy ra khỏi vỏ nhưng nặng nề vô cùng, phảng phất trong tay hắn không phải là một thanh kiếm mà là một ngọn núi nặng tợ Thái Sơn, ép cho hắn cơ hồ không thở nổi.

Cuối cùng, Thiên Lân phí toàn lực rút được trường kiếm, lập tức bầu trời mây tan biến, cầu vồng xuất hiện, chiếu rọi lên thanh trường kiếm khiến màu sắc chuyển biến, cảm giác huyền diệu không tả được.

Kinh ngạc nhìn kiếm trong tay, Thiên Lân phát hiện sau khi ra khỏi vỏ hoàn toàn, sự nặng nề tựa Thái Sơn chớp mắt đã không còn, mà thay thế là một loại sức mạnh huyền linh không tả được, phảng phất thân kiếm thông minh linh tính, có thể nắm bắt được những điều hắn nghĩ trong lòng, tâm ý liên thông với hắn.

Đồng thời, chân nguyên Thiên Lân vừa hao tận trước đó, lúc này đã phục hồi lại trong chớp mắt, hơn nữa còn vào giai đoạn gia tăng nhanh chóng, khiến hắn cảm thấy bản thân thoáng cái đã cao lớn hơn, có sự dũng cảm khiến ông trời cũng phải kính nể.

Cảm giác đó kỳ diệu vô cùng, Thiên Lân cực kỳ thích thú, hào tình tráng chí trong lòng tăng mạnh, khiến hắn nhịn không được ngửa mặt kêu dài, một tiếng thét thể hiện tình cảm trong lòng.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi bất an không phải vì thực lực của Thiên Lân, chỉ vì thần kiếm chưa biết tên trong tay của hắn.

Để thoát khỏi sự bất an, Tuyết Ẩn Cuồng Đao quát to một tiếng, tranh tiên xuất chiêu trước, lão không thích cảm giác đùa giỡn với cái chết, lập tức muốn tiêu diệt ngay Thiên Lân.

Có kiếm trong tay, Thiên Lân khí thế rợp trời, cổ tay thuận thế chuyển dời, thần kiếm trong tay lượn về, lúc này màu sắc của làn kiếm biến hóa phảng phất như hai cầu vồng cùng với nhuệ khí kinh người, đón lấy chiêu đao của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Lập tức, đao kiếm gặp nhau, khí động đến trời cao.

Chiêu đao cương mãnh vô cùng và làn kiếm rực rỡ chói mắt gặp nhau tại một điểm, chớp mắt đã phát nổ, lập tức hất bắn hai người đi.

Đảo người giữa không trung, khí thế Thiên Lân dâng đến tận trời, thần kiếm trong tay đột nhiên rung lên mãnh liệt, cùng với âm thanh rung hồn đoạt phách, trong lúc tản ra thì ngưng tụ trên đỉnh đầu thành một cột sáng thông đến tận trời màu xanh với sức mạnh rung động chín tầng mây, chém thẳng xuống Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Thấy vậy, Tuyết Ẩn Cuồng Đao gầm lên giận dữ một tiếng, chiến đao trong tay múa lên như mưa, bóng đao dày đặc tự động dung hợp, hình thành một cột sáng màu đỏ như máu, trong giây phút rẻ mây chọc trời đón lấy một chiêu của Thiên Lân.

Lúc đó, cột sáng một đỏ một xanh va chạm vào nhau, khí thế hai bên chấn động núi sông, rung động trời đất, sau vài trăm vạn lần va chạm, sức mạnh tích lũy chớp mắt phát nổ hình thành một vụ nổ đại diện có tính liên tục, lập tức bao trùm cả hai bên cùng với cả thiếu nữ thần bí đó.

Vụ nổ kéo dài khiến thân thể người rung rinh, tăng nhanh nội thương.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao trước đây đã bị thương, lúc này đấu thẳng với Thiên Lân, lập tức khiến nội thương tăng mạnh.

Mà tu vi Thiên Lân không bằng Tuyết Ẩn Cuồng Đao, tuy nhờ vào sức mạnh của thần kiếm khiến uy lực được khuếch đại lên gấp bội, chống cự được một đao công kích của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, phản lực và sức xâm thực của vụ nổ phát sinh lại không thể né tránh, bị thương còn nặng nề hơn Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Còn đối với người thiếu nữ thần bí, tình trạng nàng kỳ diệu, dùng một loại thủ pháp hiếm thấy hóa giải được sức mạnh vụ nổ, hoàn toàn không bị chút thương tổn nào.

Một lúc lâu sau, khói dày tản ra, cuồng phong ập đến để lộ tình trạng của ba người.

Thiếu nữ thần bí vẫn ở chỗ cũ, không hề thay đổi.

Thiên Lân và Tuyết Ẩn Cuồng Đao ai nấy lùi lại vài chục trượng, mặt mày tái nhợt.

Đương nhiên, tình trạng của Thiên Lân tương đối nặng nề hơn, thân thể đang run rẩy không ngừng, rõ ràng còn chưa hóa giải hoàn toàn hết sức phản lực đó.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt âm hiểm, chăm chú nhìn Thiên Lân giây lát rồi hận thù nói:

- Vài lần giao tranh, ngươi đều có thể hóa giải xảo diệu, nhưng lần cuối cùng này, ta xem ngươi còn có thể làm được gì.

Trong tiếng chất vấn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lóe lên, xuất hiện cách Thiên Lân ba trượng, thanh chiến đao đen ngòm có tiếng ong ong phụ họa như một con quái thú gào thét, trong chớp mắt đã lay động hơn bảy trăm lần, phát xuất một ngàn bốn trăm thanh đao sáng vây phủ quanh người Thiên Lân, hình thành một quả cầu đao sáng với mũi đao hướng vào trong, tự động thu nhỏ lại, phát động một chiêu quyết giết.

Ở trong cảnh nguy hiểm, Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, trong lòng ngầm mắng chửi đối với việc Tuyết Ẩn Cuồng Đao ra tay lúc này, mà cũng có phần bội phục. Nhưng thời gian cấp bách, Thiên Lân không kịp suy nghĩ, thân thể chớp mắt đã nhạt đi bám chặt vào thần kiếm, rồi nhận định một phương hướng bay đi liền.

Nhất thời, ánh đao và thần kiếm gặp nhau, hai bên đều lấp lánh ánh sáng.

Thần kiếm trong lúc xuyên qua chịu va chạm liên miên không ngừng, những điều này đều phản ứng lên nguyên thần bám vào thần kiếm của Thiên Lân, khiến hắn thương thế thêm nặng nề.

May mà thần kiếm kỳ dị, cuối cùng đột phá được một chiêu quyết giết của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, tạm thời thoát khỏi tình cảnh khốn khó.

Ánh nhạt lóe lên, Thiên Lân lắc lư xuất hiện, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu nhưng vẻ kiên định, một khí thế bất phục đến ngoan cường.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao vừa tức vừa nóng, dùng thực lực tuyệt đối mạnh mẽ của lão vài lần rồi cũng chưa hết giết được Thiên Lân, điều này khiến lão làm sao coi được?

Nghĩ đến đây, Tuyết Ẩn Cuồng Đao trong lòng nổi hung, trong lúc ý nghĩ thay đổi, một luồng khí huyết sát từ người lão tản ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một kết giới ánh máu bao vây lấy Thiên Lân.

Sau đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tay phải buông ra, thanh chiến đao xoay tròn trên đầu, vừa lấp lánh ánh sáng vừa chuyển hóa thành một con chim ưng đỏ như máu, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Lân chằm chằm.

Hai tay giơ cao, thân thể Tuyết Ẩn Cuồng Đao bắt đầu xoay tròn, toàn thân ánh máu tầng tầng ngưng tụ hệt như dòng máu ngập tràn, từ từ lan tràn ra chung quanh, nó đi đến chỗ nào thì nơi đỏ lóe đỏ như máu, mùi máu tanh nồng đậm khiến người ta cảm thấy kinh khủng.

Thiên Lân trong lòng chấn động, một loại dấu hiệu bất an xuất hiện, hiểu rõ Tuyết Ẩn Cuồng Đao đã nổi giận thật sự, muốn một chiêu kết thúc mọi thứ.

Trước đây, Thiên Lân gắng sức đánh một trận, đã kiệt hết sức lực, nhưng vẫn không cách nào đánh lui địch nhân.

Hiện nay chuyện đến mức sinh tử, hắn phải ứng phó như thế nào?

Vừa suy tư, Thiên Lân vừa tụ lại chân nguyên, trong quá trình khí thế của Tuyết Ẩn Cuồng Đao dần dần gia tăng, cả người hắn đột nhiên lóe lên đi liền, lập tức ngàn vạn ánh kiếm liên miên không ngừng như tầng tầng sương mù, lúc thì qua Đông, lúc lại về Tây, biến ảo không ngừng, quỷ dị thần bí.

Vào thời khắc cuối cùng, Thiên Lân không cách nào đấu lực được, chọn lựa tuyệt kỹ đã từng thi triển qua, thân thể một phân thành chín, trong lúc dùng thân ảnh ảo hóa mê hoặc thị tuyến của người, chân thân đã thần không hay quỷ không biết xuất hiện trước mặt Tuyết Ẩn Cuồng Đao, thần kiếm trong tay âm thầm xông đến lập tức xuyên qua tim của lão.

Vẫn là một chiêu đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao không hề ngăn được, bị một kiếm của Thiên Lân xuyên qua tim, thân thể không khỏi run rẩy nhẹ.

Nhưng mà lần này không giống như trước đó, thần kiếm Thiên Lân nắm trong tay không biết tên là gì lại có uy lực kinh người, sau khi cắm vào tim của Tuyết Ẩn Cuồng Đao rồi, lập tức điên cuồng hấp thu tinh huyết của lão, nuốt lấy chân nguyên của lão, khiến khí thế toàn thân lão giảm hẳn, rơi vào một cục diện bất lợi hoàn toàn.

Kêu thảm một tiếng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao rống giận tới trời, con chim ưng máu trên đỉnh đầu chớp mắt đã khôi phục lại hình dạng thanh chiến đao, để lão khống chế đột nhiên chém xuống khiến Thiên Lân thất kinh lùi lại.

Như vậy, thần kiếm rời khỏi người lão, Tuyết Ẩn Cuồng Đao dễ chịu hơn một chút, nhưng luồng kiếm khí quái dị kia vẫn còn lưu lại trong người lão, liên tục phá hủy kinh mạch của lão.

Phát hiện được tình hình này, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nổi lên ý nghĩ bỏ đi, giận dữ quát to với Thiên Lân:

- Lần tới gặp lại, ta phải giết ngươi.

Dứt lời lóe lên đi liền, chớp mắt đã không còn thấy.

Thiên Lân thân thể loáng lên rơi xuống mặt đất, lắc lư không ngừng, khuôn mặt xám ngắt, lê từng bước về phía thiếu nữ thần bí, gắng sức đưa thần kiếm cho nàng.

- Đa tạ kiếm của cô nương, xin trả … lại cho cô …

Lồng ngực nhói lên, máu trào ngược lên trên, thân thể Thiên Lân lắc lư há miệng phun ra một bụm máu tươi, cả người liền té rầm xuống.

Thần kiếm rời khỏi tay, khí thế Thiên Lân giảm hẳn, thiếu đi linh khí của thân kiếm bồi bổ, thân thể vốn đã trọng thương cũng không cách gì cầm cự được, lập tức hôn mê đi liền.

Thiếu nữ ngây ra đỡ lấy kiếm, ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Lân đang hôn mê trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút mơ hồ, miệng niệm nhỏ vài tiếng, mơ hồ truyền ra một chùm âm thanh nào đó.

- Ai rút được kiếm của con ra, chính là duyên đời này của con. Chờ đợi đời đời kiếp kiếp, mãi mãi chờ đợi từng người rồi lại từng người.

Thanh âm nho nhỏ theo gió tan biến, mang theo một loại bi ai tràn ra khắp cả đỉnh núi băng.

Thiếu nữ thu kiếm vào vỏ, chăm chú nhìn ra chân trời.

Trầm mặc thật lâu rồi nàng mới xoay người phát ra một luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy thân thể Thiên Lân đang hôn mê, bay thẳng về phía xa xa, biến mất trong núi băng sông tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.