Trận chiến tranh lộn xộn này không phải mới ngày một ngày hai, thậm chí không phải một hai tháng là có thể kết thúc, Tần Mục đang lo lắng cũng cảm thấy thoải mái hơn, mỗi ngày đi làm đều đến đại sảnh nghiên cứu bố trí nhiệm vụ, sau đó rảo mấy bước chân thư thả trở về phòng làm việc của mình. Thỉnh thoảng đến chỗ bộ trưởng, phó bộ trưởng báo cáo tiến độ công việc, rút ngắn khoảng cách, gắn kết tình cảm.
Lần trước Bùi Hải Đào đã xin Tần Mục nghỉ phép một tuần, thái độ rất là ôn hòa, Tần Mục đoán chừng Bùi Hải Đào muốn đợi trận phong ba này đi qua, sợ rằng sẽ có một số động tác, nhưng Tần Mục làm thế nào cũng nghĩ không ra, tại sao hắn lại làm như vậy.
Tối hôm đó, khi Tần Mục và Dương Diệp đang đấu cờ, bỗng nhận được điện thoại từ nước ngoài. Cú điện thoại này không phải của Ông Văn Hoa, cũng không phải của Chu Tiểu Mai, mà của một nhân vật nằm ngoài dự liệu của Tần Mục, Cận Tiểu Xuyên!
Tiểu tử này là con trai của Cận Thương Giang, cán bộ của Tần hệ, được Tần Mục thuyết phục ra nước ngoài khảo sát thị trường, mấy tháng rồi không có tin tức, trong thời điểm nhạy cảm này lại gọi điện đến, Tần Mục mỉm cười, mở điện thoại.
- Tần ca, cứu mạng!
Tần Mục kinh hãi, nghe thấy bên kia điện thoại có chút ầm ĩ, mơ hồ có thanh âm "Pass", "Call" gì truyền đến, không khỏi hỏi:
- Tiểu Xuyên à, cậu chơi ở Mĩ vui như thế, còn đang ở sòng bài nữa, hô cứu mạng cái gì?
Trong giọng nói của Cận Tiểu Xuyên tràn đầy lo lắng, luôn miệng nói:
- Tần ca, Tiểu Dương ở trong sòng bài thua mấy chục vạn Đô-la rồi, tôi không trả nổi.
- Tiểu Dương?
Tần Mục nghi ngờ hỏi ngược lại.
- Chính là cái người đó đó, Tần ca, anh quên rồi sao?
Cận Tiểu Xuyên gấp đến độ dậm chân:
- Sòng bạc nói nếu tối nay không đưa tiền tới sẽ bán tiểu Dương cho khu đèn đỏ, tôi cũng không có cách nào.
Tần Mục thổi phù một tiếng vui vẻ, nói:
- Tiểu Xuyên à, mấy chục vạn Đô-la, một số tiền lớn như thế, tiểu tử cậu cũng có thể mở miệng ra nói. Tôi hỏi cậu, tôi kêu cậu qua đó để làm gì?
Tần Mục nói như vậy, Cận Tiểu Xuyên nhất thời toát mồ hôi, mấy chục vạn Đô-la ở năm 97 chính là mấy trăm vạn nhân dân tệ, không phải muốn có là có thể dễ dàng xuất ra. Lời nói của Tần Mục nhất thời đánh trúng chỗ đau của Cận Tiểu Xuyên, hắn ngại ngùng nói:
- Tới khảo sát thị trường.
- Cậu cũng biết, cậu cũng biết có phải không?
Trong lòng Tần Mục cao hứng, nhưng khẩu khí vô cùng nghiêm nghị, khiến Dương Diệp ở bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn. Tần Mục khoát khoát tay, tiếp tục nghiêm khắc quát lên trong điện thoại:
- Ở trước mặt Cận bí thư, tôi đã cam đoan cho cậu, cậu còn nhớ không? Hiện tại cậu đã có tiền đồ, có khả năng, có nhà xưởng rồi, là có thể chạy sang bên đó chơi bời có phải không?
- Tần ca, tôi. . .
- Tần ca cái gì, cậu còn có mặt mũi gọi tôi là Tần ca sao? Được, cậu được lắm, dùng hết số tiền trong tay mình, còn thiếu mấy chục vạn nữa, cậu đúng là tăng thể diện cho Cận bí thư!
Khóe môi Tần Mục khẽ hiện lên nụ cười, nhưng khẩu khí càng phát ra càng lạnh lùng:
- Vì một cô gái, cậu định để Cận bí thư tức chết sao, hay muốn tôi tức chết, hử?
Tiếng "hử" này truyền tới, khiến Cận Tiểu Xuyên như thất điên bát đảo, hồn vía lên mây, hắn im lặng hồi lâu, không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng há miệng nói:
- Tôi thích Tiểu Dương rồi.
Sau đó hắn cúp điện thoại, xem dáng vẻ có vẻ lại bướng bỉnh rồi.
Tần Mục bỗng thấy thích thú, sau khi kêu Cận Tiểu Xuyên đi Mĩ, trong lòng hắn vẫn cảm thấy u ám. Phát động một người trẻ tuổi đi tìm kiếm cái lạ, mục đích muốn tác hợp cho Cận Tiểu Xuyên và khuê nữ Dương gia là Dương Ngọc Đình, nhưng xem tình hình hiện tại, Cận Tiểu Xuyên thật sự thích Dương Ngọc Đình rồi, nhưng Dương Ngọc Đình đối đãi với Cận Tiểu Xuyên như thế nào vẫn là ẩn số chưa biết. Đáng sợ hơn chính là, cô gái này dám thua mấy chục vạn Đô-la, đây rõ ràng không phải là chơi đùa đơn giản.
Tần Mục hơi có chút rối rắm, hắn tìm quyển số chuyên ghi số điện thoại ở trên bàn, tìm kiếm tên của Vân Băng. Kể từ khi từ biệt, đã gần một năm hắn chưa liên lạc với Vân Băng, điều này làm cho Tần Mục có chút do dự khi cầm điện thoại, không biết Vân Băng có thể nể mặt mình hay không. Ban đầu khi nàng cùng Doãn Chiếu Cơ tới nói chuyện làm ăn với Tần Mục, Tần Mục rất lạnh lùng, trực tiếp vứt đề nghị của các nàng qua một bên, lúc ấy Vân Băng có nói mấy câu mát mẻ.
Nhưng Cận Tiểu Xuyên cũng không thể không cứu, một người là con trai của phó bí thư thành phố quy hoạch, một người là khuê nữ của tỉnh trưởng Giang Bắc, chạy đến sòng bạc bên Mĩ chơi thua mấy chục vạn, Tần Mục mới thử nghĩ cũng đã toát mồ hôi trán.
Hắn bấm điện thoại, chuông vừa kêu hai tiếng thì bên kia đã bắt mắt, giọng nói của Vân Băng vang lên, mang theo vẻ kỳ quái hỏi hắn:
- Tần Mục, anh không gọi nhầm số chứ?
Tần Mục nhất thời cười khổ, cô gái này sao lại tuyệt tình như vậy chứ, khi quan hệ tốt thì cái gì cũng dễ dàng, sau khi trở mặt, đến cả nói chuyện cũng không nể mặt nhau như vậy, hắn ho khan một tiếng, trực tiếp vào chủ đề chính:
- Vân chủ tịch à, Tiểu Xuyên gặp chút chuyện bên Mĩ, muốn nhờ cô giúp.
- Tiểu tử Tiểu Xuyên gặp chuyện không may, không cần anh quan tâm, Cận thúc thúc sẽ dạy dỗ hắn.
Vân Băng vẫn giữ loại khẩu khí không quan tâm.
- Sợ rằng không dễ dàng như vậy.
Hiện tại Cận Thương Giang đang cùng Cao Bái lo lắng chuyện ở thành phố quy hoạch, nếu để hắn biết chuyện của Cận Tiểu Xuyên, không phải sẽ xuất huyết não ngay tại chỗ? Tần Mục trầm mặc một lát, nói:
- Tiểu Xuyên và người yêu của cậu ấy thua mấy chục vạn. . . Đô-la ở sòng bạc.
- Cái gì?
Giọng nói của Vân Băng nhất thời bén nhọn, lớn tiếng hỏi:
- Tiểu tử thúi này kiếm ở đâu nhiều tiền như vậy?
Tần Mục nhẫn nại kể lại chuyện đã xảy ra, phía bên kia hơi thở của Vân Băng càng lúc càng dồn dập, cho đến khi Tần Mục nói xong, Vân Băng đã có chút ít không chịu nổi, lạnh giọng nói:
- Tên tiểu tử thúi này, chơi một đêm bằng tôi kiếm tiền một năm.
Sau khi chọc tức Vân Băng thành công, Tần Mục mới nói cho nàng biết, chuyện này do Dương Ngọc Đình làm, không liên quan gì đến Cận Tiểu Xuyên, chẳng qua Cận Tiểu Xuyên đi theo Dương Ngọc Đình, cho nên mới dính vào. Vân Băng cũng không phải loại người cạn tình, nghe Tần Mục lại bắt đầu giải vây cho Cận Tiểu Xuyên, đợi chờ trong chốc lát mới thấp giọng hỏi:
- Nói đi, anh lại có âm mưu quỷ kế gì?
Tần Mục trợn mắt, trong lòng Vân Băng, sợ rằng hình tượng của hắn đã không có cách nào thay đổi, liền không che giấu nữa, nói với Vân Băng, kêu nàng ra mặt giải cứu Cận Tiểu Xuyên. Dĩ nhiên, phía bên Mĩ vẫn là Tần Mục xuất người xuất tiền, Vân Băng chỉ cần mang danh nghĩa là được.
Trong chuyện này Vân Băng thấy có chút khó hiểu, muốn truy hỏi đến tận cùng. Tần Mục làm sao có thể giải thích rõ ràng cho cô ta, chẳng lẽ nói cho nàng biết, mình đã lưu lại một nước cờ, nắm được nhược điểm của Dương Ngọc Đình trong tay mình, dùng để chơi liều phụ tử Giang Bắc, nếu nói ra vậy Tần Mục còn không phải thằng ngốc?