[Dịch]Thanh Quan

Chương 782 : Say rượu. (1)




Hà Tinh nghi hoặc nhìn qua Tần Mục, khóe miệng mang theo tươi cười nghiền ngẫm:

- Ở đơn vị không thuận lợi?

Tần Mục mặt không đổi sắc trực tiếp phủ nhận, nói ra:

- Em biết anh tửu lượng lớn, những năm này cẩn thận khắp nơi, lúc nào cũng để ý, vẫn không dám uống, hôm nay vừa vặn đụng phải bạn cũ, rượu này uống cho thống khoái.

Tâm tình của hắn phiền muộn, muốn uống chút rượu giảm bớt phiềm muộn là phi thường bình thường. Bởi vì Hà Tinh hiểu hắn nên mới quan tâm hỏi một câu, lại rót cho Tần Mục một ly, cũng rót cho mình một ly, vừa cười vừa nói:

- Xa cách đã lâu, cạn ly!

Tần Mục ngửa đầu uống cạn một chén, hôm nay hắn thừa nhận làm việc thất bại, hoặc không thể nói là thất bại, chỉ có thể xem như hòa không thắng không bại mà thôi, cũng làm cho Tần Mục phi thường không hài lòng. Uống xong chén rượu này, hắn tươi cười nói với Hà Tinh:

- Từ thôn Tây Sơn đi ra năm sáu năm, chúng ta cũng không có được uống như hôm nay, đúng là có chút xấu hổ đấy.

Hà Tinh cười một tiếng, cũng không có nói nhiều, ẩn ẩn còn mang theo bộ dáng thanh thúy của tiểu nha đầu, đôi mắt như có sóng khói lưu chuyển, còn mang theo một tia đau lòng và trách móc.

Tần Mục cười cười, chỉ vào chén Hà Tinh và nói:

- Hôm nay em cứ uống đi, còn lại là của anh, em không nên đoạt với anh đấy.

Nói xong hắn mở chai và rót ra hai phần. Mặc âu phục giá cao thế nào, hắn cứ uống cho rượu tràn ra ngoài, làm cho Hà Tinh kéo tay Tần Mục.

- Tần đại ca, uống nhiều hại thân!

- Không có việc gì, anh chỉ muốn say mà thôi, đáng tiếc không có cơ hội này.

Tần Mục tửu lượng vô cùng lớn, đặt bàn tay nhỏ của Hà Tinh qua một bên, lại uống cạn mấy chén, một cảm giác nóng bức dâng lên trong óc. Hắn cười cười, chỉ vào mình và nói:

- Tiểu nha đầu, em nói một chút anh là dạng người gì?

- Anh là dạng người gì sao?

Hà Tinh nghiêng đầu suy nghĩ, đưa ra đánh giá đúng trọng tâm:

- Người xấu, cũng là người tốt.

Tần Mục cười rộ lên, chỉ vào Hà Tinh nói ra:

- Khéo đưa đẩy, thật sự là quá khéo đưa đẩy.

Nói xong lại rót hai phần rượu.

Một bình rượu còn chưa dùng bữa đã uống một nửa, Hà Tinh nhất thời đau lòng nói ra:

- Tần đại ca, nếu anh còn như vậy thì em sẽ điện thoại cho chị dâu cáo trạng anh đấy. Có chuyện phiền lòng gì thì nói cho em nghe được không?

- Đây tính toán là phỏng vấn không?

Tần Mục cười lên, uống nửa bình rượu vào bụng nhưng hắn không có cảm giác quá lớn, chỉ có chút chóng mặt.

- Đương nhiên không tính. Anh làm sao thế, hôm nay là bạn cũ gặp mặt, sao anh lại nói chuyện công tác với em chứ.

Hà Tinh bĩu môi nói ra:

- Vốn đang có chút việc định nói với anh, hiện tại xem ra... Thôi, em liều mình cùng quân tử đi.

Nàng ở thôn Tây Sơn nên cũng nhiễm khí chất hào sảng, ban đầu ở trong thôn còn không có lộ ra ngoài, nhưng sau khi trở lại kinh thành, quan hệ tới công tác, càng ngày càng rõ rệt. Nàng tiện tay cầm một bình rượu khác, giơ cao lên và đưa tới trước Tần Mục, nói ra:

- Đến, cạn!

Tần Mục lắc đầu, chỉ vào bình rượu trong ty Hà Tinh nói ra:

- Em, buông ra đi, tiểu cô nương, không có việc gì uống nhiều rượu làm gì? Coi chừng sau này lão công ghét bỏ em là tửu quỷ đấy.

Trên mặt Hà Tinh mang theo một tia đắng chát, sau đó không thuận theo nói ra:

- Em mặc kệ, sáng nay có rượu sáng nay say, quản khỉ gió ngày mai thế nào, uống!

Tần Mục cười nói:

- Anh uống say, em uống say, ai lái xe đây? Sau khi say rượu lái xe rất nguy hiểm đấy.

Hà Tinh bĩu môi nói ra:

- Mặc kệ nó, cùng lắm thì gọi xe quay về, sau đó lại mướn khách sạn, anh cảm nhận một chút tình ngoài giá thú, em cũng có chút kích thích.

Tần Mục tròng mắt hơi híp, lắc đầu buông chai rượu ra. Hà Tinh nói những lời này quá lộ, Tần Mục cho dù có ngốc cũng hiểu ý trong đó. Hắn không biết nên nói cái gì nữa..

Rượu không có uống bao nhiêu, nhưng mà lời này quá lộ nên Hà Tinh cũng bị những câu này của mình làm ngẩn người. Tuy trong nội tâm của nàng có suy nghĩ, nhưng mà chưa bao giờ nói trắng ra như vậy.

Hào khí lập tức trở nên xấu hổ, một nam một nữ mặt đối mặt ngẩn người. Qua một thời gian ngắn hai người cười lên, Hà Tinh nói:

- Rốt cuộc là như thế nào, nói cho anh nghe một chút, không chừng còn nghĩ kế giúp em đấy.

Hà Tinh cắn miệng môi dưới, cười nói:

- Cũng không có chuyện gì lớn, chính em sắp rời khỏi kinh thành.

Tần Mục sững sờ, có chút kỳ quái hỏi:

- Rời khỏi kinh thành, em định đi đâu?

- Hương Cảng. (Hồng Công)

Hà Tinh mí mắt rủ xuống, ánh mắt nhìn vào chén rượu trước mặt, nhỏ giọng nói ra:

- Sau khi làm xong tiết mục này em sẽ đi Hương Cảng. Ngày một tháng bảy Hương Cảng trở về, em là phóng viên thường trú ở Hương Cảng, một tháng sau phải đi.

- Không quay về sao?

Tần Mục âm thanh trở nên rất trầm thấp. Có nhiều lần Tần Mục lâm vào tình thế nguy hiểm, đều dựa vào lực lượng truyền thông của Hà Tinh nên chuyển hướng thắng lợi, Tần Mục cũng không có tỏ vẻ cảm tạ Hà Tinh bao nhiêu. Đây là do Tần Mục nhu ngược về mặt tình cảm, biết rõ Hà Tinh có cảm tình với hắn, hắn lại dựa vào cảm tình này nhờ nàng, đúng là có chút không nên.

Tần Mục khó mà nói cái gì, phiền muộn nên tâm tình càng sa sút. Hắn mở chai rượu ra uống ừng ực, một hơi tiêu diệt cả chai rượu này, ợ một cái nói ra:

- Có gì cần anh hỗ trợ không?

Trong mắt Hà Tinh đầy thất vọng, chậm rãi lắc đầu nói ra:

- Qua bên kia có khả năng sẽ ở đó luôn, dù sao trở về thì có rất nhiều chuyện cho đại chúng biết rõ.

Tần Mục trầm mặc, cảm giác choáng váng rút đi, ngược lại có xúc động hò hét trong ngực. Đột nhiên ánh mắt hắn sáng ngời, từ trong túi móc ra chìa khóa, nói:

- Có muốn lái xe không?

Hà Tinh lập tức kinh ngạc, nhìn qua Tần Mục đỏ mặt vì rượu, hỏi:

- Không phải nói sau khi say rượu lái xe nguy hiểm sao? Vậy anh còn muốn lái xe, chán sống sao?

Tần Mục có cảm tình với Hà Tinh hay không thì hắn cũng không biết, nhưng bây giờ nghe Hà Tinh sắp rời khỏi, thậm chí là ở Hương Cảng không trở về nữa, cảm giác của hắn phi thường mâu thuẫn. Hắn không có trả lời Hà Tinh, chỉ móc chìa khóa ra mà thôi, hỏi:

- Có đi không?

Hà Tinh nhếch miệng, nàng biết rõ mình điên rồi, Tần Mục lắc lư chìa khóa có sức hấp dẫn lớn với nàng. Mỗi một lần lắc lư đều khiến phòng tuyến của nàng vỡ vụn một chút, cuối cùng nhất cắn môi, nói:

- Đi! Mặc kệ nó!

Tần Mục cười ha hả, lung la lung lay đi tới quầy trả tiền, sau đó nhìn qua Hà Tinh bảo nàng lấy bia theo.

Hai người không ăn cái gì, trực tiếp đi ra khỏi quán cơm nhỏ, Tần Mục mở cửa xe ra, ném bia vào trong, sau đó ngồi ở ghế lái, hỏi:

- Hà Tinh, em có cảm thấy anh rất khốn nạn không?

Hà Tinh sững sờ một chút, mặc dù Tần Mục có thời điểm âm hiểm một chút, thời điểm thì lại cao lớn hùng vĩ, ngoài hỗn đản thì không có lời nào để nhận xét Tần Mục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.