Tần Mục mím miệng thật chặt, trong đầu vẽ ra vô số ý nghĩ, từ từ đặt điện thoại trên bàn trà, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Lưu Đan nghe thấy thanh âm gõ bàn trong điện thoại, không nói gì, sợ cắt đứt suy nghĩ của Tần Mục.
Trong vô số đầu mối, đầu óc Tần Mục đột nhiên sáng ngời. Hắn nhớ ra, mặc dù lịch sử xảy ra nhiều biến hóa, nhưng phương hướng tổng thể cũng không thay đổi, thái độ của quốc gia đối với điều tiết kinh tế và thế giới cũng không biến chuyển. Những hành động như mở rộng quan hệ với thế giới, thiết lập quan hệ với xung quanh, hứa hẹn đồng nhân dân tệ không mất giá đều tồn tại. Nếu như vậy, phần tử đầu cơ quốc tế tất nhiên không thể tấn công. Trong cơn bão kinh tế châu Á đời trước, mục tiêu mà quỹ đầu cơ chọn chính là Hồng Kông, lần này lại trực tiếp chọn lựa đối đầu với quái vật khổng lồ là thị trường chứng khoán Thâm Quyến, hậu quả căn bản đã có thể nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, Tần Mục đương nhiên bố trí suy nghĩ có lợi nhất cho mình. Hắn cầm điện thoại, giọng nói trầm ổn:
- Công kích thời gian đầu khẳng định mãnh liệt, chúng ta có thể giúp quỹ đầu cơ một chút, có phải không?
Dũng khí của Tần Mục nhất thời khiến Lưu Đan kinh ngạc, không ai ngờ, tâm tư của Tần Mục không phải là thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, mà muốn làm ngư ông đắc lợi, ăn xong bên này lại ăn sang bên kia.
- Tần Mục, như vậy có quá mạo hiểm không?
Lưu Đan cẩn thận hỏi.
- Anh tin tưởng đoàn đội của em, càng tin tưởng em hơn.
Tần Mục cười nheo mắt nói, hai chân bắt chéo, rất có tư thế Lã Vọng buông cần.
Lưu Đan vừa nghe lời này cũng có vẻ không thuận theo, nói lầm bầm:
- Chỉ xem người ta là cu li thôi, chuyện này vô cùng mạo hiểm, em muốn bàn bạc với Ông tổng tài và Tiểu Mai tỷ.
Khi nàng gọi Ông Văn Hoa rõ ràng dừng lại một lát, rất hiển nhiên bình thường không gọi như vậy.
Tần Mục lập tức hiểu được, cười nói:
- Gọi Ông tổng tài gì chứ, gọi mẹ được rồi. Mẹ anh không phải đồ cổ, em gọi như vậy không có ai để ý đâu.
Tần Mục vừa nói xong, bên kia điện thoại đã vang lên tiếng máy bận. Lưu Đan không chịu nổi thẹn thùng, đã chạy đến bên giường, dùng gối che mặt lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Tần Mục kinh ngạc lắc lư điện thoại, phát hiện Lưu Đan đã gác máy, gọi lại, nhưng đối phương đã tắt máy, nhất thời cười khổ không dứt.
Hắn rót một ly cà phê, từ từ đi về phía phòng ngủ. Xem ra hôm nay phải gối đầu một mình rồi, vừa lúc chơi trò chơi, xem xem trò chơi bên công ty internet Hoa Hạ như thế nào, trong công ty đó còn có cổ phần của Tần Mục, chơi trò chơi của công ty mình, cũng rất thú vị.
Đáng tiếc vừa mở máy tính, điện thoại của Tần Mục lại vang lên. Tần Mục thấy số lạ, thấp giọng nguyền rủa. Số điện thoại cá nhân của hắn chỉ có những người thân thiết mới biết, nhưng số máy này xa lạ như vậy, khiến Tần Mục nghi hoặc. Sau khi nghe máy, hắn mới toát mồ hôi, thầm nghĩ cũng may không chửi bên kia khi bắt máy, bằng không sẽ bị phê bình chết.
Cú điện thoại này là lão thủ trưởng Phương Tù đích thân gọi tới, trong điện thoại hắn biểu thị, đã nghe nói đến suy nghĩ xây dựng Phổ Thượng của Tần Mục, nói Tần Mục rất có sáng kiến, cũng rất sáng tạo, rất có kế hoạch. Những lời khen liên tiếp kéo đến, khiến Tần Mục cảm thấy trên đỉnh đầu đang treo một cây thiết chùy cực lớn đang chờ nện xuống, nhất thời cười khổ nói:
- Lão thủ trưởng, bả vai tôi quá yếu, trọng trách nặng quá tôi không đảm đương nổi, ngài có có gì phân phó cứ nói ra, đừng khen nữa, tôi không chịu được.
Phương Tù cười ha hả, nhưng vẫn không nói ra mục đích của cú điện thoại này, điều này làm cho Tần Mục vô cùng buồn bực. Nhân vật nổi tiếng số một của quân khu Châu Quảng, làm sao lại ấp a ấp úng như vậy?
Phương Tù càng không nói, Tần Mục càng hiếu kỳ. Hắn biết Phương Tù gọi điện đến là có nhiệm vụ, ai bảo hắn mang quân hàm thiếu tá, ăn lương kinh thành, cho nên cũng không dừng hỏi. Hai người cứ thăm dò, hỏi thăm, trốn tránh, nói chuyện hơn một giờ đồng hồ.
- Lão thủ trưởng, có phải ngài là thông gia của công ty điện thoại, cố ý gọi tiêu hao tiền điện thoại của tôi không.
Tần Mục hiện tại đúng là dở khóc dở cười, lão ngoan đồng à lão ngoan đồng, chuyện của Phương Tù nhất định vô cùng khó xử, khiến hắn gọi điện tới lại cảm thấy không kéo thể diện xuống được, mùi vị ở đây chỉ có người tự mình thể nghiệm mới biết được. Tần Mục nói xong câu trêu chọc này, lại nghiêm túc nói tiếp:
- Lão thủ trưởng, Phương phó khu trưởng hiện tại là thủ hạ của tôi, nếu tôi viết một hai câu không hay trên lý lịch của cô ấy. . .
- Nhãi ranh, cậu dám!
Xem ra Phương Tù rất yêu thương cháu gái, rốt cục nổi giận:
- Cậu dám viết linh tinh, tôi sẽ điều cậu lên núi ngắm rừng.
Lão đầu tử này, thật đúng là càng già càng không biết xấu hổ. Tần Mục oán thầm không dứt, sau đó Phương Tù mới nói mục đích gọi điện cho Tần Mục.
Chuyện này thật sự có liên quan đến Phương Thiên Nhu. Nhưng Tần Mục nghe xong nhiệm vụ này, nhất thời cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, chuyện nhà của lãnh đạo mình cũng có thể tham dự được sao? Đây chính là quả bom hạng nặng, không đụng vào cũng có thể nổ tung.
Thì ra lão đầu tử muốn Tần Mục làm bà mai, tìm đối tượng cho Phương Thiên Nhu.
Nếu không phải ngươi cưng chiều như vậy, sợ rằng Phương bí thư đã sớm an bài cho nàng một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối lại tràn đầy ích lợi rồi. Tần Mục cúp điện thoại, thuận miệng nhổ nước miếng, mắng một câu.
Lão gia tử nói, hắn đã nhìn trúng một tiểu tử học tin tức điện tử, khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, không cách biệt nhiều với Phương Thiên Nhu. Trong lớp học của Christina, tiểu tử này là người có thành tích tốt nhất, rất được lãnh đạo quân đội coi trọng. Christina là người Tần Mục tìm ra, có thể thấy Tần Mục rất tâm huyết đối vớ điện tử tin tức, dùng công tác kỹ thuật để đánh giá nhân phẩm, Tần Mục thật sự có chút không biết Phương Tù nghĩ thế nào.
Lão đầu tử và Phương bí thư có mâu thuẫn, không chừng có liên quan đến tình cảm binh lính gì đó. Tần Mục không khỏi ác ý nghĩ đến.
Phương Tù cũng già nên hồ đồ rồi, loại chuyện này một lãnh đạo trẻ tuổi như mình làm sao có thể nhúng tay vào? Tần Mục cảm thấy vô cùng nôn nóng, lại tắm một lần nữa, để đầu óc bình tĩnh trở lại.
Hiện tại Phương Thiên Nhu đang rất bận rộn, giống như cả ngày đặt mông lên nòng pháo, đoán chừng Phương Tù cũng có suy nghĩ như vậy, nên mới nôn nóng như thế.
Đêm đó hắn ngủ không yên giấc, thật sự có chút bị Phương Tù hù dọa. Sau đó mấy ngày, Tần Mục có gặp mặt Phương Thiên Nhu vài lần, nhưng vì bận việc nên tạm thời đặt chuyện này sang một bên.
Trong thời gian mấy ngày đó, cơ quan tài chính quốc gia không ngừng kêu gào. Thị trường chứng khoán Thâm Quyến vẫn lên sàn, có rất nhiều nguồn tài chính không rõ mạnh mẽ đẩy tất cả cổ phiếu lên cao, loại tăng giá đột nhiên này khiến những nhân vật vốn đứng ngoài cuộc, từ phú thương đến bình dân đều tham dự vào trong.