[Dịch]Thanh Quan

Chương 877 : Xảy ra sự cố người nào cũng lấn. (2)




Đây là công trình quốc gia, Tần Mục tự nhiên không dám khinh thường, tìm vài kiến trúc sư có năng lực tiêu phí thời gian một tháng đem bản vẽ sửa thành ba tầng, hơn nữa báo giá cực thấp, tuy nói có thể không bồi tiền nhưng nếu nói muốn kiếm đầy chậu thì là hoang tưởng. Hắn còn đặc biệt viết một phần báo cáo phân tích, chỉ rõ tai hại khi phát triển giao thông tốc độ cao trong kinh tế thủ đô, vừa cẩn thận phân tích vừa vạch rõ song tầng sẽ không thỏa mãn được nhu cầu của thủ đô cần đến.

Trương Tử Bình xem xong bản vẽ cùng báo cáo, trong lòng vẫn luôn bồn chồn. Tần Mục đưa ra chủ ý cho hắn, để trưởng bối của Trương gia ra mặt, hơn nữa dặn Trương Tử Bình đem sự thật công trình này sẽ không kiếm tiền báo rõ cho trưởng bối Trương gia.

Sự kiện này trôi qua hơn nửa tháng, không nghe chút tin tức truyền đến, chẳng lẽ Lãnh Phú Quý nghe được tiếng gió gì nghĩ muốn lẫn vào trong chuyện này? Tần Mục đã quyết định chủ ý, nếu việc này thật sự thành công, người ngoài đừng hòng nhúng tay, phải đem mọi sự nắm giữ trong tay mình cùng Trương Tử Bình.

- Nghe nói trong tay Tần khoa trưởng có một công trình, hình như là xây dựng con phố mỹ thực gì đó, công trình xây dựng này Hồng Vận chúng tôi tiếp lấy.

Lãnh Phú Quý đĩnh đạc nói, nói chuyện phi thường thuần thục, thoạt nhìn là chuyên môn làm ra loại chuyện cướp công trình người khác nhận thầu.

Tần Mục cười nhẹ, nói:

- Lãnh lão bản nói chuyện này thì tôi biết, nhưng chỗ đó cũng không phải sản nghiệp của tôi, chúng tôi làm quan, phải thanh liêm an tĩnh, làm sao có sản nghiệp riêng tư của mình chứ.

Nói xong lời này hắn nở nụ cười. Rất nhiều thủ tục lão Mã đều dùng danh nghĩa của Tần Mục, quan hệ của Lãnh Phú Quý thật rộng, có thể hỏi thăm ra được cũng là chuyện bình thường. Tần Mục không giải thích nhiều trong phương diện này, trực tiếp đáp trả Lãnh Phú Quý một câu.

Trong lòng Viên Khắc Chấn hô hỏng bét, Tần Mục rõ ràng không cho Lãnh phó bộ trưởng mặt mũi, ai cho hắn lá gan này?

Lãnh Phú Quý cười ha ha, phun ra ngụm khói, chậm rãi nói:

- Tần khoa trưởng, lời này của anh không đúng, có tiền mọi người kiếm, tôi tốt anh cũng tốt, quy củ chúng ta rõ ràng. Nói đi, muốn bao nhiêu tiền!

Lời nói thật trắng trợn, Tần Mục là lần đầu tiên nhìn thấy, quả thật là tuổi càng lớn lịch duyệt càng sâu. Hắn lấy ra một hộp Gấu Trúc đặc cung, ném cho Viên Khắc Chấn một điếu, tự mình châm một điếu. Viên Khắc Chấn vừa lấy được điếu thuốc, tay khẽ run rẩy, loại thuốc lá này chính là thuốc lá đặc cung, chỉ có ngoài chính bộ cấp mới có tư cách hưởng dụng. Tần Mục dùng động tác này trực tiếp bày tỏ năng lượng của mình, chỉ là một phó bộ trưởng, tư cách nói chuyện còn có chút nhỏ ah.

Nếu như là phó bộ trưởng nói chuyện với Tần Mục, Tần Mục chỉ có thể lắng nghe, nhưng bây giờ là Lãnh Phú Quý ra mặt, phó bộ trưởng có thái độ thế nào thì không ai biết, Tần Mục đã chiếm cứu ưu thế sân nhà cùng ưu thế thể chế, Lãnh Phú Quý làm như vậy không thể nghi ngờ là quá tin tưởng chỗ dựa vững chắc của chính mình.

Lãnh Phú Quý không biết về loại thuốc lá này, hắn có tiền, nhưng nói tới lịch duyệt tư cách vẫn còn kém thật xa, ngay cả so với Viên Khắc Chấn vẫn còn kém. Viên Khắc Chấn còn có thể kiến thức được loại thuốc lá này từ chỗ bộ trưởng, nhưng Lãnh Phú Quý còn kém rất nhiều.

- Nói đến tiền thì quá tục.

Tần Mục cười híp mắt nói, Lãnh Phú Quý này chỉ sợ là chuyên cậy thế, không biết trời cao đất rộng, hiện tại làm trò ngay trước mặt Viên Khắc Chấn lại bàn giá với Tần Mục, đây không phải cố ý đem chuôi của Tần Mục phóng vào trong tay Viên Khắc Chấn hay sao?

- Ngàn dặm làm quan chỉ vì tài, Tần khoa trưởng, tôi biết tiền lương một năm của các anh cũng không được vài đồng. Như vậy đi, anh báo con số, tôi cho anh một năm tiền lương, thế nào?

Khẩu khí Lãnh Phú Quý rất lớn.

Sắc mặt Tần Mục dần dần âm trầm, Lãnh Phú Quý đang tìm đường chết sao? Mình đã nói không bàn chuyện tiền, vì sao hắn cứ quấn quýt không buông? Hắn nhìn thoáng qua Viên Khắc Chấn, Viên Khắc Chấn cười cổ quái, nói:

- Tôi ra xem thử.

Lãnh Phú Quý theo sát, nói:

- Lão Viên, anh xem anh đi, vì sao lại mang tới một tên ngốc tử, không biết chút quy củ nào đây? Nếu không phải chú tôi nói đoạn đường bên kia không tệ, Hồng Vận của tôi mỗi ngày đều kiếm được mấy chục vạn, làm gì có thời gian tán gẫu trong này.

Tần Mục thật hết lời để nói, Lãnh Phú Quý thật có chút không thông thế sự. Hắn nhất thời nở nụ cười, lời nói như đao:

- Chuyện này cứ như vậy đi, Viên khoa trưởng, hôm nào tôi mời khách, chúng ta ngồi một chút.

Dứt lời hắn lập tức kéo cửa rời đi.

Trên đường trở về Tần Mục cảm thấy Lãnh Phú Quý giống như khinh thường chính mình, hắn cố gắng đè nén tức giận gọi điện cho lão Mã. Quả nhiên công trình hiện tại đã đình công, đội thi công đã rút về. Tần Mục vừa nghe lão Mã nói như vậy, nhất thời có chút giận dữ, trầm giọng nói:

- Lão Mã, ông làm ăn kiểu gì vậy, công trình lớn như thế lại xảy ra chuyện, không phải ông làm cho tôi rơi vào tình huống khó xử sao?

Lão Mã trầm mặc một thoáng, nói:

- Đám người kia nói nếu tôi dám mật báo, sẽ bắt con tôi. Tần khoa trưởng, tôi thì không có gì, nhưng con của tôi là đứa con duy nhất ah.

Ngay trong thủ đô mà dám chơi chiêu thức này? Tần Mục cười lạnh, nói:

- Được rồi lão Mã, tôi biết ông khó xử, xem như xong, tôi không trách ông. Tôi chỉ muốn hỏi ông, tôi giới thiệu Đan Bưu đi qua, chẳng lẽ hắn không nói gì sao?

Lão Mã nói một câu với người bên cạnh, Tần Mục chợt nghe thanh âm Đan Bưu truyền tới:

- Tần khoa trưởng, việc này thật đúng là không dễ làm đâu, thân phận đám người kia quá lớn, không thể trêu vào.

Tần Mục hừ lạnh nói:

- Anh làm ăn kiểu gì không biết, chính anh còn không hiểu rõ hay sao? Không thể trêu vào, nếu không thể trêu vào anh cũng đừng lăn lộn!

Nói xong lời này Tần Mục nổi giận đùng đùng cúp điện thoại. Tên của hắn đã treo khắp các bộ, tranh luận thật lớn, hiện tại đã có người muốn nhảy ra trích trái cây sao? Thật sự là đủ tàn khốc.

Hắn lái xe quay về nhà, Vân Băng có chút kinh ngạc hỏi:

- Sao bây giờ anh đã về, xong xã giao rồi?

Tần Mục lắc đầu, nghe nàng hỏi, cười khổ nói:

- Vốn nghĩ là bữa ăn thường, ai ngờ là Hồng Môn Yến, ôm một bụng tức giận.

Vân Băng cười khúc khích, nói:

- Nhìn xem đi, nhìn xem đi, Tần đại đảm đấu đá lung tung ở Bắc Liêu, cũng có thời gian vấp phải trắc trở sao?

Tần Mục hừ một tiếng, phản bác:

- Người ta phô trương lớn, chẳng những không cho anh mặt mũi, ngay cả thiên kim của Cục quyền tài sản tri thức như em, xí nghiệp gia nổi tiếng cả nước ở trong miệng người ta cũng không có trọng lượng gì.

Vân Băng cười hì hì, vạch đúng dụng tâm của Tần Mục:

- Anh đừng khích em, dù sao cuối cùng người mất mặt chính là anh, liên quan gì tới em, nhìn vẻ buồn bực của anh, em thật sự cảm thấy vui vẻ mới đúng hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.