[Dịch]Thanh Quan

Chương 840 : Giúp anh, không có cửa đâu. (2)




Hoàng Linh cười hì hì nói:

- Bát ca của cậu có đẹp trai không, có giàu không? Ca ca cậu kết hôn chưa, trở thành chị dâu của cậu cũng không tệ.

- Đúng rồi, Cao Khiết, nước phù sa không rơi ruộng người ngoài, xin cậu hãy giúp đỡ cho tỷ muội chúng tớ đi, làm tình nhân, một tháng có một vạn tiêu vặt, cũng không cần gì khác.

Cô bé còn lại tên Thích Nhu vui vẻ đùa giỡn.

- Hừ, các cậu muốn chết à, chị dâu mình là cấp bậc thượng tá, cẩn thận không chị ấy kéo một đội lính đặc biệt tới bắt giam các cậu.

Cao Khiết le lưỡi, ba cô gái rất thân thiết, không có gì giấu nhau, cho nên hai người bọn họ cũng biết trong nhà Cao Khiết có người nào đó rất lợi hại, chẳng qua không biết rõ là chức vụ gì.

Cao Khiết lại dặn dò thêm mấy câu, lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa, hai cô gái thấy Cao Khiết trong trường rất mạnh bạo, tới đây lại khép nép cẩn thận, nhất thời cũng trở nên khép nép, không đùa giỡn nữa. Trong lòng các nàng, Tần Mục đã được mặc định là một đại thúc lạnh lùng, hơn nữa trong tay vị đại thúc này còn cầm một cây gậy rất to.

Tần Mục nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra, thấy Cao Khiết liền cười nói:

- Tiểu nha đầu, tới rồi à.

Sau đó lại nhìn thấy sau lưng nàng có hai tiểu cô nương thanh xuân đẹp đẽ, liền nhiệt tình nói:

- Tất cả vào đi, tôi đang phải sắp xếp ít giấy tờ, mọi người cứ ngồi chơi đã.

Vừa nói, hắn vừa dẫn ba cô gái vào nhà, chỉ vào phòng khách nói:

- Mọi người cứ tự nhiên, trà, cà phê, nước trái cây, thích gì tự lấy. Cao Khiết nhớ chăm sóc bạn, anh đi thu dọn tài liệu.

Vừa nói, Tần Mục gật đầu với hai nàng, đi vào trong thư phòng, đóng cửa lại.

Sau khi hai cô bé nhìn thấy Tần Mục, ánh mắt như không rời ổ, đợi đến khi Tần Mục đi vào thư phòng, hai người mới kêu lên một tiếng sợ hãi, một tả một hữu túm lấy Cao Khiết, ép nàng ngồi xuống ghế sa ***, hung hăng nói:

- Đó là Bát ca của cậu sao? Trời ạ, nhìn qua hình như cũng chỉ lớn hơn mấy tuổi, hơn nữa còn đẹp trai như vậy, còn dễ nhìn hơn anh chàng đẹp trai nhất trường chúng ta.

- Đúng vậy, cử chỉ phong độ phong cách quý phái, quả thực chính là vai nam chính hoàn mỹ dưới ngòi bút Quỳnh Dao. Cao Khiết, mắt cậu mù rồi sao, Bát ca tốt như vậy, làm gì đáng sợ như cậu nói?

Cao Khiết bị hai cô gái tra hỏi đến mức muốn cháng váng đầu óc, vội vàng giơ hai tay đầu hàng, biện hộ:

- Các cậu chỉ nhìn thấy lúc anh ấy đang vui vẻ thôi, các cậu không biết đâu, lúc anh ấy tức giận cũng có thể hù chết người đấy.

Hai cô bé không tin, ba cô gái vừa cãi nhau ầm ỉ về chuyện của Tần Mục, vừa than thở Tần Mục còn trẻ mà đã có một căn nhà lớn như vậy ở kinh thành.

Thư phòng cách âm rất tốt, Tần Mục không nghe thấy âm thanh đùa giỡn phía ngoài, hết sức chuyên chú xem bản báo cáo mấy trăm chữ đã được viết ra. Trên báo cáo này, Tần Mục nhớ lại con số của thế kỷ hai mươi, dựa theo khuynh hướng phát triển của kinh thành viết ra một số số liệu, đoán chừng động tác đối với xây dựng Tứ Hoàn kinh thành. Dĩ nhiên, trước khi chưa nhìn thấy bản vẽ, hắn sẽ không dễ dàng lấy bản báo cáo này ra, đây chính là đòn sát thủ đã kiểm chứng của Tần Mục.

Xem qua đại khái, Tần Mục lại sửa đổi mấy chữ, lúc này mới hài lòng gật đầu, đặt bản báo cáo trong máy gõ chữ, gọi điện cho Đậu Bân và Âu Quan Tiến, hỏi bọn hắn có phải muốn kiếm ít tiền tiêu. Hai huynh đệ vừa nghe, ít tiền tiêu trong miệng Tần Mục chắc chắn không phải con số nhỏ, nhất định là miếng thịt béo bở. Nhưng hai người một người ở Tây Bắc, một người ở phía Nam, không thể trở về ngay được, trong điện thoại cũng không cách nào nói rõ, cho nên Âu Quan Tiến liền kêu lão Tứ của gia tộc là Âu Á từ Bắc Liêu vội vàng trở về, còn Đậu Bân ủy thác cho lão Ngũ của gia tộc, hiện tại có một tiệm ảnh ở kinh thành, nhị tiểu thư Đậu Hoàng Đậu gặp mặt Tần Mục.

Sau khi liên lạc, Tần Mục liền trở lại phòng ngủ, thay y phục, còn chuẩn bị mũ và kính đen. Khi hắn đi ra thư phòng, vừa vặn nghe thấy Cao Khiết đang dặn dò hai người bạn:

- Bát ca của minh cũng hai mươi bảy rồi, hai người bớt ít tâm tư xấu xa đi.

- Hai mươi bảy thì làm sao, thoạt nhìn cũng không cách biệt nhiều với chúng ta, cậu đi hỏi Bát ca, xem anh ấy muốn được chăm sóc như thế nào?

Tần Mục cười khổ không dứt, mình cũng muốn gia tăng phong thái quan thế quan uy thêm một chút, nhưng không biết tại sao, hắn bây giờ thoạt nhìn cũng chỉ là một công tử mới ngoài 20, ngay cả ria mép cũng không rõ ràng.

Chợ lao động góc tây bắc kinh thành rất nhộn nhịp, rồng rắn lẫn lộn, có người tới nộp đơn vào chức vụ Tổng giám đốc, có người tới xin làm khuân vác, có người cầm giấy chứng nhận du học nước ngoài, cũng có người muốn rời quê đi kiếm tiền.

Yêu cầu của Tần Mục đối với người giúp việc cũng không quá cao, chỉ cần chịu khó là được. Bên phòng Dương Diệp không có gì phải thu dọn, mình lại thích sạch sẽ, cho nên hàng ngày chỉ cần chuẩn bị bữa trưa và bữa tối là được. Mấy ngày qua Tần Mục đã quen được Dương Diệp nấu cơm, nếu kêu hắn tới tiệm cơm của lão Mã, cũng có chút không được tự nhiên. Không phải thức ăn của lão Mã không ngon, mà tới đấy lão Mã dù ra sức nịnh bợ Tần Mục, nhưng dư vị trong lòng, không phải tài nấu ăn siêu đẳng có thể bù đắp được.

Tần Mục đứng ở cửa suy nghĩ, Cao Khiết cùng hai người bạn học đến chỗ tuyển dụng giúp Tần Mục xem xét chọn người. Tần Mục ở trong quan trường nhìn người rất chuẩn, nhưng đụng phải mấy chuyện nội trợ này, hắn hoàn toàn không có tự tin.

Đám người Cao Khiết làm việc rất nhanh chóng, không bao lâu đã dẫn tới một tiểu cô nương, khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên khuôn mặt hơi đen còn hiện lên vẻ ngây thơ. Tần Mục nhìn thấy, cau mày nói:

- Nhỏ tuổi như vậy đã đi làm rồi, thành niên chưa?

Tiểu cô nương không nói gì, Cao Khiết đã tiếp lời:

- Thành niên rồi, hiện tại cũng mười chín rồi.

Tần Mục trợn mắt nhìn Cao Khiết, nói:

- Anh không hỏi em, chút quy củ này cũng không có

Cao Khiết bịt miệng, đưa ánh mắt ý nhị nhìn về hướng hai người bạn học, ý bảo "Các cậu thấy chưa?", khiến Hoàng Linh và Thích Nhu ý nhị mỉm cười. Hoàng Linh giảm thấp thanh âm nói:

- Cao Khiết, Bát ca thật đẹp trai, nói chuyện khí thế như vậy, đúng là hơn hẳn đám tiểu sinh mặt búng ra sữa.

Tần Mục không để ý đến mấy tiểu nha đầu líu ríu, lại lặp lại vấn đề vừa hỏi. Tiểu cô nương kia bị Tần Mục liên tục hỏi hai lần, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, đôi tay ra sức vặn xoắn tà áo, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi bay, thốt ra hai tiếng.

- Nói lớn một chút, tôi tìm người giúp việc chứ không phải thẩm vấn phạm nhân.

Tần Mục vỗ trán, túm lấy Cao Khiết, chỉ chỉ tiểu cô nương thấp giọng nói:

- Em kêu cô ấy lấy giấy căn cước ra, anh hỏi cho đỡ mệt.

Cao Khiết cười hắc hắc, kéo tiểu cô nương an ủi mấy câu. Tiểu cô nương cẩn thận đưa giấy căn cước cho Cao Khiết, nhỏ giọng nói:

- Xem xong có thể trả cho tôi không, thứ này không thể mất, phải mất hai mươi đồng mới có được, rất đắt tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.