[Dịch]Thanh Quan

Chương 739 : Ở đâu cũng có chiến tranh. (2)




Hạ Uyển Nhi lúc này nghiêm túc gật đầu, trả lời:

- Đúng vậy.

Tần Mục lắc đầu, cầm bút bổ sung mấy cái, giáo dục nói:

- Những thứ này là thiết bị chúng ta cần mà thôi, vì sao cái bàn cái ghế không có ở đây? Văn phòng phẩm không có à? Các vật lẫn lộn không có trong đó hay sao?

Hạ Uyển Nhi hít sâu một hơi, khó hiểu nhìn qua Tần Mục.

Tần Mục gõ lên bàn, tiếp tục dùng giọng điệu lãnh đạo giáo dục cấp dưới.

- Không nên quá xúc động ah. Chúng ta là nghiên cứu viên, lập trình viên, dùng thân thể liều với thời gian, sao lại không chú ý nhiều tới sinh hoạt chứ? Làm lãnh đạo cũng lấy con người nghỉ ngơi khoa học mà làm việc.

Hạ Uyển Nhi giật mình nhìn qua Tần Mục, nhưng mà lời này mang theo hương vị âm mưu trong đó.

Tần Mục ho khan một tiếng, lại ghi vào mặt giấy, ký tên vào, đưa hai trang giấy cho Hạ Uyển Nhi:

- Đưa qua bên hậu cần yêu cầu chứng thực.

Một đồ vật có hơn mấy chục vạn, cái này hai phần đã có thể hơn một trăm vạn, bộ tin tức làm gì tiêu nhiều như thế? Cho dù là có cũng không phê cho phòng mới thành lập đâu.

Quả nhiên Hạ Uyển Nhi sau khi đưa tờ thông báo qua, Viên Khắc Chấn nhíu mày và trên gương mặt phiền phức khó chịu, không ngừng gõ cái bàn, suy nghĩ và hỏi:

- Tờ đơn này là do Tần khoa trưởng báo cho thượng cấp sao?

Hạ Uyển Nhi trả lời:

- Viên khoa trưởng, đây là phối trí cơ bản của nghiên cứu khoa học, Tần khoa trưởng nói không cần báo lên trên.

- Vậy không được ah.

Viên Khắc Chấn chậm rãi gõ bàn:

- Không có bộ nào ký tên, cái lỗ hổng này không mở được.

Hạ Uyển Nhi cố gắng nói:

- Sao khi thành lập khoa nghiên cứu thì có thể có quyền tiến hành mua sắm phối trí cơ bản.

Viên Khắc Chấn cười ha hả, hắn mặc dù biết Hạ Uyển Nhi là con gái của Hạ Chân, nhưng Hạ Chân không duyên không có nhét nàng vào đây, ở trong bộ thông tin bị chèn ép các nơi, một chút thực quyền đều không có, Viên Khắc Chấn căn bản không cần cho con gái của hắn mặt mũi, nhưng trên mặt mũi vẫn cần phải giải quyết việc chung:

- Nếu như không có cấp trên phê duyệt, dù sao cũng là phòng mới, hậu cần của chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp. Như vậy đi, những vật này không nên dùng hai phần, tôi làm chủ, cho các người mua sắm một phần, trở về nói cho Tần khoa trưởng của cô biết lần sau phải báo lên cấp trên.

Hạ Uyển Nhi lần này không có nói gì, nàng là thư ký, có quan hệ với cha, lại có quan hệ với cha, ở đây làm gì có vị trí cho nàng nói chuyện, thấy Viên Khắc Chấn làm ra bộ dáng bố thí, mang lời của Viên Khắc Chấn trở lại bên phía Tần Mục, sau khi đưa tờ giấy cho Tần Mục thì chạy về phòng khóc.

Tần Mục nhìn ra Hạ Uyển Nhi sắc mặt không tốt, nhưng cũng không có an ủi nàng, dù sao việc này cần cô ta đi tới. Bị chút ủy khuất đã nuốt không trôi, cần phải rèn luyện nhiều.

Tần Mục cầm tờ giấy xuất thần một chút, sau đó lại bỏ tờ giấy vào trong ngăn kéo, lấy điện thoại gọi cho Viên Khắc Chấn.

- Viên khoa trưởng sao? Tôi Tần Mục ah, hôm nay cần phải cám ơn anh rồi.

Tần Mục cười ha hả nói ra.

- Tần khoa trưởng, anh vừa vào bộ tin tức, có một số việc còn khó hiểu, lúc này là phá lệ rồi.

Viên Khắc Chấn cũng tâm tình không tệ.

- Đa tạ, đa tạ. Viên khoa trưởng, trời tối ngày mai có thời gian hay không, có đi dùng cơm được không?

- Ha ha, Tần khoa trưởng, anh cũng quá khách khí á..., tiện tay mà thôi tiện tay mà thôi. Gần đây thân thể không tốt, mỗi khi trời tối phải về ăn cơm với vợ, không cần tốn kém.

Viên Khắc Chấn cự tuyệt Tần Mục mời.

- Thân thể trọng yếu nhất, về sau có cơ hội, có cơ hội.

Cúp điện thoại xong ương mặt Tần Mục tươi cười âm trầm xuống, tại văn phòng ngồi trong chốc lát liền đi ra ngoài, hắn đi tới khoa nghiên cứu trụ cột.

Nhân viên toàn là những người học giỏi về internet trong trường học kéo ra ngoài, trong đó có hai ba người là quỷ tài, suy nghĩ thiên mã hành không, đây là Tần Mục tự mình chọn ra. Mười người này phân thành hai tổ, mỗi tiểu tổ có tổ trưởng là từ quân đội, đây cũng không phải người mà Tần Mục có thể đụng, nhưng mà quân hàm đều là thượng úy, kém Tần Mục một cấp. Hai người này do Hàn lão gia tử phái tới, sẽ không chơi dung mạo cái gì đó với Tần Mục, nhưng nói đến kỹ thuật thì còn kém xa, chỉ là cầu nối liên hệ giữa khoa nghiên cứu và quân đội.

Tần Mục đi tới, trừ hai gã thượng úy, tám người khác tụ cùng một chỗ, vẻ mặt có biểu lộ không cam lòng. Tần Mục xem xét đã biết rõ tin tức đã truyền tới đay rồi, mấy người chỉ sợ cũng nhìn không tốt khoa nghiên cứu.

- Có chuyện gì cao hứng sao, nói cho tôi nghe một chút.

Tần Mục mỉm cười gõ gõ cửa, tuy rằng cửa không khóa.

- Tần khoa trưởng đến rồi.

Quỷ linh đầu tiên là Vương Hiểu Nhạc thè lưỡi, vỗ vỗ người bên cạnh, vội vàng đứng lên đi qua chỗ Tần Mục:

- Tần khoa trưởng, ngài làm sao tới đây.

Mấy người đều đứng lên, hai gã thượng úy chào Tần Mục.

Tần Mục khoát khoát tay, bảo mọi người ngồi xuống, chính mình đi tới, nói ra:

- Mọi người hiện đang làm việc chủ yếu là ma hợp thôi, sau khi chúng ta lắp đặt thiết bị sẽ phải tăng giờ công tác. Tôi không phải là người nói đạo lý lớn, tôi chỉ hiểu mọi chuyện, tất cả quyền nói chuyện, thành quả công tác lãnh đạo sẽ không làm như không thấy.

Vương Hiểu Nhạc nhìn qua mọi người, lại nhìn qua Tần Mục, có chút do dự nói ra:

- Tần khoa trưởng, chỉ sợ chúng tôi làm ra thành tích cũng bị người khác bôi không còn. Bọn họ không phải luôn khi dễ chúng ta sao, đều cùng đi làm, vì sao chúng tôi không có phúc lợi?

Tần Mục trừng mắt, Vương Hiểu Nhạc cười cười gãy đầu. Tần Mục khoát khoát tay bảo ngồi xuống, nói:

- Người khác tân tân khổ khổ đi làm một năm mới có phúc lợi. Thế nhưng mà chúng ta thì sao, phòng chúng ta vừa mới thành lập, thành tích có người nào nhìn thấy sao? Không có. Vương Hiểu Nhạc, anh trước đừng không phục, tôi biết rõ anh có quan hệ nên chuyển tới bộ tin tức. Không riêng gì anh, trừ hai vị cán bộ quân đội này, ai không có quan hệ trong bộ tin tức? Tốt rồi, hiện tại tôi hỏi mọi người một chút, thời điểm tôi tìm các người, có từng nói qua cuối năm sẽ có phúc lợi không?

- Không có.

Có người nói chuyện. Hắn vừa nói những người khác cùng nhìn nhau, lắc đầu.

- Phúc lợi là sẽ có, điểm này tôi không phủ nhận.

Tần Mục thở dài:

- Sao mâu thuẫn như thế, tôi cũng thừa nhận. Tôi vì cái gì nói vậy, đó là tôi biết rõ tôi không thể ra tay, tôi cũng không có quyền nói chuyện mạnh mẽ.

Tần Mục nói ra những lời này mọi người suy nghĩ, hai thượng úy nhìn lẫn nhau và gật đầu.

- Nếu các bạn làm ra thành tích, lưng của tôi cũng vững vàng, nói chuyện khí thế cũng đủ! Cho nên a, tiền đồ của tôi nằm ở trong tay các bạn.

Tần Mục dùng khẩu khí vui đùa, nói:

- Có lẽ sang năm bọn họ còn yêu cầu chúng ta lấy phúc lợi đấy, các bạn nói có đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.