[Dịch]Thanh Quan

Chương 762 : Đồ nướng Kinh Hoa. (2)




Người có thể đi cùng Tần Mục tới đây, không phải là tiểu tình nhân của Tần Mục thì cũng là người Tần Mục tương đối coi trọng, cho nên nói chuyện cũng có chút cẩn thận.

- Chí Cương, cậu cũng không phải người ngoài, đây là đại tiểu thư Hạ Uyển Nhi, con gái lãnh đạo của tôi, có thể nói là Bá vương hoa trong đám nữ nhân kinh thành, cậu phải nịnh bợ nhiều vào, rất có lợi cho cậu đấy.

Tần Mục nói giỡn.

- Nhất định nhất định rồi, chỉ cần Hạ cô nương chịu đến đây đã là vinh hạnh của chúng tôi rồi.

Vừa nói, Quý Chí Cương móc từ trong túi áo ra một tầm thẻ vàng, hai tay đưa tới trước người Hạ Uyển Nhi, cười nói:

- Đây là thẻ VIP của chúng tôi, vốn muốn đưa tới cho Tần khoa trưởng, cho nên chỉ chuẩn bị một tờ, bây giờ tôi tặng cho Hạ cô nương, thiết nghĩ Tần khoa trưởng cũng sẽ không trách cứ kẻ hèn này.

Những lời này không đơn thuần là thổi phồng Tần Mục, mà còn tâng bốc Hạ Uyển Nhi, khiến Tần Mục cười không ngừng, Quý Chí Cương càng ngày càng phù hợp làm một thương nhân.

Thiết kế của gian phòng này vô cùng trang nhã, chiếc bàn lớn giữa phòng được điêu khắc hoàn toàn bằng đá. Ở giữa chiếc bàn được khoét một lỗ tròn, bên trong thả mấy con cá vàng.

Tần Mục rất thích lối thiết kế này, liền kéo Quý Chí Cường vừa đi tới nói chuyện. Còn Hạ Uyển Nhi thì hai mắt lấp lánh, ngó chừng sân khấu cách đó không xa, chờ đợi Dương Diệp xuất hiện.

Sau khi Tần Mục và Quý Chí Cương châm thuốc, Tần Mục liền thấp giọng nói cho Quý Chí Cương phải làm những gì chuyện khi tới Mĩ. Chuyện này là chuyện rất nhạy cam, nếu làm tốt sẽ kiếm được một món lớn, làm không tốt sẽ có nguy cơ trở thành gián điệp.

Đây là lần đầu tiên Tần Mục giao đãi chuyện lớn như vậy cho Quý Chí Cương, khiến Quý Chí Cương nóng ran cả người. Hắn có tố chất của một thương nhân, hiểu rằng nguy hiểm càng nhiều thì thu hoạch càng lớn, chỉ suy nghĩ thêm vài phút đã gật đầu đồng ý kế hoạch của Tần Mục.

Tần Mục vỗ vỗ bả vai Quý Chí Cương, khích lệ nói:

- Cậu phải chuẩn bị chiến đấu một thời gian dài, nhưng khi cậu trở lại, cậu sẽ có vị thế hoàn toàn khác, còn không ít chuyện đang đợi cậu.

Chỉ một câu nói đã hứa hẹn trước rất nhiều lợi ích cho Quý Chí Cương, đây là trực tiếp ủng hộ Quý Chí Cương khai tông lập phái, làm sao không khiến Quý Chí Cương kích động? Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, cách hành xử của Tần Mục khiến Quý Chí Cương càng ngày càng bội phục, nếu Tần Mục đã đồng ý ủng hộ hắn, vậy cho dù hắn không muốn thành công cũng vô cùng khó khăn.

Hai người mỉm cười cạn một chén rượu, ngay sau đó một tiếng ca lảnh lót như đến từ cao nguyên tây vực như đè áp tất cả những tiếng xôn xao, Dương Diệp mặc một chiếc áo da màu trắng, bước lên sân khấu.

Nàng ở trên sân khấu ca xướng rất tùy ý, tư thái nhẹ nhàng mà ưu nhã, khiến Hạ Uyển Nhi luôn vỗ tay kêu hay. Tần Mục mỉm cười, thấp giọng nói với Quý Chí Cương:

- Kêu Dương Diệp lên đây đi, đều là người Bắc Liêu chúng ta, có thể chiếu cố một chút thì chiếu cố.

Nói xong, chỉ chỉ tay về phía Hạ Uyển Nhi đang chìm đắm trong tiếng ca.

Quý Chí Cương gật đầu, hiểu ý Tần Mục, liền cáo lỗi với Hạ Uyển Nhi, xoay người rời đi. Hạ Uyển Nhi đã hoàn toàn say đắm trong tiếng ca của Dương Diệp, Quý Chí Cương cáo biệt, nàng chỉ gật đầu qua loa cho xong chuyện.

Dương Diệp hiện tại đã rất nổi tiếng, thực khách đến thưởng thức nhiệt liệt vỗ tay ca ngợi nàng. Hát xong bài cuối cùng, Dương Diệp mỉm cười cúi chào, khiến mọi người ồn ào một hồi, cuối cùng phải hát thêm một ca khúc, lại liên tục cúi chào, mới được mọi người đồng ý cho xuống sân khấu.

Quý Chí Cương đợi ở phía sau, Dương Diệp mới vừa xuống, Quý Chí Cương liền nói khẽ với Dương Diệp, Tần Mục muốn mời nàng cùng ăn tối, cũng nói rõ có một tiểu thư có gia thế rất lớn đang ở đây, để cho Dương Diệp chú ý nắm chắc cơ hội.

Dương Diệp vốn nghe thấy Tần Mục muốn mời nàng cùng ăn tối, cả người đã bừng bừng lửa nóng, sóng mắt say đắm, nhưng khi nghe thấy có một tiểu thư đi cùng, khuôn mặt bỗng trở nên buồn bã, do dự một lát nói:

- Tôi đi thay y phục.

Quý Chí Cương gật đầu, nói:

- Cô nương này có địa vị rất lớn, Tần khoa trưởng cũng phải nhún nhường cô ta. Nghe ý tứ của Tần khoa trưởng, chỉ cần giao thiệp với cô nương này, cô khẳng định sẽ rất may mắn.

Dương Diệp căn bản không để ý đến câu nói kế tiếp của Quý Chí Cương, tất cả lực chú ý đều đặt ở câu nói "Tần Mục cũng phải nhún nhường cô ta". Trong ấn tượng của nàng, Tần Mục là người rất đĩnh đạc, không có người nào hoặc chuyện gì có thể làm hắn khom lưng. Cho nên, vừa nghe nói Tần Mục nhún nhường, lại nghe nói cô nương kia có bối cảnh rất lớn, lập tức thấy tức tối thay cho Tần Mục.

Nếu cô ta có thể làm cho Tần Mục nhún nhường, vậy hãy để cho ta tới giúp Tần Mục lấy lại thể diện. Dương Diệp vừa nghĩ đến đây, liền nhoẻn miệng cười với Quý Chí Cương, dịu dàng nói:

- Quý quản lý, vậy tôi đi thay y phục. Mặc quần áo biểu diễn tới chỗ Tần khoa trưởng có vẻ tôn kính.

Nàng chân thành đi đến phòng hóa trang, quyết định trang điểm cho thật hoàn mỹ, lấy lại thể diện cho Tần Mục. Quý Chí Cương đứng sau lưng nàng, có chút dở khóc dở cười tự nhủ:

- Dương cô nương này, có phải hiểu nhầm chuyện gì rồi hay không, sao mình cứ có cảm giác cô ta giống như muốn đi đánh giặc vậy?

Gió Bắc gào thét, bông tuyết đầy trời. Trong ngục giam ngoài thành tỉnh Bắc Liêu, hai mắt Mộc Thiên Ý vô thần xuyên thấu qua song sắt nhìn ra bên ngoài.

Hắn mới vừa thăng chức lên thư ký thị ủy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, căn bản còn chưa có cơ hội hưởng thụ cảm giác nắm đại quyền, đã từ trên tầng cao trực tiếp rơi xuống tù nhân.

- Cạch!

Mộc Thiên Ý là người bị tình nghi của một vụ trọng án, bị giam riêng, một tiếng động vang lên trong không gian ban đêm yên tĩnh làm người ta không khỏi có cảm giác sợ hãi, hắn vội vàng lao về phía trước.

Tiếng giày da vang lên, từng tiếng từng tiếng như nện vào trái tim Mộc Thiên Ý, hắn nhớ tới đủ loại nghe nói trước kia, thậm chí có chút hoài nghi mình có thể sống đến ngày mai hay không. Hai tay hắn nắm chặt cửa song sắt, mười ngón tay tái nhợt.

Lưu Đại Hữu ngậm một điếu thuốc đi đến, phía sau hắn là Cố Ngọc Ninh. Sắc mặt của hai người đều không chút thay đổi, đi tới trước mặt Mộc Thiên Ý, Lưu Đại Hữu thấp giọng nói:

- Cố tổ trưởng, tôi có thể nói chuyện riêng với Mộc thư ký được không.

Cố Ngọc Ninh lạnh lùng nhìn Mộc Thiên Ý. Mộc Thiên Ý cảm thấy ánh mắt của cô gái này giống như mang theo hàn phong lạnh thấu xương, khiến hắn không tự chủ được muốn cúi đầu. Nhưng càng cúi đầu càng biểu thị mình có vấn đề, hắn cố gắng ưỡn thẳng người, dùng hết sức chống lại ánh mắt của Cố Ngọc Ninh.

Đôi môi Mộc Thiên Ý khẽ run rẩy, sắc mặt từ từ trở nên xanh mét. Lúc này Cố Ngọc Ninh mới gật đầu, nói với Lưu Đại Hữu:

- Lưu phó cục, công việc chỗ các anh, tốt nhất đừng gây ra hiểu lầm.

Nói xong, nàng giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói:

- Cho anh mười phút.

Nói xong, Cố Ngọc Ninh cũng không quay đầu lại rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.