Những lời này thật sự quá thân thiết, khiến Tần Mục phải hoài nghi dụng tâm thật sự của Trương Tử Bình. Hai người bọn họ, chẳng qua mới chỉ gặp nhau một lần mà thôi, thế lực hai nhà đều lớn, đều là đại thụ chọc trời cùng tồn tại song song, không tranh đoạt lẫn nhau đã là rất tốt rồi, tuyệt đối không thể trở thành cây cùng một cội. Cho nên, câu nói quan tâm này của Trương Tử Bình, có động cơ rất không trong sáng.
- Con gái lúc nào cũng thích tụ tập.
Ánh mắt Tần Mục chợt lóe lên, cười nói:
- Thủ pháp của Trương nhị thiếu thật sự rất lớn, thoáng cái đã quyên góp được bảy tám trăm vạn, những đứa trẻ nghèo khó của chúng ta thật có phúc. Lần sau nếu có buổi đấu giá giống như vậy, nhất định phải báo cho tôi biết, tôi rất thích những chuyện cổ động như vậy.
- Nhất định rồi.
Trương Tử Bình thấy Tần Mục chuyển đề tài, cũng không tiếp tục tra cứu nữa, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải đào tận gốc thân thế của Dương Diệp và La Đạm Ca. Hắn và Tần Mục đang ở kỳ trăng mật, phía bên công ty đã bắt đầu nghiên cứu thiết kế trò chơi Tần Mục cung cấp, hắn vốn rất thích chuyện kiếm tiền, cho nên cũng thuận theo chủ đề của Tần Mục:
- Nhưng có một việc tôi cảm thấy rất kỳ quái, vị Dương Ngọc Hải tiên sinh kia trước khi rời đi lại đưa cho tôi chi phiếu hai trăm vạn, không biết Tần lão đệ có biết không?
- Vậy sao?
Tần Mục đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật dài, chậm rãi nói:
- Có lẽ Dương tiên sinh có lòng thương người, cũng muốn đóng góp cho những đứa trẻ kia chút lòng từ thiện. Chúng ta có tâm tư này thì không thể ngăn cản người khác, ngài nói đúng không?
- Ha ha ha, Tần lão đệ còn trẻ tuổi đã có phong độ như vậy, quả nhiên là tâm tư nhạy bén, tôi thật sự không bằng cậu rồi?
Trương Tử Bình cười lớn, chắc chắc Tần Mục và Dương Ngọc Hải đã có va chạm, hơn nữa còn là va chạm không nhỏ.
Hai người nâng chén rượu lên chạm chén, mỗi người nhấp một miếng.
- Hình như Tần lão đệ và Dương tiểu thư trước kia có quen biết? Cô ca sĩ này vốn nổi tiếng là một mỹ nhân lạnh lùng, đối với người nào cũng như vậy, Dương Ngọc Hải đã tốn rất nhiều tâm sức, nghe nói thậm chí còn lôi kéo cả phụ thân Dương tiểu thư, Dương tiểu thư vẫn không đáp lại, thật sự rất cá tính.
Trương Tử Bình châm một điếu xì gà.
- Nguyên quán của Dương tiểu thư là Bắc Liêu huyện Lan Ninh, tôi từng làm việc ở đó một năm, cũng đã gặp qua vài lần?
Tần Mục thấy Trương Tử Bình lại nhắc tới Dương Diệp, đương nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì, trong lời nói càng không lộ nhược điểm. Dương Ngọc Hải chụp trộm, nhất định sẽ làm chuyện gì đó, cơ hội đó là Tần Mục cố ý cho hắn, nhưng nếu kêu hắn nói ra có suy nghĩ gì với Dương Diệp hay không, ngồi ở vị trí của hắn chắc chắn sẽ không nói lung tung. Nhưng giống như kiếp trước, phụ thân của Dương Diệp vẫn không chịu đựng được ma lực của tiền tài, chuyện này vẫn cần chú ý một chút, hắn cũng không muốn Dương Diệp giống như pháo hoa, chỉ mới lóe sáng đã vĩnh viễn tắt lịm.
Trương Tử Bình gật đầu, khi nói lời này ánh mắt Tần Mục tương đối trong sáng, không có gì bối rối và khiếp sợ, xem ra hắn và Dương Diệp quả thật không có quan hệ mập mờ. Kể từ đó, Trương Tử Bình cũng cảm giác Dương Ngọc Hải chắc chắn sẽ chịu thiệt, hơn nữa sẽ bị té ngã không nhẹ, hắn vốn có tâm thái muốn xem mức phát triển của trò vui, nhưng lúc này lại có chút vội vã.
- Nghe nói mẫu thân của Tần lão đệ rất có thực lực bên Mỹ, không biết có muốn tìm đối tác làm ăn trong nước không?
Trương Tử Bình trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.
Ý tứ của những lời này thật sự rất ẩn ý, nếu không cẩn thận phân tích, e rằng không nhìn ra bẫy rập bên trong. Tần Mục nhân lúc cầm chén rượu lên, trong đầu nhanh chóng triển khai phân tích, phát hiện con người Trương Tử Bình, đích xác là một nhân tài. Chỉ cần một câu nói, Trương Tử Bình đã nói với Tần Mục, tài sản của hắn như thế nào Trương Tử Bình đã nhìn thấu, còn nói với Tần Mục nếu muốn ôm số tài chính này về nước, đơn thuần làm thủ tục chuyển vốn là không đủ, sợ rằng có một số người sẽ rất nhạy cảm với số tài chính rất lớn này. Đây là một tín hiệu hữu hảo, đồng thời cũng là một tín hiệu uy hiếp, nếu Tần Mục trực tiếp cự tuyệt hợp tác, trong số những người nhạy cảm này, chỉ sợ cũng sẽ có tên của Trương gia.
Tần Mục thưởng thức một ngụm rượu đỏ, mỉm cười dựa vào lưng ghế, đặt chén rượu lên đầu gối, khẽ lắc lư. Trương Tử Bình đặt một tay lên đầu gối, ánh mắt chăm chú nhìn cái chén Tần Mục đang lay động.
Cái chén đột nhiên dừng lại, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, cả hai đều nhìn ra thứ gì đó từ trong ánh mắt của đối phương. Tần Mục thở dài nói:
- Tài chính của gia mẫu, hiện tại đã bị đóng băng hết sang cổ phiếu, nếu không có tình huống đặc biệt, sợ rằng nhất thời sẽ không chú ý đến trong nước.
Trong mắt Trương Tử Bình hiện lên vẻ tàn khốc, nhưng nhanh chóng biến thành bộ dạng ấm áp, cười nói:
- Tập đoàn tài chính Hoa Hạ lớn như vậy, bị đóng băng một ít vốn liếng, cũng sẽ không dễ dàng ảnh hưởng gì chứ.
Tần Mục lắc đầu, cười khổ nói:
- Kinh tế ở các nước phương tây không giống như ngồi thuyền, lúc lên lúc xuống. Vốn gia mẫu còn muốn đầu tư vào bất động sản của thành phố, bây giờ xem ra, hữu tâm vô lực rồi.
Trương Tử Bình thoáng run rẩy, những lời này của Tần Mục đang tiết lộ tin tức gì với hắn? Nhìn vẻ mặt tiếc hận của Tần Mục, Trương Tử Bình cười ha ha nói:
- Tái ông thất mã, làm sao biết lúc nào là họa phúc, chỉ trong nháy mắt, cổ phiếu lại tăng lên, tôi chúc tài sản của bá mẫu cũng sẽ tăng lên cuồn cuộn.
Tần Mục cười nói:
- Cám ơn lời chúc của Trương nhị thiếu, nhưng phải buông tay mảng bất động sản thật sự rất đáng tiếc?
Dứt lời, hắn lại lắc đầu, dáng vẻ rất đau lòng.
Trương Tử Bình cảm giác, mỗi lần Tần Mục lắc đầu, trái tim của mình như đập kịch liệt.
Sau khi buổi đấu giá chấm dứt, Tần Mục cũng một mình rời đi. Hắn không làm ra vẻ phong cách quân tử đưa Dương Diệp về nhà, đây không phải là vấn đề nguyên tắc gì đó. Trong buổi vũ hội bị Dương Ngọc Hải chụp bức ảnh mập mờ vẫn có thể giải thích, nhưng nếu tự mình lái xe đưa Dương Diệp về lại có chút khó nói. Hắn có tình cảm đặc biệt đối với Dương Diệp, đã lợi dụng nàng một lần, thật sự không muốn để nàng phải tham dự vào cục diện cấu xé lẫn nhau. Nhưng trước khi đi, hắn nắm tay Dương Diệp, thật lòng nói:
- Cố gắng thực hiện giấc mơ của mình đi, chỉ cần giữ vững niềm tin, sẽ có một ngày cô có thể đứng trên đỉnh cao, mỉm cười nhìn gió mây.
Những lời này đã từng là nội dung bên trong di thư của Dương Diệp khi tự sát đời trước, lúc này Tần Mục nói ra, khiến Dương Diệp có một loại cảm giác xuyên thấu tâm linh, phảng phất như Tần Mục chính là tri âm nàng vẫn tìm kiếm, có thể nhìn thấu thế giới nội tâm của nàng.
Ngày thứ hai, Tần Mục vẫn đi làm bình thường, vừa đến chỗ làm đã bị Hạ Chân gọi vào phòng làm việc báo cáo tình hình.